Em Muốn Làm Cùng Anh! “Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, thấy đĩa bánh ngọt thì trên mặt lập tức hiện lên nụ cười thỏa mãn, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, “Ban nãy em mới đưa một chú chó nhỏ vào bệnh viện thú y, tí nữa nhớ đi cùng em đến bệnh viện thăm chú chó một chút nhé.”
“Được.” Ninh Duệ Thần đồng ý, vừa rồi lái xe đi được nửa đường thì đột nhiên hai người nhìn thấy một chú chó nhỏ co rúc bên vệ đường. Tô Duyệt vội vàng xuống xe, ôm lấy nó thì mới phát hiện móng trước của nó đã bị xe cán đứt, nên cô mới đưa đến bác sĩ thú y cách đó không xa, còn Ninh Duệ Thần thì đến đây trước.
Tô Duyệt dùng cái nĩa xiên một miếng bánh ngọt, đang muốn cho vào miệng thì lông mày đen đột nhiên cau lại, con mắt đảo quanh, vô số ánh mắt xung quanh liền lập tức thu lại, các vị danh nhân chính khách bắt đầu nâng ly cạn chén, ngay cả Tào Tĩnh Nhu cũng thuận tay cầm bánh ngọt trên bàn ăn nhằm che giấu hành động vừa rồi của mình.
Ninh Duệ Thần kéo cô đến một góc yên tĩnh, đứng trước mặt cô, che đi những ánh mắt đang nhìn về bên này nói, “Ăn đi.”
“Vâng.” Tô Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, cả ngày hôm nay chưa ăn gì, dạ dày đã sớm đói đến dẹp cả lại rồi, hơn nữa trước mặt còn có một ngọn núi lớn là Ninh Duệ Thần, tất nhiên sẽ không ai có thể thấy tướng ăn của cô lúc này, cho nên cô cắn từng miết bắt đầu nhai nuốt.
“Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn bây giờ.” Ninh Duệ Thần vỗ vỗ sau lưng cô, bất đắc dĩ nói.
Cái cô này, lúc có đồ ăn thật đúng là không kiêng kị điều gì hết cả.
“Vâng.” Tô Duyệt vừa ăn vừa qua loa đáp, nhưng tốc độ vẫn không giảm chút bào, bây giờ phải ăn no thì mới có hơi sức để đối phó với kẻ địch, bởi vì cái gọi là thua người không thua trận.
Thế nhưng, cho dù người đàn ông này có bảo vệ Tô Duyệt đến cỡ nào, thì vẫn có người nghĩ tất cả biện pháp để có thể đạt được mục đích của mình.
Triệu Nhã Cầm đang cầm ly rượu trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, không ngờ Tô Duyệt vẫn có thể chịu đựng được như thế, có thể khiến cho một người đàn ông lưu lại bên cạnh cô ta lâu như vậy.
Thật đúng là giống Triệu Tuyết Nhu, đều là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông.
Nghĩ tới đây, Triệu Nhã Cầm ghen tỵ hận không thể Ϧóþ nát ly rượu trong tay, tựa như nghĩ tới điều gì đó, bà ta theo bản năng nhìn về Tô Viễn Hàng đứng bên cạnh, lúc này ông ấy cũng đang nhìn về phía bên ấy, ánh mắt như vậy, rõ ràng là đang thông qua Tô Duyệt để nhớ một người khác.
Ghen tỵ lập tức hung hăng điên cuồng tắc nghẽn ở trong иgự¢ Triệu Nhã Cầm, nhìn gương mặt xinh đẹp với nụ cười khéo léo hạnh phúc của Tô Duyệt lại khiến bà ta nghĩ đến đứa con đang phải chịu ђàภђ ђạ, bị ép buộc ở Mỹ nhận đủ loại trị liệu, bà ta liền không chịu được nữa!
Mà khi con người không chịu nổi loại cảm xúc mặt trái nào đó thì sẽ khiến cho bà ta nghĩ hết mọi cách để phát tiết tất cả những tâm tình trong lòng ra ngoài.
“Ơ, Tiểu Duyệt, không ngờ cháu cũng tham gia vào bữa tiệc như vầy đấy.” Triệu Nhã Cầm lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười kéo mạnh Tô Viễn Hàng đến chỗ Tô Duyệt.
“Ồh, sao vậy, mẹ cháu vẫn chưa về sao?” Triệu Nhã Cầm ra vẻ bí mật nhìn thoáng qua xung quanh, kinh ngạc nhìn Tô Duyệt, “Chẳng lẽ mẹ cháu thật sự định cả đời này cũng sẽ không về nữa đấy chứ?”
Tô Viễn Hàng không vui liếc mắt nhìn Triệu Nhã Cầm, hoàn toàn không nghĩ rằng bà ta sẽ làm như vậy, nhỏ giọng bất mãn nói, “Bà hỏi như thế làm gì?”
“Chúng ta phải quan tâm đến Tiểu Duyệt chứ, hôm nay Tiểu Duyệt có thể tìm được một người đàn ông xuất sắc như thế này tất nhiên là phải nhận được sự chúc phúc của ba mẹ rồi, à, ông Đông với Tô Đông Thần cũng không đến sao?” Triệu Nhã Cầm cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi, giọng nói hơi lên cao thu hút ánh mắt của mọi người về bên này.
Tô Lê Đông và Tô Đông Thần không xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường, dù sao nhà họ Tô cũng không tới lui nhiều với các nhà kinh doanh, còn Triệu Nhã Cầm nói như vậy cũng chỉ là để người khác nhớ tới thân phận của Tô Duyệt.
“Vừa rồi tôi đã cảm thấy cô gái này có chút quen quen, thì ra là thiên kim của tiền thị trưởng, nghe nói buổi phỏng vấn nhà sinh vật học lần trước là cô ấy làm đấy.”
“Đúng vậy, không ngờ nhanh như vậy đã quen biết với luật sư Ninh, chậc chậc...”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, cô không thấy luật sư Ninh rất cưng chiều cô ấy sao?”
“....”
Trên đời này thứ không thiếu nhiều nhất chính là khi người khác gặp may mắn thì chỉ hận không thể bỏ đá xuống giếng, vốn trong lòng các cô gái hâm mộ Tô Duyệt có thể làm bạn với người đàn ông xuất sắc như vậy nhưng trên mặt thì lại càng hiện ra vẻ khinh thường, chỉ muốn tìm cơ hội để chửi bới một phen.
Tô Duyệt bỏ nĩa xuống, bình tĩnh nhìn Triệu Nhã Cầm, trên mặt không hề bối rối chút nào.
Những năm gần đây, cô đã sớm quen với những lời châm chọc khiêu khích của Triệu Nhã Cầm, Triệu Nhã Cầm có thể không để ý đến thân phận xát muối lên vết thương của cô trước mặt mọi người, nhưng Tô Duyệt không thể, cô luôn nhớ đến thân phận của mình, cô quyết không cho phép bản thân vì xúc động nhất thời mà làm tổn hại đến mặt mũi của nhà họ Tô.
Sự giáo dục của cô không cho phép cô làm vậy.
Tô Duyệt càng hiểu rõ, sở dĩ mỗi lần Triệu Nhã Cầm tìm cô đều lấy Triệu Tuyết Nhu ra làm cái cớ, đơn giản là vì năm đó bà ta bị Triệu Tuyết Nhu đè ép, bây giờ mới có cơ hội vênh váo tự đắc. Ở trong mắt Tô Duyệt, chẳng qua cũng chỉ là hành động quá mức tự tin để liều mạng che dấu, cho nên Tô Duyệt càng không muốn so đo với bà ta.
Nhưng sự im lặng của Tô Duyệt lại khiến Triệu Nhã Cầm hiểu thành cô đang khuất phục.
Nhìn dáng vẻ không nói một lời của Tô Duyệt, trong lòng Triệu Nhã Cầm lại càng cảm thấy hài lòng, có đàn ông làm chỗ dựa thì sao chứ? Chuyện của Triệu Tuyết Nhu đã trở thành vết thương mà Tô Duyệt vĩnh viễn không thể chạy trốn! Cho dù bà ta có xát bao nhiêu muối lên vết thương đó thì Tô Duyệt cũng vô lực phản kháng mà thôi.
Triệu Nhã Cầm đang định nói ra ‘càng làm người không thể dễ dàng tha thứ’ thì giọng nói hờ hững của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, “Bà Tô, con gái của bà đã khỏi bệnh chưa? Sao lâu rồi tôi không nhìn thấy cô ta vậy?”
Giọng điệu này bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, tựa như là lời thăm hỏi đơn giản, không có chút ý nào là muốn công kích bà ta cả, còn âm lượng cũng không cố ý nâng cao lên nhưng lại đủ để cho mọi người có mặt ở đây nghe thấy.
Ninh Duệ Thần nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt của Triệu Nhã Cầm đang thay đổi rõ rệt, ánh mắt lành lạnh thâm sâu này, tựa như một lưỡi dao mỏng dễ dàng đâm vào chỗ mà Triệu Nhã Cầm muốn giấu đi nhất.
“Cậu.... Lời này của cậu là có ý gì? Thiến Tuyết bị bệnh lúc nào chứ? Con bé chỉ đến nước Mĩ để thư giãn thôi!”
“À, thì ra là đến Mĩ sao, thảo nào đã lâu như vậy rồi mà không nhìn thấy cô ấy đấy!” Ninh Duệ Thần cố ý kéo dài âm điệu, “Đúng rồi, gần đây trên mạng có một đoạn video, thật sự là rất đặc sắc đây, nhưng đáng tiếc chẳng mấy chốc đã bị xóa mất rồi, không biết bà Tô có may mắn xem được chưa?”
Triệu Nhã Cầm nghe xong, giống như vừa dẫm phải bom, lập tức thét chói tai, “Cậu đang nói linh tinh gì vậy, video gì chứ, tôi chưa xem cái gì hết!”
So với sự phủ nhân vội vàng của Triệu Nhã Cầm, Ninh Duệ Thần càng lộ ra vẻ bình tĩnh thong dong, ung dung nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn che giấu của Triệu Nhã Cầm, “Ồ, bà Tô không biết sao? Chính là video 4P đó, chắc cô Tô biết rất rõ đấy!”
“Ninh Duệ Thần, cậu đừng cho rằng mình là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng thì có thể nói bậy! Nếu cậu còn vu khống cho con gái tôi một lần nữa thì tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!”
“Vu khống?” Anh hơi nhíu mày, cẩn thận thưởng thức hai chữ này một phen, đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi mắt thâm sâu thoáng hiện lên vẻ thăm hỏi, “Ý của là bà Tô là tôi vu khống cô con gái Tô Thiến Tuyết của bà chính là nữ chính trong videp 4P đó sao?” Nói xong, Ninh Duệ Thần vô tội đưa hai tay lên, “Thật ngại quá, có trời đất chứng giám, tôi không hề có ý này!”
Trên người đàn ông này bẩm sinh đã xuất hiện một khí chất khiến người khác cảm thấy tin phục, hơn nữa ánh mắt cử chỉ của anh càng khiến người khác có cảm giác anh đang hết sức thành khẩn.
Lời này không có ý gì đặc biệt, nhưng các thiên kim ở đây rất nhạy cảm với các tin tức trên mạng, nghe Ninh Duệ Thần nói vui vơ mấy câu liền đột nhiên nhớ lại một video kịch liệt được xem trên mạng mấy ngày trước.
Mặc dù rất nhanh bị xóa đi nhưng không có cách nào khiến người ta quên được cảnh tượng máu nóng sôi trào ấy, bởi hình ảnh trên từng góc độ quá chân thực, khiến người ta một khi đã xem thì sẽ khắc sâu không thể nào quên được.
Mà Tô Thiến Tuyết lại thích xuất hiện ở những buổi tiệc lớn, nắm chặt mọi cơ hội để giao thiệp với những người nổi tiếng, cho nên có không ít người biết Tô Thiến Tuyết, hôm nay Ninh Duệ Thần thờ ơ nhắc đến như vậy càng khiến người khác bừng tỉnh hiểu ra, ồ, nữ chính trong video 4P ấy rất giống với Tô Thiến Tuyết.
Tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, trải qua chuyện vừa rồi, những người không biết nội tình đều nuối tiếc vì không được xem video ấy, người thì tỉnh ngộ, hơn nữa họ càng suy nghĩ càng phát huy trí tưởng tượng của mình, cho nên phiên bản cuối cùng so với sự thật càng khiến rung chuyển lòng người.
“Cô Tô lợi hại thật đó, có thể làm chuyện đó với ba người đàn ông, hơn nữa họ còn có bệnh giang mai đó...”
“Đây được coi là gì nhỉ, tôi nói nhỏ cho cô biết một chuyện...”
“Không phải chứ? Là cô ta chủ động yêu cầu sao? Cái gì? Một người đàn ông thưởng một triệu? Không ngờ ở phương diện kia cô Tô lại đói khát đến mức này, không phải cô ta có thai rồi sao? Bây giờ thì sao đây... Rõ là...Ôi ôi ôi...”
“....”
Tiếng nghị luận vốn không lớn, nhưng người này một câu người kia một câu, cho dù Triệu Nhã Cầm có làm bộ như không thấy thì cũng rất khó khăn.
Những lời nói như đâm vào người khác kia tựa như cây kim rất nhỏ nhưng sắc bén, đâm vào trong lòng của Triệu Nhã Cầm, so với chuyện bị tát một cái càng khó chịu hơn.
“Ninh Duệ Thần, cậu đừng có ngậm máu phun người!” Triệu Nhã Cầm thét lên, hiện giờ bà ta đã sớm quên thân phận của mình, nóng lòng muốn chôn chuyện kia đi!
Không phải là vì muốn giúp cho con gái của mình, mà là vì một khi chuyện kia truyền ra ngoài thì mọi người sẽ chỉ chỏ bà ta, nói bà ta không biết dạy con, vậy thì thể diện bà ta vất vả xây dựng bao nhiêu năm nay sẽ biến mất không còn chút nào cả!
“Ngậm máu phun người?” Đôi mắt thâm sâu thoáng hiện ra vẻ nghi vấn, người đàn ông hếch mày, “Tôi đã nói gì mà khiến bà Tô cảm thấy tôi ngậm máu phun người?’
Anh vừa nói thế, Triệu Nhã Cầm lập tức á khẩu không trả lời được, người đàn ông này quả thật chẳng nói gì cả, bà ta không thể bắt được bất kì nhược điểm nào của anh!
Thế nhưng anh lại âm thầm từng bước từng bước dẫn dắt bà ta để đạt được kết quả mà anh muốn!
Triệu Nhã Cầm hoảng sợ nhìn người đàn ông này, lòng dạ thâm trầm của anh khiến bà ta cảm thấy run rẩy!
Ninh Duệ Thần chậm rãi bước đến bên cạnh Triệu Nhã Cầm, giọng nói của anh rất nhẹ, như gió xuân tháng Ba khẽ khàng thổi qua, nhưng khi lọt vào tai Triệu Nhã Cầm thì nó như là Diêm La đến đòi mạng!
“Bà Tô, nếu bà còn tiếp tục không biết điều nói những lời kiểu này, vậy thì lần sau không chỉ đơn giản là khiến bà mất thể diện như thế này đâu!” Âm lượng đủ để hai người nghe được, Ninh Duệ Thần vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như cũ, không ai đoán được anh đang nói cái gì.
Trong đôi mắt thâm thúy kia chợt hiện lên một chút tàn nhẫn!
Dám làm tổn thương người phụ nữ của anh sao? Tô Duyệt không so đo nhưng Ninh Duệ Thần anh không rộng lượng như vậy!
Khi anh còn ở đây, chỉ cần làm khó Tô Duyệt thì lúc cần thiết nên ăn miếng trả miếng, thậm chí là độc ác hơn anh cũng làm!
“Mau đi theo tôi, bà vẫn chưa thấy đủ mất mặt à?” Tô Viễn Hàng cũng không biết Ninh Duệ Thần nói cái gì, kéo Triệu Nhã Cầm đang sững sờ đi ra ngoài.
Người đàn bà này và con gái của bà ta, chỉ khiến cho ông thêm mất mặt! Nếu không phải sợ bị người khác nói xấu ông đã sớm bỏ mặc bà ta ở đây một mình rồi!
Triệu Nhã Cầm và Tô Viễn Hàng rời đi, cả bữa tiệc khôi phục lại vẻ náo nhiệt vốn có, đối với chuyện vừa mới xảy ra đều làm như không có, không ai cố ý nói ra, càng không có ai tiếp tục bàn tán về bối cảnh thân phận của Tô Duyệt.
Rất dễ nhận thấy, đại luật sư Ninh đã tỏ rõ thái độ của mình, anh là người bảo vệ của Tô Duyệt, người nào chọc cô chính là tự tìm cái ૮ɦếƭ.
Tô Duyệt tiếp tục ăn bánh ngọt trong đĩa, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng không nhịn được nói nhỏ, “Thật ra anh không cần làm như vậy đâu!”
Đối với Tô Duyệt mà nói, Triệu Nhã Cầm làm thế cũng không gãi đúng chỗ ngứa của cô, ví dụ như có người nói: chao ôi xin chào đằng ấy - người ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố, lần đầu thì không sao, nhưng lần thứ hai lần thứ ba thì hận không thể cho anh ta một cái tát, chẳng qua nghe nhiều lần nên cũng chẳng thấy có gì đáng kể cả.
“Tiểu Duyệt, anh không muốn em phải chịu uất ức, một chút cũng không thể.” Giọng nói ôn thuần như rượu ngon trầm thấp vang lên bên tai Tô Duyệt, xen lẫn sự nghiêm túc đặc biệt của đàn ông.
Bàn tay cầm bánh ngọt của Tô Duyệt bỗng nhiên sững sờ, trong lòng lặng lẽ xẹt qua một cảm giác khác thường, nhưng cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu, “Vâng” một tiếng, rồi bỏ bánh ngọt vào miệng của mình.
Đôi mắt thâm sâu [ánh lên ý cười, anh biết cô gái này cho dù có cảm động đi chăng nữa thì cũng không khóc lóc nức nở rồi ôm anh nói mấy câu như: anh thật tốt, em rất cảm động, em nguyện lấy thân mình để báo đáp.
Dĩ nhiên, lấy thân báo đáp đã không phải là chuyện cần thiết nữa rồi.
“Ôi?” Đôi mắt trong suốt xuyên qua kẻ hở của vật là che chắn là Ninh Duệ Thần nhìn ra ngoài, Tô Duyệt thấp giọng hô một tiếng.
Ninh Duệ Thần nhíu mày, tức thì quay đầu lại liền nhìn thấy Ninh Uyển thu.
Vừa nhìn anh đã đoán được, cô em gái này của anh tuyệt đối không an phận.
Trong điện thoại nói với anh nhiều như vậy đơn giản chỉ vì muốn giúp Ninh Hạc Hiên lừa gạt anh mà thôi.
Ninh Uyển Thu mặc một bộ váy dài cổ chữ V lộ lưng màu xanh nước biến, làn váy dài chập chờn sống động, cảnh xuân lộ rõ, đôi mắt xếch xinh đẹp ẩn chứa sự lạnh nhạt và kiêu ngạo, hơn nữa cô có thân phận là cháu gái của Ninh Hạc Hiên, khiến những kẻ tự xưng là công tử thiếu gia không khỏi nổi lên ý định.
Dù sao hôm nay, mọi người cũng không biết Ninh Duệ Thần chính là người thừa kế lưu lạc bao nhiêu năm bên ngoài của Ninh Hạc Hiên.
“Cô Ninh, lâu rồi không gặp, không ngờ em vẫn xinh đẹp luôn khiến tôi rung động như vậy, nào, cạn ly cho cuộc gặp gỡ diệu kỳ này của chúng ta.” Một người mặc âu phục màu xám bạc, mắt đấu gà* dài, tự cho mình là người đàn ông đẹp trai bước đến bên cạnh Ninh Uyển Thu, chặn đường cô lại, đưa một ly rượu đỏ tới trước mặt Ninh Uyển Thu. (* mắt lé, mắt lác)
Tô Duyệt nhìn Ninh Uyển Thu, vừa rồi cô trùng hợp để ý đến, ly rượu đỏ này người đàn ông kia đã uống qua, Ninh Uyển Thu có thể không biết nhưng không có nghĩa mọi người đều không biết.
Nếu Ninh Uyển Thu uống rượu thì sẽ có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông kia.
Dù sao đây cũng là nơi thương nhân tụ tập, cho dù là một ngọn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.
Hơn nữa, nếu người đàn ông này làm một vài động tác cố tình khiến người ta xuyên tạc, thì sợ rằng cho dù có mười cái miệng Ninh Uyển Thu cũng không giải thích nổi.
Tô Duyệt bước lên phía trước, định nhắc nhở Ninh Uyển Thu thì bị Ninh Duệ Thần giữ cô lại.
“Yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này con bé có thể tự giải quyết.” Giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai Tô Duyệt, cô ngước mắt lên, nhìn vào ánh mắt thâm sâu của anh, cuối cùng thu chân về.
Ninh Uyển Thu là em gái anh, nếu Ninh Uyển Thu thật sự xảy ra chuyện, Ninh Duệ Thàn nhất định sẽ ra tay.
Mới vừa đi vào đại sảnh đã bị người ta chặn lại, Ninh Uyển Thu đứng ở chỗ bắt mắt nhất híp mắt lại, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng nở rộ như đóa hoa hồng kiều diễm ướƭ áƭ khiến người ta có cảm giác kích động, khóe môi hơi nhếch lên càng tăng thêm sức quyến rũ trong mắt người khác.
Không thể không nói, Ninh Uyển Thu giống anh trai của cô, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài cũng đủ để điên đảo chúng sinh rồi.
Sở dĩ người đàn ông kia chọn chỗ này để ngăn Ninh Uyển Thu lại, đơn giản cho rằng cô là cô gái có gia giáo t sẽ không cự tuyệt mình trước mặt người khác.
Dưới ánh mắt thiết tha mong đợi của người đàn ông kia, Ninh Uyển Thu chậm rãi cầm ly rượu đỏ lên, mắt xếch xinh đẹp đắm đuối liếc mắt đưa tình với người đàn ông trước mặt, giống như gửi một tin nhắn mập mờ nào đấy, những người đàn ông khác bắt đầu hối hận vì sao người ra tay không phải là mình.
“Đây quả thật là một cuộc gặp gỡ diệu kỳ.” Ninh Uyển Thu khẽ đung đưa ly rượu đựng chất lỏng màu đỏ này, giọng nói uyển chuyển than nhẹ vừa nghe đã cảm thấy xương cốt mềm đi rồi.
Cô từ từ đưa ly rượu đến bên môi mình, nhưng bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn ánh mắt lo lắng của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Nhưng còn chưa chờ người đàn ông kia hiểu rõ nụ cười này là có ý gì, thì ngón tay thon dài đột nhiên nắm lấy cằm của anh ta, nhẹ nhàng kéo ra, xương hàm không nghe theo sai khiến mở to, cũng không quản anh ta có đồng ý hay không, một ly rượu đỏ cứ như vậy mà nhanh chóng được rót vào trong miệng anh ta.
“Muốn câu bà đây sao, cũng không tự soi gương xem bộ dạng của mình trông thế nào, vừa nhìn liền muốn nôn!” Ninh Uyển Thu lạnh lùng nói, không thèm liếc mắt nhìn người ta lấy một cái, mắt phượng xinh đẹp không vòng quanh trong đám người, tìm kiếm bóng dáng cô muốn nhìn thấy.
Những người đàn ông vừa rồi còn hối hận vì đã không tiến lên bắt chuyện, nhất thời cảm thấy hết sức may mắn vì không làm việc kích động!
Người phụ nữ này quả thật là người đàn bà chanh chua!
Rốt cuộc Tô Duyệt cũng biết được vì sao Ninh Duệ Thần tin chắc rằng Ninh Uyển Thu sẽ không bị lỗ lả, bởi vì, Ninh Uyển Thu hoàn toàn không có liên quan đến bốn chữ ‘con nhà danh giáo’.
Thử nghĩ xem, có con nhà danh giáo nào không tranh thủ thời gian uống trà tán gẫu mua sắm, đêm đến lại đi làm bà chủ quán bar chưa?
“Cô.... Con đàn bà này....” Người đàn ông kia cực kì tức giận, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng phải chịu khuất nhục nào như vậy, lập tức vươn tay ra, không hề có chút ý thức muốn tát Ninh Uyển Thu một cái, nhưng đúng lúc này, một giọng nói uyển chuyển êm tai bỗng nhiên vang lên, “Muốn đánh tôi sao? Được thôi, chỉ cần anh không sợ phá hủy đi phong độ của mình thì cứ việc đánh đi.”
Ninh Uyển Thu còn đưa má phải của mình đến trước mặt người đàn ông, mà cánh tay đã vươn ra của anh ta lại chậm chạp không có nhúc nhích.
“Không đánh? Vậy tôi đi, còn nữa, bảo vệ đâu rồi, mau đuổi tên cặn bã này ra ngoài đi, không nên để anh ta ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi, khách sạn của các anh làm ăn kiểu gì vyaj? Chó mèo cũng thả cho nào, nghĩ nơi này là sở thú sao?” Ninh Uyển Thu độc miệng nói.
Mọi người đều hoảng hốt, người đàn ông này dầu gì cũng là con trai lớn của tập đoàn Phùng thị, lại bị đại tiểu thư Ninh nói không còn giá trị gì?
Ninh Uyển Thu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, vừa nhìn thấy Ninh Duệ Thần thì lập tức chạy tới.
“Ninh Duệ Thần, sao anh lại không giúp em? Người ta vừa bị bắt nạt đấy.” Ninh Uyển Thu chạy đến bên cạnh Ninh Duệ Thần, ủy ủy khuất khuất nói.
“Thôi đi, em bị người khác bắt nạt? Từ trước đến giờ cũng chỉ có em bắt nạt người khác thôi.” Ninh Duệ Thần nhìn em gái đang nũng nịu với mình, “Không phải anh đã bảo là đừng đến rồi sao? Sao lại không nghe lời như vậy?’
“Ha ha, náo nhiệt như vậy, bỏ qua thì tiếc lắm.” Ninh Uyển Thu cũng không giận, ôm lấy cánh tay của Ninh Duệ Thần nói, “Anh nói xem, hôm nay cô của chúng ta nhìn thấy anh có đặc biệt đến lôi kéo anh không?’
Hôm nay, Ninh Thiến Như chỉ biết anh là luật sự đại diện bên cạnh thị trưởng, dù sao Ninh Duệ Thần vừa mới từ Mĩ về. Ninh Thiến Như vì muốn ngăn ngừa sau này Ninh Duệ Thần trở về tranh đoạt gia sản với bà ta, cho nên đã phái người đến thủ tiêu anh, Ninh Duệ Thần dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến Ninh Thiến Như cho rằng anh đã biến mất khỏi thế giới này, sửa lại tên họ, lúc này mới khiến bà ta buông lỏng cảnh giác với anh.
“Ơ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi kìa.” Ninh Uyển Thu nhìn về phía cửa, Tô Duyệt cũng nhìn theo ánh mắt của cô, tức thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc dạ phục màu tím bó sát người chậm rãi đi đến. Ninh Thiến Như coi trời bằng vung, hoàn toàn không nhìn đến góc này, tận dụng thời gian để gia tăng thêm tình cảm giữa các gia tộc, còn Tống Thiệu Huy thì hoàn toàn không xuất hiện.
“Uyển Thu, không ngờ cháu cũng đến đây đấy.” Sau khi chào hỏi hết xung quanh, lúc này Ninh Thiến Như mới nhìn đến Ninh Uyển Thu đứng, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành đi về phía này, tuy nhiên trong đôi mắt kia, lại che giấu ánh sáng sắc bén, tựa như Ninh Uyển Thu là kẻ địch của bà ta vậy.
“Bữa tiệc quan trọng như vậy, cô đến thì Uyển Thu cũng tới góp vui.” Trên mặt Ninh Uyển Thu là nụ cười vô hại, nhưng ở trong mắt Ninh Thiến Như, nó lại vô cùng chói mắt.
“Uyển Thu à, năm nay cháu cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, dù sao ba mẹ cháu cũng đã mất, nhiều năm lẻ loi một mình như vậy, hay là cô giúp cháu làm mối, tìm một gia đình tốt, như vậy cha mẹ cháu cũng có thể yên tâm.” Ninh Thiến Như thành khẩn nói.
Trong lòng Ninh Uyển Thu cười lạnh, Ninh Thiến Như làm vậy còn không phải là vì để cho mình không nghấp nghé đến tài sản nhà họ Ninh sao? Hơn nữa, gia đình tốt bà ta tìm cho mình, có thể tốt đến mức nào chứ?
“Không cần làm phiền cô thế đâu ạ, cháu vẫn chưa muốn lấy chồng.” Ninh Uyển Thu quả quyết cự tuyệt, không để ý đến sắc mặt càng lúc càng khó coi của Ninh Thiến Như.
Ninh Thiến Như đang chuẩn bị nói tiếp thì đã bị Ninh Uyển Thu chặn lại. “Cô yên tâm đi, cháu không hề có chút hứng thú nào với tập đoàn Ninh Thị đâu.”
Trên mặt Ninh Thiến Như xuất hiện vẻ nghi hoặc, “Thật chứ?”
“Cô à, chuyện như vậy, cháu lừa cô làm gì chứ?” Ninh Uyển Thu cười vô hại, một chút cũng không có ý gạt người.
Ninh Thiến Như nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt khôi phục lại vẻ hiền lành, “Uyển Thu, cháu yên tâm, cô nhất định sẽ không bạc đãi cháu đâu, đợi đến khi Thiệu Huy thừa kế công ty, nhất định sẽ mua thêm cho cháu một phần đồ cưới.” Giọng nói kia tựa như Tống Thiệu Huy đã là người thừa kế của tập đoàn Ninh thị vậy.
Ninh Uyển Thu hờ hững nhìn Ninh Thiến Như tràn đầy tự tin, khẽ mỉm cười, hết sức khéo léo nói, “Vậy cảm ơn cô.”
“Ừ.” Ninh Thiến Như thoải mái gật đầu, dứt lời, lúc này mới chú ý đến bên cạnh Ninh Uyển Thu còn có hai người khác.
Dựa vào sự nhạy cảm từ trước đến nay đối với nhân vật đặc biệt có quyền thế mạnh ở Lạc thành, trong nháy mắt Ninh Thiến Như đặt tất cả sự chú ý đến trên người Ninh Duệ Thần.
“Uyển Thu à, không ngờ cháu cũng biết luật sư Ninh đấy, cô đúng là đã xem thường cháu rồi.” Trên mặt Ninh Thiến Như đầy vẻ nịnh nọt, nháy mắt với Ninh Uyển Thu, “Còn không mau giới thiệu với cô đi.”
Ninh Uyển Thu nghe xong những lời này thì lập tức cảm thấy hoang đường đến buồn cười, e rằng đến giờ người cô này vẫn không hề hay biết, tất cả các động tác cử chỉ của bà ta chỉ giống như một kẻ hề ở trong mắt Ninh Duệ Thần.
Nếu như lúc này Ninh Thiến Như biết người quyền quý bà ta luôn muốn lấy lòng nịnh bợ lại là đứa cháu trai năm đó bà ta ngàn phòng vạn phòng, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Thu hồi ánh mắt cười nhạo, Ninh Uyển Thu làm bộ giới thiệu với Ninh Duệ Thần vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, “Đây là cô của em, Ninh Thiến Như.”
Ninh Duệ Thần hờ hững gật đầu, coi như đã biết.
Còn Ninh Thiến Như sao có thể từ bỏ một cơ hội lớn như thế được chứ, nếu như có quan hệ tốt với người của phủ thị chính thì sau này sẽ được lợi không ít.
“Cậu Ninh, tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Ninh Thị, không ngờ chúng ta đều là họ Ninh đấy, có khi tám trăm năm trước chúng ta là người một nhà cũng nên.” Ninh Thiến Như vội vàng nói, Ninh Uyển Thu đứng bên cạnh suýt chút nữa là phì cười đến gập eo.
Quả thật, tự tin quá mức sẽ khiến người ta mù quáng, nếu Ninh Thiến Như hơi chú ý một chút thì sẽ phát hiện vẻ ngoài của Ninh Duệ Thần rất giống bà ta.
Thế nhưng ở trong đáy lòng Ninh Thiến Như, cháu trai trưởng của nhà họ Ninh đã ૮ɦếƭ, mười sáu năm trước bà ta đã phái người im hơi lặng tiếng Gi*t ૮ɦếƭ rồi.
Ninh Duệ Thần đứng ở một bên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không bày tỏ gì nhiều.
Nhưng vào lúc này, lông mày anh đột nhiên cau lại.
“Sao thế?” Người đàn ông vội vàng ôm cô gái vào trong иgự¢ của mình, dịu dàng hỏi.
Tô Duyệt cau mày, trên trán của cô đã thầm đầy mồ hôi, uất ức nhìn người đàn ông nói, “Có thể là do ăn bánh ngọt nhiều quá, đau bụng rồi.”
“Sao không đi toalet?” Ninh Duệ Thần buồn cười nhìn Tô Duyệt.
“Em... Em muốn ở cùng anh.” Từ sau khi Ninh Thiến Như đến, Tô Duyệt lập tức phát hiện vẻ mặt anh có gì đó không đúng, mặc dù nhìn như không có gì khác thường, nhưng anh mím môi rất chặt, thân thể có hơi cứng ngắc.
Đôi mắt thâm sâu bỗng nhiên ngẩn người, cuối cùng Ninh Duệ Thần khẽ véo chóp mũi của cô, “Cô gái ngốc, mau đi nhà vệ sinh đi.”
“Vâng.”
Nhưng, khi Tô Duyệt đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Ninh Thiến Như với tư thái như một nữ chủ nhân nói chuyện với mọi người, cô nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng của Ninh Duệ Thần đâu.
“Bệnh tim của ông nội tái phát, nên phải nhập viện rồi.” Ninh Uyển Thu đi đến bên cạnh Tô Duyệt, “May mà cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ừm.” Tô Duyệt gật đầu.
“Chị dâu, chị cảm thấy Ninh Duệ Thần là người như thế nào?” Ninh Uyển Thu đột nhiên nghiêng đầu hỏi Tô Duyệt.
Nhưng không đợi cô trả lời, Ninh Uyển Thu tiếp tục lẩm bẩm, “Thật ra Ninh Duệ Thần là một con người ngoài mặt mây trôi nước chảy nhưng trong lòng lại rất lạnh, từ nhỏ đã không được cảm nhận bất kì sự ấm áp nào, mặc dù em không biết một đứa bé mới chỉ tám tuổi làm thế nào có thể sống được ở một đất nước xa lạ, nhưng em nghĩ có lẽ nó đã rất khó khăn.”
“Dĩ nhiên, em vốn không mạnh mẽ được như Ninh Duệ Thần, ba mẹ không còn, ông nội thì nghiêm khắc, nhưng cũng không có ý gì xấu, những năm này đối với em không tệ. Lúc em còn rất nhỏ đã không biết ba mẹ là ai, con người ai cũng có tình cảm, em hi vọng Ninh Duệ Thần có thể trở lại, giúp đỡ ông nội, hơn nữa chuyện kia cũng không thể trách Ninh Hạc Hiên, không ai hi vọng sẽ xảy ra tai nạn máy bay cả.”
“Chị dâu, em nói với chị điều này, Ninh Duệ Thần muốn trao tất cả những ấm áp mà cả đời này anh ấy không có được cho chị đấy.”
“Anh ấy sẽ nhân nhượng chị vô điều kiện vô nguyên tắc, bao dung chị, đối xử tốt với chị, bởi anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở nên anh ấy hiểu rõ mùi vị của nó, vì vậy anh ấy muốn ngăn cản tất cả những điều ấy lại phía sau, không để cho chị phải chịu khổ cho dù là một phần.”
“Nhưng mà, anh ấy cũng là con người, anh ấy cũng cần người thương, chỉ là, anh ấy không nói ra mà thôi.”
Ninh Uyển Thu nói một thôi một hồi, cũng không quản Tô Duyệt nghe lọt được bao nhiêu, liền vỗ bả vai của cô, “Chị dâu, em đi tìm anh đẹp trai đây, có rảnh rỗi thì đến quán bar tìm em nhé.” Níi xong liền lắc cái ௱ôЛƓ khêu gợi đi ra ngoài.
***
Một bóng người cao ráo đang đứng trong vườn hoa sau nhà, đêm tối bao phủ lấy người đó, ngay cả ánh trăng cũng không có cách nào xóa đi những lo lắng quanh anh.
Tô Duyệt bước từng bước đến gần anh, khi đến trước mặt anh thì dừng bước lại.
“Tiểu Duyệt, anh so với những gì em tưởng tượng thì còn phức tạp hơn nhiều.” Ninh Duệ Thần nhàn nhạt mở miệng, “Thân phận của anh, còn có tất cả của anh nữa.”
“Anh không cần nói cho em biết.” Tô Duyệt bỗng nhiên cắt ngang, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt nói, “Thật ra trong lòng anh đang do dự có nên thẳng thắn nói với em tất cả mọi chuyện đúng không? Nếu đã do dự, thì sẽ có băn khoăn, cho nên trước tiên anh phải xóa đi những băn khoăn đó trước, anh không cần phải miễn cưỡng nói tất cả mọi chuyện cho em.”
Người đàn ông này, xuất hiện trước mặt cô với tư thế mạnh mẽ nhất, bình tĩnh ung dung, sâu sắc ưu nhã, có thể vì cô mà ngăn cản mọi mưa bão, nhưng nếu anh không phải là người từng trải thì sẽ không bao giờ có được ánh mắt thâm sâu như vậy.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua bên cạnh bọn họ, ánh trăng bảo phủ lên hai người đang sóng vai đừng cạnh nhau, đêm lạnh như nước, giờ khắc này hai người đều ăn ý lựa chọn im lặng.
“Tiểu Duyệt....” Giọng nói thật thấp vang lên, âm cuối kéo dài, nhưng anh không nói gì hết.
“Dạ?” Đôi mắt trong sáng theo bản năng nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn sáng tỏ hơn cả ánh trăng mấy phần.
Trong mắt Ninh Duệ Thần hiện lên vẻ đau đớn, một người cho dù có là thiên hạ vô địch thì cũng có vết thương trí mạng của riêng mình.
Mà Ninh Hạc Hiên chính là vết thương của anh.
Đối với Ninh Hạc Hiên, anh chỉ có hận, nếu không phải do Ninh Hạc Hiên khư khư cố chấp thì anh và Ninh Uyển Thu đã không trở thành cô nhi từ nhỏ như vậy.
Nhưng đồng thời ông ấy cũng là một trong số những người thân ít ỏi mà anh có trên thế giới này, Ninh Hạc Hiên đã dần dần già đi, có thể... Không được bao lâu nữa, trên đời này sẽ không còn ai có cùng chung dòng máu với anh nữa.
Máu mủ tình thâm, cho dù vết thương người ấy tạo cho anh có sâu hơn nữa, thì anh cũng sẽ lựa chọn tha thứ mà không hề có lí do.
Đã nhiều năm như vậy, anh rất ít khi bối rối, nhưng giờ phút này, anh không biết mình nên làm thế nào.
Khi một người cảm thấy cô độc, vô lực đến mức không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào thì sẽ muốn tìm một người để họ có thể dựa vào.
Đau đớn trong lòng anh đã bị đè nén nhiều năm như vậy, hôm nay muốn mở miệng nói hết toàn bộ cho cô nghe, nhưng đột nhiên lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh muốn khảm cô thật sâu vào trong thân thể mình, hòa hai người thành một thể, như vậy, anh sẽ không còn đơn độc nữa.
Vì vậy...
“Anh muốn em.”
“...” Tô Duyệt nhất thời quýnh lên, luật sư Ninh, mặc dù bây giờ không có ai, nhưng dù sao vườn hoa là nơi lúc nào cũng có thể có người đến mà.
Khi Tô Duyệt đang muốn lấy cái cớ “Vết thương trên lưng anh có thể sẽ nứt ra” thì giọng nói của anh lại vang lên thêm một lần nữa, “Đừng từ chối anh.”
Giọng nói kia mang theo một chút khẩn cầu chờ mong cùng sự cô độc khiến lời nói đã đến miệng của Tô Duyệt lại chạy trở về.
Trong lúc đó, ngón tay thon dài đã lặng lẽ xuyên qua làn váy trắng xoa nhẹ lên bắp đùi cô gái, mỗi nơi đầu ngón tay chạm đến đều giống như có một luồng điện chạy qua, từ da xuyên đến tận đáy lòng Tô Duyệt, nhất thời khiến cô mất đi tất cả sức chống cự.
Người đàn ông từ từ lấn tiến lên, dùng răng đẩy móc gài trên áo ra, nhẹ nhàng gặm cắn vùng xương quai xanh tinh tế của cô, không buông tha chỗ nào, anh muốn tuyên bố tất cả lãnh địa của cô đều đã bị anh chiếm lĩnh.
Tay anh dọc theo đường cong có xu hướng tiến đến nơi thần bí, nhưng khi sắp đạt được mục đích thì đột nhiên dừng lại.
Ngón tay thon dài dọc theo viền ҨЦầЛ ŁóŤ của cô nhẹ nhàng vuốt ve, hoạt động từ từ chậm chạp, càng lộ ra vẻ kiên nhẫn mười phần của đàn ông khiến hạ thân Tô Duyệt ngoài khét trong sống.
Cho dù người phụ nữ có tiếp tục bình tĩnh thì dưới sự trêu đùa của đàn ông, cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa!
Nếu như người đàn ông này thật sự có nhiều thân phận mà cô không biết, như vậy trong số đó nhất định có.... bậc thầy tán tỉnh!
Đôi mắt thâm sâu càng trở nên yên lặng, phương thức biểu đạt khi yêu một người đó chính là ℓàм тìин, dĩ nhiên, chuyện như vậy không thể vội vàng được, nhất định phải đùa giỡn đầy đủ trước khi tiến vào thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Người phụ nữ này đã bị anh ăn sạch sẽ vào bụng, cho nên hiện tại quan trọng nhất là cả quá trình.
Tô Duyệt trải nghiệm cảm giác bản thân được chìm trong cả băng và lửa đã hơn năm phút, cuối cùng anh cũng đã mất hết kiên nhẫn, chuyển hướng đến hai chân của cô, đang muốn một kích cuối cùng!
Thế nhưng, điện thoại bị Ninh Duệ Thần vứt bừa xuống đất đột nhiên đổ chuông...
Đã đến lúc này thì còn có ai quản đến di động nữa chứ? Tất nhiên Ninh Duệ Thần làm như không nghe thấy.
Còn Tô Duyệt hiển nhiên không có tâm trạng tốt ở chỗ nào cũng có thể làm cái đó như Ninh Duệ Thần, một mặt lo lắng sẽ có người đến đây, mặt khác phải thừa nhận Ninh Duệ Thần đã mang cho cô một khảo nghiệm khổng lồ, lúc này điện thoại di động đổ chuông chính là cây cỏ cứu mạng lớn nhất của cô.
Tô Duyệt thoáng nhìn qua, trên điện thoại đang hiện lên ba chữ, Tô Đông Thần!
“Là Tô Đông Thần gọi đến, chắc anh ấy có chuyện gấp tìm anh đấy, anh mau nhận đi.” Tô Duyệt vội vàng cầm điện thoại lên, ấn nút nghe rồi đưa đến bên tai Ninh Duệ Thần.
Cho dù lúc này anh có không muốn nhận cũng không được nữa rồi.
“Sao?” Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, thế nhưng trong giọng nói còn mang theo âm điệu mê lòng của tình dục chưa tan hết, đúng là khiến cho người ta muốn phạm tội mà.
“Khụ khụ...” Tô Đông Thần rõ ràng là đang bị sặc nước, không ngừng ho khan, qua một hồi lâu mới chần chừ hỏi, “Cậu Ninh, bây giờ cậu đang...”
“Đang vì con cháu đầy đàn của hai nhà Tô Ninh mà cố gắng.” Ninh Duệ Thần hờ hững trả lời, còn Tô Duyệt ở dưới người anh lại xấu hổ đến mức khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng lên.
Người đàn ông này, thậm chí ngay cả chuyện như vậy lấy ra làm cái cớ, đúng là phục anh luôn rồi.
“Khụ khụ, cái cố gắng đó... Trước tiên ngừng một chút đi, Thẩm Tuấn Ngạn đã xảy ra chuyện rồi.”
“Hửm?”
“Ngày mai là ngày đính hôn của cậu ấy cậu đã biết chưa?”
“Không biết.”
“... Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là.... không thấy Trần Vân đâu nữa.”