Bạch Lộ giật mình ngồi trước bàn làm việc, Chương Minh Viễn đứng lặng trước cửa văn phòng. Trông anh có vẻ đã uống khá nhiều ở đâu đó, màu đỏ ửng từ hai má lan thẳng đến thái dương. Đôi mắt đặc biệt ẩm ướt đen láy mang theo vẻ say say nhàn nhạt khiến người ta mơ màng đang nhìn cô chăm chú – ánh mắt không hề che đậy, trực tiếp hút lấy, hút đến tận đáy lòng cô, khiến cả trái tim cô bất giác khẽ run.
Anh chậm rãi bước tới: “Nghe nói em thường xuyên một mình ở lại tăng ca, tôi định thử xem xem tối nay em có ở đây không, hóa ra em thực sự vẫn còn ở nơi này.”
Hóa ra em thực sự vẫn còn ở nơi này – câu nói này khiến trong lòng Bạch Lộ chợt rung động, mà cũng chợt chua xót. Cô có ở đây, hay không ở đây, thì có gì khác biệt đâu? Cô cuối cùng vẫn phải rời đi, cách anh thật xa. Cô đã trót có cảm giác đặc biệt với anh, có lẽ còn chưa đến mức yêu, nhưng là sự rung động cùng cảm tình không thể phủ nhận. Phần rung động cùng cảm tình này nếu không bị đè nén xuống, không sớm thì muộn cũng đến một ngày cô sẽ đắm chìm thật sâu không thể thoát ra được. Nhân lúc vẫn còn có thể dứt áo ra đi, cô nhất định phải đi ngay lập tức.
Cô hơi hoang mang bối rối: “Tôi đã làm thêm xong rồi, đang định ra về.”
“Nói vậy, nếu tôi đến chậm một bước thì em có thể đã về rồi, tôi sẽ không gặp được em.”
Đúng vậy, nếu cô về sớm vài phút thì sẽ đi lướt qua anh mà không gặp được nhau. Có thể khi anh đang theo một thang máy lên đây, thì cô cũng đang đi thang kia xuống dưới, nhưng vì sao cô lại không về sớm? Mà anh cũng không đến muộn hơn? Không sớm không muộn, ngay trước khi cô chuẩn bị ra về, anh lại xuất hiện trước cửa.
Ánh mắt của anh rất đặc biệt, giọng nói cũng thật nặng nề: “Em biết không? Ban nãy tôi vừa ở câu lạc bộ mời một người bạn cũ từ nước ngoài về nước thăm người thân ăn cơm.”
Cô có phần không rõ nguyên cớ, nếu anh mời bạn cũ dùng cơm thì cớ sao phải thận trọng nói cho cô biết? Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu, anh cũng nhìn cô không hề chớp mắt: “Cậu bạn cũ đó, chính là người năm năm trước đã hẹn tôi đến khách sạn Hilton.”
Cô đã hiểu, trái tim như dây đàn bị ngón tay gảy qua, chấn động không thôi. Bạn cũ của Chương Minh Viễn, một người xa lạ cô chưa từng gặp mặt, nhưng trong lúc vô tình đã thay đổi hướng đi của số phận cô. Nếu không phải vì anh ta, làm sao cô có thể quen biết Chương Minh Viễn chứ?
Cùng lúc ấy cô cũng nhớ tới Juliet, cô sinh viên trường nghệ thuật quyến rũ cuốn hút kia. Nếu không phải chị ấy dẫn cô tới khách sạn Hilton, như vậy cô cũng sẽ không biết Chương Minh Viễn. Vào tháng chín ngày đó khi cô thuận lợi vào đại học, Juliet quen một người nước ngoài rồi kết hôn chớp nhoáng, nhanh chóng làm xong mọi thủ tục bay qua bờ đại dương gả đi làm vợ một người nước ngoài, từ đó đến nay cũng không có tin tức hay qua lại gì nữa. Đoạn quen biết ngắn ngủi giữa cô và Juliet, tựa hồ chỉ để làm nền cho sự gặp gỡ giữa cô và Chương Minh Viễn.
Chương Minh Viễn thở dài đầy cảm khái: “Nếu hôm ấy cậu ta không hẹn tôi, hoặc sau khi hẹn tôi xong thì đến đúng giờ đã định, chúng ta sẽ không thể quen biết nhau. Em sẽ không chú ý đến tôi, tôi cũng không lưu tâm đến em.”
Đúng vậy, ngày đó trong quán bar của khách sạn Hilton, Bạch Lộ chỉ chú ý đến khách nam đi một mình. Nếu Chương Minh Viễn có bạn đi cùng, cô căn bản sẽ không để ý đến anh. Thế nhưng, là tình cờ hay ý trời, ngày ấy anh và cô đã gặp nhau lần đầu tiên.
Cảm thấy hơi buồn bực, Chương Minh Viễn từ trong túi áo khoác lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu châm lửa. Hút vào một hơi dài, khói thuốc chậm rãi phun ra tựa như một tiếng thở dài thật sâu. Bạch Lộ ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh ít hút thuốc một tí đi. Bác sĩ đã nói, sức khỏe anh tốt nhất là nên cai thuốc cai rượu.”
Anh nhướng mày nhìn về phía cô: “Đây xem như em đang quan tâm tôi sao?”
Đây là câu hỏi anh đã hỏi cô lần thứ hai, một lần nữa cô mím môi không đáp. Dường như anh cũng không cần cô trả lời, cứ vậy đứng cách cô vài bước trầm mặc hút thuốc lá. Ngón tay thon dài duỗi thẳng tắp, thuốc lá được kẹp rất thấp, gần như là kẹp dưới gốc ngón tay. Cứ hút một hơi thuốc liền dùng bàn tay che mặt một lần, tư thế rất đặc biệt. Trước đây cô chưa từng chú ý tư thế hút thuốc của anh lại đặc biệt như vậy, bởi vì trước kia cô không hề để ý đến anh. Bây giờ để ý rồi, nhưng ngược lại còn không bằng không để ý, bởi vì cô để ý không nổi.
Cầm túi xách lên, cô quyết định mau chóng rời đi: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Anh dường như không nghe thấy, cứ lặng im như cũ mà hút thuốc. Nhưng khi cô đi qua trước mặt anh, lại bị anh đột nhiên ôm chầm lấy. Cánh tay mạnh mẽ cứng rắn của đàn ông, Ⱡồ₦g иgự¢ mở ra rộng rãi bỗng cùng nhau vây bọc lấy cô. Cô theo bản năng giãy dụa một chút, anh cố chấp ôm càng chặt hơn. Đôi tay cường tráng là vậy, nhưng giọng nói lại đặc biệt dịu dàng, mang theo hơi thở nhẹ thoảng mùi thuốc lá cùng mùi rượu, khẽ cất lên bên tai cô một cách hoang mang: “Bạch Lộ, hôm đó ở Hilton, vì sao em muốn nhìn anh?”
Câu hỏi này khiến đáy mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, khổ sở chua xót khôn cùng: “Hôm đó… vì sao anh cũng muốn nhìn em?”
Ngày hôm đó nếu anh không tò mò quay lại nhìn cô, nhìn một lần, rồi lại lần nữa, còn chủ động mở miệng hỏi han, rất có thể cô sẽ không có dũng khí mà đi tới, như vậy cả đời này, anh đối với cô, sẽ chỉ là một người xa lạ đi lướt qua nhau.
Giọng nói của anh càng thêm hoang mang: “Anh không biết.”
Cô cũng hoang mang y hệt: “Em cũng không biết.”
Anh không nói gì nữa, cúi đầu xuống, vùi mặt thật sâu vào trong mái tóc dài thoang thoảng hương hoa nhài, an tĩnh như ngủ. Trầm mặc thật lâu sau, anh lần nữa cất giọng nhẹ như hơi thở: “Bây giờ anh chỉ biết một điều – Bạch Lộ, anh thích em mất rồi.”
Chỉ một câu nhẹ đến thế, thật nhẹ, gần như vô thanh. Rơi vào trong tai Bạch Lộ, lại như một loạt đạn đùng đùng bắn vào. Cô chấn động toàn thân, đánh rơi những giọt lệ đã dâng đầy trên vành mắt. Trước khi anh kịp biết cô rơi lệ, cô dùng hết sức lực toàn thân đột ngột đẩy anh ra, đầu cũng không ngoảnh lại liền chạy khỏi văn phòng.
Nhìn bóng dáng hoảng sợ bỏ chạy của Bạch Lộ, Chương Minh Viễn chán nản mệt mỏi ngồi sụp xuống một chiếc ghế tựa, đem mặt vùi vào giữa hai bàn tay khép lại, trong lòng tràn đầy hoang mang lẫn khổ sở. Không ngờ anh lại đi thích một cô bé không thích anh, cô ấy còn từng lừa anh, gài bẫy anh. Làm thế nào anh có thể làm một việc ngu ngốc vậy chứ? Chẳng phải lâu nay anh vẫn luôn tự nhận mình rất có tự chủ sao?
Trước đây khăng khăng muốn cô dọn đến căn hộ của mình, cũng bởi nếu cô đã coi anh là một kẻ đê tiện, anh bèn dứt khoát đem đê tiện thực hiện đến cùng, anh tuyệt đối không cam tâm cứ thế bị cô gài bẫy, càng không cam tâm giúp cô cứu Dương Quang ra để rồi nhìn hai người chắp cánh tung bay bên nhau. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để cô vừa lòng đẹp ý.
Sau khi cô dọn đến ở anh hoàn toàn không chạm đến cô, ý định ban đầu của anh không phải muốn cô đến ℓàм тìин nhân sống chung, chẳng qua chỉ lấy đó để chặt đứt mọi đường lùi của cô. Anh nghĩ một khi Dương Quang biết bạn gái mình đã sống cùng người khác, chắc chắn sẽ không cần cô nữa đúng không? Dẫu cho còn một chút tâm lý áy náy hay tình cũ khó quên, nhưng chỉ cần là đàn ông sẽ rất khó vượt qua chướng ngại tâm lý này.
Khi chị Chương Minh Dao nghe nói anh mang một cô gái về cùng chung sống đã rất tức giận: “Minh Viễn, em sao lại thế này? Trước đây em đều không dẫn con gái về, giờ ngược lại còn mang một con về nhà ở chung. Em đừng quên mình đã có vợ chưa cưới, để Tình Tử biết thì không hay đâu.”
“Chị mặc em, chuyện của mình em tự biết có chừng mực.”
Anh tất nhiên không thể nói cho chị biết nguyên nhân bên trong, anh và Bạch Lộ hoàn toàn không phải loại quan hệ như chị tưởng, anh chẳng qua chỉ dùng cái mác quan hệ không có thật đó để sỉ nhục làm cô xấu hổ mà thôi.
Thế nhưng chị anh vẫn để tâm, ngày đó thừa dịp anh đi Bắc Đới Hà đã chạy tới đuổi Bạch Lộ đi. Anh về biết được việc này thì cực kỳ bực dọc, lửa giận bốc lên còn gây hấn với chị vài câu. Khiến chị tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Được, chuyện sau này chị đếch thèm quan tâm nữa.”
Anh gọi điện bắt Bạch Lộ về “quy án”, cô gào lên trong tiếng khóc: “Chương Minh Viễn anh buông tha tôi có được không? Đừng cho rằng tôi dọn đi khỏi chỗ anh liền chạy tới tìm Dương Quang tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hai người. Anh ấy đã có bạn gái mới rồi, anh ấy sẽ không cần tôi nữa. Anh nghe được tin này có cảm thấy rất hả giận rất thoải mái không hả?”
Đây chính là kết quả anh muốn, anh quả thực cảm thấy hả giận, nhưng trong lòng hoàn toàn không quá thoải mái đến thế. Trái lại, còn có chút cảm giác không dễ chịu cho lắm, không rõ là tại sao. Mục đích đã đạt được, anh hoàn toàn có thể thả cô đi. Nhưng anh lại không muốn để cô đi nhanh như vậy, đồng ý cho cô “nghỉ phép” là đã có phần miễn cưỡng.
Anh nhận ra biến hóa vi diệu trong tâm lý chính mình, theo bản năng muốn tự mình khắc chế. Đêm đó Hoắc Mân gọi điện nói Bạch Lộ bị xỉu, anh giật mình hoảng sợ, nhưng cố sức tỏ thái độ hờ hững, chỉ bảo lái xe đi qua xem xem. Nhưng cố tình lại khéo như vậy, Đại Cường bị chặn lại nửa đường, cuối cùng anh vẫn phải tự mình đi. Căn phòng sơ sài đó ngột ngạt như Ⱡồ₦g hấp, cô nằm trên một chiếc sô-pha cũ kỹ, bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt yếu đuối tái nhợt đến thế. Trái tim anh, bỗng thoáng co thắt đau đớn.
Khi cô có thể ra viện, anh nhất quyết muốn cô lập tức dọn về, không cho phép phản đối. Anh không muốn lần nữa trông thấy cô té xỉu vì cảm nắng trong căn phòng kia. Anh thậm chí còn đích thân “áp tải” cô về lấy hành lý. Trong phòng khách, ông chú nhỏ của cô toàn tâm xem anh là chồng tương lai của cháu gái mà tiếp đãi, thao thao bất tuyệt đem cháu gái phó thác cho anh. Thoạt đầu anh chỉ thờ ơ nghe, về sau dần dần chuyên chú. Cảnh ngộ của cô hóa ra lại long đong đến vậy, từ khi ba mẹ đều qua đời, luân phiên đến ở nhờ nhà hai chú mà lớn lên. Sau khi thi đậu đại học các chú không có sức cũng không lòng dạ nào chu cấp cho cô ăn học nữa, thế là cô một mình lẻ loi đến Bắc Kinh, tìm mọi cách vừa học vừa làm nhằm học xong đại học.
Chú nhỏ cô nói xong câu cuối cùng còn cảm khái một tiếng: “Mấy năm nay Lộ Lộ nó thật không dễ dàng gì!”
Đem thông tìn vừa nghe được tiêu hóa xác minh một chút, anh thực dễ dàng đoán ra năm năm trước, tại sao ở khách sạn Hilton Bạch Lộ mười tám tuổi sợ hãi đến hỏi anh có cần người theo hay không, và một vạn tiền cô lấy đi kia được tiêu vào mục đích gì. Anh vẫn luôn cảm thấy cô không thể là kẻ lừa đảo, mà quả thực cô đã không làm thất vọng phỏng đoán đầy tín nhiệm của anh.
Đột nhiên, trong lòng anh bỗng băn khoăn không ít. Bản thân liệu có phải đã hơi quá trớn không? Một cô bé có hoàn cảnh đáng thương thế này đã đủ bất hạnh rồi, anh còn ỷ thế Hi*p người mà bắt nạt cô. Có lẽ cô đã không mắng sai anh, anh đúng là rất đê tiện. Đường đường một thằng đàn ông lại đi bắt nặt một cô bé, bất kể là vì nguyên nhân gì đều có thể chụp lên cái mũ đê tiện phải không?
Đêm ấy sau khi đón cô về nhà, anh đối với cô thật nhã nhặn. Mặc dù cô không cảm kích, nhưng anh cũng không thấy kỳ lạ, còn gọi điện thu xếp chuyện chú cô đi kiểm tra khám bệnh ngày hôm sau. Chuyện này cô không cứng rắn từ chối, rốt cuộc vẫn nhận lấy ân tình của anh, sau khi trở về, tuy vì biết chú mình đi kể với anh về cảnh ngộ của cô mà mặt mày không vui, nhưng vẫn nói cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh.
Từ đấy về sau, quan hệ giữa họ dần dần cải thiện. Cô không còn lạnh lùng nữa, anh cũng không còn nói mấy lời châm chích người khác. Khi anh bị ngộ độc thức ăn cô còn ở lại bệnh viên trông anh cả một đêm. Tuy biểu hiện có phần không tình nguyện, nhưng cô cuối cùng vẫn không đi, cho dù cô vẫn còn hận anh. Anh bỗng nhiên cảm thấy oan ức, bởi vì nguyên nhân mà cô hận anh.
Cô vẫn luôn cho rằng, tại anh nói gì đó khó nghe sau lưng cô nên mới dẫn đến cả nhà bạn trai trở mặt với cô, nhưng anh căn bản không hề làm vậy. Trước đây anh không quan tâm cô có hiểu lầm hay không, thế nhưng hiện tại anh lại cảm giác oan ức. Chuyện này anh đã lờ mờ đoán ra là ai ngán trở từ bên trong, có lòng muốn giải thích nhưng lại không tiện mở miệng, không chừng cô còn nghĩ anh đùn đẩy cho người khác hòng chối bỏ trách nhiệm của bản thân, anh không tiện giải thích, không ngờ Âu Vũ Trì lại thay anh giải thích mối hiểu lầm này, mà cô cũng lựa chọn tin tưởng.
Vì chuyện hiểu lầm anh nên cô cảm thấy rất áy náy. Xin nghỉ phép vài ngày ở nhà chăm sóc anh, cẩn thận lại chu đáo. Khi cô đối với anh không tốt, anh sẽ chèn ép cô không khoan nhượng. Khi cô đối tốt với anh, anh cũng theo đó từ cứng rắn trở nên mềm mỏng. Khi cô nói định trả phép trở về Thiên Đô Quốc Tế đi làm, anh không chút nghĩ ngợi liền bảo cô đừng đi. Bởi vì anh không đồng ý để cô tiếp tục làm con bài mỹ nhân kế trong tay Vương Hải Đằng. Trước đây anh không để tâm, thế nhưng bây giờ, anh lại có một loại ý niệm muốn bảo vệ cô trong đầu.
Khi cô hoàn toàn biết rõ người cấp trên bấy lâu nay mình vẫn luôn tin tưởng và tôn kính chẳng qua chỉ coi cô một con bài có thể lợi dụng, vẻ mặt vô cùng kích động, lao ra cửa muốn đến Thiên Đô Quốc Tế hòng đối mặt chất vấn. Anh nghĩ nghĩ cảm thấy không yên tâm, cũng đi theo cùng. Kết quả đi theo mãi từ chiều đến tối, nhìn cô mượn rượu tiêu sầu uống đến say bí tỉ. Khi anh bế cô về nhà, cô cứ tưởng anh là Dương Quang, nằm trong lòng anh khóc đứt ruột đứt gan.
Đêm đó cô nói rất nhiều, tuy rằng nói năng lộn xộn không đầu không đũa, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắng nghe, cũng nghe hiểu đại khái. Hóa ra vào tháng năm đó cô và Dương Quang lên kế hoạch tự ý đi đăng ký kết hôn, tính làm chuyện gạo nấu thành cơm khiến cha mẹ Dương Quang vốn phản đối hai người yêu nhau không thể không chấp nhận. Thế nhưng do cô vô ý đem chuyện kể với Hoắc Mân, kết quả cô và Dương Quang không thể đi đăng ký. Tiếp đó, tin đồn “không trong sạch” của cô lại “đúng lúc” rơi vào tai nhà họ Dương, Dương Quang vì thế mà giận dỗi ra ngoài uống rượu, bởi vậy mới xảy ra sự cố tai nạn xe sau khi uống say kia. Mà trong khi cô chạy vạy khắp nơi tìm quan hệ giúp cứu người, Vương Hải Đằng, rồi cả mẹ Dương Quang đều muốn cô tới cầu xin anh. Thậm chí còn gần như nói trắng trợn: “Bạch Lộ, hiện tại không phải thời điểm cần cô giả làm trinh tiết liệt nữ… Bất kể cô dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể cứu Dương Quang ra là được.”
Cô bị bức đến không còn cách nào khác, xả thân như hổ đến tìm anh. Vì cứu Dương Quang, cái gì tự tôn danh dự cô cũng đều bất chấp không cần, rốt cuộc ép anh phải đồng ý cứu người. Thắng lợi thê thảm như vậy, kết quả chiến thắng lại không thuộc về cô. Dương Quang vừa ra ngoài liền đến bên cô gái khác, còn muốn thống hận cô không chung thủy cùng thay lòng đổi dạ, trách móc cô đã khiến mình gặp phải họa lao tù.
Cô vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức khóc liên tục không ngừng: “Dương Quang, nếu hôm đó bọn mình lĩnh được giấy đăng ký kết hôn, bây giờ liệu có đang sống một cuộc sống hạnh phúc hay không?”
Hạnh phúc đã từng ở gần cô đến thế, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vào lòng. Thế nhưng cô lại trơ mát nhìn nó vụt qua, rơi vào trong tay một cô gái khác. Làm sao cô có thể không đau khổ tột bậc, nước mắt như suối, cuồn cuộn chảy không dứt, mãi đến khi cô nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên mi mắt còn vương những hạt lệ lấp lánh.
Cô khóc lóc kể lể khiến anh cũng vô cùng khó chịu, anh tự biết trong số những kẻ đã hủy hoại hạnh phúc của cô cũng có phần của chính mình. Thực ra anh đã sớm biết Vương Hải Đằng đang phỏng đoán tâm tư của anh, đang lẳng lặng đẩy Bạch Lộ về phía anh. Từ trước đến nay đều là như vậy, chỉ cần anh thể hiện tương đối hứng thú với người nào vật nào, lập tức sẽ có người mang chúng đến lấy lòng. Anh mập mờ mặc nhận hành vi lấy lòng của Vương Hải Đằng, kết quả dẫn tới anh hoàn toàn phá hỏng quan hệ giữa Bạch Lộ và Dương Quang.
Bạch Lộ say xong thì bị ốm một trận, anh cảm thấy thẹn trong lòng, cũng cẩn thận chăm sóc cô như cô đã làm. Mà cô lại là một người dễ cảm động đến vậy, chẳng qua chỉ giúp cô pha gói thuốc mà đã cảm động phát khóc. Đôi mắt đẫm lệ mong manh đáng yêu nhìn anh, trái tim anh nhất thời tưởng như chìm trong nước mắt của cô, mềm mại đến mức không thể mềm mại hơn được nữa.
Nhưng cô vừa khỏe lại đã lập tức đề xuất muốn dọn đi: “Tôi biết anh sẽ không làm khó tôi nữa.”
Anh đã không còn muốn làm khó cô từ lâu rồi, nhưng cũng không muốn để cô đi, có điều câu nói này của cô khiến anh không cách nào giữ cô lại. Anh đồng ý cho cô chuyển đi, cố ý không tiễn cô. Nhưng lại không nhịn được mà đứng bên cửa sổ nhìn theo cô lên xe rời đi, tầm mắt bị chiếc xe từ từ lái đi dẫn ra thật xa thật xa…
Sau khi cô đi, anh cảm thấy căn nhà bỗng chốc trống trải. Trong phòng chẳng còn bóng dáng mảnh mai của cô, trong không khí cũng không còn mùi thơm dìu dịu từ tóc cô, quá yên lặng quá tĩnh mịch. Anh không muốn một mình ngơ ngẩn trong căn hộ vẳng vẻ này, bèn quyết định ra nước ngoài một thời gian.
Anh đã sắp xếp hành trình kín mít cho mình, từ Ý đến Anh rồi tới Mỹ, này nước này non, non non nước nước muôn nghìn trùng. Nhưng lại phát hiện, chính mình không thể thoát ra khỏi hình bóng của cô. Bài thơ “Tình cảm cắt không đứt” của Uông Quốc Chân đã khắc họa tình cảnh trong lòng anh.
Vốn tưởng lần viễn du này
Có thể quên đi đôi mắt xinh đẹp của em
Có thể cắt đứt
Tình cảm ngàn sợi vấn vương
Nỗi ưu sầu gió thu cũng không thể thổi rơi
Ai từng nghĩ
Đến cuối cùng
Núi sông như cũ
Tình cũng như xưa
Bóng hình em
Vừa ở sau lưng
Đã hiện ra trước mắt