Mấy hôm nay ngày nào trời cũng đặc biệt nóng, ánh nắng chói chang đến nhức mắt, đường sá bị nướng trắng như sa mạc, hoa cỏ cây cối dưới cái nắng gay gắt đều ủ rũ héo hon.
Sau khi tan làm, Bạch Lộ vừa ra khỏi cổng lớn của tòa nhà liền bị hơi nóng cuồn cuộn từ chính diện ập tới khiến cả người toát đầy mồ hôi. Cô vừa lau mồ hôi như mưa vừa về đến căn hộ, lập tức đi tắm. Tắm xong đi làm bữa tối. Một mình lười nấu cơm, bèn lấy một gói mì udon kiểu Nhật ra nấu. Cho thêm một ít nấm hương, cải thìa và chân giò hun khói, rồi rán một quả trứng, bữa tối coi như xong.
Vừa đặt mì đã nấu xong lên bàn, còn chưa kịp ăn thì cửa phòng chợt có tiếng động, Chương Minh Viễn đã về.
Bạch Lộ hơi bất ngờ: “Sao giờ này anh đã về rồi?”
Từ sau khi chú thím đến lần trước, chứng kiến sự giúp đỡ không ít thì nhiều của Chương Minh Viễn, Bạch Lộ không còn quá mức lạnh lùng với anh nữa. Cũng không còn kiểu vừa thấy anh về là nhanh chóng chạy về phòng trốn tránh không chịu ra. Thỉnh thoảng còn chủ động nói chuyện với anh vài câu, tỉ như câu hỏi ngạc nhiên vừa rồi, nói chung, anh không bao giờ về nhà vào giờ ăn, lâu nay anh luôn ăn cơm bên ngoài.
“Em nấu cái gì ăn vậy? Thơm quá. Mì udon, vừa hay đang đói, tôi ăn nhé.”
Chương Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Bạch Lộ mà lần theo mùi thơm đi đến bên bàn, chẳng để ý đông tây gì liền cầm đũa lên gắp một gắp mì cho vào miệng ăn. Cô không kịp gọi lại, đành trơ mắt nhìn anh ăn mì của mình, tức giận ngút trời: “Đây là tôi nấu cho mình ăn nha, anh muốn ăn sao không tự nấu đi?”
Anh phun cho cô hai chữ cụt ngủn: “Không biết.”
Cô có bực nữa cũng đành chịu, bát mì này đã bị anh ăn mất rồi, cô không thể ăn nữa, đành phải hậm hực đi nấu thêm một bát cho mình.
Anh cũng chẳng thèm khách sáo, ăn xong bát này còn nói chưa ăn no, muốn bảo cô đi nấu thêm một phần. Cô giận dỗi nói: “Hết rồi, đây là gói mì cuối cùng, tôi còn phải ăn chứ. Anh chưa ăn no thì tự ra ngoài ăn đi.”
Chiều tối sáu giờ hơn ăn mì xong, sau đó bảy giờ đang ngồi trong phòng khách xem phát sóng tin tức thì Chương Minh Viễn đột nhiên cảm thấy khó chịu, vội chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch mọi thứ vừa ăn xong.
Bạch Lộ đang ở trong nhà vệ sinh giặt quần áo ban nãy tắm thay ra, thấy anh vọt vào cúi xuống bồn cầu nôn đến mật xanh mật vàng thì sợ nhảy dựng lên, mặc dù cô hoàn toàn không muốn tỏ ra quan tâm với người này, nhưng vẫn vô thức hỏi: “Anh sao vậy?”
“Tôi sao vậy? Tôi còn tính hỏi em đó, em khai thật đi, bát mì ban nãy có phải em hạ độc không? Em định hạ độc Gi*t tôi hử?”
Còn có tâm tư đùa giỡn, xem ra không việc gì. Bạch Lộ vừa tức mình vừa buồn cười: “Phải, tôi hạ ngũ độc xuyên tràng tán[5]. Chương Minh Viễn, anh không sống qua đêm nay đâu, mau mau viết di thư đi.”
Cứ tưởng Chương Minh Viễn nôn xong sẽ không có gì đáng ngại nữa, không ngờ sau đó anh vẫn nôn liên tục.
Sau lần nôn thứ ba anh uống nửa cốc nước ấm, nhưng chẳng mấy chốc cũng nôn ra hết, nôn xong anh đi vào phòng ngủ chính không ra ngoài nữa, trong phòng ngủ chính có một buồng vệ sinh đơn, tiếng nôn mửa của anh từ bên trong vẫn xuyên qua ván cửa dày phảng phất truyền ra ngoài.
Tuy Bạch Lộ không muốn quan tâm đến anh, nhưng càng nghe càng bất an. Đang yên đang lành sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ bát mì kia có vấn đề? Nhưng bát mì nấu lần thứ hai cũng dùng nguyên liệu y hệt, tại sao cô ăn vào vẫn không sao hết?
Triệu chứng xấu của Chương Minh Viễn duy trì thẳng đến mười giờ đêm vẫn y nguyên không giảm. Bạch Lộ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cứ tiếp tục để mặc anh như vậy cũng không được. Không xảy ra chuyện thì thôi, một khi có chuyện chẳng phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm thấy ૮ɦếƭ mà không cứu sao, dù rằng ban đầu khi cô cực kỳ hận anh, chỉ hận anh không mau chóng ૮ɦếƭ quách đi, nhưng hiện tại nếu quả thật anh ૮ɦếƭ trong nhà, cô chỉ sợ không thoát khỏi liên can. Hơn nữa, việc chú cô đi khám bệnh suy cho cùng cũng là anh giúp đỡ, chỉ với riêng chuyện này thôi cô cũng đã không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thế là cô chạy đến gõ cửa rầm rầm: “Chương Minh Viễn anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Mặc dù Chương Minh Viễn đáp không sao, nhưng giọng nói bải hoải yếu ớt, Bạch Lộ chần chừ giây lát, rốt cuộc vẫn quyết định mở cửa đi vào xem sao. Anh đang ngồi trên xích đu phía trước cửa sổ sát đất, đầu tựa vào lưng ghế hơi ngước lên, mắt nhắm lại, giống như đang ngủ. Trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn tường, ánh đèn dìu dịu vừa vặn hắt lên mặt anh, cả khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhìn sắc mặt anh là biết không có khả năng không sao cả, cho nên cô đi tới hỏi lần nữa: “Anh thật sự không sao chứ? Có cần đi bệnh viện khám không?”
Anh hé mở đôi mắt, giọng nói yếu ớt nhưng quật cường: “Không đi, ghét nhất là đến bệnh viện.”
Người đã lớn ngần này rồi mà vẫn còn tâm lực chống cự đi bệnh viện y như con nít, Bạch Lộ thực sự dở khóc dở cười: “Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào? Còn buồn nôn không?”
Lời còn chưa dứt, Chương Minh Viễn đã nhăn mặt che miệng đứng dậy khỏi xích đu, vọt vào nhà vệ sinh cách đó hai bước, ôm lấy bồn cầu nôn liên tục, mọi thứ trong bụng đều đã sớm nôn ra sạch sẽ, hiện giờ không còn gì để nôn nữa, nhưng anh vẫn nôn dữ dội không ngừng. Tình hình này xem ra không đi bệnh viện mà chờ anh tự khỏe lên cũng khó.
Đợi Chương Minh Viễn nghiêng nghiêng ngả ngả từ nhà vệ sinh đi ra xong, Bạch Lộ lại khuyên anh: “Vẫn là nên đến bệnh viện đi, nếu bát mì kia thực sự có vấn đề, chẳng may ngộ độc thức ăn, nhất định phải để bác sĩ xử lý.”
Rất có thể anh cảm thấy càng lúc càng khó chịu nên không cố chấp nữa: “Tôi đã cho Đại Cường tan làm về nhà rồi, xe đậu ở ga-ra dưới nhà, em lái xe đưa tôi đi đi.”
Tuy Bạch Lộ đã thi lấy bằng lái, nhưng kỹ thuật lái xe của cô chỉ thường thường. Bởi sau khi cầm bằng lái trong tay cô gần như không sờ vào vô-lăng nữa, bình thường hiếm khi lái, đương nhiên sẽ lái không tốt. Ban đầu cô còn định bảo Đại Cường đến làm thêm, nhưng đợi anh ta chạy từ nhà tới đây cũng mất nửa tiếng, chừng đó thời gian họ đã tới bệnh viện từ lâu rồi.
Mà Chương Minh Viễn không chịu gọi 120 kêu xe cấp cứu, nói chỉ có chút vấn đề đừng làm rộn lên khiến cả khu phố cứ tưởng có bệnh nhân ốm thập tử nhất sinh.
Hết cách, Bạch Lộ chỉ có thể tự mình lái xe đưa anh đi viện. Tay mơ đi đường, khó tránh khỏi lái xe đặc biệt cẩn thận, tốc độ chạy xe không nhanh hơn đi bộ là bao. Anh còn lấy tinh thần nói giỡn: “Tôi nghĩ đã biết cái gì gọi là tốc độ rùa bò. Cũng may tôi không phải bộc phát bệnh tim, nếu không với tốc độ này của em còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã ૮ɦếƭ nửa đường trước rồi.”
Cô giận không được, tức cũng không xong: “Tôi đã nói kỹ thuật lái xe của mình không tốt, là anh nằng nặc đòi tôi chở đấy chứ.”
Trong lúc nói chuyện phân tâm, suýt chút nữa hôn vào đuôi xe đi trước. Cô vội vàng phanh xe rồi tắt máy, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Thật vất vả chạy đến bệnh viện, gian nan như thể hoàn thành cuộc trường chinh hai mươi lăm ngàn dặm.
Bác sĩ trực ban chẩn đoán sơ bộ cũng nghi ngờ là do ngộ độc thức ăn nhưng tạm thời không thể chẩn đoán rõ, cần phải nhập viện điều trị. Vừa nghe phải nằm viện, chân mày Chương Minh Viễn liền nhíu chặt, Bạch Lộ cũng không ngờ phải nhập viện, còn tưởng tới bệnh viện tiêm thuốc truyền dịch gì đó cho ngừng nôn là xong.
Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc: “Chắc chắn phải nhập viện điều trị, chờ vài ngày bệnh tình ổn định thì có thể ra viện. Vả lại ngộ độc thực phẩm trước mắt chỉ mới là chẩn đoán sơ bộ, ngày mai còn phải tiến hành kiểm tra tổng quát, ở lại bệnh viện càng thuận tiện hơn. Được rồi, để tôi bảo y tá sắp xếp cho hai người một phòng bệnh, tạm thời cứ truyền một bình dịch đã. Nếu không bệnh nhân cứ tiếp tục nôn như vậy mãi cũng không được.”
Quả thực, triệu chứng không khỏe của Chương Minh Viễn hiện tại không chỉ có nôn mửa, anh còn cảm giác hơi sốt cùng choáng váng, mặc dù không bị tiêu chảy nhưng trong ruột cảm thấy rất khó chịu. Bác sĩ khăng khăng muốn sắp xếp nhập viện điều trị, tuy anh cực kỳ không tình nguyện nhưng không thể không nghe theo mệnh lệnh của bác sĩ. Anh biết nếu mình không phối hợp với bác sĩ, kết quả phỏng chừng sẽ phải ở bệnh viện càng lâu hơn.
Chương Minh Viễn phải nhập viện điều trị, Bạch Lộ cảm thấy sự tình nghiêm trọng: “Vậy anh báo cho chị anh qua đi.”
Không ngờ anh lại phủ quyết ngay tắp lự: “Muốn chị ấy tới làm gì? Không cần.”
“Anh phải nhập viện đó, còn không chịu cho người nhà biết sao?”
“Chỉ là ăn uống bậy bạ dẫn đến chút bệnh vặt, mai mốt lại khỏe thôi, cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, đừng hở chút là đi quấy rầy họ.”
Bản thân Chương Minh Viễn không chịu thông báo, Bạch Lộ không có số điện thoại cũng chẳng cách nào thông báo thay anh. Anh không có người nhà đến chăm sóc, lúc truyền dịch trong phòng bệnh cô đành ngồi một bên trông coi. Mỗi khi một bình dịch sắp nhỏ hết thì phụ trách ấn chuông thông báo y tá đến thay thuốc.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ trông coi một người đàn ông bị ốm như thế này, sức khỏe Dương Quang trước nay luôn rất tốt, cô còn chưa bao giờ chăm lo cho bạn trai như vậy, không ngờ đêm nay phải thức trông chừng Chương Minh Viễn trong bệnh viện. Chăm sóc cho một người khiến cô hận đến nỗi chỉ mong anh ta ૮ɦếƭ quách đi. Đời người phong phú, quả thực khó mà đoán trước.
Có thể trong thuốc nước có tác dụng trấn an giúp ngủ, sau khi truyền dịch không lâu Chương Minh Viễn nhanh chóng ngủ say. Vài bình thuốc lớn sau nửa đêm mới truyền xong hết, Bạch Lộ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cũng không còn sức mà thấp tha thấm thỏm lái xe về, cũng may trong phòng bệnh đơn có một chiếc sô-pha dài, cô mặc kệ tất cả liền để nguyên quần áo nằm xuống ngủ.
Khi tia sáng mặt trời chói mắt đánh thức Bạch Lộ từ trong giấc ngủ say thì đã bảy giờ sáng. Vừa mở mắt, cô liền phát hiện người nằm trên giường bệnh đối diện không thấy đâu. Lật mình trở dậy, một chiếc chăn đơn màu trắng rơi khỏi người. Sau khi ngủ dậy anh đã lấy chăn đắp cho cô ư? Cầm lấy chăn, cô sững sờ trong giây lát.
Chạy ra hành lang bên ngoài tìm một vòng, không tìm thấy Chương Minh Viễn. Nhưng khi trở về phòng bệnh cô phát hiện anh đã quay lại, đang một mình đứng trước cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt có chút hiu quạnh lẫn muộn phiền. Khói thuốc nhè nhẹ bay ra từ giữa đôi môi anh, tựa như vô vàn sợi phiền muộn vô hình, vô vàn tiếng thở dài câm lặng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt kinh ngạc: “Không phải em đã về rồi sao?”
Anh cứ tưởng ban nãy cô không ở trong phòng là đã về rồi. Đúng là cô đã định về, tối qua ở đây trông nom cả đêm chỉ vì bất đắc dĩ, không lý do gì hôm nay còn muốn cô trông coi chứ? Cô nghĩ cho dù anh không đồng ý báo cho người nhà thì cũng có thể thông báo cho bạn bè đến chăm sóc anh. Đêm hôm khuya khoắt còn gọi bạn đến trông có thể không tiện lắm, nhưng ban ngày đến chăm một chút chắc cũng không sao. Cho dù bạn bè anh đã số là bạn chơi bạn nhậu, nhưng Âu Vũ Trì tuyệt đối là một người đáng tin.
“Tôi phải đi giờ, hôm nay còn phải đi làm, phải về nhà thay quần áo nữa. Anh tìm bạn nào đó tới trông đi, Âu Vũ Trì chẳng hạn.”
Anh không tiếp lời cô ngay lập tức, sau khi hút một hơi thuốc dài, mới hờ hững nói: “Biết rồi, em về đi.”
Bụng đã đói, Bạch Lộ định rời bệnh viện rồi đi ăn sáng. Bởi vậy mới chợt liên tưởng mà nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, anh ăn sáng chưa? Có cần tôi mua gì vào cho anh không?”
Cô nghĩ anh hẳn còn đói bụng hơn cả cô đúng không? Tối qua trong bụng chẳng còn gì cả, toàn bộ đều nôn sạch. Suy cho cùng cũng là bệnh nhân, cô không nỡ bỏ mặc anh.
Nhưng anh lại lắc đầu: “Không cần, buổi sáng còn phải làm vài cái kiểm tra, bác sĩ dặn không được ăn gì hết.”
Bạch Lộ lúc này mới nhớ ra, tối qua bác sĩ đã dặn sáng nay phải làm kiểm tra tổng thể. Đương chần chừ không biết nên đi hay ở, một người ý tá bưng khay đi vào: “Giường 11, lấy máu làm xét nghiệm.”
Y tá rút đi của Chương Minh Viễn ba ống nghiệm máu nhỏ, nói chia ra làm xét nghiệm đường máu mỡ máu gì đó, tóm lại là công dụng đủ cả, chốc nữa anh còn phải đi đo điện tâm đồ và siêu âm B.
Cô nghĩ nghĩ: “Hay là tôi gọi điện cho chị Hoắc xin nghỉ, theo anh làm kiểm tra xong rồi hẵng đi nhé.”
Đã giúp thì giúp cho trót, tối qua đã trông nom cả đêm rồi, huống hồ một buổi sáng hôm nay. Cô nghĩ, coi như trả lại ân tình ngày đó anh thu xếp cho chú nhỏ kiểm tra khám bệnh.