Mai Nhiễm nghe rất rõ tiếng tim mình đập, giống như nhịp trống mạnh mẽ nhất cô từng nghe, dày đặc mà hữu lực, từng chút từng chút một va vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Cả người cô như mềm nhũn......
"Cẩn thận."
Hơi thở của phái nam lướt nhẹ qua gò má, Mai Nhiễm cảm giác được anh nắm chặt cổ tay mình, ngăn cản cô ngã về phía sau, đợi đến khi cô đứng vững anh lại lễ phép thả lỏng tay.
Cô đang chuẩn bị vòng sang bên kia, ai ngờ anh đã nhường vị trí, Mai Nhiễm ngồi vào trong, nhỏ giọng nói "Cám ơn".
Chú Chu đón đủ người, nhanh nhẹn khởi động xe xuất phát. Thời tiết coi như đẹp, gió nhẹ thoang thoảng, từng hàng cây xanh trôi tuồn tuột qua ngoài cửa sổ. Thế giới này thật sự quá nhỏ bé, đi một vòng, hai người lại gặp nhau ở một thành phố khác.
Anh chính...... chính là "Khách quý" của cha theo lời chú Chu?
"Phó tiên sinh, thật là khéo quá."
Đôi mắt màu nâu ấy cứ như vậy nhìn qua, sâu thẳm như hồ nước, "Tôi cũng vậy, bây giờ tôi mới biết cô là con gái của Mai tiên sinh."
Đơn giản nói ra: Anh cũng bất ngờ đối với lần tái ngộ này.
Tim Mai Nhiễm đập rộn ràng, cười nhẹ nhàng, "Trước lúc này, tôi cũng không biết anh chính là Khách quý của cha tôi."
Cũng vậy.
Nghe vậy, đôi môi lạnh mỏng của người đàn ông chậm rãi cong lên độ cong, ánh mặt trời ngày hè đúng lúc dừng lại trên đường cong ấy, từng tia sáng ôm nhẹ lấy đường nét gương mặt anh trong trẻo mà có phần lạnh lùng, tỏa ra ánh sáng lung linh, cả người anh tựa như đang tỏa sáng.
Mai Nhiễm nhanh chóng nghiêng mặt. Nơi cổ tay dường như còn lưu lại độ ấm, cô không nhịn được xoa nhẹ.
Hành trình từ sân bay về Mai gia kéo dài hai tiếng, vốn dĩ Mai Nhiễm chuẩn bị ngủ hết quãng đường, có điều hiện tại không được.
Lấy từ trong túi ra bình giữ nhiệt, cô định uống miếng nước đỡ khô cổ, không biết tại nào, cô dùng sức xoay vài vòng, nắp bình vẫn không nhúc nhích.
Vì bình giữ nhiệt đựng nước ấm, áp suất bên trong và bên ngoài khác biệt nên hay xuất hiện tình huống này, song bình quá chặt, Mai Nhiễm đành phải nhét lại vào túi.
Nghĩ một lúc, cô lại lấy nó ra, "Anh có thể mở giúp tôi không?"
Phó Thì Cẩn thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì thêm cầm lấy bình. Mai Nhiễm nhìn những ngón tay anh thon dài đặt lên miệng bình, nhẹ nhàng xoay tròn, sau khi xoay vài vòng có một mùi trà sâm thơm nhẹ tỏa ra.
Mai Nhiễm nhận lại bình, thuận tay đưa một chai nước khoáng cho anh, "Lần này là lời cảm ơn thực chất."
Anh nghe hiểu, nhìn chằm chằm vành tai cô đã đỏ hồng toàn bộ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Từ sau kính xe, chú Chu nhìn thấy cảnh này, hiếu kỳ nói, "Nhiễm tiểu thư, trước kia hai người quen nhau à?"
"Gần đây mới quen biết." Mai Nhiễm lại bồi thêm một câu ở trong lòng, "Mày đã biết anh ấy rất lâu rất lâu rồi, vào lúc mà anh ấy còn không biết mày".
Có chú Chu đáp lời, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều, xe chạy qua một ngọn núi, loáng thoáng có thể trông thấy sân nhà họ Mai.
Trong trấn nhỏ thường xuyên có thể nhìn thấy phong cách sân viện độc lập xa xưa, chi chít như sao trên trời, mỗi căn nhà có nét đặc sắc riêng. Tuy Mai gia là phú hộ một cõi, nhưng họ vẫn ở lại nhà cũ do tổ tiên để lại, chẳng qua mấy năm gần đây cấp tiến hơn, có thêm nhiều đồ gia dụng hiện đại.
Biết tiên sinh có khách quý tới chơi, thím Chu sớm quét tước phòng khách sáng sủa sạch sẽ, không có một hạt bụi nhỏ. Đêm qua Phó Thì Cẩn gần như không ngủ, lại ngồi xe cộ mấy tiếng, con người có phần mệt mỏi nên đi nghỉ trước.
Thím Chu dàn xếp xong cho khách, lôi kéo tay Mai Nhiễm, cười ha ha nói, "Nhiễm tiểu thư, nếu không phải trước đó đã biết anh ta là khách của tiên sinh, tôi còn tưởng cô dẫn chàng rể về nhà đấy! Chàng trai này đẹp trai thật, đứng cạnh cô, quả thực là trời đất tác hợp."
Mai Nhiễm nghe được hơi hơi đỏ mặt, "Chu thẩm, bác đừng nói lung tung."
Thím Chu "suỵt" một tiếng giữa làn môi, "Tôi biết rồi. Bây giờ chưa phải không có nghĩa là về sau không phải, gần quan được ban lộc, tôi xem anh chàng này rất khá, khí chất trang nhã kia......"
Đương nhiên cháu biết anh ấy không tệ, Mai Nhiễm nghĩ rằng, chỉ sợ rằng vầng trăng chỉ là ảo ảnh trong nước, dù có quấy nhiều thì ánh trăng kia vẫn nhô lên cao giữa không trung, chẳng phải là mất nhiều hơn được?
"Không nói nữa, " Thím Chu vỗ vỗ tay cô, "Tiên sinh ở khu mộ trên núi, cô chuẩn bị ra đi."
Sinh nhật Mai Hồng Viễn là việc hệ trọng trong tộc. Đủ cuộc xã giao hôm đó bận không thể thoát thân nên lần nào ông cũng trở về trước một ngày, cùng với con gái lên tế bái người vợ đã khuất, một nhà ba người trôi qua sinh nhật yên tĩnh.
Tấm mộ bia bị ánh mặt trời độ lên một màu vàng óng, người phụ nữ trong ảnh với ánh mắt trong vắt, cười dịu dàng, năm tháng trôi qua trong thế giới này dường như không có tác dụng với bà. Bà giống như một đóa hoa mai giản dị trong núi, một mình nở rộ, im lặng úa tàn, lại trôi qua một năm.
"Dung Dung, " Mai Hồng Viễn khẽ vuốt bức anh, "Em vẫn đẹp như thế, mà anh đã già thêm một tuổi." Không còn giọng nói ôn tồn trả lời ông, có chăng chỉ là làn gió từ trong núi thổi tới, hơi lay động vạt áo ông đã vướng bùn đất.
Có tiếng bước chân theo gió truyền tới, Mai Hồng Viễn ngẩng đầu nhìn qua, một bóng người thướt tha từ từ bước tới, ông giơ tay che đôi mắt hơi chói, "Tưởng Tưởng, con đã về rồi."
"Ba ba." Mai Nhiễm đến gần, đặt con hạc trắng ôm trước иgự¢ xuống trước mộ, đặt cạnh một con khác một trái một phải, "Con nghe bác Chu nói ba đã ra đây từ sớm."
"Hiếm khi thanh nhàn, " Mai Hồng Viễn cười nói, "Ba muốn ra đây sớm với mẹ con."
Mai Nhiễm gật đầu, trước tiên thắp cho mẹ cô một nén nhang, "Mẹ, con về thăm mẹ."
Mẹ im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
"Mẹ, mẹ ở bên kia có tốt không? Con và ba đều...... rất nhớ mẹ. Qua hôm nay ba năm mươi mốt, tối hôm qua ba còn lo lắng gọi điện thoại cho con, " Mắt Mai Nhiễm ửng đỏ cười khẽ, "Ba hỏi có loại thuốc nào làm chậm lại tuổi già không, ba nói ba không muốn già đi nhanh như vậy, sợ già quá nhanh mẹ không nhận ra ba......"
"Haiz, " Mai Hồng Viễn thở dài nói, "Tưởng Tưởng, trước mặt mẹ con phải chừa cho ba chút thể diện chứ."
Mai Nhiễm tiếp tục, "Mẹ à, ba chẳng nghe lời gì cả, con bảo ba đừng uống rượu, nhưng anh bí thư nói ba toàn bằng mặt không bằng lòng!"
"Dung Dung, con gái em cũng chẳng ngoan, toàn ăn cơm không đúng giờ, ngủ không đủ giấc, " Mai Hồng Viễn có chút bất đắc dĩ đỡ trán, "Em xem anh có nên tìm một chàng trai giúp anh quản con bé không?"
Mai Nhiễm bĩu môi, "Mẹ xem, ba ghét bỏ con. Ba muốn nhanh chóng gả con ra ngoài đây mà."
Tội danh này Mai Hồng Viễn không gánh vác nổi, ông liên tục xua tay, "Nào có chuyện đó, ba ước gì giữ con bên cạnh cả đời!"
Tưởng Tưởng, ba rất nhớ mẹ con, nhưng ba còn muốn đi cùng con một quãng đường rất dài, rất dài trên cuộc đời này. Ba muốn giao con cho một người đáng giá gửi gắm cả đời, muốn thấy con dựng dục tân sinh mệnh, đợi đến ngày nào đó ba không còn đi nổi. Ba tin tưởng, đây cũng là tâm nguyện của mẹ con
Mai Nhiễm nghe vậy mũi sụt sịt.
Đêm trước ngày mẹ ra đi, có lúc bà như hồi quang phản chiếu, "Hồng Viễn, hình như em hơi mệt."
Cha nắm tay mẹ, nói hết lần này sang lần khác, "Em có thể đi bao xa anh sẽ cùng em đi từng ấy, em đi không nổi anh sẽ cõng em, anh......" Nhưng thời gian vẫn mang đi người ông yêu nhất.
Mai Nhiễm biết, ở trong lòng cha có một nơi vĩnh vẫn giữ lại cho mẹ. Nơi ấy không ai vào nổi.
Hoàng hôn giống như một đôi tay khéo léo, yên lặng nhặt từng ánh nắng chiều phân tán nơi chân trời quay về, giây lát sau thay bằng trăng tròn và các vì sao. Hai cha con sánh vai đạp lên ánh trăng về nhà.
Mai Nhiễm vào bếp nấu mỳ Trường Thọ cho cha, sau khi vân vê còn thừa bột, cô lại cán thành lớp vỏ mỏng để làm sủi cảo. Bà cụ nhà họ Mai có khẩu vị độc đáo, có phòng bếp nhỏ của bản thân, bình thường không ăn chung với mọi người. Cho nên trên bàn ăn ngoài Phó Thì Cẩn, chỉ có cha con Mai Hồng Viễn và Nhị thúc Mai gia - Mai Thanh Viễn.
Thím Chu đặt bát mỳ trước mặt Mai Hồng Viễn, "Tiên sinh, đây chính là món Nhiễm tiểu thư làm vì ngài, độc nhất vô nhị trên thế giới! Chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn!"
Mai Hồng Viễn cười nói, "Cảm ơn bác."
Thím Chu cười tủm tỉm, "Các món ăn trên bàn tối nay cũng là tiểu thư làm, tôi chỉ phụ một tay thôi."
"Phải không?" Mai Hồng Viễn có phần bất ngờ liếc nhìn con gái, thoải mái cười to, "Thế thì ba nên nếm thử xem!"
Ông quay về phía Phó Thì Cẩn, "Thì Cẩn, cháu đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình."
Phó Thì Cẩn gật đầu, gắp một miếng măng, hương vị quả thật không tệ.
Mai Nhiễm liếc nhìn, thấy sắc mặt anh gần đây tốt hơn, trong lòng thở phào.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh. Một thân phong trần mệt mỏi Mai Lương Chi ngửi thấy mùi thơm bước vào, nhanh chóng đi rửa tay, dùng đũa nhét một cái sủi cảo vào miệng, nhai vào cái rồi nuốt xuống.
"Lái xe mấy tiếng, cháu đói quá!" Giọng anh mơ hồ không rõ.
Mai Nhiễm đẩy đĩa tương nhỏ để chấm qua, "Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn."
Mai Thanh Viễn cũng nói một câu, "Đã lên làm giáo sư mà tính tình vẫn vội vàng như thế."
Mai Lương Chi không cho là đúng, "Giáo sư không ăn cơm ạ?"
"Thằng bé này......"
Sau khi rượu chè cơm nước no say, Mai Lương Chi thỏa mãn thở dài, "Bác Cả à, con gái bác đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tương lai anh chàng nào cưới được em ấy thật có phúc!"
Mai Nhiễm biết anh họ của mình không uống được, nhưng lại bị lời "Hồ ngôn loạn ngữ" sau khi say rượu này chọc trúng tâm tư, tai hơi nóng, vụng trộm liếc qua một hướng......
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt đối diện với cô, dường như cô chìm trong nước hồ tháng ba mềm mại, không thể hít thở, không thể tự kềm chế.
Hóa ra từ trước đến nay anh vẫn nhìn cô như thế ư? Lúc này đây, Mai Nhiễm không dời tầm mắt. Đột nhiên cô nhận ra, dường như cô đối với người đàn ông này không giống những người khác.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách vui vẻ nói chuyện phiếm, Mai Nhiễm vào bếp chuẩn bị trà và hoa quả cho họ.
Vừa rửa sạch anh đào, thím Chu hấp tấp chạy vào, "Tiểu thư Mộng Nhiên đã về."