Khi Bạch Lộ đến nhà Dương Quang, ấn chuông thì thấy bảo mẫu ra mở cửa. Trong phòng khách, ba của Dương Quang, Dương Trạch An, mang vẻ mặt trầm trọng đang nói gì đó với Thượng Vân, thấy cô bước vào, đột nhiên ngậm miệng im bặt.
Theo bản năng cô cảm giác được chuyện họ đang bàn bạc có liên quan đến mình, chắc là vẫn đang trách cô làm hại Dương Quang chăng? Cô cũng cảm thấy hơi áy náy, nước mắt rưng rưng nói: “Chú Dương, dì Thượng, chuyện Dương Quang lần này cháu biết đều cho cháu mà ra. Cháu xin lỗi cô chú, cháu cũng không dám cầu mong cô chú tha thứ cho mình. Cô chú muốn đánh muốn mắng cháu sao cũng được, cháu tuyệt đối sẽ không có một câu oán hận.”
Thượng Vân hừ mạnh một tiếng: “Đúng là Dương Quang đã bị cô hại thê thảm, nếu không phải tại cô thì làm sao nó tới quán bar mua rượu? Nếu không phải uống say khướt thì làm sao bị người ta đổ oan lái xe tông người? Tất cả đều tại cô hết.”
Sau khi Dương Quang bị tạm giam hình sự, tất cả mọi việc liên quan đến anh Bạch Lộ đều không hay biết, cũng không đi hỏi thăm. Lúc này nghe nói anh bị oan, cô lập tức sốt sắng đến nỗi ứa nước mắt vui mừng, không ngừng truy hỏi: “Gì cơ ạ? Dương Quang bị oan sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Dì Thượng, dì có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Thượng Vân bèn đem chuyện cô nàng áo tím kể tường tận một lượt, nói một cách giận dữ: “Bởi vì không có tư liệu nào hết, bây giờ không tìm được đứa con gái kia nên Dương Quang phải gánh trách nhiệm. Nếu nó phải ngồi tù, vậy thì quá sức oan uổng, cô nói có đúng không?”
Mặc dù cô nàng áo trắng chỉ là lời khai từ một phía của Dương Quang, nhưng Bạch Lộ vừa nghe liền tin tưởng không mảy may nghi ngờ. Dương Quang sẽ không nói dối, cô tuyệt đối tin tưởng anh. Vừa hay tin anh bị oan phải chịu tội thay cho kẻ khác, lòng cô càng đau như cắt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không tìm được cô gái kia, Dương Quang phải ngồi tù rồi.”
Dương Trạch An nương theo lời cô mà tiếp tục: “Biện pháp – cũng không phải là hoàn toàn không có.”
Bạch Lộ như bắt được cứu tinh, lập tức sốt sắng hỏi: “Chú Dương, có cách gì cứu được Dương Quang ạ?”
Dương Trạch An muốn nói lại thôi, suy tính giây lát giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng vẫn là nhìn Thượng Vân nói: “Hay là… bà nói với nó đi.”
Thượng Vân không hề do dự: “Tôi nói thì nói.”
Xoay đầu qua, Thượng Vân nhìn thẳng vào Bạch Lộ nói: “Bạch Lộ, lần này gọi cô tới là có chuyện cần cô ra mặt giúp đỡ. Nếu như giúp được, Dương Quang sẽ không phải ngồi tù.”
Bạch Lộ ra sức gật đầu ngay tức khắc: “Nếu có chuyện gì miễn là cháu có thể làm được, dì Thượng chỉ việc phân phó cháu thôi ạ.”
“Ba Dương Quang vừa chạy một vòng ở bên ngoài về, nói vụ án này của Dương Quang vừa nặng vừa nhẹ. Tuy tông ૮ɦếƭ một người, nhưng cái người bị thương đang nằm viện kia tạm thời xem như không lo đến tính mạng, luật sư nói tội gây tai nạn giao thông làm ૮ɦếƭ một người hoặc làm bị thương ba người trở lên kiểu này, thông thường sẽ bị phạt tù từ ba đến bảy năm, cũng có thể là ba năm trở xuống hoặc tù ngắn hạn. Mà phạt tù ba năm trở xuống có thể được hoãn thi hành án, cũng không cần bị giam. Chủ động nhận tội cộng thêm tích cực bồi thường, rồi thu xếp đút lót trên dưới trước sau, cơ hội Dương Quang được thả là rất lớn. Nhưng mà các mối quan hệ giúp đỡ cùng quen biết nhờ vả của ông Dương đây đều không dùng được, chạy vạy khắp nơi đều không có hiệu quả mấy. Bạch Lộ, cái người cố vấn Chương ở công ty các cô chẳng phải gia thế rất lớn sao? Chuyện này nếu cô đi cầu xin cậu ta, nhất định có thể cứu được Dương Quang.”
Lời của Thượng Vân khiến Bạch Lộ toàn thân hóa đá từ trên xuống dưới. Cô không ngờ, hóa ra hai người vội vàng gọi cô đến đây là vì lý do này. Thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng nghĩ đến Chương Minh Viễn, hy vọng thông qua “tình nhân mập mờ” là cô đây để đi cứu vớt con mình.
Thấy Bạch Lộ cứ đứng yên không nói, Thượng Vân không nhịn được bèn ép hỏi một câu: “Thế nào, cô không chịu à? Bảo cô đi cầu xin Chương Minh Viễn là không hề làm khó cô, chẳng phải quan hệ giữa cô và nó rất thân thiết sao.”
Bà nhấn mạnh hai chữ “thân thiết”. Bạch Lộ nghe thấy liền tái mặt, không tự chủ được mà giải thích một câu: “Dì Thượng, quan hệ giữa cháu và cố vấn Chương thực sự không phải cái loại giống như dì nghĩ đâu…”
Thượng Vân nghe cũng như không liền ngắt lời cô: “Lúc này tôi không quan tâm rốt cuộc cô và thằng đó quan hệ như thế nào, điều này không quan trọng. Quan trọng là con tôi không thể ngồi tù. Bạch Lộ, bây giờ cũng không cần cô phải giả vờ làm liệt nữ trinh tiết, chỉ một câu thôi, rốt cuộc cô có muốn cứu Dương Quang không? Có phải cô muốn nhìn nó vô tù? Nếu cô còn có chút lương tâm, không đành lòng nhìn nó rơi vào tình cảnh ấy thì cô hãy mau đi nhờ cậy Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứu Dương Quang ra là được.”
Khi rời khỏi nhà Dương Quang, bước chân Bạch Lộ nặng như đeo chì, kéo mãi cũng không đi.
Lời của Thượng Vân ban nãy rất rõ ràng, giọng điệu lạnh lùng sắc nhọn kia phảng phất giống như lưỡi dao cắt gọt trong tai cô: “Nếu cô còn có chút lương tâm, không đành lòng nhìn nó rơi vào tình cảnh ấy thì cô hãy mau đi nhờ cậy Chương Minh Viễn. Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứu Dương Quang ra là được.”
Bất kể cô dùng biện pháp gì, chỉ cần cứu Dương Quang ra là được – đây chính là mục đích Thượng Vân đặc biệt gọi điện tìm cô trở lại, là nhiệm vụ buộc phải hoàn thành mà bà ta sắp xếp cho cô.
Hoàng hôn lại buông, bầu trời màu xanh tím rõ ràng đang cất chứa một trận mưa, nhưng cứ chậm chạp không rơi xuống. Đằng xa lờ mờ tiếng sấm, từng tiếng từng tiếng nặng nề. Thoáng chốc một trận gió mạnh quét qua, mang theo cát và bụi, người đi trên đường nhao nhao che miệng bịt mắt hòng tránh sự xâm nhập của cát bụi. Chỉ mình Bạch Lộ không che không bịt không tránh, mặc cho cát bụi thổi mờ mắt cô, từ trong đôi mắt nhói đau, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi từng hàng từng hàng.
Đôi mắt ướƭ áƭ mãi mới chịu khô, quyết tâm của Bạch Lộ cũng dần kiên định theo dòng lệ. Dương Quang bị oan, cô không thể để anh hàm oan vào tù như thế này. Lấy di động ra, cô tìm số của Chương Minh Viễn dứt khoát gọi đi không chút do dự. Mặc dù lúc trước cô đã xóa số anh ta trong sổ địa chỉ, nhưng vẫn có thể tra lại từ danh sách cuộc gọi đã nhận. Điện thoại reo rồi lại reo nhưng không ai nghe máy, không biết là do không mang điện thoại, hay vì anh ta thấy hiển thị số gọi đến là cô nên cố ý không tiếp. Cô kiên trì gọi liên tục, cuối cùng cũng gọi được.
Giọng nói Chương Minh Viễn không hề khách khí: “Cô gọi hoài có thấy phiền không vậy? Sao còn gọi điện tìm tôi làm gì? Hình như tôi nhớ có người từng nói không bao giờ muốn gặp lại cái thứ đê tiện như tôi kia mà.”
Đúng là Bạch Lộ từng hiên ngang khí phách nói ra câu đó, nếu như còn có biện pháp khác, cô thực sự cũng không muốn tìm đến anh ta. Thế nhưng hiện tại, cô chỉ có thể dằn lòng mà xuống giọng nhỏ tiếng đi cầu xin anh ta: “Cố vấn Chương, chuyện tối hôm đó… là tôi không phải, tôi đã quá kích động. Anh có thời gian không? Tôi muốn trực tiếp xin lỗi anh.”
Chương Minh Viễn hừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt tựa như dòng nước băng giá ở Siberia: “Không cần, tôi nhận không nổi. Bạch Lộ, cô không cần phải đóng kịch, vì sao cô gọi điện tìm tôi, tôi đã biết tỏng nguyên nhân rồi. Nói thẳng cho cô biết, tôi không hơi đâu xía vào chuyện vớ vẩn của bạn trai cô, anh ta ngồi tù cũng được, tử hình cũng được, đều không liên quan gì tới tôi hết, mắc gì tôi phải quan tâm chứ? Cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
Tút một tiếng điện thoại ngắt, thái độ của Chương Minh Viễn còn gay gắt hơn cả trong tưởng tượng của Bạch Lộ, căn bản không hề cho cô cơ hội mở miệng cầu xin. Cô kiên trì tiếp tục gọi, nhưng lại bị giọng nữ máy móc báo cho biết người dùng đã tắt máy. Chẳng thể liên lạc với anh ta bằng điện thoại, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tới nhà tìm anh ta.
Tìm đến khu chung cư cao cấp nơi Chương Minh Viễn ở, tại cổng vào khu nhà Bạch Lộ liền bị bảo vệ chặn lại. Trước hết họ phải liên hệ với chủ nhà, nhận được sự đồng ý mới thả cho khách vào trong. Nhưng khi bảo vệ trực ban dùng điện thoại nội bộ liên hệ theo số tầng phòng mà cô báo thì không có ai trả lời.
“Cô à, xem chừng Chương tiên sinh không có nhà, có chuyện gì cô liên hệ trước với anh ấy được không ạ?”
Bạch Lộ gật đầu trong mờ mịt, nếu ở đây còn không tìm được Chương Minh Viễn thì cô thực sự không biết nên đi đâu tìm anh ta. Thử gọi lại vào di động anh ta, vẫn trong tình trạng tắt máy. Cô đứng ngơ ngác hồi lâu, mãi đến khi anh bảo vệ hảo tâm nhắc nhở cô: “Cô à, hay là cô cứ về đi đã. Hôm khác hẹn trước rồi lại đến tìm Chương tiên sinh.”
“Cho hỏi, tôi có thể ở đây chờ anh ấy về không?” Bạch Lộ không muốn đi, ngoại trừ nơi này, cô không tìm Chương Minh Viễn ở chỗ khác, muốn kiên quyết ôm cây đợi thỏ, cứ ở đây chờ anh ta về.
“Cô à, trước cổng khu nhà không cho phép người không phận sự lưu lại không lý do, hơn nữa tôi cảm thấy cô không nhất thiết phải chờ ở đây. Chương tiên sinh không phải ngày nào cũng về, có khi anh ấy thậm chí mười bữa nửa tháng không có nhà.”
Lời của bảo vệ cảnh tỉnh Bạch Lộ, Chương Minh Viễn thường xuyên không ở Bắc Kinh, hay đi khắp trời nam đất bắc, cô cố sống cố ૮ɦếƭ ở nơi này cũng không có tác dụng. Nghĩ nghĩ một lát, cô vội vàng chạy đến Thiên Đô Quốc Tế. Có lẽ hỏi Vương Hải Đằng sẽ biết được Chương Minh Viễn đang ở đâu.
Sau khi Bạch Lộ đến Thiên Đô Quốc Tế mới biết Vương Hải Đằng không ở công ty, mà Hoắc Mân vừa trông thấy cô liền hỏi với vẻ mặt có phần nghiêm trọng: “Bạch Lộ, em có đắc tội gì với cố vấn Chương không thế?”
Cô bỗng chột dạ: “Chị Hoắc, tại sao chị lại nói vậy?”
“Hôm trước chị đem túi đồ em chuyển giao cho chị gửi đến nhà cố vấn Chương, anh ta mở ra nhìn xem, không nói câu nào liền đanh mặt ném vào góc tường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thắc mắc của Hoắc Mân, Bạch Lộ nhất thời không có lòng dạ nào giải thích, chỉ trả lời đơn giản: “Chị Hoắc, em… em đã đắc tội với cố vấn Chương, bây giờ em muốn tìm anh ta xin lỗi, nhưng mà anh ta không chịu nhận điện thoại lẫn gặp mặt em. Chị có thể giúp em nghĩ cách tìm anh ta không?”
“Để chị thử xem.”
Gọi xong vài cuộc điện thoại, cuối cùng Hoắc Mân cũng cho Bạch Lộ một câu trả lời chính xác: “Bây giờ Chương Minh Viễn ở tại khách sạn Hilton, đang đánh bài với mấy người bạn.”