Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người - Chương 04

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Vài ngày sau, Chương Minh Viễn bất ngờ đến công ty vào ban ngày. Hoắc Mân cùng Vương Hải Đằng đều đã ra ngoài, vài vị phó tổng cũng không có mặt nên Bạch Lộ phụ trách tiếp đón anh ta. Cô đã có chuẩn bị tâm lý, khoảnh khắc trông thấy anh ta xuất hiện, lập tức rơi vào trạng thái sẵn sàng nghênh chiến cứ như quân đội chuẩn bị chiến tranh. Ánh mắt cô không hề trốn tránh nữa, nụ cười cũng không còn cứng nhắc, chào hỏi anh ta một cách trấn định tự nhiên. Hệt như tiếp đón bất kỳ một vị khách nào đó tới chơi, không quá lãnh đạm cũng không quá nhiệt tình.
Anh ta cũng nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của cô, khóe môi thoáng một nụ cười như có như không: “Hôm nay cô Bạch dường như biến thành người khác rồi.”
Bạch Lộ giả ngốc: “Vậy ư?”
“Đúng thế, trước đây mỗi khi cô trông thấy tôi đều mang bộ dạng sợ hãi muốn trốn, cứ như thể tôi là cọp ăn thịt người vậy.”
“Vậy chắc là do cố vấn Chương anh bình thường rất ít đến công ty, nhân viên bé nhỏ chúng tôi không quen thuộc với anh lắm, sợ nhỡ làm sai nói bậy trước mặt anh khiến anh không hài lòng, cho nên gặp anh mới phải cẩn thận e dè nơm nớp.”
“Thế à, vậy bây giờ tại sao không sợ tôi nữa?”
“Là do hôm trước cùng cố vấn Chương ăn một bữa cơm, cảm thấy cố vấn Chương thực ra không khó gần đến thế, tiếp xúc rất tốt. Cho nên không cảm thấy sợ nữa ạ.”
Chương Minh Viễn nhíu mày cười: “Hóa ra là ăn cơm đã thay đổi cách nhìn của cô Bạch về tôi, xem ra sau này tôi phải thường xuyên mời cô Bạch dùng cơm mới được, để cô càng hiểu rõ tôi hơn, càng không e sợ tôi nữa.”
Bạch Lộ mới không muốn phải thường xuyên ăn cơm với anh ta, bèn mỉm cười với vẻ có lỗi: “Ngại quá cố vấn Chương ạ, tôi có bạn trai rồi, anh ấy không thích tôi một mình dùng cơm với đàn ông khác.”
“Vậy người ở sân bay hôm đó là bạn trai cô sao? Trông cũng được lắm, một người rất có thể diện, xuất thân chắc hẳn không quá tệ, không phải gia đình trí thức thì cũng là gia đình cán bộ. Có đúng không?”
Mắt nhìn người của Chương Minh Viễn thật đáng sợ, vừa liếc qua đã nhìn ra tám chín phần xuất thân của Dương Quang. Trong lòng Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy bất an, giọng điệu cũng có chút mất bình tĩnh: “Cố vấn Chương, có lẽ tôi không cần phải giải thích chuyện riêng tư với anh.”
Cô nổi giận, ý cười của anh ta càng sâu: “Chuyện phiếm thôi mà, sao mới nói mấy câu cô đã tức giận rồi. Có điều dáng vẻ tức giận của cô khiến tôi cảm thấy còn dễ coi hơn vẻ mặt tươi cười công thức hóa ban nãy.”
Anh ta cười cợt còn cô lại bình tĩnh, anh ta muốn chờ xem cô thất thố mất tự chủ sao? Cô không đời nào trúng kế đâu. Thầm hít thở sâu giây lát, cô dùng thời gian ngắn nhất buộc bản thân khôi phục giọng điệu ôn hòa: “Xin lỗi, cố vấn Chương, tôi không thích nói chuyện riêng tư với người khác. Nếu anh không có chuyện gì khác, bây giờ tôi còn công việc trong tay cần phải xử lý.”
Cô ám chỉ anh ta nếu không có việc gì thì mau biến đi, Chương Minh Viễn thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc: “Còn có một việc chót, nói xong tôi sẽ đi, không quấy rầy cô làm việc nữa.”
Bạch Lộ nhẫn nhịn: “Có chuyện gì?”
Anh ta nghiêm trang: “Tôi cảm thấy tên cô rất dễ nghe. Bạch Lộ – kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương(*). Tên cô xuất phát từ Kinh Thi đúng không? Một câu “Bạch lộ vi sương” thực sự quá tuyệt vời.”
Lời anh ta chứa ẩn ý, làm sao Bạch Lộ có thể không nghe ra. Nhưng cô giả vờ không hiểu, cố gắng duy trì vẻ tươi cười không đổi: “Chỉ là một cái tên rất thông thường, cảm ơn đã khen ngợi.”
Chương Minh Viễn rời đi, đi một cách ung dung tự tại. Sau khi anh đi khỏi, vài đồng nghiệp nữ trẻ tuổi phòng bên đều không hẹn mà cùng nhau kiếm cớ chạy qua, hỏi Bạch Lộ vừa cùng cố vấn Chương nói chuyện gì mà nói lâu đến thế, còn nói đến độ trông cực kỳ vui vẻ khoái chí, tươi cười không ngớt.
Chẳng trách người khác thích tám chuyện, trước kia Chương Minh Viễn đến công ty có để ý đến nhân viên quèn nào đâu, cùng lắm là nói dăm ba câu với vài vị chức sắc, luôn mang bộ dạng không muốn nói nhiều hơn nửa câu. Hôm nay lại cùng một cô thư ký cười cười nói nói cả buổi, bảo sao người ta không khỏi hiếu kỳ, mắt nhìn Bạch Lộ cũng mang theo vài phần hâm mộ.
Sau khi Vương Hải Đằng về công ty nghe được chuyện này, còn đặc biệt gọi Bạch Lộ đến hỏi: “Khi nãy cố vấn Chương có đến hả?”
“Đúng ạ.”
“Ở lại bao lâu?”
Bạch Lộ nhớ lại một chút: “Chưa đến nửa tiếng.”
“Nói chuyện với cô suốt sao?”
Cô gật gật đầu: “Dạ vâng.”
Vương Hải Đằng nhìn Bạch Lộ không rời mắt, đánh giá từ đầu đến chân, nhìn đến độ khiến cô hơi sợ hãi: “Tổng giám đốc Vương, ông còn có chuyện gì khác không ạ?”
“Không có, cô ra ngoài trước đi, tiện thể gọi Hoắc Mân vào một chút.”
Bạch Lộ bước ra ngoài như thể được đại xá, cô không biết rằng, sau khi cô đi Vương Hải Đằng gọi Hoắc Mân vào câu đầu tiên hỏi chị ta là: “Bạch Lộ có bạn trai không?”
Vấn đề này dường như không phải thuộc phạm vi quan tâm của sếp lớn, Hoắc Mân có chút khó xử: “Có, tôi nghe nói bạn trai cô ấy là bạn học đại học, cha mẹ đều là giáo sư, điều kiện gia đình rất tốt. Tình cảm hai người họ cũng rất thắm thiết, bạn trai cô ấy lúc rảnh rỗi thường xuyên đến đón cô ấy tan làm.”
Lông mày Vương Hải Đằng khẽ nhíu: “Hóa ra đã có bạn trai rồi, như vậy cũng thật là… Tôi thấy hình như Chương Minh Viễn rất có hứng thú với cô ta.”
Hoắc Mân lúc này mới biết dụng ý câu hỏi của Vương Hải Đằng: “Như thế… e là không ổn. Thứ nhất, Bạch Lộ và bạn trai tình cảm rất tốt; thứ hai, từ biểu hiện của cô ấy lúc đến phỏng vấn cũng có thể nhìn ra tư cách đạo đức của cô ấy, cô ấy không phải loại con gái chịu bán rẻ bản thân một cách tùy tiện.”
Sau khi Vương Hải Đằng chau mày một hồi lâu, bèn vung tay vẻ quyết đoán: “Sau này Chương Minh Viễn có đến công ty liền để Bạch Lộ phụ trách tiếp đón. Có điều, sự thay đổi này không được quá lộ liễu. Cô sắp xếp cho khéo, đừng dọa cô bé chạy mất.”
———————–
(*) Đoạn thơ này trích trong “Kinh Thi”. Dịch nghĩa:
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
4.
Khi Bạch Lộ lần nữa nhận được thông báo của Hoắc Mân muốn cô buổi tối ở lại làm thêm, cô hơi ngạc nhiên: “Chị Hoắc, hôm nay chị có chuyện gì bận à?”
“Ừ, con chị lại ốm nữa, chị phải về chăm sóc nó. Bạch Lộ, đành nhờ em vất vả một chút vậy.”
Hoắc Mân đã nói khách sáo như thế, Bạch Lộ cũng ngại ngùng không nói gì nữa, đành không tình nguyện mà ở lại làm thêm.
Chương Minh Viễn như cũ xuất hiện vào khoảng chín giờ, mặc một bộ thường phục màu xanh lục sẫm, khoe ra thân hình cao ráo rắn rỏi, toàn thân thon dài đĩnh đạc như cây trúc. Trông thấy vẫn là cô đang đợi tại văn phòng, dường như anh ta không lấy gì làm ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười chào cô: “Chào buổi tối, cô Bạch, gặp được cô tôi rất vui.”
Bạch Lộ trông thấy anh ta thì không vui vẻ tí nào hết, đành nặn ra một nụ cười theo phép tắc thông thường: “Chào buổi tối, cố vấn Chương.”
Tối nay Chương Minh Viễn ngồi trong văn phòng rất lâu, thời gian trôi đi từng chút một, nhưng anh ta vẫn không rời đi. Trong lúc gọi Bạch Lộ vào châm trà vài lần, cô phát hiện anh ta đang chat webcam với người khác trên mạng, đầu bên kia là một cô gái nước ngoài vô cùng xinh đẹp. Cô bực rồi nha! Sao anh ta không về nhà mà chat chit tán gái đi? Cứ phải ngồi đây câu giờ hại cô không được ra về.
Đến gần mười giờ, Bạch Lộ buồn ngủ díp mắt không chịu nổi nữa bèn nằm bò ra bàn làm việc mà ngủ. Đang lúc ngủ mơ mơ màng màng, bàn đột nhiên bị người ta gõ gõ. Cô bừng tỉnh, tự nhiên ngẩng đầu theo phản xạ, đối diện ngay phải một đôi mắt gần trong gang tấc, gần đến nỗi tưởng như có thể đếm rõ cả số lông mi – là Chương Minh Viễn. Lông mi anh ta đặc biệt dày và đen, tựa như quanh mắt khảm dày đặc một đường viền đen bằng lông mượt mà như nhung.
Cự ly này quá gần, gần đến độ khiến người ta không có cảm giác an toàn. Bạch Lộ vô thức nhảy dựng lên lùi về sau, như trốn hổ báo: “Anh làm gì vậy?”
Chương Minh Viễn ban nãy vừa cúi xuống bàn cô dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lúc này ung dung đứng thẳng, bày ra một vẻ mặt rất buồn cười: “Tôi làm gì á? Không làm gì cả. Tôi gọi cô rót trà nhưng không ai trả lời nên qua đây xem sao, chợt thấy cô hóa ra đang ngủ ở chỗ này bèn gõ gõ bàn gọi cô dậy, không có gì khác.”
Bạch Lộ hoảng hồn khẽ trấn tĩnh lại, hiểu rằng biểu hiện của bản thân vừa rồi có hơi nhạy cảm thái quá. Với thân phận như Chương Minh Viễn, không đến mức đi quấy rối tình dục nhân viên nữ trong văn phòng, là do cô quá mẫn cảm. Nhưng cô vẫn lạnh mặt: “Cố vấn Chương, bây giờ đã muộn lắm rồi, anh vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi sao? Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Ý tại ngôn ngoại, cô không muốn hầu anh ta nữa. Chương Minh Viễn nhìn cô một cái rồi gật đầu rất sảng khoái: “Được, hôm nay đến đây thôi, tan làm đi.”
Lúc cùng Chương Minh Viễn đứng trong thang máy đi xuống, khỏi nói trong lòng Bạch Lộ có bao nhiêu khó chịu. Trong không gian thang máy đóng kín chỉ có hai người họ, mặc dù cô tận lực đứng xa anh ta một chút, nhưng ở một nơi diện tích tổng cộng hơn mười mét vuông thế này, có thể né xa đến đâu? Huống hồ ba mặt tường thang máy đều là gương, ngay cả cửa tự động cũng sáng đến độ kiêm luôn công dụng của gương, bất kể cô nhìn đi hướng nào, trái phải trước sau đều là Chương Minh Viễn, muốn tránh cũng không tránh được.
Nhưng tầm mắt của Chương Minh Viễn cứ một mực nhìn chằm chằm cô, trên mặt còn mang theo vẻ cười như có như không: “Cô Bạch, cùng đi thang máy với tôi hình như cô rất căng thẳng?”
Nói căng thẳng cũng chưa tới mức, nhưng một mình ở cùng Chương Minh Viễn trong không gian nhỏ hẹp đóng kín, Bạch Lộ thực sự không có cách nào thả lỏng bản thân. Cô lại kiên quyết phủ nhận điều này: “Không có, không có đâu.”
“Nhưng tôi cảm thấy cô rất căng thẳng. Cô nhìn cô xem, đứng xa như thế, núp vào tận trong góc. Cứ như thể tôi là cọp ăn thịt người vậy. Đừng nói tôi không phải cọp, ngay cả tôi thực sự có là cọp cũng không ăn thịt cô đâu! Cô gầy như vậy, toàn là xương không.”
Chương Minh Viễn đích xác không phải cọp, nhưng trong lòng Bạch Lộ vẫn kiêng dè anh ta. Thang máy dừng tại tầng mười lăm, có hai nhân viên ở lại làm đêm của công ty khác bước vào, làm gián đoạn đối thoại giữa hai người, cô thầm thở ra nhẹ nhõm.
Lúc ra khỏi tòa nhà, Chương Minh Viễn tỏ ra ga-lăng: “Cô Bạch, thực xin lỗi đã khiến cô ra về chậm trễ. Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Cô mới không cần anh ta đưa về, cô không muốn nán lại với anh ta thêm một giây nào nữa.
“Không cần đâu, tôi bắt xe về là được rồi. Tạm biệt cố vấn Chương.”
Cô vừa nói vừa vẫy tay đón một chiếc taxi đang lách đến, đi thẳng một mạch. Buổi làm thêm khiến người buồn bực này cuối cùng cũng kết thúc, cô hy vọng sẽ không có lần thứ ba.
Hy vọng của Bạch Lộ nhanh chóng tan thành mây khói.
Sau hai lần liên tiếp Chương Minh Viễn đến công ty đều là cô ở lại tăng ca, Hoắc Mân liền chính thức tuyên bố sau này việc của cố vấn Chương toàn quyền giao cho cô phụ trách.
“Bạch Lộ, em biết bình thường công việc của chị rất bận bịu, cháu ở nhà lại cần được chăm sóc chu đáo. Chị đã báo cáo với tổng giám đốc Vương rồi, sau này công việc liên quan đến cố vấn Chương đều do em tiếp nhận. Lúc anh ta không ở công ty thì em là trợ lý của chị, còn anh ta ở công ty thì em là trợ lý của anh ta, mọi thứ đều lấy anh ta làm trung tâm. Tất nhiên, lượng công việc của em vì vậy mà tăng lên nên lương của em cũng tăng theo.
Hoắc Mân nói hợp tình hợp lý một hồi, Bạch Lộ không tìm được lý do từ chối. Hơn nữa lương bổng lại tăng rất khá, quả thực là tăng gấp bội. Hoắc Mân bảo là do cô kiêm nhiệm hai công việc trợ lý, hơn nữa còn kiêm luôn công tác chăm sóc cho cố vấn Chương, tổng giám đốc Vương đặc biệt coi trọng, cho nên đặc biệt phê chuẩn tăng lương nhiều như vậy. Nhìn số tiền, cô cũng muốn làm thử xem sao. Chương Minh Viễn không còn nhắc đến bộ dạng cô giống người quen của anh ta, cũng không nói mấy câu kiểu “bạch lộ vi sương” nữa, hoặc cũng có thể anh ta đã quên bẵng chuyện này. Nếu anh ta không làm phiền cô nữa thì phần công việc này cô cũng không nỡ bỏ.
Hết giờ làm, Dương Quang đến đón cô cùng nhau về nhà anh ăn cơm. Nghe tin cô được tăng lương anh rất phấn khởi: “Em vào công ty mới nửa năm đã được tăng lương, xem ra bạn gái anh thật tài năng nha. Chúng ta cùng nỗ lực dành dụm tiền, cố gắng mau chóng mua nhà kết hôn, em thấy thế nào?”
Viễn tưởng đẹp đẽ đó khiến Bạch Lộ cảm thấy ngọt ngào trong tim, nhưng Thượng Vân một bên không nóng không lạnh chêm vào một câu: “Người trẻ tuổi, trước hết chuyên tâm vào sự nghiệp vẫn là quan trọng hơn. Đều mới tốt nghiệp đại học chưa được hai năm, nói chuyện kết hôn vẫn còn hơi sớm.”
Sắc mặt Bạch Lộ chợt ảm đạm, nhưng vẫn cố gượng cười vui vẻ: “Dì nói đúng ạ, bọn cháu đều còn trẻ, trước hết tập trung vào sự nghiệp mới là quan trọng.”
Thượng Vân hài lòng ừ một tiếng, lúc này bảo mẫu đi tới hỏi có thể bắt đầu ăn cơm được chưa, bà lắc đầu: “Chờ một chút, Manh Manh vẫn chưa đến.”
Ninh Manh là con gái của bạn thân Thượng Vân, là đứa trẻ bà đã nhìn nó lớn lên. Bà không có con gái, vẫn luôn đối xử với Ninh Manh như con gái ruột của mình. Ninh Manh nhỏ hơn Dương Quang năm tuổi, lúc nhỏ thích bám theo sau Dương Quang chạy nhảy khắp nơi, mở miệng ra là gọi anh Dương Quang một cách mềm mại ngọt ngào như đường phèn. Bây giờ đã lớn, đã lên đại học, không còn gọi Dương Quang là anh nữa, trực tiếp kêu tên, nhưng vẫn mềm mại ngọt ngào như cũ.
Bảy giờ kém Ninh Manh mới đến, nói trên đường kẹt xe muốn ૮ɦếƭ. Còn bảo thủ đô thực sự biến thành “thủ đổ”[1]rồi, đường sá có thể tắc ૮ɦếƭ người ta luôn. Cô ta vừa vào Thượng Vân liền tươi cười rạng rỡ: “Đói rồi phải không, nhanh rửa tay ăn cơm.”
Trên bàn ăn, Thượng Vân không ngừng gắp đồ ăn cho Ninh Manh, thỉnh thoảng gắp vài đũa cho con trai và chồng, nhưng không hề gắp cho Bạch Lộ một miếng nào cả, còn cô bưng một bát cơm trắng, mỗi lần với đũa gắp thức ăn đều phải hết sức cẩn trọng. Bàn ăn là nơi có thể khiến người ta nhận thức đặc biệt rõ ràng sự dư thừa của bản thân.
Bữa cơm này Bạch Lộ ăn vào một cách vô vị, ăn xong Ninh Manh quấn lấy Dương Quang đòi truyền thụ bí quyết thi tiếng Anh. Nói anh lần nào cũng thi đậu, nhất định là có tuyệt chiêu. Cô ta lôi kéo Dương Quang không tha, cơ thể nhỏ bé xinh đẹp lúc đong đưa lúc uốn éo, đôi môi đỏ thắm chu thành một quả anh đào tròn lẳn một cách đáng yêu xinh xắn: “Anh có tuyệt chiêu gì mau chỉ hết cho em đi, nếu không em thực sự xong đời luôn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc