Buổi tối khi Ninh Duệ Thần trở về, Tô Duyệt đưa USB cho Ninh Duệ Thần, cũng nói với anh chuyện Mộ Dung Bạch đã nói với cô lúc xế chiều.
Ninh Duệ Thần nhíu mày, nhìn những tấm hình theo dõi, mới đầu khi Ninh Hạc Hiên nhìn thấy Tống Thiệu Huy thì vẻ mặt không vui, nhưng không biết Tống Thiệu Huy sử dụng biện pháp gì, sau khi Ninh Hạc Hiên uống xong một ly nước lọc thì thái độ ngược lại hoàn toàn, ánh mắt ông Ninh có chút rã rời, nhìn Tống Thiệu Huy nhu hòa đi rất nhiều.
Khi nhìn cử động môi của Ninh Hạc Hiên, thân thể Ninh Duệ Thần khẽ động.
Hình dáng miệng phát âm kia, cho dù không nghe được gì nhưng cũng biết người ông gọi tên.... chính là Ninh Duệ Thần.
Trong tình huống ý thức rời rạc, người duy nhất ông còn nhớ rõ chính là Ninh Duệ Thần.
Thậm chí ngay cả khi Tống Thiệu Huy điều khiển bắt ông kí tên lên bản hợp đồng thì trong tiềm thức Ninh Hạc Hiên vẫn viết tên của Ninh Duệ Thần.
Tô Duyệt lập tức giật mình, lúc ấy ông Ninh nhất định cho rằng người trước mặt là Ninh Duệ Thần, là cháu trai ông yêu nhất và cũng áy náy nhất, vậy nên cho dù muốn mạng của ông, sợ rằng Ninh Hạc Hiên cũng sẽ không do dự mà cho anh, còn khi Ninh Duệ Thần mở miệng muốn Ninh thị thì ông Ninh cũng sẽ nguyện ý cho anh.
Tình cảm trân quý sâu nặng đến vậy, lại bị Tống Thiệu Huy lợi dụng trở thành một con dao sắc bén, đâm sâu vào tận đáy lòng của Ninh Hạc Hiên cũng như Ninh Duệ Thần.
Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này Ninh Duệ Thần đang sững sờ ngồi tại chỗ, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào màn hình. Tô Duyệt biết, cả cơ thể anh đã bước đến giới hạn của vực thẳm rồi.
Người ông mà anh yêu thương nhất hôm nay lại đang nằm viện, sống ૮ɦếƭ chưa rõ, còn anh thì chẳng thể làm được điều gì.
"Đây không phải là lỗi của anh, không ai mong muốn những chuyện này xảy ra, Duệ Thần, điều bây giờ anh phải làm là cứu Ninh thị thoát khỏi tình trạng nguy cấp hiện giờ, bởi vì nó đại diện cho tình yêu của ông Ninh đối với anh."
Những năm gần đây, một mình Ninh Hạc Hiên khổ cực chèo chống Ninh thị, vốn là không dễ dàng gì, chỉ e trong đó có biết bao hiểm nguy không thể tưởng được, vậy mà Ninh Hạc Hiên vẫn chống đỡ cho đến bây giờ, e rằng là vì muốn để lại niềm tin tốt nhất cho Ninh Duệ Thần.
Nhưng ngày hôm nay nếu chỉ dựa vào đoạn phim này thì căn bản không thể ngửa bài với Tống Thiệu Huy được.
Bên trong chỉ cho thấy Tống Thiệu Huy đưa cho Ninh Hạc Hiên uống một ly nước hết sức bình thường, khi Tống Thiệu Huy rót nước lại quay lưng về phía camera nên cũng không xuất hiện viên thuốc sinh khiến người ta sinh ra ảo giác kia, ngay cả hình ảnh Ninh Hạc Hiên té xuống cầu thang, người thường nhìn vào cũng chỉ cho là Ninh Hạc Hiên vô ý té ngã mà thôi.
Lòng dạ con người bây giờ thật xảo trá độc ác, thật sự khó đối phó.
Lúc này, điện thoại của Ninh Duệ Thần bỗng nhiên vang lên, hiển thị trên màn hình là một dãy số lạ.
Ánh mắt thâm trầm ngăn chặn cảm xúc quay cuồng, sau đó mới ấn phím nghe.
"Anh họ, tặng cho anh món quà lớn này, anh có thích không?" Tống Thiệu Huy cười nhẹ hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ.
"Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi chưa bao giờ quên sự tồn tại của một người anh họ như anh, lão đầu nhà họ Ninh cố chấp muốn để lại Ninh thị cho anh, thế nên tôi chỉ có thể làm như vậy, nếu anh thông minh thì hãy buông tay đi, đừng tiếp tục đấu với tôi nữa, vậy thì cái anh thua cũng chỉ là Ninh thị thôi, nhưng nếu anh còn cố chấp liều mạng với tôi, thì đến lúc đó rất có thể ngay cả những thứ anh quý trọng cũng biến mất luôn đấy."
Giọng điệu uy Hi*p mà phách lối của Tống Thiệu Huy chậm rãi vang lên ở đầu bên kia điện thoại, những thứ mà Ninh Duệ Thần quý trọng... ý này rất rõ ràng là đang ám chỉ Tô Duyệt.
"Ồ? Cậu xác định cậu có bản lĩnh này?" Ninh Duệ Thần cười lạnh một tiếng, "Tống Thiệu Huy, xem ra cậu thật sự nên xem xét lại bản thân mình xứng đáng nặng mấy cân mấy lượng đi."
Dứt lời, Ninh Duệ Thần liền cúp máy, bực bội ném điện thoại qua một bên.
Ánh mắt thâm trầm theo bản năng nhìn sang Tô Duyệt, do dự một lát, Ninh Duệ Thần trầm giọng nói, "Tiểu Duyệt, anh phải làm một chuyện, nếu cứ chắp tay dâng Ninh thị cho Tống Thiệu Huy thì e rằng cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được..."
"Em biết." Tô Duyệt dùng tay chặn môi không để Ninh Duệ Thần nói tiếp, "Anh nghĩ như thế nào em đều biết đều hiểu, anh không cần phải giải thích đâu, bất luận anh quyết định thế nào, em đều ủng hộ anh."
"Ừ, ngày mai anh muốn đi Mỹ một chuyến, Tống Thiệu Huy sống ở Mỹ nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ có nhược điểm, em đến ở với ông nội Tô vài ngày đi, đợi anh trở về sẽ lập tức tới đón em." Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt chậm rãi nói, dù Tống Thiệu Huy có bản lĩnh lớn hơn nữa, chỉ cần Tô Duyệt ở bên cạnh ông nội Tô thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Huống chi, anh làm vậy, sau khi Tống Thiệu Huy biết anh đi Mỹ tất nhiên cũng sẽ vội vàng đi theo, nóng lòng tiêu hủy chứng cứ, như vậy cũng gián tiếp dẫn Tống Thiệu Huy rời đi, tránh cho anh ta làm hại đến Tô Duyệt.
"Được, em chờ anh trở lại." Tô Duyệt giang tay ôm eo Ninh Duệ Thần, khẽ nói, "Em và con sẽ cùng chờ anh trở về."
Tóc đen mềm mại rối tung, Ninh Duệ Thần vén vài sợi tóc quấn ở đầu ngón tay chơi đùa, trong ánh mắt sâu thẳm ánh lên vẻ kiên định, "Tiểu Duyệt, em yên tâm đi, anh sẽ không để hai mẹ con đợi lâu đâu."
"Vâng." Tô Duyệt nhỏ giọng đáp, bàn tay bé nhỏ lại không an phận đùa giỡn cúc áo trước иgự¢ người đàn ông, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Chính vì cái gọi là lương tiêu khổ đoản*, Ninh Duệ Thần, chúng ta...." Tô Duyệt không nói hết lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng. (* lương tiêu là đêm đẹp, khổ là đau khổ, đoản là ngắn => không hiểu lắm nên giải thích từng từ vậy :D)
Ninh Duệ Thần buồn cười, cố ý nhàn nhã nói, "E rằng không ổn lắm đâu, Tiểu Duyệt, bây giờ em đang có con, chúng ta nên tiết chế một chút."
Tiết chế? Ngày mai anh đã bay rồi, có quỷ mới tiết chế ấy!
"Đã ba tháng rồi." Tô Duyệt nhỏ giọng phản kháng, bàn tay tiếp tục kiên nhẫn đấu tranh với cúc áo khó mở.
"Tiểu Duyệt, em đang chủ động mời gọi anh sao?" Ninh Duệ Thần bắt lấy bàn tay bé nhỏ của Tô Duyệt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Trong ấn tượng của anh, Tô Duyệt chưa bao giờ chủ động lần nào, mà ngay cả lần đầu tiên đó cũng do anh dùng chút thủ đoạn nhỏ, bề ngoài thì tỏ vẻ là Tô Duyệt chủ động, nhưng trên thực tế, quyền thao túng vẫn nằm trong tay Ninh Duệ Thần.
Từ rất lâu trước kia, anh đã vô cùng hi vọng người phụ nữ của mình có thể chủ động hơn một chút, có thể dùng cách thức chủ động đơn giản nói cho anh biết cô yêu anh nhiều thế nào.
Mà hiện giờ đang có xu hướng như vậy.
Trong khi Ninh Duệ Thần vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, bàn tay bé nhỏ càng không e ngại gì mà luồn vào trong chiếc áo chạm vào bộ иgự¢ tinh tráng của người đàn ông, dè dặt di chuyển, khi đến nơi cần tìm thì nhẹ nhàng nhấn một cái....
Một cái nhấn này, thần sắc trong mắt người đàn ông lập tức sâu thăm thẵm.
"Vâng." Tô Duyệt khẽ đáp, nhớ tới lời sắp nói, cô e lệ cắn môi, đáy mắt kiên định ngước lên nhìn Ninh Duệ Thần, "Em... Em muốn anh, ngay bây giờ!"
Giọng nói trong trẻo như hoa nở báo hiệu mùa xuân về vang vọng trong nháy mắt khiến trái tim người đàn ông hòa tan...
Anh lập tức bế cô gái không an phận ở trong lòng lên, đá văng cửa phòng ngủ trực tiếp đi về phía chiếc giường lớn.
Tô Duyệt cũng khôn ngoan, bò lên lưng người đàn ông, nỗ lực ϲởí áօ sơ mi của anh, hôn lung tung không hề có chút kĩ xảo lên tấm lưng trần của anh.
Vậy mà những nụ hôn này lại khiến cho người đàn ông rốt cuộc không thể kìm nén được nữa...
Cho mình là con rùa nhỏ? Quả thật là đốt lửa trên người mà.
Trong nháy mắt ném đi ý niệm đợi cô chủ động ra sau đầu, Ninh Duệ Thần lật người, cúi đầu, nuốt toàn bộ tiếng kinh hô của cô gái vào bụng...
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, hương vị ấm áp lan tỏa khắp gian phòng, sắp phải chia xa mấy ngày, khiến Ninh Duệ Thần càng phải nắm chắc thời gian, chờ đến khi anh trở về, lại kiên nhẫn chờ Tô Duyệt chủ động hiến thân đi thôi...