Thiên Thiên hưng phấn cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau đem cặp mắt gấu mèo đi làm, Diệp Tử vừa thấy cô liền cười ha ha hai tiếng, sau đó cực có phong độ chúc mừng cô.
Thiên Thiên vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại làm như khách sáo.
Thẩm Hạo kêu cô vào phòng làm việc của mình, liếc mắt nhìn một cái, “Thiên Thiên, em muốn cười thì ở đây cười cho đã, em nhịn khổ như vậy, anh thấy cũng mệt.”
Thiên Thiên sờ sờ mặt, “Rõ vậy sao?”
“Toilet có gương.”
Thiên Thiên cười mỉa một chút.
“Hai ngày nữa ông Tom sẽ đến tập đoàn Hiển Dịch, gặp đối tác sắp tới của chúng ta bàn chuyện thủ tục, em xem kĩ lại tư liệu, đến đó có thể em sẽ phải trình bày cho khách hàng, dù sao bản kế hoạch là của em, không ai hiểu rõ để biểu đạt nó bằng em cả.” Thẩm Hạo khoanh hai tay trước иgự¢, khóe miệng nhếch nhếch.
Thiên Thiên nhăn nhíu mày.
Thẩm Hạo cười nhẹ, “Tập đoàn Hiển Dịch ở đại lục, chủ là người Trung Quốc.”
Thiên Thiên thở dài ra một hơi, cô trầm mặc một chút, nói: “Chỉ có tôi và ông chủ hai người đi thôi sao? Anh không đi sao?”
Thẩm Hạo cười tươi, “Em có thể phiên dịch cho ông Tom sao?” đây là thông lệ, dù cho ông Tom sử dụng tiếng Trung rất tốt, nhưng lúc bàn việc làm ăn lại thích dùng tiếng mẹ đẻ của mình.
“Sợ rằng không thể.” Giọng Thiên Thiên thấp như tiếng kêu của muỗi, nhưng lại tỏ ra rất thẳng thắn.
“Anh cũng thấy thế.” Thẩm Hạo nhún vai.
“…” Thiên Thiên tuy rằng thấy khó chịu nhưng nghĩ đến lúc đó có Thẩm Hạo đi cùng, cô liền cảm thấy yên tâm.
Thiên Thiên trở lại ghế ngồi không bao lâu, Ứng Dĩnh liền mon men tới.
Ánh mắt cô ta không được tự nhiên, miễn cưỡng cười một chút, “Thiên Thiên, chúc mừng cô.”
Thiên Thiên đáp ngắn gọn, “Cám ơn.”
Sau đó là không còn lời nào, Ứng Dĩnh lại không chịu đi.
Thiên Thiên cũng không đuổi, nhưng cô cũng sẽ không hồ đồ hỏi có phải cô ấy đã trộm tư liệu không, đối với Ứng Dĩnh, cô sau này phải cẩn thận.
Hàn huyên vài câu, nếu không phải Diệp Tử kêu Ứng Dĩnh đi làm việc, cô ta sợ là vẫn
tiếp tục đứng đó. T*h*i*c*h*T*r*u*y*e*n.VN
Thiên Thiên không để ý, mặt ngu ngơ, Elva gửi tin nhắn MSN cho cô: “Chỗ ngồi của bồ đối diện phòng của giám đốc Thẩm.”
Cô giật mình hiểu ra, không tự giác nhìn sang đó một cái, trong đáy mắt hiện lên ít gợn sóng.
Thẩm Hạo ngồi trước bàn, ngón tay thon dài gõ bàn phím, thỉnh thoảng nâng tay sờ đỉnh đầu.
Thiên Thiên kinh ngạc, chẳng lẽ tối qua bị quả bóng đó nện vào đầu nghiêm trọng vậy? Động tác trên tay cô đột nhiên bị đông cứng, Ⱡồ₦g иgự¢ có chút khó chịu, Thẩm Hạo dù gì cũng vì cô mới bị thương, trong lòng cô thấp thỏm lo âu là đúng, cô tự biện hộ với mình.
Thiên Thiên nhấn vào nick MSN của Thẩm Hạo, do dự một lát rồi gửi tin nhắn: “Giám đốc Thẩm, anh không khỏe thì nên đi bệnh viện đi.”
Thẩm Hạo lưu ý nhìn qua Thiên Thiên, cô hoảng quá đem đầu giấu sau màn hình máy tính.
“Anh không yếu ớt vậy đâu, yên tâm đi.” Thẩm Hạo nói.
“Ừ.” Nghe anh nói vậy đã có thề yên tâm nhưng sao Thiên Thiên vẫn tâm phiền ý loạn.
Thiên Thiên kiểm kê mấy bưu kiện, xử lí vài hóa đơn đặt hàng, bất tri bất giác đã đến giờ tan tầm.
Lúc này, Lâm Hi gọi điện cho cô.
“Văn Khải hẹn mình ăn cơm, buổi tối cùng nhau đi chứ?”
“Mình không làm bóng đèn.”
“Xì, bồ cũng không phải lần đầu.” Lâm Hi và Văn Khải là thanh mai trúc mã, yêu nhau 10 năm theo kiểu chạy maratong đường trường, Thiên Thiên thường xuyên đi ăn với họ, đến khi cô quen Mễ Bác mới giảm bớt.
Thiên Thiên nói: “Không quan tâm bồ.”
“7h ở đường Ngô Giang, không gặp không về.” Lâm Hi vội vàng cúp máy.
Thiên Thiên cầm di động, do dự không biết có nên gọi lại không.
Rose của phòng tài vụ như con chim khổng tước đi như chạy vào, bang bang gõ cửa phòng Thẩm Hạo, khóe mắt nhộn nhạo xuân ý.
“Mời vào.”
Rose chân trước mới vừa bước vào, mọi người dường như ăn ý đều dừng lại công việc, chen chúc đến vị trí tốt nhất là bàn của Thiên Thiên, làm bộ như cùng Thiên Thiên bàn luận về công việc, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng phòng Thẩm Hạo nhìn trộm. (Viv: bó tay, cái phòng thị trường này là nơi chứa toàn ông bà tám… Pil: đi làm đi rồi sẽ biết, phòng nào cũng như nhau thôi )
Rose quấn quýt si mê Thẩm Hạo là chuyện mọi người đều biết, tiết mục này kì thật mỗi ngày đều trình diễn một lần, nhưng không biết vì sao, hôm nay Thiên Thiên lại không bình tĩnh, ánh mắt chớp chớp, lục phủ ngũ tạng giống như bị móng vuốt của con mèo cứa qua, khó chịu không thể tả. (hé hé, ăn dấm rồi.)
Chỉ thấy Rose đang cười tươi, thân thể cơ hồ áp vào bàn của Thẩm Hạo, mà anh thì bật cười thành tiếng, hai người hình như trò chuyện rất vui vẻ.
Lúc Rose ra khỏi cửa còn quay đầu lại, phong tình vạn chủng chớp mi, “Buổi tối gặp.”
Thiên Thiên cắn cắn môi, thừa nhận trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc Thẩm Hạo cầm túi đựng laptop đi ngang qua Thiên Thiên, cô nói ra một câu mà chính cô cũng không tin nổi: “Giám đốc Thẩm, về bản kế hoạch với tập đoàn Hiển Dịch, em có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo anh.” (e hèm, mình đổi cách xưng hô ngay đây nhé, lúc này chị ý đã… “ấy ấy” rồi *cười gian*)
Thẩm Hạo rõ ràng là tư tưởng đang không tập trung, “Ngày mai nói đi, đêm nay anh có việc.”
“Rất mau thôi, không biết rõ, em không ngủ được.” Thiên Thiên kiên trì kì kèo.
Elva đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị về thì kinh ngạc quay đầu nhìn, Thiên Thiên không phải là người cố tình gây sự a.
“Được rồi.” Thẩm Hạo buông túi xuống, nhíu mày nói: “Hỏi cái gì, em hỏi đi.”
Thiên Thiên liên tục hỏi 3 câu, Thẩm Hạo cực có kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc cô hỏi tới câu thứ tư đã quá 20′, anh nhếch nhếch miệng, “Thiên Thiên, câu hỏi này vừa rồi em đã hỏi.”
“A, em nhầm, không phải cái này.” Thiên Thiên vắt hết óc, ngộp ra thêm một câu.
Thẩm Hạo nói: “Thiên Thiên, câu này lúc họp cũng đã thảo luận qua.”
Thiên Thiên cụp mắt, rốt cuộc thất bại nói: “Không hỏi nữa.”
Ánh mắt Thẩm Hạo chợt lóe, “Vậy anh đi, em nghĩ tới cái gì muốn hỏi thì có thể gọi di động cho anh bất kì lúc nào.”
Thiên Thiên bĩu môi, không nói gì.
Thiên Thiên thất thần ra khỏi công ty, phía sau truyền tới tiếng kèn xe, cô hầu như không nghe thấy.
Thẩm Hạo điềm đạm cười, lái xe đến sát cô, thấp giọng gọi: “Thiên Thiên.”
Thiên Thiên quay đầu lại, rốt cuộc trong lòng vui vẻ.
“Em muốn đi cùng anh không?” Thần sắc của anh hờ hững.
“A!” Thiên Thiên choáng váng mặt mày.
Thẩm Hạo cười nhưng không nói, chờ Thiên Thiên phản ứng.
“Vẫn là…thôi đi.” Cô không nghĩ bị Rose ghen ghét, vô duyên vô cớ rước họa.
Thẩm Hạo không miễn cưỡng cô, “Vậy anh chở em đến trạm xe, vừa vặn tiện đường.” miệng tuy nói vậy nhưng ánh mắt anh sáng lóe. (anh này nhất định là người ngoài hành tinh à.)
Tâm tình Thiên Thiên tựa hồ khoan khoái rất nhiều, “Không tiện đường, em cùng bạn hẹn ở đường Ngô Giang.”
“Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, lên xe đi.” Thẩm Hạo khẽ cười, hơn nữa còn giúp cô mở cửa xe.
Thiên Thiên tự mở cửa chui vào ghế sau, không nói gì.
Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, Thẩm Hạo chuyên tâm lái xe, hai người không nói gì với nhau, rất nhanh đã đến nơi, anh dừng xe trên đường, Thiên Thiên tự mình mở cửa xe bước xuống, phẩy phẩy tay chào tạm biệt, “Cám ơn.”
Thẩm Hạo nhìn biểu cảm trên mặt cô sau đó gật đầu một cái.
Thiên Thiên rõ ràng không có tâm trạng, đường đường là ‘quỷ háu đói’ hôm nay lại chỉ ăn qua loa vài miếng liền buông đũa xuống, ngược lại xem bia như nước, ực mạnh hết nửa ly.
“Không đúng a.” Lâm hi cùng Văn Khải nhìn nhau, lẩm bẩm nói. Cô đưa tay sờ trán Thiên Thiên, “Không có sốt a.”
Thiên Thiên tức tối, “Bồ đang nguyền rủa mình hả.”
Văn Khải thấy hai cô cãi lộn chỉ biết cười.
“Thiên Thiên, bồ có tâm sự.” không hổ là bạn tốt nhiều năm, mới liếc một cái là biết ngay.
Thiên Thiên không ngẩng đầu, “Bậy bạ.”
Chính xác, Thiên Thiên không tim không phổi, cùng Mễ Bác chia tay bất quá cũng khó chịu một buổi tối, đối với cô mà nói, tâm sự hai chữ này hình như có chút cao thâm.
Còn cách cái bàn, Lâm Hi giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, “Diêu Thiên Thiên, bồ nhất định là có chuyện gạt mình, còn không mau thành thực khai báo.”
Thiên Thiên trốn tránh ra sau, cười nói: “Văn Khải, còn không mau quản lí ‘vợ’ ông.”
Văn Khải âu yếm vuốt tóc Lâm Hi, “Hi Hi là quan tâm bà, bà cũng nên biết điều a.”
Thiên Thiên thật sự chịu không nổi, làm động tác nôn mửa, “Hai người thật ác a, trước mặt người cô đơn lại ân âи áι ái.”
Lâm Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Thiên, bồ hôm nay không nói cho mình, mình không để yên đâu.”
Thiên Thiên bất đắc dĩ nói, “Đại tiểu thư của tôi, không có chuyện gì hết, bồ rốt cuộc muốn mình nói cái gì a.”
Lâm Hi sờ cằm, “Ví dụ như soái ca cấp trên của bồ, Đại Thần Trường Kiếm Tận Thiên, vân vân và vân vân…”
Thiên Thiên trừng cô, “Lâm Hi, mình quen biết bồ nhiều năm như vậy, sao lại không biết bồ có tật nói lắp nhỉ?”
Văn Khải cười suýt nữa đau xóc hông.
Lâm Hi nhướng nhướng mắt, anh lập tức ngoan ngoãn chớ có lên tiếng.
Thiên Thiên nhìn đồng hồ trên tay, cười như không cười nói: “Ai đó không phải mua vé xem phim lúc 8h sao, nếu còn không đi sẽ tới muộn đấy.”
Lâm Hi kêu to một tiếng, đút một đũa thức ăn vô miệng, nắm tay Văn Khải vừa chạy vừa nói, “Thiên Thiên, tiền cơm bồ trả giùm, mình sẽ trả sau.”
Thiên Thiên dở khóc dở cười, Lâm Hi làm chuyện gì cũng hùng hùng hổ hổ, tính tình ầm ĩ, kì thật chính cô cũng không khá hơn chút nào. Nếu không sao lại nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” chứ.
Thiên Thiên bẻ bẻ ngón tay, đá tung mấy viên đá vụn dưới chân, ma xui quỷ khiến lại đi trở về chỗ vừa rồi Thẩm Hạo thả cô xuống. đây là làm gì a, chẳng lẽ còn trông cậy anh còn chờ ở đây sao, Thiên Thiên hung hăng khinh bỉ mình một phen.
Nhưng ở đây lại có một chiếc Volvo màu vàng đang đậu.
Thiên Thiên dụi dụi con mắt, nghĩ rằng nhìn nhầm.
Cô chậm rãi đến gần, nhìn qua cửa kính bị kéo xuống phân nửa, cô thấy Thẩm hạo đang gặm bánh mì, uống nước khoáng. (ách gặm bánh mỳ đợi mỹ nhân sao =’= thật là kiên trì à )
Thiên Thiên nhẹ nhàng gõ vài cái lên kính xe, anh ngẩng đầu lên, tươi cười rạng rỡ, “Nhanh vậy?”
“Dạ, bạn em còn có việc.”
“Lên xe.” Thẩm Hạo để bánh mì vào túi xốp, lấy báo che lên.
Thiên Thiên cười có chút giảo hoạt, “Anh không phải có hẹn sao?’
Thẩm Hạo đáp nhẹ nhàng, làm người khác không soi xét được gì: “Cô ấy cũng có việc, nên về sớm.”
“Vậy sao anh còn ăn bánh mì?” Thiên Thiên không khỏi cười cười.
Thẩm Hạo cũng cười, khóe miệng cong lên, “Ăn chưa no, không thể sao?”
Nhìn vào ánh mắt đang mỉm cười của anh, tim Thiên Thiên bất giác đập tăng tốc.
“Anh đưa em về.” anh nói.
Thiên Thiên nghiêng đầu liếc anh một cái, “Em đầy bụng, quyết định đi bộ về.”
“Đi bộ về?” Thẩm Hạo hỏi.
“Không thể sao?” Thiên Thiên có uống chút bia, mắt nhìn ௱ôЛƓ lung, ánh mắt rất dễ thương.
Thẩm Hạo nhướng mày, “Đương nhiên có thể.” Anh xuống xe, khóa cửa xe.
“Anh làm gì vậy?” Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Anh cũng đầy bụng, vừa vặn cùng nhau tản bộ.” trong mắt Thẩm Hạo xẹt qua ý cười nhợt nhạt.
Thiên Thiên không nói nên lời.
“Em xem đêm nay ánh trăng rất đẹp, huống chi còn có mỹ nữ kế bên.” Thẩm Hạo bên môi hiện tiếu ý.
Thiên Thiên còn chưa kịp đắc ý thì câu tiếp theo của anh làm cô hận không thể đạp lên chân anh một phát.
“Có mỹ nữ để nhìn còn tốt hơn so với ngắm khỉ trong vườn thú.” (tâng bốc lên xa tít tắp rồi bất thình lình đạp xuống dưới gót chân ) ta thích trò này :-” )
Hắn lại so sánh cô với con khỉ, Thiên Thiên quả thực tức tới lệch mũi, không quan tâm hắn nữa, Thiên Thiên tăng tốc bước nhanh.
Thẩm Hạo theo sau cô cười làm lành, “Anh không phải ý đó.” Anh chính là không kềm được há mồm lại chọc ghẹo cô.
Thiên Thiên tức tới không nói gì nổi,
hất đầu sang chỗ khác, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, dễ thương không tả nỗi.
Thẩm Hạo tim đập liên hồi, Thiên Thiên khác biệt nhất chính là nụ cười tươi, ánh mắt biểu cảm phong phú, cô có thể cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại không biết nụ cười như vậy có thể đem đến bao nhiêu ấm áp cho người khác.
Anh gọi: “Diêu Thiên Thiên.”
Thiên Thiên giả câm vờ điếc, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Hạo chỉ biết cười khổ.
Từ đường Ngô Giang đến nhà cô nếu ngồi xe thì phải qua khoảng 10 trạm dừng. lời đã nói ra không thể thu hồi, Thiên Thiên âm thầm cùng Thẩm Hạo phân cao thấp, cắn chặt răng liên tiếp đi qua 5 trạm dừng, đau chân, thở dốc, thật sự là không tiêu hóa nổi.
So với cô, anh lại có vẻ thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thiên Thiên ngồi xổm xuống thở hổn hển, Thẩm Hạo ân cần hỏi: “Em còn có thể đi chứ?”
Trời cao làm chứng, anh thực sự là có ý tốt hỏi cô, nhưng nghe vào tai Thiên Thiên lại thành một loại khiêu khích.
Cô dứt khoát tháo giày cầm trong tay, không có giày cao gót, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Hạo lắc đầu thở dài, thật là một cô bé kiên cường a, anh đi nhanh lên trước vài bước cách cô một khoảng, lưu ý đá qua một bên mấy viên đá vụn tránh cắt phải chân cô.