Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người - Chương 18

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Lê bước chân mỏi mệt kiệt sức, khi Bạch Lộ nước mắt lưng tròng tìm đến đồn cảnh sát giao thông thì cảnh sát đã làm xong thủ tục tạm giam hình sự Dương Quang, đang chuẩn bị đem anh chuyển đến trại tạm giam.
Báo cáo phân tích máu đã chứng thực Dương Quang lái xe sau khi uống rượu, sở dĩ tai nạn xảy ra là do anh uống say điều khiển xe ẩu tả, khi đi qua địa điểm xảy ra sự cố đã không giảm tốc độ, lại còn bất cẩn không quan sát, hậu quả dẫn đến thảm kịch một ૮ɦếƭ một bị thương, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm trong vụ tai nạn. Hơn nữa anh tông người ta xong còn bỏ trốn, may là lúc đấy có người đi đường chứng kiến vụ tai nạn từ đầu chí cuối, mặc dù không nhìn rõ biển số xe, nhưng vẫn nhớ như in là một chiếc Jetta màu trắng chạy về phía Đông.
Cảnh sát giao thông dựa vào manh mối người đi đường cung cấp, suốt đêm truy tìm chiếc xe gây tai nạn, cuối cùng phát hiện được chiếc xe khả nghi trên một con đường nhỏ bên bờ sông hộ thành, đầu xe có vết va đập rõ ràng cùng dấu máu không rõ lắm. Còn người lái xe say khướt gục trên vô-lăng ngáy khò khò, gọi thế nào cũng không dậy. Vất vả đợi đến hôm sau anh ta tỉnh táo lại, thế nhưng còn không biết chính mình lái xe tông người, hỏi đến thì hoàn toàn ngơ ngác, cái gì cũng không biết. Cảnh sát thụ lý vụ án tức giận đến mức đập bàn cái rầm: “Mẹ nó mày uống bao nhiêu rượu hả? Uống tới nỗi mình tông vô người ta cũng không biết, nếu tao là thẩm phán thì tao sẽ cho mày vô tù bóc lịch luôn.”
Vì có dính líu đến vụ án giao thông, theo lệ phải bị tạm giam hình sự. Cho nên ở đồn cảnh sát giao thông sau khi Dương Quang tiếp nhận điều tra, cảnh sát thụ lý vụ án trước hết làm thủ tục tạm giam hình sự đối với anh.
Khi thư thông báo tạm giam gửi đến tay vợ chồng Thượng Vân, hai người gần như muốn gục ngã. Con trai vừa tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm, ở cơ quan lại được lãnh đạo khá coi trọng, vốn dĩ là một thanh niên anh tuấn tài năng tiền đồ rộng mở, trong chớp mắt đã biến thành kẻ tù tội. Hai người thực sự khó lòng chấp nhận nổi chuyển biến dữ dội như thế, Thượng Vân càng khóc không thành tiếng: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ!”
Bản thân Dương Quang cũng không cách nào tiếp nhận hiện thực rằng vừa tỉnh rượu thì thân đã vào tù, vẻ mặt anh hết sức ngỡ ngàng, không ngừng tìm cách chứng thực với cảnh sát thụ lý vụ án: “Tôi tông người ta ư? Tôi thực sự tông người ta? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”
“Tất nhiên anh hy vọng mình đang mơ, nhưng mà không phải, tôi nói anh hay lần chót, anh uống rượu xong lái xe đâm ૮ɦếƭ một người, đâm bị thương một người khác.”
Dương Quang vẫn chưa hết hoang mang: “Tôi thực sự tông người ta ư? Tại sao tôi không nhớ gì cả, thậm chí tôi còn không nhớ mình đã lái xe.”
Cảnh sát đành phải lắc đầu với con ma men hết thuốc chữa này: “Tôi đã gặp nhiều người lái xe sau khi uống rượu, nhưng uống say đến mức như anh thì tôi thấy lần đầu. Tình hình vụ án này của anh hết sức nghiêm trọng, bây giờ chúng tôi phải tạm giam hình sự anh. Một thời gian nữa anh chờ ra tòa đi.”
Dương Quang bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vụ việc, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch một mảnh.
Lúc này, Bạch Lộ lảo đảo tìm tới, Thượng Vân vừa trông thấy cô liền nổi giận ngùn ngụt xông lên trước giáng cho cô một bạt tai: “Đều do mày hại hết. Tao vốn không tán thành mày và Dương Quang qua lại với nhau, chính vì lo mày với nó ở bên nhau sẽ không tốt cho nó. Không ngờ… không ngờ nó vì mày mà chịu họa tù đày. Sớm biết thế này, ngay từ đầu tao đã kiên quyết phản đối mày với nó yêu nhau, nói không chừng bây giờ đã chẳng có chuyện gì. Bạch Lộ, mày là đồ yêu tinh hại người.”
Cái tát của Thượng Vân giáng mạnh lên má Bạch Lộ, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, bởi trái tim cô đã quá đau quá đau rồi. Nhất là khi nhìn thấy Dương Quang bộ dạng thảm thương thất hồn lạc phách, trái tim càng đau đớn đến cực điểm như thể bị xé thành nghìn mảnh. Nước mắt nhạt nhòa nhìn anh, tiếng nói của cô vô cùng bi thương: “Dương Quang…”
Dương Quang căn bản không nhìn đến cô, dường như trong mắt anh vốn dĩ không có tự tồn tại của cô. Trên khuôn mặt anh chỉ có thảm thương và ngỡ ngàng, không hề có biểu hiện nào khác, cả người đều ngây ngốc. Xê dịch đôi chân nặng nề tê dại, anh theo hai người cảnh sát lên chiếc xe tù đi đến trại tạm giam. Giây phút cửa xe đóng lại, anh mới bổ nhào về phía cửa sổ xe nhìn cha mẹ khóc thất thanh: “Ba, mẹ… cứu con, con không muốn ngồi tù.”
Ngày Dương Quang bị tạm giam, nước mắt Bạch Lộ gần như không ngừng tuôn rơi. Nước mắt bi thương ngập tràn tựa như vô vàn con sông buồn khổ, quanh co lan tràn mà chảy qua từng ngóc ngách trên đôi má tái nhợt.
Khi Thiệu Dung nghe tin chạy tới, cô đã khóc đến độ hai mắt sưng vù đỏ ửng. Nhìn thấy Thiệu Dung cô như thấy cứu tinh, lập tức bổ nhào đến nắm lấy chị đau xót khẩn cầu: “Chị Dung Dung, chị giao thiệp rộng quen biết nhiều, chị nhất định phải giúp em nghĩ cách cứu Dương Quang. Anh ấy không thể ngồi tù, nếu ngồi tù thì sẽ mất hết tất cả, ảnh còn trẻ như vậy, không thể bị hủy hoại thế này. Nếu anh ấy thực sự bị hủy hoại, thì em… thì em… thì em thực sự rất có lỗi với ảnh…”
Thiệu Dung vội ngắt lời cô: “Lộ Lộ, em nhất quyết không được nghĩ như vậy, chuyện này không thể hoàn toàn trách em. Đúng, Dương Quang là vì chuyện của em nên mới giận dỗi chạy đến quán bar uống rượu mua say. Nhưng hành vi lái xe sau khi uống rượu này, đã là người lớn thì đều biết là không thể làm, biết rõ không được làm mà vẫn làm thì đó là trách nhiệm của cậu ta.”
Bạch Lộ vẫn khóc lóc sướt mướt như cũ: “Bất kể nói thế nào, chung quy sự việc vẫn do em mà nên. Nếu không phải tại em, Dương Quang hẳn vẫn đang ở công ty làm việc chăm chỉ. Nhưng mà hiện tại, anh ấy lại ở trong trại tạm giam. Chị Dung Dung, chị giúp em với, chị giúp em nghĩ cách cứu ảnh đi.”
“Được rồi, chị giúp chị giúp, nếu chị giúp được em thì nhất định sẽ giúp mà. Trước tiên em nín khóc đi đã, nhìn coi mắt em đều đã sưng vù lên thế này rồi.”
Thiệu Dung đồng ý giúp đỡ, nhưng trên thực tế khả năng trợ giúp của cô có hạn. Mặc dù cô giao thiệp rộng quen biết nhiều, nhưng đa số đều là khách tìm vui. Hơn nữa khách đến quán bar nho nhỏ của cô phần đông là dân làm ăn buôn bán, trong số những ông chủ này ông chủ nọ, mười người hết chín là nhà giàu mới nổi, trên người còn vương mùi bùn đất. Nếu cần dùng tiền gấp, cô còn có thể nghĩ cách vơ vét một khoản từ trong tay đám khách kia.
Nhưng vấn đề hiện giờ lại không phải chuyện tiền bạc, do hiện tượng lái xe khi say rượu ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến bi kịch ngày càng nghiều, đã trở thành vấn đề tiêu điểm được xã hội chú ý, đang trong giai đoạn tra xét trừng phạt nghiêm minh. Huống hồ Dương Quang lần này uống rượu xong lái xe đâm ૮ɦếƭ một người bị thương một người, cho dù có chịu bồi thường dàn xếp thế nào đi nữa, muốn bình yên rút khỏi vụ án tai nạn giao thông này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bạch Lộ cũng biết chuyện này rất khó khăn, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không chịu hết hy vọng: “Chị Dung Dung, chị ngẫm lại xem có bạn bè nào có thể giúp được không? Dù là bạn của bạn cũng được?”
Thiệu Dung có thể hiểu được tâm trạng cô, nhưng thực sự lực bất tòng tâm. Mấy ngày nay cô đều cố gắng tìm các mối quan hệ, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Chỉ có thể tạm an ủi nói: “Lộ Lộ, chị sẽ nghĩ, nhưng nếu thực sự không tìm được người giúp, em cũng phải đối diện với sự thật thôi.”
Đôi mắt Bạch Lộ lại bắt đầu ngân ngấn nước: “Không, không thể nào, nhất định có cách mà. Chắc là ba mẹ Dương Quang cũng đang giúp ảnh tìm cách, họ là người Bắc Kinh, lại còn là giáo sư, họ nhất định có biện pháp tốt hơn chúng ta. Nhất định có thể cứu được Dương Quang ra ngoài.”
Ôm ý niệm này trong lòng, mặc dù biết rõ sẽ không thoải mái gì cho cam, nhưng hôm nay Bạch Lộ vẫn thu hết dũng khí chạy đến nhà Dương Quang, muốn hỏi ba mẹ Dương Quang về tiến triển mới nhất của vụ việc. Kết quả, tất nhiên là bị Thượng Vân nổi giận lôi đình đuổi ra khỏi nhà.
Giáo sư Thượng vốn tao nhã lịch sự trước đây nay biến đổi không khác gì một mụ điên, chuyện Dương Quang bị tạm giam là đả kích vô cùng lớn đối với bà, hơn nữa vừa nghĩ tới đứa con có thể đối mặt với án tù ba đến bảy năm, bà càng nóng nảy đến độ khóe miệng đều muốn phỏng rộp lên. Nhìn thấy Bạch Lộ cứ như thấy kẻ thù, hai mắt đỏ quạch, xua đuổi cô một cách cuồng loạn: “Đồ sao chổi nhà mày còn dám tới đây à? Nếu không phải tại mày thì Dương Quang hiện giờ cũng không bị nhốt ở trại tạm giam, mày lập tức biến đi cho tao, tao không bao giờ muốn thấy mày nữa.”
Tuy rằng không kịp hỏi gì cả, nhưng nhìn bộ dạng kích động của Thượng Vân, Bạch Lộ cũng hiểu sự tình vẫn không có chuyển biến gì hết. Cô ôm một tia hy vọng mà đến, nhưng đành ra về với một bụng thất vọng. Trên thực tế, tâm trạng cô đã gần như tuyệt vọng, nhưng trái tim như nắm tro tàn lại không đành lòng chấp nhận tuyệt vọng như thế, vẫn nhen nhóm vài đốm lửa hy vọng nhỏ nhoi. Một khi đã tuyệt vọng, Dương Quang biết làm sao đây? Cô nghĩ bất kể thế nào đi nữa mình cũng không thể tuyệt vọng, vẫn phải cố gắng đến cùng nghĩ cách cứu anh ra.
Có bệnh thì vái tứ phương, sau khi rời khỏi nhà Dương Quang, Bạch Lộ không những gọi điện nhờ Thiệu Dung giúp cô nghĩ cách, thậm chí còn chạy đến Thiên Đô Quốc Tế tìm Vương Hải Đằng, khẩn cầu ông ta đứng ra cậy quan hệ nhờ quen biết.
“Tổng giám đốc Vương, ông quen biết nhiều người, giao lưu rộng rãi, ông xem liệu có thể giúp tôi tìm cách không. Chỉ cần có thể cứu được bạn trai tôi, phí khơi thông bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Mặc dù trong tay Bạch Lộ không có bao nhiêu tiền, nhưng cô vẫn có thể mượn Thiệu Dung. Còn về mặt cha mẹ Dương Quang, chỉ cần có thể cứu được con, phải chi bao nhiêu cũng không tiếc. Cho nên cô mới nói như vậy trước mặt Vương Hải Đằng.
Nhưng Vương Hải Đằng lại bày ra một vẻ mặt khó khăn: “Bạch Lộ, cô cũng biết đấy, hiện giờ mấy vụ tai nạn giao thông do lái xe khi uống rượu như thế này bị bắt rất nghiêm. Hơn nữa bạn trai cô còn tông hai người, một ૮ɦếƭ một bị thương, không có quan hệ vững chắc làm sao có thể bảo lãnh ra ngoài chứ! Với cả tôi cũng không có người quen bên lãnh vực cảnh sát giao thông này.”
Bạch Lộ hoàn toàn thất vọng: “Tổng giám đốc Vương, nếu đã vậy, tôi cũng không quấy rầy ông nữa.”
Khi cô đang đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi, Vương Hải Đằng bỗng gọi giật cô lại: “Bạch Lộ, hay là cô nhờ cố vấn Chương thử xem. Bối cảnh gia thế cậu ta có thể cô không nắm rõ, tôi cũng không tiện kể tỉ mỉ với cô. Tóm lại một câu, nếu cậu ta gật đầu đồng ý giúp cô, tôi đảm bảo bạn trai cô có thể nhanh chóng được thả, không phải chịu họa ngồi tù mấy năm.”
Chương Minh Viễn – Bạch Lộ ngẩn người, mấy hôm nay vì chuyện của Dương Quang cô đã sắp phát điên rồi, con người này, cái tên này cô căn bản không hề nhớ tới. Bây giờ nghe Vương Hải Đằng nhắc đến anh ta, mắt cô bỗng sáng lên, nhưng lại chợt u ám như cũ…
Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Lộ đứng dưới tòa nhà văn phòng ngây người một hồi lâu. Tối hôm đó, cũng chính tại nơi này, cô hung hăng tát Chương Minh Viễn một bạt tai, nói anh ta hay cô sẽ nhanh chóng đem tiền trả lại anh ta, hai người từ nay về sau dứt nợ, sau này cô không bao giờ muốn gặp lại cái thứ đê tiện như anh ta nữa. Thế nhưng bây giờ, cô lại muốn nuốt lời, lại quay đầu thấp giọng nhỏ tiếng đi cầu xin anh ta sao?
Cho dù cô hạ thấp tư thế, dứt bỏ tự tôn đi cầu xin, có lẽ anh ta còn chẳng thèm để ý đến cô. Dù sao cô đã đánh anh ta, người ta đều nói đánh người chớ đánh mặt, cô lại nhằm ngay mặt mà hung hăng giáng cho anh ta một bạt tai nặng nề vang dội. Bây giờ nghĩ lại, cái tát của mình lúc đó có phần quá kích động. Giả sử đổi lại là cô bị ăn một bạt tai như thế thì cũng sẽ không dễ dàng nuốt trôi cơn tức này. Bây giờ còn muốn tới cửa cầu xin người ta giúp đỡ, anh ta thèm để ý tới cô mới là lạ.
Đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thừ người ra đó, Bạch Lộ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền ra từ trong túi xách tay, âm điệu vô cùng quen thuộc, là nhạc chuông cô cài đặt riêng cho mình Dương Quang. Toàn thân cô bỗng chấn động, là điện thoại anh gọi tới sao? Anh được thả rồi ư?
Bạch Lộ khẩn trương luống cuống tay chân mở túi xách lục tìm di động, trong lúc vội vàng hỗn loạn cô cũng không buồn quan tâm những thứ rơi ra khỏi túi, chỉ lo cầm điện thoại hối hả nhận điện: “Alô, là anh hả Dương Quang?”
Thế nhưng bên tai lại vang lên giọng nói của Thượng Vân: “Bạch Lộ, bây giờ cô nhanh chóng đến nhà tôi một chuyến đi.”
Vừa nãy Bạch Lộ bị bà đuổi ra khỏi cửa như xua ruồi bọ, lúc này lại cầm di động của Dương Quang tìm số điện thoại của cô gọi cô quay lại một chuyến. Tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc hẳn rất quan trọng, nếu không Thượng Vân cũng không chủ động tìm đến cô.
Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Bạch Lộ lập tức bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nhà Dương Quang.
Vụ án tai nạn giao thông của Dương Quang, vợ chồng nhà họ Dương đã chính thức mời luật sư xử lý. Khi luật sư đến trại tạm giam nói chuyện với anh, hỏi han kỹ lưỡng quá trình xảy ra vụ án, anh vẫn cực kỳ mờ mịt như cũ, không thể nhớ nổi chi tiết chuyện mình lái xe tông người. Bởi vì rất nhiều người say túy lúy đều bị những khoảng trống về mặt trí nhớ. Về sau dưới sự hướng dẫn từng bước của luật sư, anh ra sức nhớ lại, liều ૮ɦếƭ nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra khi mình uống rượu say bước ra khỏi quán bar, có một cô gái vận đồ tím đỡ anh lên xe – anh đột nhiên khẽ nhảy dựng lên, giọng nói vừa bén nhọn vừa run rẩy: “Chẳng lẽ là cô ta lái xe tông người? Hẳn là cô ta rồi, lúc đó nhất định cô ta đã lên xe tôi. Đúng rồi, tôi còn nhớ khi đang ngủ mê man dường như đã có cảm giác thân xe chấn động kịch liệt.”
Lời nói của Dương Quang khiến luật sư rất coi trọng, nhưng hỏi kỹ một lần nữa, cô gái kia họ tên là gì anh hoàn toàn không biết, mặt mũi hình dáng cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cô ta mặc một bộ đồ màu tím. Luật sư vừa đem những tư liệu này báo lại cho đội cảnh sát giao thông, bọn họ không khỏi dè bỉu: “Anh ta khai có cô gái như thế, nhưng trên thực tế một chút xíu tư liệu về thân phận cũng không có, thế thì bảo chúng tôi làm sao điều tra? Hơn nữa có khi anh ta bịa ra chuyện này cũng chưa biết chừng!”
Dù nói vậy nhưng đội cảnh sát giao thông vẫn làm hết chức trách mà tiến hành điều tra đôi chút. Người phục vụ ở quán bar hóa ra rất có ấn tượng với Dương Quang, chứng minh đêm đó anh uống say bí tỉ mới rời đi, nhưng không nhìn thấy cô nàng áo tím nào đi ra cùng anh. Mà khu vực ngõ sau kia bình thường rất ít người lui tới, càng không tìm được người làm chứng tận mắt trông thấy có cô nàng áo nào tím đỡ Dương Quang lên xe. Cô gái anh khai ra này, dường như chỉ tồn tại trong trong lời nói của anh, người khác đều không hay biết. Không có bằng chứng, chỉ có mình anh tự biên tự diễn, lời nói như vậy tất nhiên không thể tin.
Luật sư vẫn rất tin tưởng đương sự của mình, trực giác lẫn kinh nghiệm của ông đều mách bảo với ông rằng Dương Quang hẳn không phải đang nói dối. Nhưng mà không tìm được cái cô nàng vận đồ tím kia, họ muốn từ phương diện này mà bắt tay lật lại vụ án là chuyện không có khả năng. Như vậy tội của Dương Quang trong vụ án tai nạn giao thông sẽ như ván đã đóng thuyền, muốn trốn cũng không thoát. Ông chỉ có thể tiếc nuối báo với vợ chồng họ Dương, rằng tội trạng trong vụ án này xem ra khó thoát, chỉ có thể tìm cách khai thông này nọ, chạy chọt đút lót, xem liệu có thể tận lực tranh thủ hướng về phía giảm nhẹ hay không, chẳng hạn như hoãn thi hành hình phạt.
Mà chạy chọt thế nào, lo lót ra sao, vợ chồng họ Dương cũng đều lợi dụng mọi quan hệ lẫn đường dây có thể lợi dụng. Bất kể thường ngày coi trọng hay khinh thường, chỉ cần có một tia hy vọng, hai người đều không chịu từ bỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc