Hôm sau Bạch Lộ đi làm liền nộp đơn thôi việc, còn có một bản bàn giao chi tiết công việc, quyết tâm lập tức rời đi. Tiền lương tháng này cô cũng không cần, coi như khoản đền bù cho chuyện mình vội vàng nghỉ việc.
Trưởng phòng hết sức ngạc nhiên, không hiểu cớ sao cô đang làm tốt lại đột nhiên muốn thôi việc. Anh ta do dự không ký tên: “Hay là chờ tổng giám đốc Âu về rồi hẵng tính, cô là người tổng giám đốc Âu giới thiệu vào công ty, giờ muốn đi cũng phải báo trước cậu ấy một tiếng tôi mới có thể phê chuẩn.”
Bạch Lộ lại không muốn gặp Âu Vũ Trì, giờ phút này cô không muốn gặp bất kỳ ai liên quan đến Chương Minh Viễn. Nếu không phải do ý thức trách nhiệm khiến cô đến bàn giao công việc, cô thậm chí còn chẳng muốn tới công ty nữa. Bản bàn giao chi tiết công việc cô cũng đã viết cực kỳ rõ ràng, người kế nhiệm cứ theo đó mà làm việc sẽ không có gì rắc rối, cô một khắc cũng không muốn nán lại thêm.
“Trưởng phòng, bây giờ tôi có việc phải đi ngay, anh thay tôi nói rõ với tổng giám đốc Âu nhé. Tôi đi trước đã!”
Bạch Lộ rời khỏi công ty như trốn chạy, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, nhưng trong lòng cô lại âm u ẩm thấp, tựa như góc khuất ánh nắng không chiếu tới, mọc lên vô vàn rêu mốc. Một mình lẻ bóng bước trên đường giữa dòng người tấp nập ồn ã, càng nhận ra nỗi cô đơn của bản thân, nên cứ đi trong hoang mang và ưu thương.
Di động reo vang, màn hình hiển thị số lạ gọi đến, cô tiện tay bắt máy. Giọng nói vang lên xác thực là Chương Minh Viễn: “Bạch Lộ, em thôi việc rồi sao?”
Cô không ngờ là điện thoại của anh gọi đến, anh biết tin nhanh như vậy, cô trầm mặc không đáp, chỉ lẳng lặng nghe tiếng nói của anh: “Em có phải vì chuyện tối qua… Tối qua tôi uống hơi quá chén, nói ra vài lời trong lúc say, cũng có chút hành động không thích đáng, tôi không phải cố ý, em tuyệt đối đừng tức giận.”
Cô lắc lắc đầu: “Không phải tôi giận anh, tôi chỉ là muốn nghỉ việc thôi.”
“Tại sao? Bạch Lộ, có phải em sợ tôi sẽ lại đến quấy rối em không? Tôi đảm bảo, đảm bảo sau này sẽ không đến quấy rối em nữa, em không cần vì tránh tôi mà bỏ việc.”
Đích thực là vì anh đã quấy rối cô, nhưng không phải do sợ sự “quấy rối” của anh, mà là sợ trái tim của chính mình sẽ đánh mất vào tay anh. Trái tim này của cô đã từng thử giao phó một lần, nhưng lại bị ném vào cống rãnh. Không dễ gì thu nhặt lại trong thương tích chằng chịt nên cô không dám lại tùy tiện gửi gắm. Mặc dù anh đã khiến trái tim cô đập thình thịch, nhưng anh tuyệt đối không phải là đối tượng của cô, biết rõ là vô vọng nên cô không muốn khiến bản thân phải chịu tổn thương trong tình yêu một lần nữa.
Cô nén nước mắt: “Chương Minh Viễn, sau này chúng ta không cần gặp lại nhau nữa, nếu…”
Đang nói lời này, đột nhiên nghe thấy tiếng rít phát ra do bánh xe và mặt đất ma sát nhau ở tốc độ cao. Cô theo bản năng quay đầu, trông thấy một chiếc xe tải mất lái lao sang làn đường xe gắn máy, hướng thẳng vào phần đường dành cho người đi bộ. Một người phụ nữ trung niên đi xe đạp trong nháy mắt bị bánh xe không thể điều khiển nuốt chửng, mà chiếc xe vẫn còn tiếp tục rùng rùng tiến về trước, cô chỉ đứng cách đầu xe chưa tới bảy, tám mét, sợ hãi đến cứng người.
Trong lúc mấu chốt, may mà có người đi đường thấy nguy giúp đẩy cô ra. Cô hét lên hoảng sợ loạng choạng ngã cuống đất, di động cũng ném đi đằng nào không hay. Mà chiếc xe kia sau khi vọt qua cạnh cô, cuối cùng đâm vào một thân cây cách phía sau cô không xa. Một tiếng rầm vang lên, cái cây đường kính cỡ miệng bát theo tiếng động gãy gập. Dưới bánh xe còn kéo theo chiếc xe đạp cùng người phụ nữa bất hạnh kia, một đường máu tươi lênh láng.
Vô số người đi đường vây lại, người nâng xe, kẻ kéo người. Người phụ nữ được kéo ra mặt mũi đã trắng bệch, không còn chút sinh khí, khóe miệng không ngừng tuôn trào máu tươi. Chị không thể kiên trì đến khi xe cứu thương tới, đầu mềm oặt rũ xuống ngừng thở.
Bạch Lộ ngồi một bên toàn thân run rẩy, vừa bị tử thần sượt qua bên người, lại ở khoảng cách gần như vậy chứng kiến một người bị tử vong. Cô không thể khống chế mà bật khóc thất thanh, nước mắt như mưa.
Xe cứu thương đến rồi đi; cảnh sát giao thông đến rồi đi; xe nhà tang lễ đến rồi đi; đám người nhốn nháo ập đến như thủy triều cuối cùng cũng giải tán hết; trên đường có công nhân vệ sinh đang tẩy sạch mặt đường, bãi máu đỏ tươi dần dần loãng đi rồi biến mất dưới vòi phun nước. Ngã tư lại khôi phục yên tĩnh, người đi đường vẫn qua lại như cũ, các cửa hàng kinh doanh như cũ, xe cộ không ngừng qua lại như cũ. Hết thảy đều vào guồng quay, một màn thảm thiết vừa rồi giống như chưa từng xảy ra, không hề để lại chút dấu vết nào.
Bạch Lộ xuội lơ ngồi trên bồn hoa ven đường, nước mắt trên mặt đã khô, dư chấn trong lòng vẫn kéo dài y nguyên, một người cứ thế ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ ngay trước mắt cô. Cô cũng sém chút nữa là mất mạng, chỉ sém một chút xíu, sinh mệnh cứ như vậy vẽ nên một dấu chấm tròn. Một đời người, cứ ngỡ thật lâu dài, nhưng hóa ra có lúc lại ngắn ngủi và vội vàng đến thế.
Cô không biết mình ngồi bên đường bao lâu, di động ban nãy ném đi giờ cũng chẳng thấy tăm hơi, cũng không biết đã rơi ở góc nào hay bị người ta nhặt đi mất rồi. Thật lâu thật lâu sau, cô mới cố gắng chống đôi chân mềm nhũn đứng lên.
Vừa vào cửa, Thiệu Dung thấy cô cứ như là thấy phượng hoàng: “Lộ Lộ, em về rồi đấy à, bọn chị đều sắp bị em làm sốt ruột muốn ૮ɦếƭ rồi đây.”
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn: “Sao thế?!”
“Sao thế cái gì, hai tiếng trước Chương Minh Viễn tới đây. Anh ta bảo khi đang nói chuyện điện thoại với em thì em đột nhiên hét lên một tiếng, tiếp đến là tiếng xe va chạm, sau đó thì mất liên lạc. Anh ta gọi em không được, lo không biết em có bị tai nạn không, bây giờ đang cuống tới nỗi chạy đi tìm em khắp nới. Em về rồi thì chị phải nhanh đi gọi điện cho anh ta, anh ta dặn hễ có tin tức gì thì lập tức thông báo.”
Thiệu Dung gọi điện xong, chỉ một loáng sau Chương Minh Viễn đã đến gõ cửa. Anh mang khuôn mặt trắng bệch bước vào phòng, nhìn Bạch Lộ không nói nên lời, chỉ có Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng lên xuống, thể hiện rõ sự mất bình tĩnh cực độ trong nội tâm.
Khi Chương Minh Viễn nhận điện thoại của Âu Vũ Trì, biết được hôm nay Bạch Lộ đi làm đột nhiên xin thôi việc, hơn nữa còn đã rời khỏi công ty, trong lòng thoáng chùng xuống, phản ứng đầu tiên liền hiểu ra chính chuyện tối qua đã khiến cô đưa ra quyết định như vậy, cô rõ ràng muốn tránh anh.
Anh biết tối qua mình có phần kích động, vốn dĩ anh vẫn luôn kiềm chế bản thân, cũng kiềm chế rất tốt. Nhưng tối qua uống hơi quá chén, cảm xúc dâng trào, nên nhất thời thất thố.
Sau khi đi một vòng ở nước ngoài, anh phát hiện mình vẫn nhớ đến cô như trước. Ngày tiếp theo sau khi về nước liền mượn cớ đến công ty đi một chuyến, xa nhau nhiều ngày qua, anh rất muốn gặp cô, nhưng cô lại xin nghỉ không đi làm, nói do có bạn nằm viện nên phải vào trông nom vài ngày. Anh biết cô ở Bắc Kinh không có nhiều bạn, người có thể khiến cô chăm sóc lại càng ít, chắc là chỉ có Thiệu Dung. Thiệu Dung bị bệnh gì phải nằm viện? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh không tiện hỏi trực tiếp, bèn nhờ Âu Vũ Trì đi hỏi xem.
Âu Vũ Trì bấy giờ thở dài: “Tớ cứ tưởng sau chuyến du lịch xa này về cậu sẽ quên mất cô ấy, ai dè, vừa về liền hỏi đến người ta. Tới bảo liệu có phải cậu hơi quá để tâm đến cô ấy rồi không?”
Anh cũng biết mình có phần để tâm quá mức, nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận: “Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, lão già nhà tớ lên ti-vi phát biểu hở một tí là bảo phải quan tâm đến những người yếu thế, làm con của ổng, tớ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của ông ấy không đúng sao.”
Anh cứ tưởng lần này sẽ công cốc, không gặp được cô. Nhưng không ngờ khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp đóng, lại trông thấy cô vội vàng đi qua, vẫn là dung nhan tựa đóa thủy tiên như trước. Anh chỉ kịp khẽ mỉm cười với cô một cái, khuôn mặt của cô liền từ từ biến mất sau cánh cửa kim loại.
Trong một thoáng chớp mắt, anh thực sự có cảm giác kích động muốn ấn nút mở cửa lần nữa, tay cũng đã vươn ra, nhưng lại lý trí rụt về. Anh đã không còn là thằng nhóc mười tám tuổi non nớt, không nên lại có hành vi bốc đồng như thế.
Mơ hồ cảm thấy cả tinh thần và thế xác đều không tự chủ được, nhưng anh vẫn lừa mình dối người, tự nhủ cô chỉ là một người bạn đặc biệt. Mượn danh nghĩa bạn bè hẹn cô đi ăn, anh cảm thấy đó là lý do thích hợp nhất. Anh còn có một món quà nhỏ muốn tặng cô, khi anh vô tình phát hiện bộ sản phẩm hoa nhài mà cô thích ở nước Anh, bèn không hề nghĩ ngợi mà mua ngay một bộ định bụng về nước tặng cô.
Sau đó, cô lại khéo léo từ chối anh, cơm không chịu đi ăn, quà cũng không chịu nhận. Đây không phải lần đầu tiên anh bị coi nhẹ trước mặt cô, trước đây còn gặp thất bại lớn hơn, nhưng không lần nào khiến anh chán nản đến vậy.
Bởi vì trước đây họ là hai kẻ đối địch nhau, nhưng hiện tại, anh cứ ngỡ anh và cô chí ít cũng đã làm bạn bè. Nhưng sự từ chối của cô rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với anh, xem ra cô hoàn toàn không muốn cùng anh làm bạn. Thoạt đầu anh nghĩ cô vẫn còn hận mình, thế nhưng cô lại phủ nhận. Anh nghĩ mãi chỉ đoán ra một nguyên nhân, vì anh đã từng phá hoại tình yêu của cô. Về mặt lý trí có lẽ cô đã tha thứ cho anh, nhưng về mặt tình cảm cô không muốn gặp lại anh. Nhất là, anh biết cô vẫn còn yêu Dương Quang, đêm đó cô vì cậu ta mà uống say mèm rồi khóc không ngừng. Anh chỉ có thể khoanh tay nhìn cô khóc đến đứt ruột đứt gan, trong lòng đau đớn như thể bị con thú nào đó cắn xé.
Con thú này, phải chăng có tên là ghen? Anh không muốn cũng không dám đi chứng thực.
Cúp điện thoại trong thất vọng tràn trề, anh đem quà gửi chuyến phát nhanh đến cho cô. Không kiên trì đòi cô ra ngoài gặp mặt nữa, nhưng vẫn không kìm lòng được mà muốn gửi cả bộ quà tặng đến cho cô.
Bạch Lộ… cái tên này dường như đã khắc vào trái tim anh, đã không muốn nhớ mà vẫn khó quên[14]. Để rồi, cô trong lòng anh, tựa như vị cô nương chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần trong “Kinh Thi”.
Kiêm gia thương thương
Bạch Lộ vi sương
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương!
Tố hồi tòng chi,
Đạo trở thả trường.
Tố du tòng chi,
Uyển tại thủy trung ương.[15]
Anh cố sức không liên lạc với cô nữa, cũng cố sức không nhớ về cô. Anh đang đấu tranh với chính mình, kiên trì tất sẽ thắng lợi. Ngày qua ngày đều kiên trì, anh những tưởng đã khôi phục được lực tự chủ mạnh mẽ. Hôm đó đến công ty tìm Âu Vũ Trì, vốn dĩ chỉ cần đứng dưới lầu gọi điện một tiếng kêu cậu ta xuống là xong. Thế nhưng anh muốn thử nghiệm lực tự chủ của mình một chút, cố ý lên lầu một chuyến. Kết quả, từ bên ngoài văn phòng bắt gặp dáng vẻ ôm khung thêu thêu hoa của cô, như thể bị bỏ bùa, bước chân không tự chủ được mà bước tới.
Cô hoàn toàn không cảm giác được anh đi đến, chỉ cúi đầu toàn tâm toàn ý thêu thùa. Gương mặt trắng như tuyết tỏa sáng óng ánh như ngọc dưới nắng chiều, trong không khí phảng phất mùi thơm hoa nhài như có như không tỏa ra từ mái tóc đẹp của cô. Anh như con ong ngửi thấy mùi hương quyến rũ, không thể ngăn được tâm thần dao động. Kìm lòng không đặng mà bước đến ngày một gần hơn, thẳng đến khi tới trước mặt cô.
Cô vẻ như đã nhận ra, bất chợt ngẩng đầu, anh cũng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng vũ trang bản thân, tận sức làm cho giọng nói ra vẻ thuận miệng cùng thờ ơ: “Thêu khá lắm.” Giống như anh chỉ tiện đường tạt qua xem xem, hơn nữa còn lập tức xoay người rời đi, không hề nấn ná.
Lần thử nghiệm này, anh không thể không thừa nhận sự thất bại của bản thân. Mà hôm sau, anh lại càng thất bại triệt để. Sau khi mở tiệc chiêu đãi cậu bạn cũ về nước thăm người thân, vì nhớ đến chuyện cũ trước kia mà cảm khái muôn phần, càng vì anh đã uống khá nhiều, lực tự chủ của anh đành chào thua trước sức mạnh của rượu, không thể tự kiềm chế, cũng không muốn tự kiềm chế mà chạy đến công ty.
Thực ra anh không hề dám chắc có thể gặp được cô ở công ty, có khả năng cô đã ra về từ lâu. Nhưng anh vẫn muốn thử vận may, liệu cô có ở đây không? Đó là câu đố anh tự đặt ra cho chính mình. Bước ra khỏi thang máy, vì câu đố sắp có lời giải nên trái tim anh đập liên hồi.
Đưa mắt nhìn qua, đèn văn phòng nơi cô làm việc đang mở, ánh đèn sáng rực nhất thời khiến anh an lòng đi rất nhiều. Mà khoảnh khắc khi đẩy mở cánh cửa phòng làm việc, không ngoài dự liệu nhìn thấy cô, nhịp tim của anh trong nháy mắt thoáng ngưng lại.
Mượn cơn say, anh nói ra một ít lời cảm khái, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng cô lại không chịu nghe tiếp, muốn bỏ đi. Trơ mắt nhìn cô đi qua, anh bỗng xúc động cực độ mà ôm chầm lấy cô không chịu buông tay: “Bạch Lộ, hôm đó ở Hilton, vì sao em muốn nhìn anh?”
Nếu ngày đó anh không nhận thấy ánh mắt chăm chú liên tục của cô, anh căn bản sẽ không chú ý đến cô gái mặc đồ trắng ngồi cách bàn. Cô hoàn toàn không phải loại con gái có thể khiến người ta vừa thấy đã mê, anh cũng chẳng trúng tình yêu sét đánh với cô, chỉ là dần nảy sinh lòng hiếu kỳ. Mà cái phần hiếu kỳ kia tựa như cổ của Miêu Cương, sau khi hạ xuống vào ngày đó giờ đó, giờ này hôm nay lại khiến anh chớm phát độc tình.
Vùi mặt vào mái tóc dài tỏa hương hoa nhài của cô, anh không cách nào tiếp tục khống chế bản thân: “Bạch Lộ, anh thích em mất rồi.”
Tiếng nói nhẹ như hơi thở, thay vì bảo là nói cho cô biết, thật ra là nói với chính mình. Nhưng cô nghe rõ mồn một xong liền vận sức đẩy anh ra, chạy trốn trong hoảng sợ như chú thỏ. Anh biết lẽ ra mình không nên nói với cô câu đó, nói rồi thì hậu quả chính là như thế, sẽ dọa cô chạy mất. Mà hậu quả còn tệ hơn cả trong tưởng tượng của anh, hôm sau cô liền nộp đơn xin nghỉ việc, muốn chạy khỏi anh thật xa.
Anh lập tức gọi điện cho cô, sợ cô thấy số của anh sẽ không nhận điện nên cố ý mượn điện thoại của bạn gọi. Anh cố gắng giải thích với cô rằng mình chỉ say rượu nên thất lễ, bảo cô không cần thôi việc, một lòng cam đoan sẽ không đến quấy rối cô nữa. Nhưng giọng nói của cô lại rất kiên quyết, còn nói hai người sau này không cần tiếp tục gặp nhau. Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên hét lên một tiếng, tiếp theo sau là tiếng va đập rầm rầm gần như chọc thủng màng nhĩ anh, ngay sau đó điện thoại liền bị ngắt, tiếng tút tút dồn dập vang lên khiến anh vô cùng lo sợ: đã xảy ra chuyện gì? Cô đã xảy ra chuyện gì?
Không cách nào gọi lại vào di động của cô, trái tim anh tức khắc bị Ϧóþ nghẹt, chạy khắp nơi tìm cô như điên. Âu Vũ Trì nghe tin gọi điện đến bảo anh không nên cuống quít, nhưng làm sao anh có thể không cuống, anh cuống sắp điên luôn rồi. Tìm đến từng bệnh viện hỏi xem liệu có cô gái trẻ nào vào cấp cứu vì tai nạn xe không, thậm chí còn đến nhà xác của một bệnh viện nọ để nhận diện thi thể của một cô gái trạc tuổi ૮ɦếƭ vì tai nạn xe nhưng thân phận không rõ ràng. Khoảnh khắc nhấc tấm vải trắng lên, trái tim anh như ngừng đập, sau khi trông thấy khuôn mặt xa lạ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm giác như được đại xá.
Tìm khắp nơi đều không thấy, khi anh gần như sắp tuyệt vọng, Thiệu Dung gọi đến bảo cô đã bình an về nhà. Anh lập tức thu hết tốc lực chạy đến nhà Thiệu Dung, sau khi vào nhà nhìn thấy cô, trái tim treo lơ lửng cuối cùng mới trở lại Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng vẫn còn đập loạn một hồi do nỗi sợ hãi còn chưa kịp tiêu tan.
Sau khi Chương Minh Viễn vào nhà, Thiệu Dung kiếm cớ rời đi, để lại cho hai người không gian một mình đối diện nhau. Bạch Lộ lặng im nhìn anh không nói, anh cũng nhìn cô thật lâu không cất nên lời, mày chau lại thật chặt, anh mắt vừa đau đớn vừa bất lực. Trong lúc đó đôi môi khẽ mấp máy vài cái, nhưng rốt cuộc muốn nói lại thôi. Sau cùng anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc châm lửa, dùng loại tư thế đặc biệt kia hút thật mạnh hết hơi này đến hơi khác.
Sau khi Bạch Lộ nhìn anh hút quá nửa điếu thuốc, cuối cùng nhẹ giọng cất lời: “Sau này tốt nhất anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Ngừng một lúc, cô dùng giọng nói càng nhẹ càng khẽ hơn bổ sung một câu: “Đây là em đang quan tâm đến anh.”
Giọng nói của cô nhẹ bẫng đến thế, nhưng Chương Minh Viễn nghe mà chấn động trong lòng. Anh thậm chí còn hoài nghi có phải mình nghe nhầm không, bèn mở to hai mắt nhìn thẳng vào cô không hề chớp mắt, hòng tìm chứng cứ cho tính chân thực của câu nói kia từ trong ánh mắt của cô, biểu hiện của cô.
Bạch Lộ không tránh không né đón lấy ánh mắt anh. Mắt cùng mắt nghênh đối nhau, trong con ngươi đều phản chiếu vẻ mặt của nhau, sự tồn tại duy nhất của nhau. Dù đối diện nhau không nói một lời, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều đã được viết ra hết thảy nơi đáy mắt chân mày của cô.
Bỗng nhiên hiểu ra điều gì, niềm vui sướng khôn tả nhất thời căng tràn trái tim Chương Minh Viễn. Dụi tắt thuốc lá trong tay ném đi, anh bước nhanh về phía Bạch Lộ, hai tay dùng sức ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô một cách sung sướng và nóng bỏng vô ngần…