Một rưỡi chiều, bác sĩ trưởng khoa phóng xạ có uy tín nhất bệnh viện đích thân kiểm tra chẩn đoán, kết quả CT cuối cùng đã loại bỏ sự tồn tại của vết mờ trong dạ dày.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Bạch Lộ như trút được gánh nặng, Âu Vũ Trì thì càng hớn hở ra mặt, vừa vỗ bả vai Chương Minh Viễn vừa cười sảng khoái: “Đã sớm nói cậu sẽ không sao mà, tại vạ này của cậu chí ít cũng phải quên đi cả ngàn năm nữa.”
Tâm trạng vừa thả lỏng, sắc mặt Chương Minh Viễn tốt hơn nhiều, tiếng nói cũng theo đó mà thoải mái hơn: “Xem ra tớ tạm thời còn lâu mới ૮ɦếƭ nhỉ.”
“Đã bảo cậu đại nạn không ૮ɦếƭ tất sẽ hưởng phúc về sau mà.”
Loại trừ khả năng chuyển biến bệnh hữu cơ, vậy chỉ còn một khả năng là ăn phải đồ xấu, chắc là đồ ăn không sạch sẽ gây khó chịu trong dạ dày. Xét thấy Chương Minh Viễn vẫn còn tình trạng nôn thốc nôn tháo, bác sĩ bảo tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, đợi hoàn toàn không sao nữa hẵng xuất viện.
Chương Minh Viễn vừa nghe liền nhăn mặt, Âu Vũ Trì vội trưng ra khuôn mặt cười mà khuyên nhủ: “Phải nghe lời bác sĩ, cậu nghĩ coi trưa nay cậu nôn thành cái dạng gì hở. Không biết còn tưởng cậu có tin vui à.”
Câu này chọc anh phì cười: “Phắn giùm đi.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ nhìn thấy vẻ cười này của Chương Minh Viễn, không phải điệu cười như có như không thường ngày, mà là nụ cười tự nhiên thoải mái không nhịn được mà cất lên. Đôi môi tuyệt đẹp vừa đầy đặn vừa có độ cong, cười lên trông thật đẹp mắt. Cô bất giác nhìn anh lâu một chút, đúng lúc ánh mắt anh cũng hướng về phía cô. Mắt và mắt nhìn nhau, cô bỗng cúi đầu nhanh chóng tránh đi.
Chương Minh Viễn ở trong bệnh viện hai ngày, cảm thấy khỏe một chút liền nhất quyết không chịu ở thêm, buổi sáng tiêm thuốc xong liền về nhà. Anh nói thà đi đi về về phiền phức một tí, cũng còn hơn ở trong bệnh viện ngửi mùi thuốc sát trùng.
Lại nhắc tới bụng dạ anh lúc này khó chịu nhưng lại khỏe lên rất chậm, tiêm thuốc mất mấy ngày mới cơ bản khống chế được nôn mửa. Bạch Lộ lén hỏi bác sĩ tại sao lại như vậy, bác sĩ nói bệnh nhân trước đây có tiền sử phẫu thuật lớn do tai nạn xe, trong lần phẫu thuật đó lá lách bị cắt hết, tạo nên ảnh hưởng tiêu cực nhất định tới hệ thống miễn dịch của cơ thể, cho nên mới không hồi phục nhanh như người bình thường.
Bạch Lộ đã nhiều lần nghe Âu Vũ Trì nói Chương Minh Viễn từng bị tai nạn xe cộ, có điều tình hình cụ thể thì không rõ lắm. Hóa ra lúc bị tai nạn cơ thể anh đã bị trọng thương đến vậy, lá lách cắt hết, cô nghe mà thoáng run người.
Bởi vì ăn uống gặp vấn đề nên trong những ngày Chương Minh Viễn nằm nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, Bạch Lộ làm gì đó cho anh ăn đều hết sức cẩn thận dè chừng. Đến giờ cô vẫn không biết bát mì hôm ấy rốt cuộc có vấn đề ở đâu mà lại ђàภђ ђạ anh ra nông nỗi này. Bát thứ hai làm với nguyên liệu tương tự cô ăn vào không sao nha! Nấm hương, cải thìa, chân giò hun khói, trứng gà, rốt cuộc là cái nào không ổn? Đã không biết nguyên nhân rõ ràng tường tận thì thà Gi*t lầm còn hơn bỏ sót. Chừa lại một thứ, toàn bộ những đồ còn thừa trong tủ lạnh cô đều lấy ra vất hết. Hôm Chương Minh Viễn xuất viện Chương Minh Dao cũng về đến Bắc Kinh, từ sân bay chạy thẳng về đây, định thuyết phục em trai theo mình về nhà dưỡng bệnh một thời gian, thế nhưng anh nhất quyết không đồng ý, “Em chỉ là không cẩn thận ăn nhầm đồ bậy bạ, bây giờ không sao nữa rồi, không cần chuyện bé xé ra to.”
Chương Minh Dao đành nhượng bộ: “Vậy chị bảo dì Tôn tới chăm sóc em vài ngày được không?”
Anh vẫn phủ quyết thẳng thừng: “Không cần, chị à, chị đi lo chuyện của mình đi, em đây không cần chị bận tâm đâu.”
Cái này không chịu, cái kia cũng không ưng. Chương Minh Dao nản chí ra khỏi phòng ngủ vào bếp tìm Bạch Lộ, cô vừa bật lửa nhỏ hầm gà vừa đang rửa rau cải. Mái tóc dài vấn sơ thành 乃úi lỏng lẻo rơi xuống sau gáy, trên eo buộc một chiếc tạp dề nền trắng in hoa xanh, trông như một bà nội trợ trẻ hiền hậu đang loay hoay bận rộn.
Mấy ngày nay Bạch Lộ vô cùng tận tâm tận lực chăm sóc Chương Minh Viễn, lời nói của Âu Vũ Trì ở bệnh viện hôm đó đã khiến cô xúc động mạnh, cô không thể không thừa nhận bản thân có lẽ đã hiểu lầm Chương Minh Viễn.
Nghiêm túc nghĩ lại, ban đầu khi Thượng Vân tìm cô tới đối mặt chất vấn cũng chưa từng đề cập đến chuyện năm năm trước, từng câu từng chữ đều nói cô ở công ty có quan hệ không trong sáng với cấp trên. Ngày đó cô cũng bị chọc giận đến mức hồ đồ, thêm vào đó ở quán bar uống hết một ly rượu mạnh càng không thể có lý trí phân tích toàn bộ sự tình, không phân biệt trắng đen mà chạy tới tát anh một bạt tai, cái tát kia là cô đã đánh nhầm anh, làm cô cảm thấy hổ thẹn lẫn áy náy.
Do tâm lý xấu hổ áy náy này nên Bạch Lộ hết sức cẩn thận chăm sóc Chương Minh Viễn đang dưỡng bệnh tại nhà. Vì thế cô lại xin nghỉ tiếp vài hôm không đi làm, Hoắc Mân tự nhiên liền phê chuẩn không chút do dự: “Cố vấn Chương bị ốm, vậy em chăm sóc anh ta cho tốt nhé. Khi nào anh ta khỏe lại em hẵng đi làm, chuyện công ty không cần bận tâm.”
Thấy Chương Minh Dao đi vào bếp Bạch Lộ đại khái cũng đoán được chị muốn nói gì. Quả nhiên, chị vừa mở miệng liền nói: “Rốt cuộc Minh Viễn vẫn mang cô quay về.”
Bạch Lộ thở dài: “Đúng vậy, nhưng đây không phải trách nhiệm của em. Chị Chương, em hi vọng chị có thể hiểu rõ, em không phải hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, em không có pháp thuật đạo hạnh mê hoặc đàn ông. Vả lại hiện tại cũng không phải em muốn quấn lấy em trai chị, mà là… Em rất khó giải thích tường tận mọi chuyện cho chị hiểu, có lẽ chị đi hỏi anh ấy thì hơn.”
“Tôi đã sớm hỏi rồi, nó không chịu nói, bảo tôi đừng có xía vào chuyện của nó, còn nói nó không phải con nít, có làm gì cũng tự biết chừng mực.” Chị vừa nói vừa lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Thế nhưng đây liệu có giống chuyện người biết chừng mực làm ra không? Nó đã có vợ chưa cưới, ngày kết hôn đã định vào tháng mười năm sau, bây giờ lại dẫn một đứa con gái về nhà làm kim ốc tàng kiều.”
Nghe ra Chương Minh Dao quả thực muốn giải quyết vấn đề “kim ốc tàng kiều” của em trai, thế nhưng sự can thiệp của chị hiển nhiên không thành công. Xem ra Chương Minh Viễn làm gì đều không dễ bị người bên cạnh ảnh hưởng. Một khi đã quyết chủ ý thì mặc người ta có khuyên nhủ thế nào cũng coi như gió thoảng bên tai.
Bạch Lộ ngược lại trấn an Chương Minh Dao: “Chị yên tâm đi, em với ảnh không phải quan hệ tình nhân như mọi người tưởng tượng đâu, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tình cảm giữa anh ấy và vợ chưa cưới. Qua vài tháng nữa không chừng ảnh sẽ đuổi em đi đó.”
Chương Minh Dao nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Hi vọng là thế.”
Sau khi Chương Minh Viễn gần như khỏi hẳn, Bạch Lộ tính quay lại công ty đi làm. Không ngờ anh lại nói với cô: “Xem mấy ngày nay em chăm sóc tôi như vậy, tôi cũng nên chăm sóc lại em một chút. Sau này đừng đến Thiên Đô Quốc Tế đi làm nữa, tôi sẽ thu xếp cho em một công việc khác tốt hơn.”
Thứ nhất Bạch Lộ không muốn nhận ân tình của anh, thứ hai cũng không muốn đổi công việc, bèn từ chối không hề nghĩ ngợi: “Tôi ở Thiên Đô Quốc Tế làm việc rất tốt, chị Hoắc và tổng giám đốc Vương cũng đối xử với tôi tốt lắm. Làm mới không bằng làm quen, đang yên đang lành mắc gì phải chuyển? Không cần đâu.”
Chương Minh Viễn thở dài: “Đừng ngây thơ quá, họ đối tốt với em, đem em bán đi mà em còn giúp họ đếm tiền.”
Lời này Bạch Lộ không hiểu lắm: “Anh nói vậy là có ý gì? Có thể nói rõ hơn chút không.”
Anh vừa nhìn cô vừa lắc đầu: “Tại sao mẹ của Dương Quang lại biết chuyện của em ở công ty, em thực sự cho rằng chẳng qua chỉ là mấy lời ngồi lê đôi mách tình cờ nghe được ư? Tôi nghĩ trên thế giới này không có chuyện trùng hợp đến vậy đâu.”
Giật mình giây lát, Bạch Lộ cuối cùng cũng hiểu ra hỏi: “Ý anh là, có người cố ý nói cho bà ấy biết, là chị Hoắc và tổng giám đốc Vương sao?”
“Tôi không thể khẳng định như thế, vì tôi không có chứng cứ. Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là, Vương Hải Đằng sớm đã nhìn ra tôi đặc biệt chú ý đến em, ông ta lý giải sự chú ý này thành ra tôi có hứng thú với em. Cho nên vị trí của em ở công ty mới nhanh chóng bị điều chỉnh. Bởi vì ông ta lợi dụng việc này để mang em đến cạnh tôi, em chính là con bài mỹ nhân kế mà ông ta dùng để lôi kéo tôi. Nếu bọn họ đã muốn lợi dụng triệt để con bài em đây, vậy thì quan hệ giữa em và bạn trai chính là một trở ngại. Em hiểu rõ chưa?”
Bạch Lộ hoàn toàn ngây ngẩn, cứ đứng ngơ ngác một chỗ, nhưng trong đầu lại giống như có thiên quân vạn mã đang chạy rầm rập. Rất nhiều chi tiết nhỏ bị bỏ qua được hồi tưởng lại từng cái một.
Lần đó Chương Minh Viễn phá lệ buổi sáng đến công ty một chuyến tán gẫu với cô cả buổi, tổng giám đốc Vương biết được đã đặc biệt gọi cô đến hỏi han, sau đó Hoắc Mân liền thông báo với cô sau này khi cố vấn Chương đến công ty vào buổi tối đều do cô tăng ca tiếp đãi, cũng kiêm nhiệm luôn chức trợ lý của anh ta.
Rồi lần tin tức Chương Minh Viễn bị tai nạn xe vừa truyền đến công ty, tổng giám đốc Vương liền gọi cô cùng đến bệnh viện thăm hỏi, sau khi đi hụt còn bảo cô một mình cùng Âu Vũ Trì tới tận nhà viếng thăm. Cô thăm viếng qua loa xong đi về thì bị Hoắc Mân phê bình, khăng khăng yêu cầu cô phải quay lại đưa cơm cho anh ta.
Ngày đó vì chuyện của Dương Quang cô cùng đường đến nhờ Vương Hải Đằng giúp đỡ, ông ta lại thoái thác nói không có khả năng đó, còn “chỉ điểm sai đường” bảo cô ngược lại đi nhờ Chương Minh Viễn.
Quan trọng nhất là, cô đột nhiên nhớ đến một ngày trước khi cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn, cô ngượng ngùng trong hạnh phúc báo Hoắc Mân xin nghỉ, khi ấy Hoắc Mân ngẩn người giây lát, lời chúc mừng sau đó bây giờ ngẫm lại thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo – cô bỗng hiểu ra, cớ sao ngay trước khi cô và Dương Quang định tự ý kết hôn Thượng Vân lại đột nhiên biết được kế hoạch của họ.
Đúng như lời Chương Minh Viễn, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp đến vậy, nhất định là Hoắc Mân thông qua cách nào đó đã đi mật báo với Thượng Vân. Lúc đó cô chỉ nói cho mình Hoắc Mân biết chuyện này, tin tức chỉ có khả năng từ chỗ chị ta tiết lộ ra.
Một luồng hơi lạnh từng chút từng chút toát ra từ người Bạch Lộ. Thoạt đầu là mồ hôi lạnh, dần dà, dường như ngưng tụ thành từng hạt băng rồi thấm ngược trở lại vào cơ thể. Cô không cầm được mà toàn thân khẽ run lên, lạnh lẽo, thời tiết tháng tám giữa hè nhưng cô lại cảm thấy lạnh cóng từ đáy lòng.
Cô đã quá ngây thơ, quá ấu trĩ. Cứ ngỡ Vương Hải Đằng và Hoắc Mân tốt với mình, hóa ra bọn họ chẳng qua là đang lợi dụng cô. Còn cô vốn dĩ có thể ôm lấy hạnh phúc, nhưng chỉ vì giá trị có thể lợi dụng của mình mà bị bọn họ không mảy may quan tâm phá hủy mất. Nếu hôm đó cô không đem chuyện muốn cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn nói cho Hoắc Mân biết, bây giờ hai người hẳn là đã thuận lợi kết thành một đôi vợ chồng hợp pháp, Thượng Vân có tức có giận cỡ nào cũng bó tay. Thế nhưng, giờ đây hết thảy đều đã thay đổi, cái cô đã đánh mất cũng không bao giờ có thể lấy lại được nữa.
Đứng thẫn thờ hồi lâu, Bạch Lộ đột nhiên quay đầu hướng ra ngoài: “Không được, tôi phải đi tìm họ hỏi cho rõ.”
Không hỏi cho ra ngô ra khoai, cô có ૮ɦếƭ cũng không cam lòng. Dù có ૮ɦếƭ, cô cũng muốn ૮ɦếƭ một cách minh bạch rõ ràng.
“Này, Bạch Lộ…”
Lời của Chương Minh Viễn còn chưa ra khỏi miệng, bóng dáng mảnh mai thoắt cái đã biến mất khỏi cửa ra vào. Anh không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy có thể hiểu được. Cô gái như Bạch Lộ, có thể là giọt sương mong manh, cũng có thể là mưa đá cứng rắn, anh đã sớm được lĩnh giáo từ lâu rồi.