Di động đổ chuông, Bạch Lộ không nghe thấy, cô đang giúp đưa giấy tờ cho phòng khác. Khi về lại văn phòng mới phát hiện trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ, vừa lơ đãng mở ra xem bỗng sững người. Là Chương Minh Viễn gọi đến, năm phút trước.
Từ sau khi chuyển đi khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho cô, cô không biết tại sao lâu như vậy anh không liên lạc rồi giờ lại muốn tìm cô. Mà có nên gọi lại không, nhất thời cô có phần do dự không quyết định được.
Quan hệ giữa cô và anh phức tạp và khó xử như thế. Nói ra cũng là từng chung sống với nhau, nhưng thực chất căn bản không phải loại quan hệ kia. Nhưng nếu muốn hoàn toàn phủ quyết loại quan hệ trai gái này, thì dẫu sao cô và anh cũng từng có một đêm duyên ngắn ngủi. Cô còn từng lừa gạt anh; từng hận anh; thậm chí còn từng dùng phương pháp ngọc nát xương tan đi gài bẫy uy Hi*p anh; tương tự anh cũng từng căm ghét cô, hơn nữa không cam tâm bị lừa bị uy Hi*p, nhất định muốn cô rơi vào cái bẫy do chính mình sắp đặt. Sau khi một cái bẫy bẫy cả hai người, ngược lại còn khiến cô và anh dần dần hiểu được đối phương trong quá trình “sống chung”, cuối cùng hai bên cũng đạt được hòa giải.
Cô của hiện tại xem như có quan hệ thế nào với Chương Minh Viễn? Coi là bạn bè ư? Cô không biết, cô chỉ biết mình không thể xem anh như một người bạn bình thường mà đối đãi. Chính là cô tuyệt đối sẽ không chủ động gọi điện cho anh, kiểu như hai người bạn câu được câu chăng mà tám chuyện vu vơ hỏi han dạo này thế nào. Cho nên cuộc gọi nhỡ này, cô nghĩ cả buổi vẫn không biết có nên gọi lại hay không. Trong lòng giống như cất giấu một chú thỏ nhỏ, cứ nhảy nhảy nhót nhót, trái tim không thể ổn định nổi.
Có đồng nghiệp trông thấy cô cầm điện thoại ngẩn người bèn hỏi cô có chuyện gì. Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Có cuộc gọi nhỡ không biết có nên trả lời không. Phải rồi, bình thường chị có gặp phải loại cuộc gọi không biết có nên gọi lại như thế này không?”
“Có chứ, có những cuộc điện thoại không muốn trả lời cho lắm, nhưng nếu người ta đã gọi đến thì dù sao cũng phải gọi lại một tiếng. Di động có hiển thị cuộc gọi đến, em đã không nghe còn không chủ động gọi lại, người ta còn tưởng em kiêu căng không thèm quan tâm đến họ. Dù thế nào đi nữa vẫn cần phải thể hiện bản lĩnh bên ngoài.”
Lời của đồng nghiệp nhắc nhở Bạch Lộ, anh cũng đã gọi điện cho cô, cô không nghe máy còn không gọi lại, anh sẽ hiểu lầm cô cố ý không nhận điện thoại của anh. Ra khỏi văn phòng, nhằm tránh tiếp tục do dự, cô quả quyết gọi vào số của anh.
Điện thoại chỉ reo hai tiếng đã được bắt, giọng nói của anh vang lên bên tai, trực tiếp gọi thẳng tên cô: “Bạch Lộ.”
Không hiểu sao cô hơi luống cuống, bèn cố tự trấn định: “Xin lỗi, ban nãy anh gọi điện tôi không nghe thấy, có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì đặc biệt, mấy hôm trước tôi vừa từ nước ngoài về, mang theo hai hộp quà lớn, muốn tặng em một phần. Buổi tối có rảnh ra ngoài ngồi một lát được không? Tôi mời em ăn cơm, nhân tiện đưa quà cho em.”
Chần chừ giây lát, cô uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn anh, bạn của anh nhiều như vậy, quà tặng nhất định không đủ, tôi không cần đâu, anh tặng người khác đi. Với cả, tối nay tôi có việc rồi, cảm ơn anh đã mời tôi đi ăn, tôi xin nhận ý tốt của anh, tôi không đi được đâu.”
Anh không nói gì một hồi lâu, cô bèn dè dặt nói: “Nếu không có việc gì nữa tôi cúp máy đây, đang trong giờ làm việc.”
“Chờ chút,” cuối cùng anh cũng mở miệng, “Bạch Lộ, tôi tưởng chúng ta không làm kẻ thù thì chính là bạn bè, nhưng xem ra em dường như không muốn làm bạn tôi. Em… không phải vẫn còn hận tôi chứ?”
“Không không,” cô cuống quýt phủ nhận, “Tôi từ lâu đã không còn hận anh rồi. Thực ra tôi càng có lỗi với anh nhiều hơn, anh không hận tôi nữa đã là tốt lắm rồi.”
“Nếu tôi còn hận em thì sẽ không để em chuyển đi. Sau khi em đi cũng không hề liên lạc với tôi nữa, nếu tôi không gọi điện cho em, có phải em đã quên luôn vẫn còn có một người là tôi đây không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên, giống như cất giọng vui đùa, là phong cách nói chuyện quen thuộc của anh. Cô không biết nên trả lời ra sao, đành phải qua quýt lấy lệ: “Tôi… tôi gần đây quả thực rất bận. Nghĩ anh cũng bận, nên không có chuyện gì cũng không muốn quấy rầy anh.”
Anh trầm mặc chốc lát: “Thôi được, em bận chuyện em đi, tôi không quấy rầy em nữa.”
Điện thoại đã ngắt, Bạch Lộ dù trút được gánh nặng, nhưng lại buồn bã như thể mất mát gì đó. Hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản nhau, mâu thuẫn đan xen trong lòng thành một cuộn đay rối bời.
Ngày hôm sau ở công ty, Bạch Lộ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ cùng thành phố. Khi ký nhận bưu điện, cô nhìn thấy dòng tên tuổi và địa chỉ người gửi, tay cầm 乃út tức khắc trở nên hơi yếu ớt cùng do dự. Có điều không chịu được sự chần chờ của cô, nhân viên chuyển phát nhanh liền không ngừng thúc giục: “Cô Bạch, phiền cô nhanh lên một chút, tôi còn nhiều đơn hàng phải vội chuyển đi.”
Sau khi ký nhận, thừa dịp buổi trưa mọi người đều không có trong văn phòng, Bạch Lộ mới ngần ngần ngừ ngừ mở kiện hàng. Bên trong là một hộp quà tặng tinh xảo, vừa mở niêm phong hộp, liền có một làn hương hoa nhài vừa tinh khiết vừa nồng nàn bay ra. Mùi thơm quen thuộc như vậy, cô cơ hồ lập tức đóa ra được thứ đựng trong hộp quà là gì.
Quả nhiên, sau khi mở hộp ra hết, cô vừa nhìn liền thấy loại xà phòng gội đầu làm từ thực vật nguyên chất của Anh Quốc mà mình vẫn quen dùng. Ngoài cái này ra, còn có sữa tắm và nước hoa cùng bộ nhãn hiệu. Trên một tấm card nho nhỏ có ghi một hàng chữ với nét 乃út mạnh mẽ cứng cáp quen thuộc: “Một chút quà mọn, không hề sang quý. Em thích thì giữ lại, không thích thì cho người khác đi.”
Nhìn hộp quà trong tay, Bạch Lộ sững sờ thật lâu. Chương Minh Viễn đến Anh lần này, lại từ nơi xuất xứ ngàn dặm xa xôi ở nước Anh mang về một bộ sản phẩm hoa nhài.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng vấn vít, một loại mùi hương có thể khiến người ta say sưa. Hít thở sâu một chút, trong phổi đều lấp đầy hương thơm ngát. Vốn dĩ là mùi hương có thể giúp nâng cao tinh thần làm tỉnh táo, cô lại bất giác cảm thấy tinh thần hơi nhiễu loạn…
Nguyên một buổi chiều Bạch Lộ đều mất tập trung, cô không biết bản thân bị làm sao nữa? Loáng thoáng mơ hồ có chút hiểu ra, nhưng lại không muốn soi xét rõ hơn…
Điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông, cô nhấc máy lên nghe, thì ra là một anh đồng nghiệp từ phòng tiêu thụ gọi đến muốn hẹn cô cùng đi ăn, cô từng từ chối khéo anh ta hai lần, lần thứ ba này, cô do dự một chút đoạn gật đầu đồng ý.
Lúc tan tầm trời bắt đầu đổ mưa, những sợi mưa liên miên dày đặc như tua cờ, Bạch Lộ không mang dù, anh đồng nghiệp kia cũng không có, ở trước cửa tòa nhà bắt taxi cũng không được, nửa tiếng trôi qua mà vẫn còn đứng dưới lầu công ty. Anh ta có phần ngượng ngùng: “Ngại quá, em có đói không? Hay là tối nay chúng ta đến quán ăn gần đây ăn tạm chút gì đi, lần sau lại mời em đi ăn ngon.”
Cô gật đầu không phản đối: “Ừ.”
Quán ăn gần nhất cũng cách đó mấy chục mét, những sợi mưa lành lạnh tung bay ngập trời, dính vào quần áo ẩm ướt. Anh đồng nghiệp rất ga-lăng ϲởí áօ khoác ngoài muốn che trên đầu Bạch Lộ, động tác này có chút thân mật, cô bèn từ chối một cách lúng túng: “Không cần đâu, có mấy bước thôi mà, mưa cũng không lớn.”
Vừa nói cô vừa chạy trước vào trong màn mưa, trốn tránh đôi tay nhiệt tình kia.
Ăn tối ở quán ăn cũng đã gần tám giờ. Anh đồng nghiệp rất khéo nói, kể lại những chuyện mình đã trải qua sinh động như thật, nhưng Bạch Lộ nghe mà như không, chỉ bị động duy trì tư thế lắng nghe mà thôi. Ăn xong anh ta lại hẹn cô cùng đi xem phim, cuối cùng cô quyết định không miễn cưỡng bản thân nữa: “Xin lỗi, tôi muốn về nhà.”
Anh ta cũng rất săn sóc: “Em mệt rồi phải không? Vậy để tôi đưa em về.”
“Không, không cần đâu. Tôi muốn đi một mình, không cần phiền anh.”
Ý từ chối khéo của cô anh ta hẳn nghe ra được, vẻ mặt có chút cứng nhắc. Tình huống trở nên khó xử, cô khẽ mỉm cười ra chiều xin lỗi với anh ta, rồi xoay người một mình rời đi.
Sau khi về đến nhà, bộ sản phẩm hoa nhài Bạch Lộ đem về bị Thiệu Dung nhìn thấy, chị hơi thắc mắc: “Sao lần này mua về một lần cả bộ vậy, trước đây không phải chỉ mua xà phòng gội đầu thôi sao?”
Cô ngập ngừng một lúc, rồi kể lại sự thật: “Không phải em mua, là Chương Minh Viễn tặng.”
Thiệu Dung trợn tròn mắt hết sức bất ngờ: “Chẳng phải em với anh ta không liên lạc với nhau nữa sao?”
“Sau khi em dọn đi đúng là không còn liên lạc với anh ấy nữa. Cả tháng nay anh ấy ở nước ngoài, vừa về được mấy ngày, mang theo rất nhiều quà tặng cho người ta, cũng tặng em luôn một phần. Chỉ là món quà nhỏ, hoàn toàn không sang quý gì.”
Cô cố ý kể qua loa, nhưng Thiệu Dung lại nói trúng tim đen: “Mặc dù chỉ là món quà nhỏ, nhưng món quà này chính là thứ em hay dùng thường ngày. Anh ta có ý gì, em đừng có nói chị là em không hiểu gì hết nha.”
Bạch Lộ cứng họng, vấn đề cô vô thức trốn tránh bị Thiệu Dung vạch trần, mặt nhất thời đỏ bừng: “Em…”
Thiệu Dung với chuyện của mình thì sai lầm hồ đồ, bởi vì người trong cuộc thì u mê, còn trong chuyện của Bạch Lộ, cô quả thực sáng suốt với tư cách người ngoài cuộc: “Bạch Lộ, tốt nhất em đừng có dính líu gì đến Chương Minh Viễn nữa, em đã không dễ gì thoát thân, đừng lại sa chân rơi vào bẫy.”
Cô không thể không nói vài câu thay Chương Minh Viễn: “Cái gì mà bẫy với không bẫy, chị Dung Dung à, em đã nói với chị anh ấy không phải người xấu mà.”
“Chị biết anh ta không phải người xấu, nhưng nói thật, chị thà rằng anh ta là kẻ xấu. Anh ta là người xấu thì tốt, em sẽ chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái. Thế nhưng hiện giờ, em thành thật nói chị hay, liệu em có… có một chút cảm giác đặc biệt nào với anh ta không?”
“Em… không có.”
Bạch Lộ kiên quyết phủ nhận, nhưng phủ nhận cực kỳ yếu ớt. Cô bị chính mình dọa cho sợ hãi, cô quả thực có cảm giác khác thường đặc biệt với anh ư? Tại sao? Nảy sinh từ khi nào? Cô hoàn toàn không rõ, càng không chịu thừa nhận. Làm sao cô lại có cảm giác với anh được chứ? Người cô yêu phải là Dương Quang kia! Nhưng cho dù bản thân không chịu thừa nhận, nhưng loại cảm giác đó cứ như lũ mùa xuân ngầm chảy trong cơ thể cô, không thể làm lơ, không thể coi thường.
Thiệu Dung thấy cô không lên tiếng bèn thở dài: “Không có là tốt nhất, Lộ Lộ, chưa nói xuất thân như Chương Minh Viễn không phải loại con gái nhà nghèo chúng ta có thể với tới. Cho dù có thể, anh ta cũng là đàn ông đã có vợ chưa cưới. Em tuyệt đối đừng có bất kỳ qua lại mật thiết nào với anh ta nữa, nếu không sẽ có lúc em gặp đau khổ. Chị rút từ kinh nghiệm bản thân mà nói.”
Bạch Lộ không phải không hiểu rõ điều này, ngay cả cha mẹ Dương Quang tự cho mình là phần tử tri thức còn không vừa mắt với huyết thống thấp hèn của cô, mà tầng lớp của Chương Minh Viễn còn cao hơn nhà họ Dương một bậc, huống hồ anh còn có vợ chưa cưới môn đăng hộ đối. Nếu cô là kẻ thông minh, sẽ kịp thời sớm chặt đứt mầm mống mập mờ này, không để bản thân gặp phiền toái.
Mà trên thực tế Bạch Lộ cũng đang làm như vậy, hôm qua sở dĩ kiên trì từ khối khéo không gặp mặt Chương Minh Viễn, chính vì hiểu rõ “muốn gặp chi bằng không gặp”. Sau khi cảm giác được trái tim đang khẽ dao động của chính mình, cô liền không dám nhận lời đi gặp anh nữa. Giống như một người tự biết không có kháng thể, không dám tiếp cận mầm mống có khả năng gây bệnh. Cô phải cách ly thật xa – cách ly anh, không gặp anh.
Ngoài ra, cô cũng không cho phép mình quên Dương Quang nhanh như vậy mà động lòng với một người đàn ông khác. Cho dù Dương Quang đã không còn yêu cô nữa, đã đến bên Ninh Manh, cô vẫn cảm thấy tình huống này dường như không tốt cho lắm.