Nằm trên chiếc giường rộng rãi êm ái, sau khi thoải mái thả lỏng toàn thân, lại thêm tác dụng chậm của rượu brandy ập đến từng cơn, Chương Minh Viễn nhanh chóng ngủ say sưa.
Trong cơn say chuếnh choáng mơ màng, anh lờ mờ cảm giác có người chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh. Vô thức sờ qua, tay chạm đến một mảng da thịt mềm mịn nhẵn nhụi như sa tanh, đầu mũi còn ngửi thấy một mùi hương dìu dịu phảng phất, là hương thơm của hoa nhài. Anh mơ mơ màng màng tiếp tục sờ soạng, ngón tay trượt một đường trên da thịt mềm nhẵn, lòng bàn tay bỗng nhiên chạm đến một đôi bầu иgự¢ nhỏ nhắn và rắn chắc, mướt mát như đào mật. Trong nháy mắt, máu huyết chứa hơi men trong huyết quản tựa như củi khô gặp lửa đốt, bốc cháy không cách nào ngăn chặn bên dưới làn da. Thân thể bị tình dục kích thích, tức tốc cháy thành một đám lửa hừng hực…
Chương Minh Viễn cứ ngỡ mình đang nằm mộng, một giấc mộng xuân cực kỳ sống động đẹp đẽ. Nhưng sau khi anh mơ màng tỉnh dậy, lại phát hiện sự tình hoàn toàn không có dấu vết gì của mộng xuân, Bạch Lộ đang ngồi yên lặng xuất thần trên ghế sô-pha kề bên.
Quần áo của cô đã được mặc vào hết sức chỉnh tề, vẻ mặt cũng cực kỳ bình tĩnh. Thoạt nhìn giống như cả đêm cô đều ngồi ở đó, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Thế nhưng, anh biết, anh biết vô cùng rõ, đêm qua cô đã lên giường anh thừa dịp anh uống say ngủ mơ mơ màng màng. Không ngờ cô lại dám làm thế, anh hoàn toàn không lường trước được.
Kinh ngạc qua đi, anh bỗng nhiên ngồi thẳng người, thẹn quá hóa giận: “Ai cho cô vào đây hả? Tôi đã nói không cần cô theo, cô còn mặt dày mày dạn đòi dâng tới cửa, chưa từng thấy con đàn bà nào đáng khinh như cô. Tôi nói cô biết nhé Bạch Lộ, cho dù cô hầu tôi ngủ tôi cũng sẽ không cứu bạn trai cô, cô chờ mang cơm tù cho cậu ta đi.”
Lời nói cay độc không chừa đường sống của anh, Bạch Lộ nghe mà không hề xao động, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói cũng không hề gợn sóng tựa như nước trong giếng cổ: “Chương Minh Viễn, bây giờ không phải tôi cầu xin anh, mà là nói anh hay, anh buộc phải giúp tôi cứu bạn trai ra ngoài.”
Anh tức giận đến độ cười lạnh: “Vì sao tôi buộc phải giúp cô? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô hiến thân cho tôi một lần à? Cô tưởng mình vẫn còn là gái trinh mười tám tuổi chắc! Đã là đồng nát không đáng một xu cả rồi.”
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đi báo cảnh sát anh cưỡng Hi*p tôi.”
Câu nói thốt ra khỏi đôi môi Bạch Lộ, nhẹ như lông hồng. Nhưng rơi vào tai Chương Minh Viễn lại nặng tựa ngàn cân, giáng cho anh chấn động toàn thân. Anh lúc này mới đột nhiên hiểu ra, tối hôm qua cớ sao rõ ràng cô đã hầm hầm bỏ đi rồi, nhưng lại thẽ thọt quay lại, căn bản cô đã sắp đặt ra cái bẫy này để bẫy anh. Chẳng trách tối qua anh bảo cô cởi hết quần áo cùng đi tắm cô lại không chịu vào phòng tắm, anh còn tưởng cô phản đối, thực ra là cô sợ lúc tắm uyên ương mà phát sinh quan hệ sẽ không để lại chứng cứ.
Cô thế mà lại muốn ép buộc anh, anh tái mặt không chịu yếu thế: “Cô muốn tố cáo tôi cưỡng Hi*p – được, có bản lĩnh cô cứ đi tố, xem cô có thắng kiện được không. Tối qua ở đây có rất nhiều bạn bè có thể chứng minh tôi cản bản không thèm để ý đến cô, thế thì làm sao mà cưỡng Hi*p cô cơ chứ? Hơn nữa cô có tin hay không, tôi có biện pháp khiến phòng công an lấy lý do không đủ bằng chứng mà không thụ lý vụ án của cô.”
“Phòng công an không thụ lý thì tôi đến sở công an, sở công an không thụ lý thì tôi đến cửa bộ nội vụ kêu oan. Tôi còn muốn post bài khắp nơi trên mạng, tố cáo đồ con ông cháu cha nhà anh ỷ thế Hi*p người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi. Thời nay loại bài viết như thế này ở trên mạng tỉ lệ vào xem rất cao, rất dễ lôi kéo sự chú ý của xã hội. Cho dù cuối cùng tôi không thắng kiện được anh, người khác cũng sẽ không cho rằng anh trong sạch, mà chỉ nhận định rằng anh dựa vào thế lực gia đình để dẹp bỏ chuyện phiền phức này. Hơn nữa, chuyện này bị khuấy động lên khiến dư luận xôn xao anh sẽ rất mất mặt. Loại người như anh hẳn sẽ không vứt nổi bộ mặt này đúng không? Dù sao tôi cũng đã bất chấp mọi thứ, sự trong sạch lẫn danh dự đều có thể không cần. Chương Minh Viễn, anh nghĩ kỹ đi, liệu có muốn ૮ɦếƭ chung với tôi không?”
Giọng điệu khô khan cứng nhắc của Bạch Lộ giống như đang nói về chuyện của ai khác, nhưng mỗi một chữ đều thấm đẫm quyết tâm – một loại quyết tâm không bức đến đường cùng thì không tha. Chương Minh Viễn lại một lần nữa gần như bị cô chọc cho điên tiết, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, cháy rực đến độ anh không cách nào duy trì trấn định được nữa. Tung chăn nhảy xuống giường trong cơn máu nóng phun trào, anh xông tới hung hăng tát Bạch Lộ một bạt tai: “Bạch Lộ, xem như cô lợi hại.”
Sức anh dùng rất lớn, một cái tát giáng xuống, đánh cho cô cả người lảo đảo ngã xuống tay vịn ghế ngồi.
Đây là lần đầu tiên Chương Minh Viễn ra tay đánh phụ nữ, trước đây anh vốn rất khinh thường đàn ông đánh phụ nữ, cảm thấy việc dựa vào ưu thế thể trạng trời cho đi xúc phạm một cô gái yếu đuối quả thực là sỉ nhục thân nam nhi sức dài vai rộng. Thế nhưng lúc này anh thực sự vô cùng tức giận, lửa giận thiêu rụi lý trí của anh, ngay cả chuyện mình không mặc quần áo anh cũng quên mất, cứ Tʀầռ tʀʊồռɢ như vậy mà nhảy khỏi giường tát cô một bạt tai. Đánh xong mới giật mình nhận ra mình vẫn đang ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, vội vàng xoay người đi tìm quần áo.
Anh nhớ rõ tối qua tắm xong còn mặc ҨЦầЛ ŁóŤ lên giường đi ngủ, chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ kia bây giờ vất đâu rồi? Theo bản năng anh tìm trên giường trước, lật chăn lên xem, anh bỗng ngây người. Trên giường thế nhưng lại có máu, màu đỏ thẫm còn mới nguyên, lấm tấm loang lổ dây khắp nơi, tựa như hoa sen đỏ nở khắp mặt hồ.
Cái này – thực sự vượt ra ngoài dự liệu của anh, anh không ngờ cô lại là lần đầu tiên, anh còn tưởng cô có bạn trai yêu đương sâu đậm đến thế, không có khả năng vẫn còn trinh nguyên.
Trong lúc gấp gáp không tìm thấy ҨЦầЛ ŁóŤ, ngược lại quần dài lại nằm trên tủ đầu giường, Chương Minh Viễn liền qua quýt mặc quần dài vào trước, rồi mặc áo sơ-mi. Sau khi mặc quần áo xong, anh tìm hộp thuốc lá lấy ra một điếu châm lửa, hít một hơi thật sâu. Trong lòng hỗn loạn tột bực, giống như một nắm dây rối không tìm thấy đầu, quấn quýt xoắn bện vào nhau.
Sau khi trúng một cái tát của anh, thân thể gầy yếu của Bạch Lộ ngã trên tay ghế một hồi lâu không đứng dậy được, tựa như một cành lau mảnh mai bị bẻ gãy. Chương Minh Viễn biết trong cơn thịnh nộ mình đã ra tay khá mạnh, tính đi qua xem cô thế nào, nhưng lại có phần lưỡng lự.
Năm năm trước, chính tại khách sạn này, anh từng bị cô lừa gạt một lần, năm năm sau, anh lại một lần nữa để cô làm việc đó ở trong đây. Cô vì bạn trai mà dám đặt cái bẫy này để bẫy anh, anh tức giận đến mức có thêm vài phần hận.
Yên lặng ngồi phịch một hồi lâu, Bạch Lộ cuối cùng cũng chậm chạp ngồi thẳng dậy ngẩng đầu lên. Một bên mặt đã sưng vù, khóe môi trái còn vương dấu một tơ máu đỏ thẫm. Vắt trên gương mặt trắng xanh, tựa đóa hoa mai đỏ như son được vẽ chấm phá truyền thần trên giấy Tuyên Thành trắng tinh khôi. Cô nhìn anh, trong mắt hàm chứa sắc thê lương như sương mù, giọng nói cũng trở nên hết sức điêu tàn, như thể tiếng tiêu lạnh buốt trong đêm trăng.
“Chương Minh Viễn, anh đừng trách tôi, là anh bức tôi phải làm vậy. Tôi biết loại biện pháp uy Hi*p áp chế người khác này rất tệ hại, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này, cũng vì nó mà trả giá. Anh đều thấy rồi đấy, tuy tôi không còn mười tám tuổi, nhưng tôi vẫn là gái trinh, không phải là đồng nát các thứ. Nhắc đến thực ra tôi rất hối hận, hối hận lúc trước yêu đương với Dương Quang không kịp thời trao thân cho anh ấy. Nếu trao cho anh ấy, bây giờ lấy thân thể ra bẫy anh cũng không đến mức hy sinh quá lớn. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, đây có thể cũng là cái số. Năm năm trước tôi lần đầu tiên bán mình cho anh, nhưng vì sợ hãi mà trốn mất. Còn tưởng rằng mình tốt số nên tránh được một kiếp, nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình dâng tới tận nơi cho anh lần nữa. Chương Minh Viễn, lần này tôi thực sự không còn mắc nợ gì anh. Cho nên anh cũng không cần quá tức giận, giúp tôi cứu Dương Quang ra, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”
Chương Minh Viễn vẫn yên lặng, chỉ hút thuốc từng hơi từng hơi. Khói thuốc phun ra hết vòng này đến vòng khác, như tằm không ngừng nhả tơ, sương khói màu xanh nhạt nhè nhẹ vất vít lấy anh, tựa như một chiếc kén tằm vô hình.
Sự trầm mặc của anh khiến giọng điệu của cô lại trở nên lạnh lùng: “Chương Minh Viễn, anh biết ҨЦầЛ ŁóŤ của mình ở đâu không?”
Anh sững người, ban nãy không tìm thấy ҨЦầЛ ŁóŤ anh cũng không để ý kỹ, nghe cô nói mới thấy có điều khác thường: “Là cô giấu đi rồi hả?”
“Tất nhiên, đó là vật chứng hùng hồn nhất để tôi tố cáo anh cưỡng Hi*p tôi không phải sao? Có điều anh đừng mất công khám xét trên người tôi, thứ quan trọng như vậy tôi không dám cất bên mình. Anh là đàn ông, sức lực mạnh hơn tôi, nếu mạnh tay thì tôi đánh không lại anh. Vì thế nửa tiếng trước, tôi đã bảo bạn tôi đến cầm chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ kia của anh đi rồi. Chương Minh Viễn, chứng cứ anh lưu lại trong thân thể tôi không giữ được bao lâu, để phòng ngừa anh dùng kế hoãn binh, nên tôi không thể không giữ lại chút gì đó. Anh yên tâm, chỉ cần Dương Quang vô sự, tôi sẽ lập tức trả nó cho anh, tuyệt đối sẽ không dùng nó sách nhiễu anh lần nữa. Tôi xin thề với trời.”
Bạch Lộ tỉ mỉ nói xong tâm tư trong lòng, Chương Minh Viễn một lúc lâu sau vẫn im ắng. Cô gái mảnh mai như cọng lau trước mắt này, mỏng manh yếu đuối đến nỗi thoạt nhìn cứ ngỡ gió thổi qua một phát là gãy, nhưng một khi bức bách cô mạnh mẽ đứng lên, cơ hồ sẽ không chừa cho người khác đường lui lẫn kẽ sống. Trong lòng anh không rõ là cảm giác gì, dường như chua chát đắng cay đều trộn chung vào nhau, mùi vị hỗn tạp.
Hút sâu một hơi thuốc cuối cùng, cuối cùng anh cũng ra quyết định: “Được, tôi có thể đồng ý giúp cô cứu bạn trai cô ra, có điều tôi cũng có điều kiện.”
Vẻ mặt của Bạch Lộ có phần ngạc nhiên, chắc hẳn không ngờ anh còn đặt ra điều kiện, nhất định cô tự cho rằng mình đã bức được anh vào đường cùng đúng không? Nhưng anh không cam tâm cứ như vậy bị cô chiếu tướng, bị dồn vào chỗ ૮ɦếƭ cũng vẫn muốn mở một con đường máu, nếu không chẳng phải là bị thua quá thảm sao.
“Điều kiện của tôi rất đơn giản, từ hôm nay trở đi cô chuyển đến chỗ tôi ở, tới chừng nào tôi bảo cô dọn đi mới thôi.”
Cô mở to mắt vẻ khó tin: “Anh… anh có ý gì?”
Chương Minh Viễn lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, dùng sức dụi tắt đầu thuốc lá trong chiếc gạt tàn, anh lấy giọng điệu vừa tàn nhẫn vừa thờ ơ nói: “Có ý gì còn cần tôi phải nói rõ hơn sao? Bạch Lộ, đây là cô tự mình đến trêu chọc tôi, bây giờ cho dù cô có nói không muốn làm phiền tôi nữa, tôi vẫn muốn quấy rầy cô. Cô đừng có mơ tưởng, nghĩ rằng sau khi tôi giúp cô cứu bạn trai ra, hai người có thể cùng nhau sống hạnh phúc vui vẻ phơi phới. Muốn nhờ tôi cứu người cũng được, trước hết cô buộc phải dọn tới đây ℓàм тìин nhân sống chung với tôi. Nói tóm lại một câu, tôi sẽ không để cho cô đắc lợi cả đôi đường. Nếu cô không đồng ý thì cứ đi tố cáo tôi đi, muốn gây thế nào thì gây, tôi cũng bất chấp mà phụng bồi đến cùng, cùng lắm là không cần sĩ diện nữa thôi chứ gì. Có điều tôi nhắc nhở cô, chúng ta ở đây có thể từ từ chạy marathon kiện cáo chuyện trai gái, còn phía bạn trai cô chỉ sợ ngâm không nổi. Loại án như của cậu ta không đi chạy chọt thì ngồi tù là cái chắc, nghe nói phạm nhân mới nhập lao đều bị đánh thê thảm, cũng chẳng biết cậu ta có chịu nổi không, nhỡ đâu bị đánh thành tàn phế cũng không chừng. Thế nào? Đồng ý hay không cô quyết định nhanh đi, cô biết tôi không phải là người có tính kiên nhẫn mà.”
Anh một mạch nói hết lời, Bạch Lộ cả buổi vẫn không lên tiếng, khuôn mặt tái nhợt đến mức không thể tái hơn được nữa, tựa như tuyết đọng băng giá ngàn năm không tan trên cao nguyên Pamirs.
Chương Minh Viễn cũng không nói gì nữa, lại tự ý châm thêm một điếu thuốc. Đốm đỏ trên đầu thuốc lá lúc mờ lúc tỏ, tỏ rồi lại mờ giữa những ngón tay của anh, đốt hết một đoạn thời gian trầm lặng.