Bước vào tầng hai nơi đặt phòng chế tác gốm, khi Bạch Lộ gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc độc lập kia, giọng nói của Chương Minh Viễn nghe hết sức bực dọc cùng mất kiên nhẫn truyền ra từ sau cánh cửa: “Tôi đã nói rồi, không có chuyện gì đừng tới làm phiền tôi.”
Lặng yên đứng trước cửa trong giây lát, Bạch Lộ làm động tác khẽ khàng đẩy mở cửa phòng. Mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng tấp vào mặt, anh cũng không biết đã ở trong này hút bao nhiêu điếu thuốc. Vốn dĩ anh đã đồng ý với cô phải cai rượu cai thuốc, cũng cố gắng thực hiện. Nhưng giờ lại trốn ở chỗ này hút đến điên cuồng, cô biết vì sao anh làm thế, trong lòng chua xót không chịu nổi.
Trông thấy là cô đứng ngoài cửa, Chương Minh Viễn sững người một chút, lập tức đem điếu thuốc trong tay dụi tắt vào gạt tàn. Trong chiếc gạt tàn kia, chứa đầy đầu thuốc lá. Trên bàn xoay hoàn toàn sạch sẽ, xem ra hôm nay cả buổi chiều ngoại trừ hút thuốc anh không hề làm gì khác.
“Sao em lại đến đây?”
Cô im lặng đi tới, nhìn anh định nói lại thôi. Anh cực kỳ nhạy cảm, bất chợt nhíu mày: “Có phải chị anh đã tìm em không?”
Cô gật gật đầu, cổ họng khản đặc: “Anh không nên làm vậy, vợ chưa cưới của anh… cô ấy không làm gì sai cả.”
Ánh mắt anh tràn đầy đau khổ bất lực: “Anh biết thế này thật công không bằng với cô ấy, nhưng là anh càng nghĩ càng không có cách nào kết hôn với cô ấy. Anh không yêu cô ấy, anh và cô ấy sống cùng nhau cũng sẽ không mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân không tình yêu sẽ chỉ khiến cả hai người đều đau khổ. Không phải sao?”
Cô nhịn không được muốn hỏi: “Vậy lúc trước vì sao anh muốn đính hôn với cô ấy?”
Lúc trước vì sao Chương Minh Viễn lại đính hôn với Tình Tử ư? Là vì vụ tai nạn xe nọ.
Chương Minh Viễn và Tình Tử từ nhỏ đã quen nhau, cha của hai người là lãnh đạo và phó lãnh đạo đã hợp tác làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài. Cho nên con cái hai nhà gần như lớn lên cùng nhau. Cũng giống như anh, Tình Tử là con út trong gia đình. Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, có thể dễ dàng chơi với nhau hơn các anh chị lớn. Cô ấy cũng coi như là thanh mai trúc mã của anh, sau khi lớn lên cô cứ thuận theo tự nhiên mà đem lòng yêu thích anh, nhưng anh vẫn luôn đối xử với cô như em gái, chưa bao giờ có cảm giác về phương diện kia.
Chương Minh Viễn không có cảm giác với Tình Tử, nhưng tâm ý của Tình Tử đối với anh vẫn không thay đổi. Anh nói chỉ xem cô như em gái, cô liền lấy thân phận em gái bầu bạn với anh trước tiên. Những cô gái lục tục xuất hiện bên cạnh anh đều bị cô âm thầm đuổi đi, anh cũng mặc kệ coi như không, dù sao anh cũng chẳng hề để tâm đến mấy cô nàng đó.
Về phương diện quan hệ khác giới, Chương Minh Viễn dường như thiếu hụt hứng thú từ trong gốc rễ, chưa cô gái xinh đẹp nào có thể sản sinh lực hấp dẫn mãnh liệt đối với anh. Đến rồi đi hợp rồi tan, thậm chí có được hay không anh cũng cực kỳ hờ hững. Phụ nữ còn không bằng nhạc Rock ‘n Roll, trò chơi điện tử, thám hiểm và đua xe, những thứ này còn có thể khiến anh say sưa mê mẩn. Thái độ có cũng được mà không cũng chả sao của anh đối với con gái cũng khiến Tình Tử càng thêm tự tin. Dù thế nào đi nữa, bên cạnh anh từ đầu chí cuối chỉ có một mình cô trường kỳ bầu bạn với anh khắp chốn, ngay cả những mối quan hệ thoảng qua như mây khói cũng đều không tính.
Bước ngoặt trong quan hệ giữa Chương Minh Viễn và Tình Tử chính là ở vụ tai nạn xe kia. Sau khi tai nạn lần đó xảy ra, là Tình Tử chạy đến bệnh viện trước tiên, không ngủ không nghỉ trông coi anh vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Trong những ngày anh nằm viện, mặc dù có hai người y tá cao cấp theo sát trông nom trong phòng bệnh hai tư trên hai tư, nhưng hàng ngày cô vẫn đến bệnh viện chăm sóc anh, mức độ chuyên tâm cẩn thận đến ngay cả y tá đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng phải tự than thở không sánh bằng.
Sau vụ tai nạn xe, ai cũng nhìn ra tình cảm của Tình Tử dành cho Chương Minh Viễn, mọi người đều cho rằng anh không nên phụ tình yêu này. Chính anh cũng bị cảm động, nên cứ thế mà tiếp nhận cô. Chỉ vì anh chưa bao giờ gặp được tình yêu, cho nên anh tưởng rằng tình yêu có thể bồi dưỡng, tưởng rằng cảm động có thể dần dần chuyển hóa thành rung động, tưởng rằng chỉ cần anh hạ quyết tâm đi yêu một cô gái thì có thể cùng cô ấy bạch đầu giai lão.
Không lâu sau khi ra viện, Chương Minh Viễn và Tình Tử liền đính hôn dưới sự sắp xếp của cha mẹ đôi bên. Vì lúc đó anh vẫn còn phải ngồi trên xe lăn nên nghi thức đính hôn giản lược hết mức. Nhưng cái gọi là tiệc rượu nhỏ cũng có đến vài trăm người tham dự. Khắp nơi y phục lụa là đầu tóc chải chuốt, tiếng người cười nói rôm rả. Trong tiếng chúc phúc của mấy trăm con người, anh đeo nhẫn kim cương đính hôn cho Tình Tử, đôi mắt hạnh phúc của cô còn lấp lánh hơn cả kim cương.
Sau nghi thức đính hôn không bao lâu, Tình Tử đến Oxford ở Anh Quốc tiếp tục học tập chuyên sâu. Chương Minh Viễn hễ rảnh rỗi liền bay qua thăm cô, tay tong tay cùng nhau rảo bước trong thị trấn nhỏ cổ kính của nước Anh. Trời trong xanh, lòng yên tĩnh, ngày qua ngày không hề có gợn sóng.
Còn tưởng rằng tình yêu trong đời cứ định chắc như thế, thế nhưng Chương Minh Viễn không ngờ sẽ gặp được Bạch Lộ. Cục diện đời người đột nhiên trở nên hỗn loạn, loạn đến nỗi anh không biết nên bước tiếp như thế nào.
“Nếu sớm biết sẽ gặp được em, anh sẽ không đính hôn với Tình Tử. Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối sẽ không.”
Chương Minh Viễn nhìn Bạch Lộ, giọng nói hơi khàn, ánh mắt đau đớn. Thế nhưng giờ này hối hận liệu có muộn quá không? Thực ra số phận đã ra ám hiệu cho anh từ năm năm trước, nhưng lúc đó anh lại không hiểu. Anh cứ ngỡ rằng cô gái mặc đồ trắng ấy chỉ là một đám mây ngẫu nhiên che bóng lướt qua cuộc sống của anh, hoàn toàn không biết rằng tương phùng năm năm sau, cô sẽ khuấy đảo mặt nước hồ yên tĩnh trong trái tim anh.
Trong mắt Bạch Lộ đã chất chứa hai vòng nước mắt, ầng ậng chực rơi. Lời kể thật dài của Chương Minh Viễn, từng chữ cứ như con dao hai lưỡi, lưỡi dao hai bên đều mài sáng bóng, chỉ cần chạm nhẹ liền bị thương, máu theo lưỡi dao chảy xuống thành hàng, trái tim đau đến thoi thóp hấp hối. Đây là số phận của cô sao? Hai người đàn ông trước sau cô yêu đều có thanh mai trúc mã thầm mến nhiều năm, các cô ấy đều chiếm đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, khiến cô hoàn toàn không có chút ưu thế nào đáng nói, chỉ có thể tự trách bản thân đến quá muộn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chọn cách rút lui.
Cô nén nước mắt nói: “Minh Viễn, đừng nói mấy câu nếu sớm biết nữa. Nếu lúc trước anh đã chọn đính hôn với Tình Tử thì anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Cô ấy đối với anh tốt như thế, hơn nữa vào thời điểm sinh tử chính cô ấy đã ở bên cùng anh vượt qua, về tình về lý anh đều không thể chia tay với cô ấy. Cô ấy không có gì sai cả, như thế này là quá tàn nhẫn với cô ấy.”
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, tiếng nói của Chương Minh Viễn nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa, mang theo nỗi bi thương thấm đẫm cùng bất lực hoang mang: “Anh biết làm thế này là không đúng, hôn nhân không phải trò đùa, không thể nói rồi lật lọng. Có điều, anh thực sự không yêu cô ấy, anh thực sự không yêu cô ấy, người anh yêu – là em.”
Nước mắt chất chứa đã lâu của Bạch Lộ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tuôn trào mãnh liệt như hồng thủy vỡ đê, trong nháy mắt đã ướt đẫm hai má.
Chương Minh Viễn bước tới ôm lấy cô, hai tay siết mạnh từng chút, đem cô trói mỗi lúc một chặt vào trong vòng ôm của anh, tựa như hận không thể đem cô khảm vào thân thể chính mình, hợp hai làm một.
Nước mắt cô chẳng mấy chốc đã thấm ướt vạt áo anh, cô nghẹn ngào nói: “Anh khi đó… tại sao lại muốn tới khách sạn Hilton chứ!”
Nếu như hôm ấy anh không xuất hiện, cuộc đời cô hiện tại sẽ như thế nào? Cuộc đời anh hiện tại sẽ như thế nào? Nếu nói vậy, phải chăng cô cùng Dương Quang, còn cả anh và Tình Tử đều cứ thế mà từng bước tiến vào tòa thành hôn nhân.
Thế nhưng trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn loại nếu, chỉ không có nếu như. Vận mệnh lẳng lặng dẫn dắt hai người gặp lại quen biết hiểu nhau yêu nhau, đến cuối cùng cái được dàn xếp cho họ, lại là ly biệt trong tình yêu.
Nước mắt Bạch Lộ tựa như sáp nến làm bỏng cháy trái tim Chương Minh Viễn, anh yêu một cô gái, nhưng nhất định phải cưới một cô gái khác. Chẳng lẽ cuộc sống chỉ có thể bất đắc chí như vậy, cùng yêu đương với một người, nhưng lại hướng tới kết hôn với người khác? – Không, anh không cam tâm, anh muốn vì chính mình cùng Bạch Lộ, cũng vì hạnh phúc của Tình Tử mà cố gắng lần nữa. Bởi trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, Tình Tử cũng không có được hạnh phúc, anh căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
“Bạch Lộ, anh muốn đi Anh tìm Tình Tử một chuyến, gặp mặt thẳng thắn nói với cô ấy tất cả, sau đó để cô ấy lựa chọn. Anh không muốn lừa dối cô ấy, không muốn làm cô ấy sau khi cưới lại đi oán hận nếu lúc trước đã không yêu vì sao còn muốn cưới cô ấy, kết quả khiến cô ấy sống không vui vẻ không hạnh phúc. Nếu cô ấy vẫn kiên trì muốn kết hôn với anh như cũ, vậy anh không còn gì để nói.”
Bạch Lộ có phần lưỡng lự: “Như thế không tốt chăng? Cô ấy sẽ không chấp nhận nổi. Cô ấy không biết hiện giờ anh và em đang bên nhau.”
“Thế nhưng anh không thể lừa cô ấy cả đời, cho dù anh chia tay với em rồi kết hôn với cô ấy, anh không yêu cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng cảm nhận được điều này. Thay vì đến lúc đó để cô ấy đi trách anh lừa cô ấy, anh thà đem tất cả mọi chuyện ra nói thẳng thắn thành thật trước khi kết hôn, để cô ấy cân nhắc lựa chọn, liệu có muốn lấy một thằng đàn ông trong lòng đã có phụ nữ khác. Anh nghĩ như thế là công bằng nhất với cô ấy, có muốn kết hôn với anh hay không, tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của cô ấy.”
Bạch Lộ không tỏ vẻ phản đối nữa, lời Chương Minh Viễn có cái lý của anh, thay vì muốn giấu diếm sự thật với Tình Tử khiến cô ấy sa chân vào một cuộc hôn nhân không tình yêu mà hoàn toàn không hay biết nội tình, chi bằng nói trước với cô ấy chân tướng mọi việc, để cô ấy tự mình suy xét và lựa chọn. Một người đàn ông đã có người yêu khác, một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, liệu có nhất thiết phải tiếp nhận hay không? Có lẽ trong giây phút biết được sự thật, cô ấy sẽ khó lòng chấp nhận, nhưng cú sốc này chung quy cô ấy vẫn không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nếu Tình Tử là một cô gái kiêu ngạo, không chừng cô ấy sẽ không cần Chương Minh Viễn nữa.
Một ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi le lói trong lòng Bạch Lộ, nhưng Bạch Lộ không dám nghĩ xa hơn. Cô không dám để bản thân ôm ấp hi vọng, bởi cô không thể chịu đựng được nỗi thất vọng tương ứng. Cô vẫn luôn coi tình yêu với Chương Minh Viễn như một giấc mộng đẹp ngắn ngủi trong đời, sau khi tỉnh giấc, mọi thứ cô từng có đều là hư ảo, ngoại trừ một đoạn tình cảm bâng khuâng như giấc mơ để có thể nhớ lại sau này, cô không giữ được gì nữa hết.
Chuyện Bạch Lộ đã nhận lời với Chương Minh Dao không thực hiện được, vốn dĩ cô nói đi gặp Chương Minh Viễn một lần cuối cùng xong sẽ rời khỏi Bắc Kinh, thế nhưng hiện tại tạm thời cô vẫn chưa muốn đi. Cô muốn chờ có kết quả ngửa bài giữa Chương Minh Viễn và Tình Tử rồi mới tính tiếp. Thứ nhất, dù sao cũng là một tia hi vọng chập chờn, thứ hai, dẫu có không ôm lấy tia hi vọng chập chờn này, cô cũng muốn dành ra thêm vài ngày ở bên anh.
Hiển nhiên Chương Minh Dao vô cùng tức giận, hầm hầm chạy tới chất vấn Bạch Lộ nói mà không giữ lời. Cô cầu xin chị cho mình thêm một chút thời gian, qua lễ Giáng Sinh sẽ mau chóng rời đi, Chương Minh Viễn định sau khi cùng cô đón Giáng Sinh xong sẽ đi Anh tìm Tình Tử. Cô càng thêm quý trọng khoảng thời gian không còn được bao nhiêu này.
“Để em và Minh Viễn cùng nhau đón Giáng Sinh xong đi, em đảm bảo với chị, em tuyệt đối sẽ không tranh giành với Tình Tử.”
“Không được, Minh Viễn không thể đón Giáng Sinh với cô. Nó phải đi Anh nghỉ lễ với Tình Tử, trước đây đều là như vậy, bây giờ cũng không có ngoại lệ.”
Chương Minh Viễn dứt khoát thẳng thừng với chị: “Năm nay em không định đi Anh nghỉ Giáng Sinh với Tình Tử. Sau lễ em sẽ qua đó một chuyến, có vài việc em muốn gặp mặt nói rõ với cô ấy.”
Chương Minh Dao cảnh giác hỏi: “Em muốn nói gì với Tình Tử?”
“Em muốn nói thật với cô ấy, em đã yêu một cô gái khác. Tất nhiên em và cô ấy dù sao cũng đã có sẵn hôn ước, nếu cô ấy có thể chấp nhận một người chồng không yêu mình thì em vẫn sẽ thực hiện hôn ước với cô ấy.”
“Cái gì? Sao em có thể làm thế?”
“Tại sao em không thể làm thế? Giấu diếm cô ấy, dùng lời dối trá lừa gạt cô ấy thì có chỗ nào tốt cho cô ấy? Hôn ước này là chuyện của hai đứa em, em cần phải cho cô ấy biết hôn ước đã xuất hiện nhân tố không ổn định. Có muốn tiếp tục duy trì hay không, em giao cho cô ấy quyết định, để cô ấy quyết định xem có còn muốn em, một thằng đàn ông đã yêu người khác nữa không.”
Chương Minh Dao tức điên người, nhưng lại không thể làm gì, có lúc chị thực sự thấy thằng em cứng đầu cứng cổ này thật hết thuốc chữa. Chị chỉ có thể giận dữ nói: “Được, vậy em cứ nói với Tình Tử đi. Chị nói em biết, tuyệt đối đừng để nó không chịu được cú sốc này mà xảy ra chuyện gì, nếu không, ba sẽ không tha cho em.”
Sau khi Chương Minh Viễn có ý định thẳng thắn với Tình Tử, anh liền bắt tay chuẩn bị đi Anh Quốc. Lễ Giáng Sinh đến, nếu là trước đây anh sẽ bay qua sớm cùng cô ấy nghỉ lễ, thế nhưng hiện giờ anh lại muốn ở trong nước cùng Bạch Lộ đón Giáng Sinh. Đương nhiên cũng có suy xét đến phương diện khác, đó chính là không muốn ngay trong kỳ nghỉ lễ mà đi phá hoại tâm tình tốt đẹp của Tình Tử. Tình Tử đến Anh Quốc đã lâu rất thích đón Giáng Sinh, ở quần đảo Anh, tiết mục này đặc biệt náo nhiệt lại rất mang phong cách nước ngoài.
Anh gọi điện thoại đường dài sang tỏ ý xin lỗi với Tình Tử, nói dịp Giáng Sinh năm nay có chuyện, không thể qua nghỉ lễ với cô. Nhưng vẫn có thể cùng cô đón Tết Nguyên Đán. Cô không hề trách anh không thể cùng cô nghỉ lễ như năm ngoái, vẫn vui vẻ hứng khởi như thường: “Được, vậy Tết Nguyên Đán anh sang, đến lúc đó em đi đón anh.”
Bình thường Tình Tử rất có tính khí tiểu thư, thế nhưng trước mặt anh tính nết lại đặc biệt dễ chịu. Lần trước anh vì muốn trốn Bạch Lộ mà chạy ra nước ngoài chơi một vòng, nhân tiện đến Oxford thăm cô. Khi ấy cô đang gọi một nhóm bạn học tới nhà chơi, trong căn hộ rộng rãi chất đầy người. Thấy anh tới cô vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Sao không nói không rằng lại tới đây, có phải cố ý đến kiểm tra không?”
Anh cũng thuận theo lời cô nói bừa một tràng: “Đúng thế, có tình báo nói em ở bên này gian dối. Làm chồng chưa cưới của em, anh đương nhiên phải chạy tới tuần tra một phen.”
Cô chỉ cười: “Ai nói em gian dối hả, đổi lại là anh, anh có gian dối gì không đó?”
Khi đó anh lập tức liên tưởng đến Bạch Lộ, trong lòng chợt động, nhưng miệng thì không chịu thừa nhận: “Em còn không hiểu anh sao? Anh mà gian dối, em biết trước giờ anh không có nhiệt tình gì với con gái mà.”
Những lời này là nói với cô, cũng là nói với chính mình, còn cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng. Anh không nên có vướng bận nhớ nhung gì đối với Bạch Lộ, bởi anh là Chương Minh Viễn trước nay không hề có nhiệt tình gì với con gái.
Tình Tử càng tươi cười nịnh nọt: “Em biết, ngoài em ra, anh chưa từng nhiệt tình, chưa từng nghiêm túc với cô gái nào hết.”
“Đúng vậy, ngoại trừ em, anh chưa từng nhiệt tình, chưa từng nghiêm túc với cô nào hết.”
Anh máy móc lặp lại một lần, vừa nói vừa ra sức gật đầu tỏ vẻ nhấn mạnh. Giống như cái gật đầu này có thể xóa bỏ triệt để chút tâm tư không rõ ràng dành cho Bạch Lộ trong lòng anh.
Thế nhưng anh không làm được, anh ra sức áp chế bản thân, nhưng chung quy không áp chế nổi. Tình cảm âm thầm ẩn náu trong tim, ngờ đâu tựa như dung nham dưới lòng đất mãnh liệt tuôn trào. Anh yêu Bạch Lộ, chưa bao giờ dốc lòng nhập tâm đi yêu một người con gái nào đến thế. Cô là kiếp số của đời anh – kiếp số tránh không được, trốn không thoát.