Gắn Kết Bên Em - Chương 18-3

Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi

Mai Mộng Nhiên nằm trên giường, mắt mở to, nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại sáng rực.
“Suy Nghĩ Thật Kỹ ” cuối cùng là ai?! Dựa vào cái gì cô ta được Ansel chú ý, lại là người chú ý duy nhất!?
Càng đáng ૮ɦếƭ hơn là, đã hai ngày trôi qua, cô còn không đáp lại!
Cuối cùng là mặt mũi lớn cỡ nào?
Mai Mộng Nhiên đột nhiên ngồi dậy, vò mái tóc dài lộn xộn. Nỗi phiền não trong lòng mà không thể giải quyết, cả người cô gần như phát điên.
Cô, rất, rất, muốn, muốn.
Bắt lấy con người núp đằng sau kia, để xem diện mạo của cô ta như thế nào.
Ngày kế tiếp, Mai Nhiễm nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sau đó chuẩn bị đi thành phố B tham gia hội thảo.
Vừa vặn Mai Hồng Viễn đã ở thành phố B, hai cha con hiếm khi gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm rồi lại vội vàng chia tay.
Chương trình ba ngày đầu của hội thảo tương đối bận, Mai Nhiễm không dám lơi lỏng một giây phút nào. May mắn đến hai ngày cuối cùng, trên cơ bản là tự do trao đổi, cô ngồi giữa một đám chuyên gia, giáo sư đầy quyền uy của giới y học đến từ cả nước, áp lực tăng gấp đôi nhưng cô thu được lợi ích không hề nhỏ.
Cô cũng phải mẫu học sinh mọt sách chỉ biết thật thà gặm sách y học. Trước đây thầy giáo của cô càng coi trọng thực tiễn lâm sàng hơn, bản thân cô cũng thích nghiên cứu một vài phương pháp “Bàng môn Tả đạo” (1), tự mình đi một con đường riêng, sẽ lấy được thành quả mang tính chất đột phá.
(1) Bàng: Bên cạnh. Môn: Cửa. Tả: Trái lẽ, không chánh. Ðạo: Tôn giáo.
Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chính. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn Tả đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà ác quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả thực sự. Cụm từ này thường được sử dụng theo nghĩa xấu.
Trở lại Thành phố A đã là buổi tối, thật sự quá mệt mỏi, Mai Nhiễm và sư huynh Chu Nhất Miểu đi cùng tùy tiện tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường cho xong bữa.
“Lần trước anh nhớ em nói đã từng gặp một người bệnh bị HIV?”
“Đúng vậy, “ Mai Nhiễm dùng nước trà tráng bát đũa một lần, thoáng nghĩ, “Bà ấy không phải bệnh nhân của em, chỉ là gặp ngẫu nhiên, sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Chu Nhất Miểu cười, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tùy tiện hỏi thôi.”
Tầm mắt anh rơi xuống người đối diện, công bằng, bình tĩnh như nước, không hề để lộ một chút cảm xúc chân thật, “Mấy ngày nay chắc là em mệt lắm rồi?”
“Tàm tạm, “ Mai Nhiễm uống một ngụm nước trà, “So với em tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.”
“Em tưởng tượng như thế nào?”
“Ừm, “ Mai Nhiễm cắn môi, trên gương trắng nõn hiện lên vẻ thẹn thùng, “Trước đây, vừa nghĩ đến việc cần phát biểu trước mặt bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng, em chỉ sợ chân mình mềm nhũn, hoặc là tìm một cái động để chui vào.”
Chu Nhất Miểu bị cô chọc cười, “Em thật sự lo lắng đến thế à? Nhưng mà lúc ấy biểu hiện của em rất tuyệt, lúc chấm dứt anh ngồi bên dưới vỗ đỏ cả tay.”
Anh vẫn nhớ như in. Cô đứng ở trên bục, đứng ở nơi chói mắt nhất trong hội trường, giọng điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không lấy lòng, đôi mắt trong veo, thuần khiết như nước suối, đẹp đến nỗi làm cho người ta túy lúy, anh tiếc nuối đến mức không hề chớp mắt.
Có lẽ sau này trong cuộc sống của anh, sẽ không còn giây phút như vậy nữa, anh không thể yên tâm dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn cô nữa rồi?
Mai Nhiễm có chút xấu hổ, cúi đầu lại uống trà tiếp.
Mặc dù quán không đông, nhưng đồ ăn lại lên khá chậm. Nhân viên phục vụ nhỏ giọng giải thích, “Ông chủ đang cãi nhau với bà chủ. Chú đầu bếp vốn định can ngăn bị một cú đánh của bà chủ nên lăn quay ra hôn mê bất tỉnh, bây giờ là ông chủ đang xào đồ ăn…… tạo thành sự bất tiện cho hai người, thật sự xin lỗi.”
Hai người liếc nhau, cười ăn ý mở.
“Thật ra, “ Ý cười của Chu Nhất Miểu càng sâu, tay anh gõ nhẹ vào chén trà bên cạnh, “Anh cũng từng nghĩ đến việc mở một tiệm cơm nhỏ.”
Mai Nhiễm bị khơi dậy hứng thú, “Vậy sao anh không mở, ngược lại trở thành bác sĩ?”
Anh nhún vai, khẽ hếch cằm chỉ hướng phòng bếp, “Đại khái là sợ tương lai lấy được một người vợ như bà chủ kia?”
Mai Nhiễm không nhịn xuống, “phì” Một tiếng bật cười.
“May mắn anh dự đoán trước.”
“Anh yên tâm, chị dâu tương lai chắc chắn dịu dàng, hiền thục, nhất định không hở một tí là cãi nhau với anh đâu.”
Chu Nhất Miểu dùng chiếc đũa nhẹ nhàng khuấy động lá trà trong chén, nghe vậy ngước mắt nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt không thể che giấu hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, có thiên ngôn vạn ngữ quanh quẩn bên bờ môi, cuối cùng chỉ nói ra một câu nhẹ nhàng, “Sư muội, chỉ mong mượn lời tốt lành của em.”
Cơm nước xong đã là một giờ sau, tiệm cơm cách nơi ở của Mai Nhiễm rất gần, Chu Nhất Miểu tiễn cô đưa đến dưới lầu. Nhìn theo bóng lưng thon thả kia biến mất ở trong tầm mắt, anh mới chậm rãi thở ra một hơi.
Càng tới gần, anh càng không thể khống chế.
Tiến lên trước một bước là có thể tham dự vào cuộc đời cô, nhưng vạn nhất thất bại, khả năng muốn ở cạnh cô như tối nay cũng trở thành điều xa vời.
Nửa đời trước anh đã dùng hết sự may mắn, anh làm sao dám đánh cược?
Bầu trời trên đỉnh đầu đầy sao, ánh trăng như vằng vặc lại không chiếu được đến góc sâu nhất, tối tăm nhất trong đáy lòng người đàn ông này.
***
“Sư tỷ, sao chị lại đổi di động?” Cô trợ lý nhỏ ngắm nghía chiếc điện thoại màu đen không hề bắt mắt nằm trên bàn kia, tấm tắc có vẻ kỳ lạ nói, “Bây giờ loại điện thoại Nokia này sắp trở thành đồ cổ rồi nhỉ?”
Từ khi cái di động cũ vỡ tan tành, Mai Nhiễm luôn bận việc, chưa kịp mua điện thoại mới, may mắn trong nhà còn có một cái trước đây ba cô bỏ xó không dùng đến, cô bèn lấy ra dùng tạm thời.
“Không sao mà, ngoại trừ gửi tin nhắn và gọi điện thoại, chị không cần đến tính năng khác.”
“Vậy chị sẽ dùng nó luôn à?”
Mai Nhiễm lắc đầu, suy nghĩ rồi nói, “Cuối tuần có thời gian chị sẽ đi mua cái mới.”
Cô trợ lý nhỏ “Hì hì” hai tiếng, “Em chỉ biết, giới trẻ hiện nay ấy à, nếu không được lên mạng thì y như trẻ con bị cai sữa.”
“Ba hoa!” Mai Nhiễm cầm hồ sơ bệnh án gõ nhẹ trên đầu cô một cái, “Chị đi họp trước đây.”
Khi cô đã đi khuất, Điền Điềm lại lấy di động ra, lướt mạng một lúc, miệng của cô xị xuống, “Aizz, đã qua mấy ngày, ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ còn chưa chú ý nam thần của mình, thật là một tiểu yêu tinh biết hành hạ người khác!”
Trên Weibo, ở bảng hot search (từ khóa tìm kiếm nổi bật) “Hôm nay Suy Nghĩ Thật Kỹ đã chú ý nam thần chưa?” liên tục có mặt bảy ngày. Lượng bình luận đông kinh khủng, nhưng chính chủ cố tình không có tin tức, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian. Nam thần cao lãnh bị người ta vắng vẻ như vậy, làm sao không khiến nhóm fan chân chính bọn cô tan nát trái tim chứ?
“Oa trời ạ! Bình An Tây Kinh đấy!!” Điền Điềm đột nhiên tuôn ra một câu thô tục, “Cuối cùng ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ” này có bối cảnh gì thế?”
Hóa ra là nhóm fan nhiệt tình thấy đương sự luôn không có phản ứng, chen nhau bới móc Weibo của cô sâu tận gốc rễ, có khám phá rất lớn. Tên “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này có lai lịch không nhỏ, ngoại trừ thiên hậu Dư Thanh nổi tiếng chú ý cô, quan vi (2) dưới trướng tập đoàn Mai Hồng Viễn giàu nứt đố đổ vách là fan của cô, vài ngày sau, ngay cả Bình An Tây Kinh cũng chú ý cô……
(2) Tài khoản chính thức đại diện cho một cá nhân, tổ chức v.v.
Đám fan đồng loạt có vẻ mặt mộng bức (3) há hốc miệng, “Trời ạ, nước quá sâu, sương mù quá dày, nghĩ đã thấy sợ!”
(3) Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, ૮ɦếƭ lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Cách dùng:
– Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, ૮ɦếƭ đứng hoặc ૮ɦếƭ lặng với 1 ai hay chuyện nào
“Mẹ ơi, hình như con chú ý một nhân vật không tầm thường!”
Vì thế, sau khi bị người thu thập đồ cổ Phó Thì Cẩn nổi tiếng có trăm nghìn fan chú ý duy nhất, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” lại bị “Bình An Tây Kinh” đẩy lên bảng hot search……
Trong khoảng thời gian ngắn, thân phận của “Suy Nghĩ Thật Kỹ” thành câu đố, trăm ngàn fan hăng hái suy đoán thân phận của cô gái thần bí lại khiêm tốn này, gần như biến thành “vụ việc trọng đại quốc dân”.
“Em thật sự không biết thân phận của ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ này?” Người đại diện của Mai Mộng Nhiên hỏi lại một lần nữa.
“Không rõ lắm, “ Mai Mộng Nhiên có phần suy sụp lắc đầu, “Thật ra, em ngầm tiếp xúc với Ansel không nhiều.”
Người đại diện của cô liên tục thở dài, “Ban đầu chị còn nghĩ rằng đây chẳng qua là weibo Phó Thì Cẩn lập ra vì công việc, có được chú ý lại không cũng không quan trọng. Nhưng tình cảnh trước mắt không giống, anh ta lại chủ động đi chú ý người khác, còn là chú ý duy nhất! Trước đây, em chú ý trước, tỏ thái độ tốt mà anh cũng không đáp lại, hiện tại khen ngược…… chẳng phải là ‘đùng đùng đùng” vả mặt chúng ta hay sao?”
Cô bắn một tràng nhanh như pháo, nghi ngờ: “Nói thật, chị cũng tò mò thân phận của người này, thiên hậu Dư Thanh cũng chú ý cô, chưa biết chừng cũng là người trong vòng?” Cô âm thầm suy đoán, “Nói không chừng đó là điểm đột phá.”
“Đúng vậy!” Trợ lý tiểu Hạ cũng nói, “Tuy rằng không biết cô ta là ai, song chắc chắn thân phận không đơn giản, em nghe trên mạng nói đến quan vi của tập đoàn Mai thị còn chú ý cô.”
“Cái gì?!” Vẻ mặt Mai Mộng Nhiên có vẻ không vui đột nhiên cao giọng hỏi, “Em vừa nói, tập đoàn Mai thị!?”
Ban nãy cô đang buồn phiền nên không nghe nội dung cụ thể và tiến triển sau đó. Vừa nghe bốn chữ này, cô vỡ lẽ, “Suy Nghĩ Thật Kỹ? Tưởng Tưởng? Chẳng lẽ là cô ta? Không, không có khả năng! Tại sao có thể là cô ta!?”
Hai người thấy cô lầm bầm lầu bầu như phát điên thì khó chịu, người đại diện hỏi, “Mộng Nhiên, em nghĩ ra là ai à?”
Mai Mộng Nhiên đã cầm lấy túi, đạp cửa xông ra ngoài.
Cửa khoa trung y đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra, Mai Nhiễm ngẩng đầu thấy một bóng người lao tới.
“Mai Nhiễm!”
“Cô đến đây làm gì?”
Mai Mộng Nhiên còn thở hổn hển, “Là chị đúng không? Chị chính là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’?”
Trong một chốc lát, Mai Nhiễm chưa hiểu gì cả, “Là ý gì?”
Mai Mộng Nhiên đỏ hồng mắt, giống như một con thú nhỏ gầm nhẹ với cô, “Nick Weibo của chị có phải tên là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’? Tại sao lại là…… chị chứ?”
Cô lại cười to, “Ha ha ha, tôi chỉ biết, tôi chỉ biết……”
Trên cái thế giới này, người phụ nữ cô ghét cay ghét đắng chính là người trước mắt này. Rõ ràng có gia thế tốt như vậy, cô ta cố tình muốn đi làm bác sĩ. Cô ta vĩnh viễn có dáng vẻ vân đạm phong khinh, giống như chưa bao giờ biết đến nỗi khổ của nhân gian. Đúng vậy, làm sao cô ta hiểu chứ?
Song Mai Mộng Nhiên không thể không thừa nhận, cô đố kỵ cô ta, ghen tị đến mức sắp nổi điên! Vì cớ gì từ nhỏ cô ta chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Mai? Dựa vào cái gì trời sinh cô ta có dung mạo xinh đẹp, dựa vào cái gì mọi người đều yêu thương, chiều chuộng cô ta trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì cô ta cao cao tại thượng……
Mà tất cả những thứ này, chẳng sợ trả giá bằng cố gắng cả đời, e rằng cũng không có cơ hội đạt được!
Cho dù hiện nay sống tỏa sáng cỡ nào, Mai Mộng Nhiên tinh tường biết trong lòng của mình có một linh hồn hèn mọn, xấu xí.
Cô chạy vội trên đường, lần đầu quên ngụy trang bản thân, dẫn tới người qua đường sôi nổi ngắm nhìn, may mắn có bóng đêm che giấu.
Điện thoại trong túi không ngừng rung, cô không thèm nhìn ấn nhận ngay. Đầu bên kia lập tức vang lên tiếng cười làm người ta ghê tởm, “Nhiên Nhiên.”
“Là thế này, gần đây mẹ hơi kẹt……”
“A!”
“Con có thái độ gì thế hả! Mẹ ấy à, nhàn rỗi không có việc gì, mẹ đặc biệt đi tìm ảnh chụp trước đây mẹ chụp với con, con của ngày xưa và hiện tại thay đổi rất lớn, nếu mẹ……”
Mai Mộng Nhiên cười lạnh, vứt mạnh điện thoại xuống đất. “Cạch” Một tiếng toàn bộ màn hình vỡ nát, quả nhiên âm thanh kia giống như bị người ta đột nhiên cắt đứt cổ, hoàn toàn không có tiếng động.
Ở khoa Trung y, Điền Điềm mua về bữa ăn khuya đặt trên bàn, “Sư tỷ, em đặc biệt mua súp đậu xanh cho chị nhé.”
“Cám ơn em.”
“Chị khách sáo với em làm gì?” Cô trợ lý nhỏ nhiều chuyện sán lại gần, “Sư tỷ, em vừa nghe y tá trong khoa nói, Bác sĩ Chu gặp việc người nhà gây sự.”
Mai Nhiễm dừng 乃út, “Sao lại thế?”
“Cụ thể không rõ lắm, “ Điền Điềm cố gắng hồi tưởng, “Hình như bảo một thời gian trước, anh ấy tiếp nhận một bệnh nhân AIDS, sau đó người nhà không biết tại sao lại làm ầm ĩ lên. Có điều chắc là không có chuyện gì lớn, Bác sĩ Chu là người như thế……”
Mai Nhiễm nghĩ lại cũng đúng, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Ngày mai chị sang khoa tim tìm hiểu tình hình xem.”
“Hắc hắc hắc, “ Cô trợ lý nhỏ cười run rẩy hết cả người, “Ngày mai á, nam thần của em sẽ đến đây tái khám! Sư tỷ, không phải chị cũng chờ mong anh ấy đến chứ?”
Vừa định gõ đầu cô, cô nhóc thông minh này đã nhanh nhẹn tránh được, còn to mồm la hét, “Chị đừng phủ nhận, chị xem chị xem, mặt chị đỏ hết rồi!”
“Có điều, của em nam thần đã có người trong lòng, “ Cô trợ lý nhỏ khoác vai cô, “Chúng ta cùng nhau ngao du bốn bể đi!”
“Hửm, nghĩa là sao?”
“Nghĩa là nam thần của em đã có cp, là cô gái tên là ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’ thần bí.”
Mai Nhiễm: “……”
Buổi tối tan tầm, vừa về đến tầng trệt của tiểu khu, điện thoại của Dư Thanh đã gọi tới, “Gửi QQ cho cậu cũng không trả lời, có phải cậu chưa mua điện thoại mới không?”
“Đúng vậy, mình chuẩn bị lúc nào rảnh mới đi mua.”
Dư Thanh: “Cậu không cần mua nữa. Mấy hôm trước nhà tài trợ tặng tớ mấy con 6s, tớ bảo trợ lý qua đưa cho cậu một con, theo lý mà nói hẳn là sắp đến rồi.”
“Hình như……” Mai Nhiễm lấy từ tủ chuyển phát nhanh thông minh ra một cái hộp nhỏ, “Đến rồi.”
“Vậy là tốt rồi, “ Dư Thanh hắt xì 1 cái, “Trước hết cứ như vậy đi, ngày mai tớ còn phải ghi hình tiết mục, tớ đi ngủ trước.”
“Ngủ ngon.”
Mai Nhiễm về nhà, mệt đến độ không muốn nhúc nhích, nằm trên ghế sa lon nửa giờ cuối cùng hồi phục một chút tinh thần. Cô chợt nhớ ra điều gì, lấy ra điện thoại, bật lên. Dư Thanh rất săn sóc giúp cô sạc đầy điện, còn tải về sẵn một vài app thường dùng.
Mai Nhiễm mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản của mình.
Ảnh đại diện của cô là một con hươu sao nhỏ phiên bản hoạt hình, thích ý nằm trên cỏ xanh, đáng yêu ngẹo hai cái sừng, đôi mắt ánh lên ý cười, lanh lợi.
Di động lập tức truyền đến một tràng âm báo dày đặc. Cô giật mình, chỗ thông báo tin tức hiện lên một hàng chữ số đỏ tươi, đã không nhìn ra số lượng cụ thể.
Số fan mới, bình luận, cùng với tin nhắn riêng hoa cả mắt…… Còn có đề tài bên kia nhiệt độ chưa hề giảm: “Suy Nghĩ Thật Kỹ cuối cùng là ai” và “Hôm nay Suy Nghĩ Thật Kỹ chú ý nam thần chưa?”
Rất nhanh, cô tìm được nguyên nhân của tất cả điều bất thường này.
Ngọn nguồn nằm ở trong đám fan mới có một cái tên là “Phó Thì Cẩn”, được chứng thực là người thu thập kiêm người giám định đồ cổ nổi tiếng.
Trái tim Mai Nhiễm đập “thình thịch thình thịch”, ấn vào weibo của anh, chú ý 1, fan 25679109, Weibo 10.
Cô nín thở tập trung suy nghĩ ấn vào người anh chú ý: Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Hệ thống nêu lên: Chú ý thành công!
Sau đó mặt trên lại bắn ra một cái khoanh tròn: Lựa chọn cho Phó Thì Cẩn một mục.
Ngón tay Mai Nhiễm nhẹ nhàng ấn vào ô “đặc biệt chú ý” kia.
Cô hơi cúi mặt, mặt như hoa đào, sắc mặt như rạng mây đỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc