Bạch Lộ giận điên người lao ra khỏi khách sạn, Chương Minh Viễn quay lại chỗ cũ ngồi xuống, Âu Vũ Trì vừa cười vừa vỗ tay: “Minh Viễn, thân thủ nhanh nhạy quá nha. Tránh lẹ thật, cả một ly nước cam bự hắt tới, thế mà một giọt cũng không dính vào người cậu.”
Chương Minh Viễn nâng chiếc ly chứa rượu brandy lên uống cạn một hơi, hờ hững nói: “Dầu gì cũng nếm qua một lần rồi, phải học khôn ra chứ! Nhìn sắc mặt cô ta tớ liền biết cô ta muốn làm gì, có thằng ngu mới không né đi. Cô nàng này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới giây đầu còn điềm đạm đáng yêu, giây sau đã biến thành sư tử Hà Đông gào rống.”
Âu Vũ Trì cũng gật đầu công nhận: “Tớ còn nhớ năm năm trước cô ta vận một cây trắng ngồi ở chỗ này, thật sự là một cô bé sạch sẽ động lòng người khiến tớ thấy mà thương. Thực không ngờ lại là một con sói đột lốt cừu, lừa Chương công tử cậu xoay mòng mòng, rơi vào cảnh cả người lẫn của đều mất trắng.”
Chuyện năm năm trước, Âu Vũ Trì vẫn luôn cho rằng Chương Minh Viễn gặp phải đồ lừa đảo. Giống như ngoài đường rất hay thấy những kẻ tự nhận đến thủ đô du lịch mất hết tiền bạc giấy tờ, mong người hảo tâm bố thí chút lộ phí; hoặc cũng có kẻ tự nhận gia cảnh nghèo khó mong người hảo tâm bố thí học phí, vân vân. Bản thân Chương Minh Viễn lại luôn cảm thấy không có khả năng đó cho lắm, bởi cô bé tên Sương Sương kia thực sự không giống kẻ lừa đảo. Vẻ sợ sệt, căng thẳng, xấu hổ của cô ấy… đều không giống như giả vờ. Nếu cô ta thực sự là một kẻ lừa lọc nói dối gạt tiền người khác, vậy thì chỉ có thể nói kỹ xảo diễn xuất của cô ta quá tốt, ngay cả kỹ thuật diễn của diễn viễn đạt giải Oscar cũng không tinh vi bằng.
Sương Sương rốt cuộc có phải kẻ lừa đảo không? Đây là điều bí ẩn trong lòng Chương Minh Viễn suốt một thời gian rất dài. Thoạt đầu khi sự việc vừa mới xảy ra, mỗi khi ra vào các khách sạn lớn anh thường hay chú ý đến các khách nữ đi một mình, xem liệu có phát hiện ra bóng dáng của cô ấy hay không. Nhưng không hề tìm thấy dù chỉ một lần, cô ấy dường như đã biến mất khỏi những nơi như thế này. Điều này khiến anh vừa có chút thất vọng, vừa có chút vui mừng. Nếu thực sự bắt gặp cô lại mang vẻ nhỏ nhẹ đáng yêu ngồi cạnh một gã đàn ông nói mình lần đầu tiên đi làm nghề, muốn chừng này tiền, anh chỉ có thể thả tay vì sự ngờ nghệch mắc mưu của bản thân.
Chớp mắt đã qua năm năm. Ngày tháng như thoi đưa, năm tháng ngày xưa được dệt thành tấm vải gấm mang tên dĩ vãng. Rất nhiều chuyện cũ đã nhạt phai, nhưng có những chuyện vẫn tươi màu như trước. Đêm ấy sau khi rời khỏi một tiệc rượu, Chương Minh Viễn theo kế hoạch tìm đến văn phòng của Thiên Đô Quốc Tế ở gần đó. Chờ đón anh ở công ty không phải Hoắc Mân, mà là một cô thư ký khác mặt mũi xinh xắn. Trước đây anh đến công ty chưa từng để ý tới cô thư ký này, xem như là người lạ. Nhưng giây phút mặt đối mặt đánh giá qua một lượt, lại lờ mờ có cảm giác hơi hơi quen thuộc.
Chuyện cũ còn tươi màu lóe lên ánh sáng nhè nhẹ trên nền gấm lụa tháng năm, anh nhìn cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra – Bạch Lộ, chính là Sương Sương năm năm trước.
Khi anh buột miệng nói đã từng gặp cô ở khách sạn Hilton năm năm trước, cô sợ đến mức sắc mặt phút chốc trắng bệch, nhưng rất nhanh liền cứng cỏi trấn định lại, tuyên bố rằng anh đã nhận sai người. Cô không thừa nhận anh cũng chẳng kiên trì: “Vậy à? Xem ra tôi nhận nhầm người rồi, xin lỗi.”
Anh có thể đoán được nguyên nhân cô không dám thừa nhận, ngoài lý do sợ bị truy cứu ra, việc cô từng ở khách sạn tìm khách, dùng sắc mưu lợi cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam, là chuyện tuyệt đối không thể nói trắng ra. Hơn nữa, có hôm ở sân bay anh bắt gặp cô thân mật ôm lấy một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn thì càng hiểu rõ nỗi lo ngại của cô. Cô đã có bạn trai, nếu để cho bạn trai biết chuyện trước đây cô từng làm, mối tình này chỉ e là không có cách nào duy trì.
Anh hiểu quân tử thì phải biết giúp người khác thành công, không có ý định nói toạc ra những chuyện trước đây của cô, càng không nghĩ đến chuyện phá hoại tình cảm giữa cô và bạn trai. Chỉ là ngẫu nhiên khi nào hứng chí lên thì đến công ty trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ sợ hãi nhưng lại cứng cỏi cố trấn tĩnh của cô khiến anh cảm thấy chơi rất vui.
Thoạt đầu cô sợ anh như rắn rết, trốn anh như lang sói, về sau có thể là do dần dần cảm thấy anh không định lật lại nợ cũ nên mới thả lỏng đôi chút. Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện tình cảm giữa cô và bạn trai rất tốt, chí ít là cô rất yêu bạn trai mình. Bất kể đang làm gì, chỉ cần nhận được điện thoại hay tin nhắn của bạn trai, ý cười trong mắt đều không giấu được. Thành thực mà nói, biểu hiện đó của cô khiến anh khó chịu ít nhiều, mặc dù bản thân cũng hiểu mình chẳng có lý do gì để khó chịu cả.
Âu Vũ Trì đối với chuyện này vừa cười vừa nói: “Có thể hiểu, nhớ ngày đó cậu muốn hái đóa hoa này mà không hái được, ngược lại còn để hoa ôm một vạn tệ chạy mất. Bây giờ nhìn bông hoa xinh đẹp kia kiều diễm nằm trong tay kẻ khác, cậu ngẫm lại bản thân đã vung tiền vô ích một phen nhưng chả vớ bở được gì, trong lòng tất nhiên phải khó chịu rồi.”
Liệu có phải nguyên nhân này không? Trong khi Chương Minh Viễn vẫn đang cân nhắc thì đột nhiên Bạch Lộ như thể bị điên chạy tới tát anh một bạt tai, chửi anh đê tiện. Anh sống hai mươi tám năm nay đây là lần đầu tiên bị đánh, gần như tức phát điên lên. Cô gái này quả thực được đằng chân lân đằng đầu, anh không hề truy cứu chuyện cô lừa tiền năm năm trước, ngược lại cô còn dám áp cho anh một đống tội danh. Không tới vài ngày còn bảo Hoắc Mân chuyển cho anh một túi tiền, bên trong kèm theo một tờ giấy, ghi rõ một vạn tệ là khoản tiền năm năm trước, hai vạn tệ là giá trị quy ra tiền của chiếc nhẫn kim cương mà anh gửi cho cô, cứ thế thanh toán xong, không muốn gặp lại cái thứ đê tiện nhà anh, vân vân. Sau khi xem qua tờ giấy, ngay trước mặt Hoắc Mân anh nổi giận đùng đùng ném túi tiền kia vào góc tường.
Anh thực sự bị cô gái này chọc tức điên rồi, nhưng một bụng lửa giận này lại không có chỗ xả. Mãi đến khi Vương Hải Đằng gọi điện cho anh, cố tình hay vô ý đề cập đến chuyện bạn trai của Bạch Lộ vì gây tai nạn giao thông mà bị tạm giam, cô ấy đang quýnh quáng đến nỗi chạy vạy khắp nơi tìm người giúp đỡ.
“Cô ấy còn đến công ty nhờ tôi giúp, nhưng tôi thực sự lực bất tòng tâm! Tôi bảo cô ấy thử nhờ cậu xem, nên có thể mấy ngày này cô ấy sẽ đến tìm cậu.”
Anh vừa nghe liền biết thời điểm trút giận đã đến. Quả nhiên, chẳng mấy chốc điện thoại của Bạch Lộ gọi tới. Dĩ nhiên anh sẽ không nể mặt cô, cảm giác nóng rát của cái tát trên má vẫn còn đó. Anh buông vài câu khó nghe cho cô rồi cúp điện thoại, tắt luôn máy cự tuyệt không nhận điện nữa. Anh không đời nào giúp cô đi cứu bạn trai, bạn trai cô xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh? Nói thật anh thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Không ngờ cô còn xoay sở ra cách, thế mà lại tìm được đến nơi anh chơi bài. Vài ngày không gặp, cô gầy yếu tiều tụy đi rất nhiều. Cằm dưới thon nhỏ càng thêm gầy, đôi mắt to hõm sâu vào, rõ rệt đến độ càng đặc biệt thâm, đặc biệt sâu. Anh đã trót mềm lòng một lần, đến nỗi mất vào tay cô một khoản lớn. Lần này không những không mềm lòng, cũng chẳng hề khách khí mà đuổi cô ra ngoài.
Ngược lại cô cũng thật cố chấp, đứng lì ngoài cửa không chịu đi. Anh cùng Âu Vũ Trì rời phòng đến quá bar mua đồ uống, cô cũng một đường bám đuôi theo. Khi đến gần quán bar ở đại sảnh, cô mới ngập ngừng do dự mà lùi bước không vào.
Anh chú ý đến vẻ mặt do dự của cô, đoán được vài phần lý do. Bỗng nhiên tâm tư chợt động, anh nghĩ mình có thể trút giận thêm. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi cô phát hiện anh chỉ đang đùa bỡn mình như mèo vờn chuột, cô giận dữ hệt như tối hôm đó, gần như sắp nổi điên. Tóm lấy ly nước cam trên bàn hắt về phía anh, nghiến răng nghiến lợi: “Chương Minh Viễn, anh ૮ɦếƭ đi.”
Anh sớm đã phòng bị, loại con gái như Bạch Lộ, bình thường trông như một giọt sương bé nhỏ vô hại, nhưng một khi bị chọc tức, tức khắc sẽ biến thành một trận mưa đá đổ ập xuống đầu, có thể nện cho người ta đầu rơi máu chảy.
Anh nhanh chóng xoay người một cái né được ly nước cam kia, tư thế vẫn rất tao nhã, khóe môi thoáng nở nụ cười sảng khoái: “Làm gì tức giận vậy chứ? Cô không đồng ý thì thôi, tôi cũng không ép cô. Tôi không có hứng thú bức con nhà lành làm gái.”
Đương nhiên anh sẽ không ép buộc cô. Trên thực tế, cho dù cô chịu ép uổng bản thân mà theo anh lên giường, anh cũng không đồng ý. Anh luôn cho rằng quan hệ giữa hai giới phải em tình tôi nguyện thì mới có hứng thú, giống như Bạch Lộ chỉ vì muốn cứu bạn trai mình mà không tình không nguyện bằng lòng ngủ với anh, thân thể cùng anh thân mật, nhưng trong lòng lại nghĩ tới một thằng đàn ông khác, vậy thì hứng thú nỗi gì? Anh cũng không đến mức không tìm được đàn bà ở bên.
Xả được không ít bực dọc, trong lòng Chương Minh Viễn thư thái đi nhiều. Nhân lúc cao hứng bèn uống vài ly với Âu Vũ Trì. Lúc gần mười hai giờ Âu Vũ Trì nhận được một cú điện thoại, cô em minh tinh cậu ta vừa cua được làm nũng đòi cậu ta đến phim trường tham quan: “Buổi diễn tối nay phải quay đến quá nửa đêm mới xong, vừa mệt vừa buồn ngủ quá trời, anh cũng chả thèm tới xem người ta.”
Âu Vũ Trì hỏi Chương Minh Viễn có hứng thú đi cùng không, anh lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Không thích, không đi. Uống cũng khá nhiều rồi, lên lầu đi ngủ thôi.”
Chương Minh Viễn hơi hơi choáng váng một mình về tới phòng, chuẩn bị tắm táp rồi đi ngủ. Vừa cởi được một chiếc cúc áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh tưởng Âu Vũ Trì quên đồ quay lại lấy, đi ra mở cửa nhìn xem, thế nhưng lại là Bạch Lộ đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt tái nhợt bày ra một vẻ bất chấp tất cả: “Tôi đến theo anh lên giường.”
Anh sững sờ giây lát, sau đó bật ra một tiếng giễu cợt khinh thường: “Đúng không? Có điều bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cô theo, cô đi đi.”
Vừa dứt lời anh lập tức muốn đóng cửa, nhưng cô lại cứng rắn chen vào: “Anh không thể nói mà không giữ lời. Anh đã bảo, chỉ cần tôi phục vụ làm cho anh hài lòng, anh sẽ suy nghĩ cứu bạn trai tôi.”
Ban nãy cô hiểu rõ anh chỉ đùa giỡn mình, còn hùng hùng hổ hổ hắt nước cam vào anh, rủa anh đi ૮ɦếƭ đi, thế mà bây giờ lại quay đầu dâng mình tới cửa. Xem ra đã thực sự coi anh như chiếc cọc cứu mạng mà túm chặt không buông, chỉ cần có một tia cơ hội sẽ không chịu từ bỏ.
Anh không buồn dây dưa với cô, cố ý dùng lời nói khích cô: “Bây giờ tôi muốn tắm, cô thực sự muốn theo tôi à? Vậy được, cởi hết quần áo cùng nhau vào tắm uyên ương đi.”
Vẻ mặt cô chợt đông cứng, không hề nói một lời. Anh biết cô chỉ nhất thời lâm vào bế tắc, ôm theo một loại tình cảm bi tráng sẵn sàng hy sinh mà chạy tới hiến thân. Nếu không phải anh mà là một gã đàn ông khác, rất có thể sẽ không ngần ngại ăn sạch miếng thịt béo dâng tới miệng. Nhưng mà anh, đối với miếng thịt tâm không cam tình không nguyện này không hề có hứng thú.
Cũng không thèm dài dòng thêm với cô, anh đi thẳng vào phòng tắm cởi đồ tắm rửa. Tắm xong từ phòng tắm bước ra, phát hiện cô vẫn còn đứng ngây người trong phòng khách.
“Cô vẫn chưa đi à?”
Cô trầm mặc không nói, anh cũng mặc kệ cô đứng ngẩn ngơ, lúc đóng cửa phòng ngủ mới lãnh đạm buông một câu: “Khi nào đi nhớ khóa cửa giùm tôi, cảm ơn.”