Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người - Chương 26

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Tháng tám giữa hè, ánh mặt trời đặc biệt gay gắt. Con đường dưới ánh nắng chói chang nóng đến độ cơ hồ khiến người ta không thể đứng vững, đến giờ nghỉ trưa không ai muốn xuống lầu đi ăn, vì thế cơm hộp tiện lợi trở thành hàng hot.
Trong văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế, Vương Hải Đằng lẫn Hoắc Mân đều không có mặt, Bạch Lộ một mình ngồi trước bàn làm việc ở gian ngoài soạn thảo một công văn trên máy tính, tạm thời chưa bận tâm gọi cơm hộp.
Đương lúc bận rộn thì Tiểu Trịnh, kỹ sư mới vào của phòng kỹ thuật, chạy đến gõ gõ cửa, đôi mắt mang theo ý cười, giọng điệu thân quen trước giờ: “Bạch Lộ, em gọi cơm chưa? Phòng kỹ thuật bọn anh đang gọi, có muốn nhân tiện gọi luôn cho em một phần không?”
“Vâng, cảm ơn anh, em muốn một phần cơm thịt kho.”
Anh ta cười hì hì bước lại gần: “Chà, hóa ra em ăn thịt nha, anh cứ tưởng mấy cô gái trẻ thời nay vì muốn giữ dáng nên chỉ ăn rau dưa hoa quả thôi chứ.”
Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Trước giờ em không có ăn kiêng.”
“Ok, cơm thịt kho, anh nhớ rồi. Lát nữa gọi cơm đưa đến phòng kỹ thuật bọn anh, anh sẽ mang qua cho em.”
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
“Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo.”
Tiểu Trịnh ân cần như vậy, Bạch Lộ không khó đoán ra được nguyên nhân. Chẳng qua là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Anh ta vừa vào công ty không biết ngọn ngành về cô, bắt được cơ hội liền ra sức ân cần niềm nở. Nhưng cô nghĩ, chẳng mấy chốc anh ta sẽ biết thôi.
Tiểu Trịnh biết được còn nhanh hơn cô hình dung, nửa tiếng sau khi anh ta đến đưa đồ ăn, thái độ giữ kẽ đi nhiều, không còn chuyện trò vui vẻ như trước, xưng hô cũng thay đổi: “Cô Bạch, cơm thịt kho của cô đây.”
Bạch Lộ bề ngoài ung dung bình thản, nhưng trong lòng thầm thở dài. Cô là người phụ nữ của Chương Minh Viễn, điều này là một bí mật công khai mả cả Thiên Đô Quốc Tế trên dưới ai cũng biết. Tuy chưa từng có người nào nói gì trước mặt cô, nhưng thái độ của mọi người đối với cô trở nên khách sáo hơn nhiều, khách sáo đến độ căn bản không giống như đối với một cô thư ký. Ngay cả tổng giám đốc Vương Hải Đằng khi nói chuyện với cô lúc nào cũng tươi cười lễ độ.
Bất luận là sự khách sáo của các đồng nghiệp hay điệu cười của cấp trên, cô đều hiểu rất rõ chẳng qua là do vuốt mặt phải nể mũi, đều là nể mặt Chương Minh Viễn mà thôi. Bất giác, cô liên tưởng tới thành ngữ cáo mượn oai hùm. Nhưng trên thực tế, cô tuyệt nhiên không phải là một con hồ ly tinh muốn lột da hổ làm cờ.
Bạch Lộ tiếp tục ở lại Thiên Đô Quốc Tế đi làm là vì Hoắc Mân năm lần bảy lượt đánh điện gọi cô. Sau khi bất đắc dĩ dọn đến căn hộ của Chương Minh Viễn, cô vẫn luôn không nhịn được muốn chạy ra ngoài, không cam lòng từ sáng đến tối bị nhốt ở cái nơi như Ⱡồ₦g chim kia. Nghĩ trước nghĩ sau, tự nhiên cô cũng bằng lòng tiếp tục ra ngoài công tác.
Mà trước đây cô có ý kiên trì muốn nghỉ việc ở Thiên Đô Quốc Tế cũng hoàn toàn là do muốn tránh né Chương Minh Viễn, hiện tại cô căn bản không thể thoát khỏi anh ta, nên cũng không nhất thiết phải nghỉ việc ở Thiên Đô Quốc Tế hòng chạy lấy người. Huống hồ trước nay Hoắc Mân vẫn luôn rất tốt với cô, con người tổng giám đốc Vương cũng ôn hòa. Do đó, cô lại trở về cương vị công tác trước đây của mình.
Giờ tan tầm đã đến, nhưng Bạch Lộ vẫn chưa muốn về. Trước đây đi làm luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, không thể chịu nổi đến giờ ra về; công việc cũng thật rườm rà, làm thế nào cũng không xong.
Thế nhưng hiện tại, Bạch Lộ lại cảm thấy thời gian làm việc quá ngắn, mới chút xíu đã trôi qua. Công việc cũng quá ít, quay qua quay lại đã làm xong rồi. Nhưng mà cô vẫn không muốn tan ca, không muốn quay về căn hộ đó. Cô bèn lục tung tự mình kiếm việc mà làm hòng kéo dài thời gian tan tầm.
Nhưng dù có trì hoãn đến đâu cô vẫn phải ra về, không thể ở lại công ty ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả đời. Tuy Dương Quang đã bình an vô sự, nhưng cô vẫn không thể chọc giận Chương Minh Viễn. Anh ta từng cố tình hay vô ý nhắc nhở cô: “Đừng tưởng Dương Quang được thả không làm sao nữa thì cô có thể đánh bài chuồn! Nếu cô chuồn mất, nhỡ đâu cậu ta lại có chuyện gì, đến khi đó cô đừng có quay lại cầu xin tôi.”
Cô hiểu rõ ý tứ của anh ta, chính là đang cảnh cáo cô đừng tưởng Dương Quang được thả rồi thì cô có thể trở mặt quịt nợ. Đến lúc ấy anh ta nghĩ lại muốn giở chút trò hòng gán cho Dương Quang tai vạ nào đó do “hành vi bất cẩn” cũng rất đơn giản. Nói cách khác, cô vẫn phải lo mà chăm sóc anh ta lấy lệ, không thể qua cầu xong liền muốn rút ván.
Bạch Lộ chầm chậm lê bước về đến nhà, lúc mở cửa trong nhà im ắng tĩnh mịch, hệt như một bức tranh tĩnh vật. Xem ra Chương Minh Viễn lại không ở nhà, nếu anh ta ở nhà thì ti-vi nhất định sẽ mở, con người anh ta không chịu được yên tĩnh, không tạo ra chút âm thanh liền cảm thấy bứt rứt buồn chán.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu anh ta có nhà, cả người cô liền cảm giác không được tự nhiên. Cũng may bạn bè xấu tính xấu nết của anh ta lại nhiều nên thường xuyên không về nhà, có khi mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng đâu, trong căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình cô. Suốt ngày yên ắng không tiếng người, cô tịch như rừng sâu núi thẳm.
Trong nhà rất sạch sẽ, khắp nơi không dính một hạt bụi, có vẻ dì dọn dẹp đã tới chiều nay. Trời cực kỳ nóng, toàn thân đẫm mồ hôi, cô trước tiên vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó tiện tay giặt luôn quần áo thay ra, đem lên ban công phơi. Lúc đang phơi quần áo đột nhiên nghe tiếng mở cửa, theo tiếng động nhìn ra, là Chương Minh Viễn về.
Anh ta thay giày đi vào nhà, chùm chìa khóa móc trên ngón trỏ chuyển động tự do, trông thấy cô ôm quần áo, anh ta cong khóe môi lên thành điệu cười như có như không: “Em tắm rồi à? Tiếc quá, tôi còn định về nhà cùng em tắm uyên ương cơ đấy.”
Cô lạnh mặt không thèm quan tâm đến anh ta, coi anh ta như thể trong suốt, hoàn toàn không nghe không nhìn thấy, cứ việc đi phơi quần áo vật dụng trong tay.
Thực ra sau khi dọn đến đây Chương Minh Viễn chưa từng chạm vào Bạch Lộ. Bình thường anh ta ngủ ở phòng ngủ chính, cô ngủ ở phòng dành cho khách, nước sông không phạm nước giếng. Việc này có phần ngoài dự đoán nhưng cũng có phần nằm trong dự liệu của cô. Bởi ban đầu khi đặt ra điều kiện anh ta đã nói rõ, sở dĩ muốn cô dọn đến ở chung là vì muốn phá hoại “tính toán như ý” của cô, không cho cô được lợi cả đôi đường, dựa vào anh để cứu bạn trai xong lại tiếp tục thế giới ngọt ngào của hai người. Thực ra anh ta không hề có hứng thú với cô, đêm ở khách sạn kia là do cô chủ động, đem thân ra làm mồi nhử đặt bẫy. Kết quả, bẫy đến cuối cùng cô lại đem chính mình cho vào tròng.
Cũng may cái gọi là chung sống này không cần phải chung giường, cô vì thế mà thầm vui mừng khôn xiết. Nếu Chương Minh Viễn có điểm nào tốt thì đây chắc chắn là một, anh ta không phải đồ quỷ háo sắc. Có điều tuy anh ta không chạm đến cô, nhưng khi nói chuyện với cô thường giở giọng mờ ám, cứ như thể quan hệ của hai người thân mật lắm, cô biết anh ta chỉ muốn chọc cô khó chịu mà thôi. Cho nên mỗi lần như thế, cô đều tỏ thái độ lạnh tanh không thèm để ý tới anh ta.
Thấy cô không đếm xỉa đến mình, hai tay anh ta xòe ra làm bộ thở dài: “Em làm nhân tình thế nào vậy, tôi về nhà không những không mỉm cười chào đón, lại còn tỏ thái độ cho tôi coi nữa.”
Cô thực tình không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Nếu chê tôi làm không tốt, vậy anh đổi một cô khác biết làm tốt là xong.”
“Tôi tìm đâu ra người tốt hơn bây giờ, em chỉ tôi với.”
Trong lòng cô chợt động, giọng nói phút chốc cũng nhu hòa đi vài phần: “Chương Minh Viễn, thực ra trong công ty có vài đồng nghiệp nữ trẻ tuổi chưa kết hôn vô cùng hâm mộ cố vấn đại nhân anh. Nếu anh đồng ý, tôi giới thiệu cho anh.”
Đem chìa khóa trong nay ném một tiếng cạch lên bàn trà, vẻ cười như có như không trên khóe môi Chương Minh Viễn mang theo đôi chút lạnh lùng: “Em muốn tìm người thế chân để mình thoát thân ư? Đừng có mơ, tôi nói em biết nhé Bạch Lộ, trước nay chưa bao giờ có người giở trò với tôi như vậy, hơn nữa không chỉ một lần, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho em.”
Tâm tư bị anh ta nhìn thấu, Bạch Lộ nhất thời có phần thẹn quá hóa giận, tức khắc càng thêm lạnh mặt: “Được, nếu đã như vậy, anh đừng trách tôi làm không đủ tốt. Xin lỗi, thái độ của tôi là vậy đó, chê không vừa mắt thì anh nhìn ít đi một chút.”
Sau đó cô đi thẳng về phòng, đóng cửa đi ngủ. Trong phòng khách, Chương Minh Viễn vẫn chưa ngủ, tiếng ti-vi mở rất to, ầm ĩ muốn ૮ɦếƭ, cô nghĩ anh ta nhất định là cố ý. Nhưng cũng không định đi ra bảo anh ta nhỏ tiếng lại, bèn nhẫn nhịn tạp âm bịt tai mà ngủ, nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ nổi.
Mãi đến khi quá nửa đêm Chương Minh Viễn tắt ti-vi về phòng đi ngủ, trong nhà yên tĩnh trở lại, Bạch Lộ vừa nãy còn mệt mỏi cuối cùng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng Bạch Lộ tự nhiên liền ngủ quên, vừa tỉnh dậy thì phát hiện đã chín giờ. Cô cuống quít nhảy xuống giường, nhanh như chớp rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Cửa phòng ngủ Chương Minh Viễn mở rộng, rõ ràng anh ta đã dậy rồi, nhưng trong nhà không thấy bóng người. Anh ta chính là kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi như thế. Trong căn nhà này, anh ta khi nào đi khi nào tới hoàn toàn không theo quy luật thời gian nào cả, cô cũng chẳng buồn quan tâm hay hỏi han.
Xuống dưới lầu, Bạch Lộ vội vội vàng vàng đi ra phía ngoài. Ở trong khu dân cư xa hoa này, người đi đứng hấp ta hấp tấp giống cô cực kỳ ít, bởi vì ở đây nhà nhà đều lái xe thay đi bộ, giờ đi làm hay tan ca, khả năng chỉ có mỗi cô là ra vào hoàn toàn dựa trên đôi chân của mình.
Trên đường lại kẹt xe, chặt cứng như nêm cối, lúc chạy được đến công ty đã là mười giờ hơn, Bạch Lộ căn bản đã lỡ mất buổi làm sáng. Cô cực kỳ hối lỗi: “Xin lỗi chị Hoắc.”
“Không sao, dù sao hôm nay cũng không có việc gì. Ồ, làm sao mà trên mắt em lại có hai vành đen thui to oành vậy, đêm qua không nghỉ ngơi tốt hử? Nếu không khỏe thì về nhà nghỉ đi, chị cho phép em nghỉ một ngày.”
Bạch Lộ lắc đầu không cần nghĩ ngợi: “Không cần đâu, em không sao ạ.”
Giữa trưa, thế nhưng lại có chuyện tìm đến cửa. Khi di động đổ chuông, Bạch Lộ vừa nhìn qua hiển thị trên màn hình liền cảm thấy kỳ lạ. Là mã vùng điện thoại của Vô Tích, chắc là chú hay thím nào đó của cô gọi đến. Bình thường họ rất ít khi gọi điện cho cô, cô cùng chỉ nhân dịp lễ tết mà gọi điện lễ phép hỏi thăm đôi câu. Mặc dù cô được nhà hai chú thay phiên nhau nuôi lớn, nhưng thực sự cầu thị mà nói, tình cảm không hề gắn bó. Ý nghĩa của bốn chữ ăn nhờ ở đậu, cô hiểu và nhận thức sâu sắc qua những ngày tháng ở nhà các chú. Vì vậy sau khi đến Bắc Kinh, cô không giữ liên lạc mật thiết gì nữa.
Đưa lên nghe, là điện thoại của thím nhỏ gọi tới. Ban đầu vòng vo quanh quẩn cả buổi, cuối cùng mới ấp úng giải thích rõ ý đồ. Hóa ra bệnh đau dạ dày nhiều năm nay của chú nhỏ gần gây liên tục tái phát, ở bệnh viện thành phố không tìm ra nguyên nhân, hai vợ chồng định đến Bắc Kinh khám bệnh, bởi vì cảm thấy bệnh viện ở thủ đô chắc sẽ tốt hơn ít nhiều.
“Bạch Lộ, thím nghe người ta nói, thực ra đến Bắc Kinh khám bệnh có một số chi phí khám chữa bệnh còn rẻ hơn ở quê, tay nghề của bác sỹ cũng giỏi hơn. Cho nên muốn theo chú cháu cùng đến Bắc Kinh làm kiểm tra tổng quát. Lần này đến đây, chỗ cháu liệu có tiện cho chú thím ở vài ngày không?”
Bạch Lộ ngây người, đây thực sự là vấn đề khó khăn đối với cô. Hiện giờ cô đang ở tại căn hộ của Chương Minh Viễn, phòng cô thuê trước đây đã trả lại từ lâu, nhất thời cô biết tìm đâu ra chỗ cho chú thím ở đây?
Huống hồ chỉ trọ trong vài ngày, muốn thuê phòng cũng chẳng có cách nào. Bây giờ thuê nhà trọ tối thiểu cũng phải trả một đặt ba, nghĩa là trả tiền thuê một tháng cộng thêm tiền đặt cọc ba tháng, nếu chỉ ở vài ngày không khỏi quá tốn kém. Đến ở chỗ Thiệu Dung cũng không thích hợp, lại còn không phải là chú thím của chị ấy, huống chi cô đã làm phiền chị quá nhiều rồi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, trong chốc lát chưa kịp trả lời, thím nhỏ ở đầu kia điện thoại liền có chút hiểu lầm.
“Bạch Lộ, cứ cho là thím cùng chú cháu trước đây đối xử với cháu không đủ tốt, nhưng chí ít cũng không phải quá tệ đúng không? Tốt xấu gì cũng đã nuôi cháu khôn lớn. Tuy rằng chuyện cháu lên đại học chú thím không đóng góp, nhưng chừng đó năm thay cha mẹ cháu nuôi nấng không có công cũng có sức. Bây giờ chú cháu cần tới thủ đô khám bệnh, chẳng lẽ đến chỗ cháu ở vài ngày cũng không được? Phần tình cảm thân thích này suy cho cùng vẫn phải có chứ.”
Điều này là chắc chắn, dù thế nào đi nữa, Bạch Lộ rốt cuộc cũng ở nhà các chú mà khôn lớn đến nay, họ chung quy vẫn có công ơn nuôi dưỡng đối với cô. Cô vội vàng giải thích: “Thím nhỏ, cháu không có ý đó. Chỉ là tạm thời không có chỗ cho chú thím ở, bởi vì hiện giờ cháu cũng đang tá túc nhà người khác. Có điều thím yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm chỗ cho chú thím trọ.”
Lúc này thím nhỏ mới hài lòng: “Bạch Lộ, vậy đành nhờ cháu. Có chỗ ở là được rồi, tốt xấu gì cũng không quan trọng. Thím biết một mình cháu ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, nếu không phải thực tình không có cách nào, thím cũng không dám đến làm phiền cháu. Đến Bắc Kinh khám bệnh, lộ phí cùng chi phí điều trị cũng đã tốn không ít, nếu còn phải chi tiền ăn ở thì càng tốn kém hơn. Tốt nhất cháu tìm chỗ nào có thể cho chú thím tự nấu cơm ấy.”
Yêu cầu của thím nhỏ càng khiến Bạch Lộ hết đường xoay sở. Vốn dĩ cô còn định nếu quả thực không xong thì cứ đến một khách sạn nhỏ thuê phòng cho chú thím ở vài ngày. Thế nhưng thím còn muốn có chỗ nấu ăn, cô biết đi đâu tìm ra chỗ như vậy đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc