Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, Phó Thì Cẩn cẩn thận đặt cô xuống giường, ϲởí áօ khoác, sau đó nằm xuống ôm phía sau cô.
Lúc này Mai Nhiễm không buồn ngủ như trước. Cô mở to mắt nhìn đôi uyên ương nghịch nước trên cái màn, lần đầu tiên không thấy người bên cạnh có động tác, chỉ im lặng ôm cô.
“Thì Cẩn.”
“Ừm.”
Hóa ra anh chưa ngủ.
Mai Nhiễm xoay người lại, thuận thế khoát tay lên lưng anh, nhẹ giọng hỏi, “Anh ước điều gì?”
Người đàn ông đặt cằm trên đỉnh đầu cô, tiếng cười đầy hứng thú, “Đã thực hiện.”
“Ồ.”
“Nhiễm Nhiễm, ngày mai chúng ta quay về thành phố S,” Anh còn nói, “Đi đăng ký.”
“Vâng.” Cô cọ cọ иgự¢ anh.
Một đêm không mộng mị thấy bình minh.
Bà cụ đã hầm sẵn nồi cháo nhỏ mềm mịn, cậu bé đang giúp bà múc vào bát, không cẩn thận bị phỏng, cậu vội nắm chặt tai nhảy lên nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực giống trái táo.
Hai người dùng bữa sáng, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi định quay trở về, bà cụ chuẩn bị một túi đồ to, đều là đặc sản vùng núi. Mai Nhiễm nhìn thoáng qua, có vài bình rượu gạo nếp hoa quế, bà cụ thật sự rất có tâm.
Tranh thủ lúc bà cụ và Phó Thì Cẩn nói chuyện ở bên ngoài, Mai Nhiễm đi vào trong phòng, lặng lẽ đặt một bao lì xì trên cái bàn trà cũ kỹ, dùng hộp gỗ nhỏ đè lên, rồi vờ như không có việc gì đi ra ngoài.
Cô không có ý gì khác, đồng dạng cũng chỉ là một phần tâm ý.
“Trên đường chú ý an toàn.”
Xe chậm rãi lăn bánh, Mai Nhiễm nhìn bóng dáng một già một trẻ càng ngày càng nhỏ trong gương chiếu hậu, đợi nhìn không thấy nữa cô mới thu hồi tầm mắt.
Ven đường non xanh nước biếc im lặng tiễn hai người đi.
Đi khỏi đoạn đường gập ghềnh, xe bỗng nhiên tăng tốc, hàng cây hai bên đường nhanh chóng lùi xa, mơ hồ có thể nghe được đến tiếng gió “vù vù” ngoài cửa sổ, trong lòng Mai Nhiễm giống như gương sáng, nghiêng đầu cười.
Về thành phố S chỉ dùng hai phần ba thời gian bình thường, Phó Thì Cẩn đánh xe vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, chỉ nói một câu “Chờ anh một chút”, rồi đẩy cửa ra xuống xe.
Lúc anh quay về trong tay cầm mấy túi to, Mai Nhiễm tò mò hỏi, “Đây là?”
“Bánh kẹo cưới.” Anh trực tiếp giao gói to cho cô.
Ngay cả việc này anh đều chu đáo như vậy, Mai Nhiễm cong khóe môi, bóc một viên bỏ vào trong miệng, ngọt thật đó!
Ánh mắt đi một vòng, lại bóc một viên đưa tới bên môi người đàn ông, anh không chút do dự ăn, đầu tiên là nhíu mày, thấy cô cười như kẻ trộm, bất đắc dĩ chống đỡ, cuối cùng không nhổ ra.
Cổng Cục Dân Chính cách đó không xa, xe vừa dừng bánh, Mai Nhiễm đã bị người đàn ông dắt vào. Thoạt nhìn anh rất quen thuộc trình tự, trực tiếp dẫn cô đi chụp ảnh trước, công đoạn này mất một chút thời gian, đợi đến thời điểm quay lại quầy đăng ký, cách tan tầm thời gian chỉ còn mười lăm phút.
Bên trong nhân viên làm đúng phận sự đưa hai tờ kê khai, hai người đều cầm lấy một tờ bắt đầu điền. Mai Nhiễm viết tương đối chậm, người đàn ông đã điền xong một lúc sau cô mới ký tên, cũng trịnh trọng viết lên ngày: ngày 15 tháng 12.
Phó Thì Cẩn lấy thêm chứng minh thư và giấy tờ liên quan đưa cho nhân viên công tác tiến hành kiểm tra, bởi vì là người mang quốc tịch nước ngoài, thủ tục đăng ký trình tự có vẻ phức tạp hơn, may mắn anh đã chuẩn bị sẵn giấy tờ.
Bên trong vài nhân viên khác đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, chỉ có người ở cửa sổ trước mặt bởi vì hai người còn cúi đầu chăm chú kiểm tra tư liệu. Mai Nhiễm hơi xin lỗi liếc nhìn, chỉ thấy cô ấy đột nhiên cũng ngẩng đầu ngó sang, hai mắt trợn tròn, “Phó, Phó Thì Cẩn!?”
“A, bạn, xin chào……”
Mai Nhiễm mỉm cười, “Xin chào.”
Cô gái trẻ đứng lên, hai tay chống lên bàn làm việc, “Bạn, hai người muốn đăng ký kết hôn à?!”
Cô chán nản vò tóc, “Mình thật sự là hồ đồ, hồ đồ!”
Đến nơi đăng ký kết hôn ở cục Dân Chính không phải kết hôn còn có thể là gì hả?
Thời gian Tiểu Trương vào cơ quan chưa lâu, tuy nhiên năng lực nghiệp vụ rất mạnh, mặc dù có chút không bình tĩnh, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn hai người ngoài cửa sổ, có điều may mắn quy trình “xin” này thuận lợi thông qua.
“Đầu tiên, trong một tháng sẽ tiến hành đăng ký, đồng thời phát giấy đăng ký kết hôn.”
Mai Nhiễm: “Tốt, cám ơn.”
Phó Thì Cẩn: “Mong được xin sớm.”
Tiểu Trương: “Tốt…… Tốt!”
Mai Nhiễm nhanh chóng kéo anh đi ra ngoài, lưu lại Tiểu Trương vẫn ngẩn ngơ trong phòng làm việc. Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc hoàn hồn, nhanh nhẹn lấy di động ra mở phần máy ảnh, chụp mấy tấm về một đống bánh kẹo cưới trên bàn làm việc.
Trương San San: A a a! Hạnh phúc tới thật đột nhiên, chúc mừng nam thần Phó Thì Cẩn của tôi và bà xã anh ấy tân hôn vui vẻ [vung hoa] PS: Bánh kẹo cưới của nam thần thật ngọt [hình ảnh]
Chờ ăn một bữa cơm trở về, phát hiện Weibo của mình đột nhiên tăng vọt rất nhiều thông báo mới, Tiểu Trương nhất thời bị dọa đến. Hóa ra là Weibo của cô được một đại V là “hội fan toàn cầu của Phó Thì Cẩn” chuyển phát……
Đám fan bên dưới đều “Ngao ngao ngao” chứng thật độ chân thực của tin tức này.
Fan của Tiểu Trương chỉ có mấy chục người, lực ảnh hưởng quá nhỏ. Cô vốn chỉ muốn chia sẻ một chút sự kích động trong lòng, không ngờ sẽ tạo thành cơn chấn động lớn như vậy. Dù sao trước đó chưa trải qua đương sự đồng ý, cô quyết định nhanh chóng xóa Weibo.
Cô không biết là, hành động này cũng ý tứ giấu đầu hở đuôi, hơn nữa một khi đã tung đốm lửa ra ngoài, muốn khống chế được ngọn lửa cũng không dễ dàng.
Sau đó không lâu, weibo của Suy Nghĩ Thật Kỹ và Phó Thì Cẩn đều bị đánh chiếm, hai người bặt vô âm tín, uy lực của tin tức này không khác gì quả bom kinh thiên động địa.
Đám fan oanh tạc từ lúc mới bắt đầu “Nam thần và người khác kết hôn không thể yêu nữa rồi” đến “Chính xác thì nam thần kết hôn với ai?”, trong khu bình luận lời chúc phúc, tan nát cõi lòng, gào khóc đan cài vào nhau.
“[tan nát cõi lòng] là tôi, [tâm] là cho các bạn, chúc nam thần nữ thần tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”
“Tháng 8 năm nay chú ý, tháng 12 lĩnh chứng, số lần trung gian tú âи áι thật là ít ỏi, đây là cưới nhanh như chớp hay không phải chứ?”
“Tại sao các người đều cảm thấy người lĩnh chứng cùng với Phó Thì Cẩn chắc chắn là Suy Nghĩ Thật Kỹ hả?”
“Vì cái gì bạn cảm thấy người lĩnh chứng cùng với Phó Thì Cẩn không phải Suy Nghĩ Thật Kỹ hả?”
“Fan trong Weibo của Phó Thì Cẩn chắc hẳn rất ít người không biết cp của anh ấy nhỉ? Vì sao chủ post chỉ tag anh mà không tag Suy Nghĩ Thật Kỹ? Còn có tốc độ xóa bài nhanh như lốc xoáy, ở giữa ắt có mờ ám!”
Dưới weibo của Suy Nghĩ Thật Kỹ, đồng loạt một hàng: “Nếu Phó Thì Cẩn không kết hôn với chị, em không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa [khóc lớn]”
Bình luận dưới weibo của Phó Thì Cẩn không cam lòng yếu thế, sắp xếp ngay ngắn ngay cả dấu chấm câu cũng không thay đổi, “Nam thần đi ra cho lời giải thích đi, nếu anh không ở bên Suy Nghĩ Thật Kỹ, em cũng không thấy tin tưởng tình yêu!”
Âm thanh thông báo nhỏ bé không ngừng vang lên trong điện thoại của hai người đều bị âm nhạc trong xe che mất. Chiếc xe từ từ lái qua cây cầu đá, đại viện nhà họ Mai gần ngay trước mắt.
Phó Lan Tâm đến sớm hơn con trai một bước, đang ngồi trò chuyện cùng với Mai Hồng Viễn trong phòng khách, nghe nói cô dâu mới đã về, bà trêu ghẹo, “May mắn mấy ngày nay đúng lúc em ở trong nước, bằng không thật đúng là không đuổi theo kịp.”
Mai Hồng Viễn buông chén trà cười. Tình hình của ông cũng tương tự.
“Ba ba [ba], mẹ.”
“Đã về rồi.” Phó Lan Tâm liếc mắt xem con trai một cái, kéo con dâu ngồi xuống cạnh mình, “Sáng sớm về gấp, chắc con mệt lắm.”
Mai Nhiễm lắc đầu, ý cười nhẹ nhàng, “Con không sao ạ.”
Bên kia Phó Thì Cẩn cũng trò chuyện với nhạc phụ. Vốn đã cùng chung sở thích, sau khi trở thành cha vợ con rể, tình cảm giữa hai người lại sâu thêm một tầng, không khí trong phòng vô cùng hòa hợp.
Trò chuyện một lúc, Mai Nhiễm đột nhiên nhớ tới mẹ. Trong giây phút trọng đại của cuộc đời cô, người phụ nữ cho cô mạng sống lại vắng mặt, cô không nhịn được trong lòng chua chát, cô quay đầu, “Ba ơi, con muốn đi thăm mẹ.”
Mai Hồng Viễn làm sao không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, gật gật đầu, “Nếu mẹ con dưới suối vàng có biết, chắc chắn bà ấy sẽ cảm thấy vui mừng cho con.”
Vì thế đoàn người đi đến vườn mộ trên núi, Phó Lan Tâm nhìn tấm ảnh chụp hơi ố vàng trên bia mộ, gương mặt thanh nhã kia vẫn quen thuộc như cũ, nụ cười giọng nói ấy âm vang tựa như hôm qua, nhưng hôm nay lại là hai thế giới cách xa nhau, sống mũi bà chua xót, “Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”
Có lẽ vì không hẹn ngày gặp lại, mối duyên phận này sẽ phai nhạt chỉ còn lại mấy năm, may mà không giống lục bình vội vàng gặp nhau rồi chia ly, mối duyên ấy dùng một cách thức khác được nối tiếp.
“Dung Dung, sau này chị sẽ thương con gái em như con gái ruột, em ngủ yên đi.”
Bà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau giọt lệ lăn trên má, “Thì Cẩn, mau qua dập đầu cho nhạc mẫu của con.”
Phó Thì Cẩn im lặng bước tới, nghiêm túc cung kính dập đầu lạy ba cái, trong lòng mặc niệm, “Mẹ, cám ơn ngài đưa cô ấy đến thế giới này.”
Mai Nhiễm quỳ gối bên cạnh anh, khi bị nâng dậy hốc mắt đã đỏ ửng. Cô có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, song không thốt nên lời một câu, chỉ có thể lặp đi lặp lại với bà, “Mẹ, con tốt lắm……”
Lúc xuống núi có tuyết rơi nhỏ, dần dần càng lúc càng lớn, phủ lên một hàng dấu chân hoặc sâu hoặc nông, núi vẫn xanh yên tĩnh, giống như chưa từng có người đến.
Về đến nhà, ngoài sân đã muốn tích tụ một lớp tuyết, thím Chu đang bận rộn trong sân, nhìn thấy bọn họ cười qua đón, “Cô nãi nãi* đã tỉnh.” (*Bạn Lan tạm thời chưa tìm được từ thích hợp, có gì các nàng đóng góp ý kiến giúp nhé)
Khi Mai Hồng Viễn về nhà, vì ôm bệnh nhẹ, Mai Tuệ uống thuốc mới ngủ không lâu, ông căn dặn người làm không cần quấy rầy bà.
Mai Nhiễm đi theo sau cha vào phòng, nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai và tái nhợt, cô sững sờ, Mai Hồng Viễn vỗ vỗ vai của cô, “Vị này chính là bác Tuệ Viễn của con.”
“Bác.” Mai Nhiễm chất phác theo sát gọi một tiếng.
Trong ấn tượng của cô, người phụ nữ dám yêu dám hận không nên có ngoại hình như thế này. Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy, tại sao có thể chứa đựng tình yêu lòng hận thù sâu đậm cùng với sự phóng khoáng tùy ý, phấn chấn tiến lên chứ?
Mai Tuệ Viễn đi tới, cười đánh giá cô trong chốc lát, “Tưởng Tưởng, rất hân hạnh được gặp cháu.”
Phép nhân huyết thống thật sự là kỳ diệu, Mai Nhiễm nghĩ rằng, rõ ràng hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không hề có cảm giác xa cách, nhất là bàn tay nắm tay mình thật ấm áp, giống như một lò lửa nhỏ, tựa như người phụ nữ này đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, tham dự vào cuộc sống của cô.
Mọi người ngồi xuống nói chuyện trên trời dưới đất, thím Chu đi quanh viện một vòng, khi về bánh kẹo cưới trong túi hầu như không còn dư, bà cười hiền từ như phật Di Lặc.
“Cô nãi nãi, bánh kẹo cưới này có mang đến Thiên viện một phần không?”
Thiên viện tự nhiên là chỗ ở bà cụ, nghe nói vì thể hiện quyết tâm cùng tiến cùng lui với bà, vài ngày trước Mai Mộng Nhiên cũng dọn vào ở.
Lông mi Mai Tuệ Viễn cong cong như dây đàn, thản nhiên cười nói, “Đừng mất cấp bậc lễ nghĩa, đưa qua để mọi người cũng dính không khí vui mừng.”
“Dạ được!” Thím Chu vội vàng đồng ý.
Kể ra bà còn lớn hơn Mai Tuệ Viễn mấy tuổi, song đầu óc không được thông minh như thế. Quãng thời gian vừa qua, bà tận mắt thấy vị cô nãi nãi này quản lý từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp như thế nào, nhất là với Thiên viện…… Trong lòng bà hiểu rõ ràng nhất.
Dính dính không khí vui mừng? Bà cụ không tức giận đến mức mắt trợn trắng mới là lạ!
Trên đường Thím Chu cầm một túi bánh kẹo cưới đến Thiên viện, Mai Mộng Nhiên đang nói điện thoại với người đại diện, giọng hơi run run, “Chị có ý gì?”
“Mộng Nhiên, trải qua cuộc họp công ty quyết định lại cho em một lần cơ hội.”
Lần trước Mai Mộng Nhiên đưa ra album chưa thu hồi lại, concert đang sắp xếp bị hủy bỏ giữa chừng, tương đương phí tuyên truyền giai đoạn trước cũng tan thành bọt nước. Trước khi, hoàn toàn “Tuyết tàng” (2) tất nhiên công ty sẽ ép khô giá trị cuối cùng của cô ta.
(2) Tuyết tàng: Từ này ở đây được hiểu theo nghĩa bóng nôm na là đóng băng hoạt động của nghệ sĩ, đây cũng là phương thức để cho các công ty quản lý nghệ sĩ bảo vệ lợi ích của chính họ. Còn về nghĩa đen của từ này nghĩa là chôn vùi trong tuyết, ẩn đi một thứ gì đó.Nguồn: La Stella WordPress.
“Cơ hội gì?” Mai Mộng Nhiên nghe đầu kia nói trong chốc lát, nắm chặt di động, “Thật sự có thể làm như vậy à?”
“Lời nói không dễ nghe, lấy ngựa ૮ɦếƭ làm ngựa sống đi.” Sầm Thần nói, “Mộng Nhiên, tin tưởng chị, đây là cơ hội xoay người cuối cùng của em.”
“Để em cân nhắc thêm.”
Mai Mộng Nhiên cúp điện thoại, quay người lại thì thấy thím Chu từ ngoài cửa vào, “Bà tới làm gì?”
Vẻ mặt Thím Chu vui mừng, “Tiểu thư nhà tôi và cô gia có hỉ, đặc biệt đến đưa bánh kẹo cưới cho hai người.”
Sắc mặt Mai Mộng Nhiên lập tức lạnh đi.
Thím Chu đặt bánh kẹo cưới lên trên bàn, trước khi bà tốt bụng nhắc nhở một câu, “Nghe nói người ném bánh kẹo cưới của người khác đi, cả đời này không có mối nhân duyên tốt đâu.”
“Khụ khụ,” Bà cụ trong phòng đang ho, “Nhiên Nhiên, là ai đến?”
Mai Mộng Nhiên đi vào, đơn giản nói qua tình hình, bà cụ nhổ toẹt vào, “Dính không khí vui mừng? Ha ha, ta còn không biết cô ta có ý gì……” Bà vừa nói vừa ho dữ dội, “Nhiên Nhiên, bây giờ bà chỉ có cháu…… chỉ có cháu.”
“Bà ơi, cháu biết.” Không biết cô nói cho bà nghe hay cho chính mình nghe.
Chờ bà cụ uống thuốc xong đã ngủ, cô ra ngoài phòng, gọi lại dãy số vừa nãy, chỉ nói một chữ, “Được.”
Không thành công thì xả thân, có kết quả nào tệ hơn thân bại danh liệt như bây giờ không? Con người không ai xui xẻo mãi, đúng không?
Bông tuyết bay lượn, dừng trong tóc, đầu vai Mai Mộng Nhiên……
“Em nghe thấy tiếng tuyết rơi.” Mai Nhiễm quấn chặt chăn, “Anh nghe thử xem.”
So với nghe tuyết, hiển nhiên người đàn ông càng cảm thấy hứng thú hơn với chuyện khác, anh tựa đầu chôn trong mùi hương nồng nàn sau gáy, cẩn thận hôn môi lên từng tấc da thịt, tiếp tục đi xuống……
“Lần này không, không cần cái kia sao?” Mai Nhiễm than nhẹ.
Hóa ra cảm giác hòa làm một, không còn gì cách trở tốt đẹp như thế.
“Hửm.” Trong miệng anh cắn đỉnh hồng mai, úp úp mở mở, “Nhiễm Nhiễm, sang năm anh đã ba mươi.”
“Không cần lo lắng, đợi nó thành công kết tinh, khi đó đã hợp pháp.”