Quà Tặng Không Mời Tự Đến Gió thổi vù vù, tóc Tô Duyệt còn chút ẩm ướt, hai người đi dọc theo bờ sông, không ai phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Không phải là vì không có lời nào để nói, mà là cảm thấy, loại cảm giác này rất tốt.
Trên đời này, sẽ có một người sẽ cho bạn một cảm giác như vậy, dù không nói với nhau câu nào, nhưng chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cho dù cứ ngồi như vậy cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
"Tiểu Duyệt, đây là bình phiêu lưu*, cho cô đấy." Cô gái lần trước lôi kéo Tô Duyệt khiêu vũ bỗng nhiên đi tới, đem hai bình phiêu lưu nhét vào tay Tô Duyệt, "Mặc dù đây là hồ nhân tạo, bình phiêu lưu cũng không chảy tới chỗ xa thật xa, nhưng nó thật sự rất linh nghiệm. Mọi người ở đây, nếu như có tâm nguyện gì, sẽ viết vào giấy rồi để vào trong bình phiêu lưu, cô cứ để nó trôi theo nước chảy, ước mơ sẽ nhanh chóng trở thành sự thật."
(* cái bình người ta hay thả dưới biển ý, các nường xem phim chắc cũng biết nhỉ ^^!~)
Nói xong, mắt cô gái liếc liếc nhìn bụng của Tô Duyệt, liền cười cười mập mờ nhanh chóng bỏ đi .
Mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng, đem một bình phiêu lưu đưa cho Ninh Duệ Thần, "Cho anh." Nói xong, cô cứ thế mà viết phần của mình.
Khóe môi gợi cảm vô thức nở ra một nụ cười, viết lên tờ giấy trắng tám chữ to, sao đó thì chuẩn bị nhét vào bên trong bình phiêu lưu.
Lúc này, một cánh tay nhỏ đột nhiên ςướק lấy tờ giấy kia, còn người đàn ông giống như đã biết trước, nhanh chóng lui về phía sau một bước, khiến Tô Duyệt chụp hụt, lại thừa dịp lúc cô không phòng bị, ςướק lấy bình phiêu lưu trong tay Tô Duyệt.
"Trả bình phiêu lưu lại cho em!" Tô Duyệt vừa nói vừa nhanh chóng chạy đuổi theo người đàn ông phía trước.
"Nguyện cho tất cả mọi người bình an hạnh phúc vui vẻ, được đó, đúng là một nguyện vọng tốt." Ninh Duệ Thần hờ hững nói, anh biết ngay mà, người phụ nữ này, hoàn toàn không biết viết như anh.
"Ai cho anh nhìn lén?" Tô Duyệt nhanh chóng lấy lại bình phiêu lưu của mình, ánh mắt lại gian xảo nhìn bình phiêu lưu của anh.
Nhưng, anh lại nhanh chóng ném bình phiêu lưu của mình vào trong dòng sông, cho dù Tô Duyệt muốn nhìn đến thế nào, cũng không thể thấy được.
"Anh Ninh, rốt cuộc anh viết cái gì vậy?"
"Cũng giống em."
"Không thể nào, mau nói cho em biết đi, anh viết cái gì?"
"Em đoán đi."
"...."
Người đàn ông rảo bước đi về phía trước, cô gái ở phía sau không ngừng đuổi theo, giọng của hai người dần dần đi xa, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mặt hồ gợn lên từng con sóng nho nhỏ, cuốn lấy hai bình phiêu lưu mang đến chỗ xa hơn.
Anh viết, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
***
Sáng sớm hôm sau, hai người trở lại Lạc Thành, sau khi về nhà sửa soạn qua loa, mỗi người lập tức chuẩn bị đi làm.
Còn Ninh Duệ Thần thì hôm nay phải đi công tác, mấy ngày sau mới trở lại.
Hai người đều ăn ý không nói gì, giống như bình thường ai làm việc nấy.
Nhưng khi xuống xe, đi được mấy bước, Tô Duyệt bỗng nhiên xoay người, "Ninh Duệ Thần!"
"Anh ở đây." Người đàn ông trong xe cười đáp, giống như đã đoán được cô sẽ làm như vậy, hạ cửa xe xuống, giờ phút này đang đợi cô nói.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Duyệt do dự một lát, cúi đầu, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng sau khi nói câu "Tự chăm sóc mình cho tốt" thì nhanh chóng đi vào công ty.
Ninh Duệ Thần bật cười lắc đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của người kia đến khi không thấy nữa, thật lâu, anh mới bắt đầu lái xe đi.
Sau khi Tô Duyệt trở lại công ty, sắc mặt Bạch Nhạc Huyên vẫn không tốt lắm. Vụ đau bụng lần trước, cô ta tuyệt đối không tin đấy là một chuyện ngoài ý muốn.
Về sau cô ta vào phòng giải khát, trong sọt rác hoàn toàn không có gói thuốc của Trình Oánh Oánh cô vứt vào trong đó, một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong đầu tại Bạch Nhạc Huyên.
Tô Duyệt đã khám phá ra mưu kế của cô ta, hơn nữa còn tương kế tựu kế, sau khi cô được giải tỏa hiểu lầm, cô đi vào phòng giải khát tìm được hai viên thuốc giảm cân này, nhân cơ hội bỏ vào trong ly của cô ta!
Bởi vì, cô ta đã nhìn thấy, trong phòng giải khát, căn bản không có camera theo dõi!
Nhưng, cho dù là vậy, Bạch Nhạc Huyên chỉ có thể giữ yên lặng, dù chuyện này là do Tô Duyệt làm, cô ta cũng không có biện pháp chỉ ra Tô Duyệt.
Dù sao, cô ta cũng đã thừa nhận, cô ta đau bụng là do mình ăn uống không tốt rồi vô tình lấy nước uống vào.
Cô ta vẫn cho rằng Tô Duyệt mềm yếu, không ngờ, không ngờ lại là
Là con mèo hoang dấu móng vuốt nhọn ở phía sau, cô ta, thật đúng là coi thường Tô Duyệt rồi!
Trong mắt nhất thời phát ra tia sáng độc ác, nhưng lúc này Tô Duyệt cũng không chú ý tới Bạch Nhạc Huyên, cô dồn tất cả lực chú ý lên gói đồ thần bí kia.
Ban nãy vừa mới vào công ty, lập tức có người kín đáo đưa cho cô gói đồ này, không hề nói gì, cũng không cho cô cơ hội hỏi thăm, liền vội vã chạy đi.
Nhìn gói đồ trong tay, cuối cùng Tô Duyệt cũng mở ra, lập tức nhìn thấy logo trên áo sơ mi trắng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết rõ giá trị xa xỉ của nó.
Cái áo này, rốt cuộc là ai đưa đến đây?
Bên cạnh cô, chỉ có quần áo của Ninh Duệ Thần là mang logo này, nhưng tặng quần áo ở công ty không hề giống tác phong trước sau như một của anh.
Nhưng, trừ Ninh Duệ Thần ra, còn có thể là ai tặng cái áo sơ mi này cho cô? Thậm chí ngay cả tên họ đều không muốn tiết lộ?
Tô Đông Thần? Không thể nào, mặc dù anh ấy thích tặng cho mình rất nhiều thứ, nhưng từ trước đến giờ người này luôn cẩu thả, chỉ sợ ngay cả đến số đo của mình cũng không biết rõ.
Còn người tặng đồ cho cô, cho dù không thân thiết với mình, nhưng lại nắm được số đo cực kỳ đúng chuẩn.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Tô Duyệt bỗng nhiên vang lên, hiện ra một dãy số xa lạ, đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Duyệt chạy đến ban công, ấn nút nghe, còn chưa mở miệng, điện thoại đã vang lên một giọng nói giống như là không thể chờ đợi thêm.
“Cô Tô, cái áo kia vừa người không?” Mặc dù cách điện thoại, thế nhưng ý nịnh hót trong giọng nói ngược lại Tô Duyệt nghe rất rõ ràng.
Thì ra là Ninh Thiến Như.
Như vậy ý bà ta tặng cho mình cái áo đắt như thế, cũng cực kỳ biết rõ.
“Cô Tô không nên hiểu lầm, tôi không có ý gì, chỉ là muốn kết giao làm bạn với cô Tô, cái áo này cũng chỉ bày tỏ tâm ý mà thôi.” Còn chưa chờ Tô Duyệt mở miệng, Ninh Thiến Như liền nói tiếp.
Đã nói hết đến mức này, nếu Tô Duyệt cự tuyệt, vậy có vẻ quá tuyệt tình rồi.
Nhưng lúc nãy Tô Duyệt có chỗ băn khoăn, không phải lời nói của Ninh Thiến Như khiến cô ngượng ngùng, mà là, cô phải xử lý như thế nào mới là tốt nhất cho Ninh Duệ Thần.
Nếu dứt khoát cự tuyệt, đối với Ninh Duệ Thần mà nói, sợ rằng cũng không phải là tốt nhất.
Chuyện này, còn cần phải thương lượng với Ninh Duệ Thần một chút.
Vì vậy, Tô Duyệt ứng phó qua loa với Ninh Thiến Như, liền cúp điện thoại.
Trở lại phòng làm việc, Tô Duyệt bỗng nhiên phát hiện Vương Giai Di đang đứng trước bàn làm việc của cô cầm cái áo kia, bước nhanh chạy tới, đoạt lấy cái áo từ trong tay Vương Giai Di, “Đừng tự tiện ᴆụng vào đồ của tôi!”
“Ồ, không ngờ biên tập Tô lại mua đồ có giá xa xỉ như thế, thật đúng là khiến người khác hâm mộ mà.” Vương Giai Di châm chọc nói.
Bạch Nhạc Huyên ngồi ở một bên không lên tiếng, trực giác của cô ta cho biết, hôm nay Tô Duyệt tuyệt đối không phải là một quả hồng mềm có thể để người khác bắt chẹt mà cô ta vẫn tưởng.
Nhưng mà, muốn cô ta thu tay lại như vậy, thì không phải là phong cách của Bạch Nhạc Huyên này!
Cô ta vẫn luôn sống ở trong danh viện* xã hội thượng lưu, còn Tô Duyệt chẳng qua chỉ là thiên kim nghèo túng Bạch Nhạc Huyên này tại sao phải bại bởi cô!
(*chỉ những cô gái đẹp có xuất thân danh môn, có tài có mạo, lại thường xuyên ra vào xã hội thượng thời, ngoài ra, các cô còn có cống hiến cho xã hội, cũng mưu cầu danh lợi)
Một ngày nào đó, cô ta sẽ hoàn toàn đánh bại Tô Duyệt!
Sợ rằng, hôm nay Bạch Nhạc Huyên còn chưa ý thức được mình, tình cảm đố kỵ của cô ta đối với Tô Duyệt có thể có được sự yêu thương của Ninh Duệ Thần đã thay đổi về bản chất, cô ta trời sinh bản tính hiếu chiến, đã khiến cho Bạch Nhạc Huyên xem Tô Duyệt là kẻ địch không lý do của mình!
Mắt hạnh nhìn logo trên cái áo sơ mi, nếu cái áo này là do Ninh Duệ Thần đặc biệt đưa đến, vậy thì có ý khoe khoang, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ta với người đàn ông đó, Ninh Duệ Thần sẽ không làm như vậy.
Tầm mắt của Bạch Nhạc Huyên nhất thời dừng lại trên điện thoại Tô Duyệt.
Cú điện thoại kia, là ai gọi đến?
Không phải cô ta gạt Ninh Duệ Thần ở bên ngoài có người đàn ông khác, còn cái áo này là của người đàn ông đó đưa đến đấy chứ?
Dù sao, sau khi Tô Duyệt nhận được điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt lắm, có phải cô đang giấu bí mật nào đó không muốn người khác biết?
Lúc này, Trình Oánh Oánh đang mang cà phê đi tới đây.
Phòng làm việc của mỗi người đều độc lập trái ngược, Tô Duyệt ngồi ở bên trái đằng trước Bạch Nhạc Huyên, vị trí của Trình Oáng Oánh thì ngay phía tước Bạch Nhạc Huyên.
Mắt hạnh bỗng nhiên chuyển một cái, trong lúc Trình Oánh Oánh sắp đi tới bên cạnh Bạch Nhạc Huyên thì Bạch Nhạc Huyên điềm nhiên như không duỗi chân phải ra, tất cả lực chú ý của Trình Oánh Oánh đều đặt lên hình vẽ Crayon Shinchan in trên ly trà hoàn toàn không chú ý tới dướ chân, lảo đảo một cái, nhất thời ngã trên mặt đất vơi tư thế chó bò.
Còn ly cà phê trong tay của cô ấy, cũng không hề ngoài ý muốn đổ hết vào quần jean màu xanh dương nhạt của Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, tôi khôn phải cố ý, cô… có thấy nóng hay không?” Trình Oánh Oánh vội vàng nói xin lỗi, con mắt tròn vo gấp gáp nhìn quần jean bị nước nóng làm cho ướt nhẹp, còn cơ thể vẫn nằm trên mặt đất.
Tuy là nước nóng, nhưng đã có khuấy nên nguội bớt, vì vậy cũng không nóng lắm, Tô Duyệt đỡ Trình Oánh Oánh dậy, “Không sao, cô té có đau không?”
“Không có.” Trình Oánh Oánh mang theo đầu nấm vội vàng lắc đầu, nhìn Tô Duyệt quan tâm bộ dáng của mình, mũi khẽ phập phồng, đột nhiên khóc thành tiếng, tất cả mọi người đang làm việc nhất thời nhìn về phía Tô Duyệt.
“Tiểu Duyệt, thật xin lỗi, lần trước nếu không phải vì tôi nói bậy, cô thiếu chút nữa cũng sẽ không bị oan uổng.” Trình Oánh Oánh vừa khóc vừa nói đứt quãng, mũi khẽ hít vài cái, thoạt nhìn giống như bị người khác khi dễ.
Nhìn cô gái không hề có ý đồ này, Tô Duyệt nhất thời bật cười, “Không có việc gì, chuyện này không phải là lỗi của cô, cô cũng chỉ là nói thật mà thôi.”
“Tiểu Duyệt, cô thật tốt, không giống người khác, tôi không cẩn thận làm việc gì sai sẽ mắng tôi ngay.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhất thời tiu nghỉu, một giấy kế tiếp, Trình Oánh Oánh lại đột nhiên giơ hai ngón tay lên, ánh mắt trong suốt sáng lên nhìn Tô Duyệt nói: “Tôi thề, vừa rồi tôi thật sự không cố ý, mặc dù tôi ngã lộn đầu, chân trái cũng thường hay vấp chân phải, nhưng vừa rồi…”
“Oánh Oánh, cô ở đây thề thì có ích lợi gì, chi bằng nên thừa dịp cà phê còn chưa thấm vào quần đi giúp chị Duyệt xử lí một chút đi, ngộ nhỡ trễ quá thì không lau sạch được.” Bạch Nhạc Huyên đi tới bên cạnh Trình Oánh Oánh, vừa khéo léo tươi cười vừa nói.
Không để ý tới lời nói của Bạch Nhạc Huyên, Tô Duyệt nói với Trình Oánh Oánh, “Oánh Oánh, chuyện này cô không cần để ở trong lòng, nhanh đi làm chuyện của cô đi.”
“Được.” Trình Oánh Oánh gật đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Nhạc Huyên, cảm thấy chuyện này cùng cái này nhìn hòa khí giống như có liên quan đến cô gái này, nhưng thấy có chỗ không đúng, lại xét thấy mình có thể nói bậy, cho nên quyết định không nói lung tung vẫn tốt hơn.
Sau khi Tô Duyệt đi vào nhà vệ sinh, Bạch Nhạc Huyên lập tức cầm một đống tài liệu đi tới trước bàn Tô Duyệt, mắt nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy điện thoại di động của Tô Duyệt đặt ở trên bàn.
Bạch Nhạc Huyên một tay giở giở tài liệu, một tay khác nhanh chóng lấy điện thoại Tô Duyệt mở ra, tra tìm cuộc gọi vừa nhận, nhanh chóng ghi nhớ một dãy số.
"Cô đang làm gì thế?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng giọng bỗng nhiên vang lên ở sau lưng, thân thể Bạch Nhạc Huyên chấn động, nhưng một giây kế tiếp, trên mặt của cô ta đã khôi phục lại nụ cười sáng rỡ.
"Chị Duyệt, đây là những tài liệu chị Lý bảo em thu xếp lại, tôi đã xếp xong rồi, còn phải làm phiền chị giúp em nhìn xem một chút." Bạch Nhạc Huyên bình tĩnh nói, nói xong liền đi về chỗ làm việc của mình.
"Tiểu Duyệt, vào đây một chút!" Nhưng vào lúc này, Trần Tuấn Hàn đột nhiên đi ra, vẫy vẫy tay với Tô Duyệt, trên mặt mang nụ cười ôn hòa như cũ.
"Vâng ạ." Tô Duyệt gật đầu, đi vào phòng làm việc.
"Tiểu Duyệt, cháu đã làm nhiều bài phỏng vấn, nếu như không cho cháu một thân phận, cũng không thể được, sau khi tiết mục phỏng vấn tiếp xúc gần gũi với quan viên chính phủ của kỳ này chính thức phát sóng, cháu chính là nữ biên tập viên thứ hai của đài chúng ta rồi." Trần Tuấn Hàn ôn hòa nói, trong mắt thoáng qua một chút vui mừng.
Tô Duyệt gật đầu, bình tĩnh nói, "Cám ơn đạo diễn Trần."
Lần trước đi phỏng vấn nhà sinh vật học, trải qua nhiều sóng gió như vậy, cảm giác hưng phấn lúc đầu đã sớm không còn một mống, chỉ còn dư lại đau xót đếm không hết.
Bất cứ chuyện gì một khi trả giá nhiều hơn báo đáp, sẽ cảm thấy là chuyện phải làm.
Hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn xử lý cái gói đồ kia như thế nào, thật sự không đặt nhiều tâm tư vào trong truyện này.
"Tiểu Duyệt, sắc mặt của cháu không được tốt lắm, có phải gặp phải chuyện gì không?" Trần Tuấn Hàn quan tâm hỏi.
"Không có ạ." Tô Duyệt lắc đầu một cái, cũng không nói cho Trần Tuấn Hàn biết chuyện này, dù sao, chuyện như vậy càng ít người biết càng tốt.
Không phải không tin Trần Tuấn Hàn, mà là cô biết chắc, nếu không phải Trần Tuấn Hàn giúp đỡ cô thì cho dù cô có làm nhiều hơn đi nữa, cũng sẽ không có ai thừa nhận, cho nên từ tận đáy lòng, cô rất cảm kích có thể gặp được Trần Tuấn Hàn.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa ai đối tốt với cô thì cô có thể nói ra tất cả mọi chuyện.
Cùng lúc đó, Bạch Nhạc Huyên vừa mới trở lại vị trí chính mình cũng sững sờ tại chỗ.
Mới vừa rồi cô ta đi ra ngoài, gọi thử số điện thoại này dò xét xem một chút, không ngờ lại là Ninh Thiến Như.
Bởi vì quan hệ của gia tộc, cô đã từng gặp qua Ninh Thiến Như trong bữa tiệc thương nhân ra mắt, người phụ nữ này là con gái của chủ tịch tập đoàn Ninh thị Ninh Hạc Hiên, chỉ tiếc Ninh Hạc Hiên không có ý định giao công ty cho Ninh Thiến Như quản lý, còn Ninh Thiến Như nếu muốn để cho mình có thể có năng lực giành được tập đoàn Ninh thị, lôi kéo người tài giỏi là hết sức cần thiết.
Thương trường và quan trường luôn luôn có mối quan hệ chặt chẽ, sở dĩ Ninh Thiến Như tặng quà cho Tô Duyệt, e rằng bà ta muốn lôi kéo Ninh Duệ Thần, cho nên mới muốn ra tay từ Tô Duyệt.
Lúc này, Bạch Nhạc Huyên không hề quan tâm Tô Duyệt sẽ làm như thế nào, liệu có thể mượn cơ hội này đánh bại Tô Duyệt mới là điều cô ta thật sự quan tâm.
Đôi mắt hạnh dừng ở trên bộ quần áo lần thứ hai, đột nhiên, trong mắt bỗng thoáng qua một chút âm hiểm, giống như đã nghĩ ra được mưu kế nào đó.
Buổi trưa, tất cả mọi người đi đến căn tin ăn cơm, bên trong phòng làm việc nhất thời không có một ai.
"Giai Di, dường như dì cả của tôi tới rồi, cô đi trước đi, lát nữa tôi đi tìm cô ." Đi tới cửa cầu thang, Bạch Nhạc Huyên cau mày nói với Vương Giai Di.
Vương Giai Di cũng không suy nghĩ nhiều, "Ừm, cô đi nhanh đi, tôi mua cơm giúp cô."
"Được, Giai Di, cám ơn cô." Bạch Nhạc Huyên cảm kích nói, liền làm bộ đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi xác định tất cả mọi người đã đi xa, khóe miệng Bạch Nhạc Huyên hiện lên một nụ cười lạnh, bước nhanh đi đến phòng làm việc.
Gói đồ của Tô Duyệt quả nhiên vẫn để ở chỗ cũ, Bạch Nhạc Huyên cầm kéo lên, cầm lấy cái áo trong tay, loại đồ xa xỉ này rất nhanh sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén đối phó Tô Duyệt.
Cô ta chỉ muốn cắt nát cái áo này, sau đó chụp hình lại gửi cho Ninh Thiến Như, như vậy Ninh Thiến Như chắc chắn sẽ cho rằng Tô Duyệt bất mãn với mình, còn phát tiết tất cả lửa giận lên quà bà ta tặng cho Tô Duyệt, đến lúc đó, dựa vào tính tình cao ngạo của Ninh Thiến Như, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thu lại tia rét lạnh trong mắt, Bạch Nhạc Huyên nhếch miệng bày ra nụ cười âm trầm, vào giờ khắc này cây kéo nhanh chóng cắt xuống cái áo!
Nhưng vào lúc này....
"Bạch Nhạc Huyên, cô ở trong này làm gì?" Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói, Bạch Nhạc Huyên giật mình, cây kéo trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
*****
Dùng xong bữa trưa, Tô Duyệt trở lại phòng làm việc, vội vã mở gói đồ ra, xác nhận quần áo bên trong vẫn hoàn hảo không hư hại chỗ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô quá sơ suất, vậy mà quên béng phải khóa hộc tủ lại.
May mà không xảy ra sự cố gì.
Nhưng, bộ cái áo này nên xử lý như thế nào, cô phải thương lượng với Ninh Duệ Thần một chút.
Vừa rồi giữa trưa gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại di động của anh lại ở trạng thái tắt máy, xem ra vẫn còn ở làm việc.
Cả buổi chiều hôm đó, trong đầu Tô Duyệt cứ ngây ngô đần độn, cầm tài liệu quan viên của phủ thị chính sửa sang lại, vốn nó có rất nhiều danh từ riêng cô xem không hiểu, nay lại càng phiền lòng hơn, thật vất vả chịu đựng đến lúc tan làm, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Ninh Duệ Thần.
"Anh Ninh, Ninh Thiến Như cử người tặng em một cái áo sơ mi nữ, cùng nhãn hiệu với quần áo của anh." Tô Duyệt nói vắn tắt, dựa vào chỉ số thông minh của Ninh Duệ Thần, nhất định có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Duyệt, chờ anh một phút." Ninh Duệ Thần ở bên kia điện thoại nói với cô, sau đó thì mơ hồ nghe thấy Ninh Duệ Thần nói gì đó với người bên cạnh, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Xem ra anh còn đang bận.
Tô Duyệt cúi đầu, đá đá cục đá ở dưới chân, mình thật là vô dụng, chuyện như vậy cũng không xử lý được, chỉ biết gây phiền toái cho anh ấy.
"Cái áo đó em có thích không?" Trong lúc Tô Duyệt đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói ấm áp xuyên qua điện thoại chậm rãi truyền đến, khiến Tô Duyệt ngẩn người, cô thật không ngờ Ninh Duệ Thần lại nói như vậy.
Mặc dù việc Ninh Thiến Như tặng áo cho cô, cùng hai chữ hối lộ chẳng quan hệ với nhau, nhưng dù sao cũng là đồ của Ninh Thiến Như tặng, Ninh Duệ Thần hẳn nên có chút phản ứng với chuyện này chứ, ví dụ như nói thẳng ra để cô từ chối không nhận đồ hoặc là xé cái áo đó đi, nhưng không ngờ anh lại hỏi như vậy.
"Thích." Tô Duyệt thành thực nói, cô cảm thấy cái áo đó đặc biệt tinh tế, thiết kế đơn giản này khiến cho cô có ấn tượng đầu tiên cũng rất tốt.
Cô không phải là một người tham lam hư vinh, nhưng quần áo của Armani thiết kế lại đương nhiên sẽ để lộ ra một sự tao nhã khiêm tốn, Tô Duyệt rất thích loại phong cách này.
Dĩ nhiên, đây là phong cách của đại luật sư Ninh Duệ Thần.
Mặc kệ là người hay quần áo, trong kín đáo có chứa một sự ưu nhã không tên, vô cùng hấp dẫn lòng người.
"Vậy em nhận đi." Trong giọng nói ấm áp có chút ý cười dung túng, "Thích thì em nhận đi, cái áo đó xem như anh tặng em."
"Nhưng, Ninh Thiến Như có thể lấy chuyện này ra để buộc anh làm gì đó hay không?" Tô Duyệt hỏi, chuyện trong quan trường cô không hiểu, nhưng Tô Duyệt biết, chồn chúc tết không phải là chuyện tốt.
Bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, "Anh dễ dàng bị người khác khống chế như vậy sao? Em an tâm nhận đi, nếu Ninh Thiến Như tặng cho em, đó cũng là một phần tâm ý của bà ta, anh chưa đáp ứng bà ta chuyện gì cả."
Tô Duyệt nghe xong lời này, ý chính là cái gì nên nhận thì cứ nhận, đến lúc đó bà ta muốn mời anh giúp đỡ cái gì, ừm, đến lúc đó hãy nói đi.
"Tiểu Duyệt." Không thấy Tô Duyệt trả lời, Ninh Duệ Thần lại kêu một tiếng, trong giọng nói đặc biệt của người đàn ông có mang theo chút mê hoặc, "Hôm nay em nhớ anh không?"
Mặt của Tô Duyệt chợt đỏ bừng, "Bao giờ, ai nhớ anh chứ."
Thốt ra lời này, ngay cả chính cô cũng không tin.
Ninh Duệ Thần cũng không phản bác, "Em tự chăm sóc mình cho tốt, chuyện ở thành phố A tương đối nhiều, có thể mấy ngày nữa mới có thể trở về, gần nhà chúng ta đi về phía trước rồi rẽ trái có một quán ăn, thức ăn ở đó cũng được, hơi cay, vừa vặn hợp với khẩu vị của em."
"Vâng ạ."
Ninh Duệ Thần hơi do dự, nói tiếp, "Đi về phía trước xa một chút có một quán bán điểm tâm, bánh bao hấp ăn rất ngon, ngoài bánh tiêu, còn có tào phớ cũng không tệ."
"Làm sao anh biết?" Tô Duyệt không nhịn được ngắt lời nói.
Kể từ khi bọn họ sống chung với nhau, mỗi ngày Ninh Duệ Thần đều làm bữa sáng cho cô ăn, hai người vẫn luôn ăn cơm ở nhà, Ninh Duệ Thần sao có thể hiểu rõ các quán ăn ở bên ngoài như thế?
Cô vợ nhỏ nghe điện thoại đang nghi ngờ, người đàn ông không khỏi cười khẽ một tiếng, rảo bước đi tới cửa sổ, từ tầng mười hai của nơi này quan sát cả thành phố, một thành phố không có cô.
Anh đã từng sống một mình ở nơi đó, không có thói quen đi ra ngoài ăn cơm, nơi đó đối với anh mà nói, cũng chỉ là một chỗ ở tạm thời, giống như lúc anh ở Mĩ, ở tàu điện ngầm tìm một góc nhỏ hay là phòng tổng thống sang trọng ở Hilton, đối với anh mà nói ý nghĩa đều giống nhau, không hề có sự ấm áp nào, làm bạn với anh, vĩnh viễn đều chỉ có chính anh.
Sau khi gặp cô, anh liền có một loại cảm giác, nơi đó, không còn lạnh lẽo nữa, lại càng không sống một mình.
Anh bắt đầu cẩn thận để ý mỗi một tấc hoa cỏ trong khu nhà, để ý từng quán ăn nhỏ chung quanh, để ý từng người ở đó, thậm chí anh bắt đầu cẩn thận để ý xem cái gọi là nhà ở chỗ này.
Mỗi lần để ý, anh đều sẽ suy nghĩ, nếu như cô đến nơi này, thấy được những thứ này, sẽ có những ý nghĩ gì? Cô sẽ thích nơi này sao? Nếu như mình không có thời gian làm cho cô ăn, như vậy quán ăn nào cách gần đây nhất làm thức ăn sẽ thích hợp với khẩu vị của cô?
Sau đó, cô thật sự dọn qua, Ninh Duệ Thần mới phát hiện, mình đã quá lo lắng, cái gì cô cũng thích, cả ngày đều vui vẻ, có lúc sẽ chạy xuống lầu tưới chút nước cho hoa cỏ, có lúc sẽ trò chuyện với cụ già hàng xóm, trước kia anh cảm thấy người chung quanh đây thật ồn ào, cô tới, anh lại cảm thấy này âm thanh ồn ào này cũng có một mùi vị đặc biệt.
"Anh Ninh, anh vẫn còn nghe đấy chứ?" Thấy đầu bên kia điện thoại khá lâu không có âm thanh, Tô Duyệt không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ừm, anh đây." Ninh Duệ Thần đáp lại, cũng không trả lời vấn đề vừa rồi của cô, "Trời không còn sớm, em về nghỉ ngơi sớm một chút, buổi tối không được chạy loạn."
"Vâng ạ." Tô Duyệt gật đầu, mặc dù cảm thấy người đàn ông này xem mình như đứa bé, nhưng lại cảm thấy loại cảm giác được người khác dặn dò thật sự không tệ.