Gấm Rách - Chương 07

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Bạn tôi cô Phó Thánh Hâm
————
Đầu óc cô rối loạn, không hiểu từ lúc nào đã dính vào cái tên này, cô không phải là đang nói chuyện vay nóng với ông ta sao? Hiểu ra sự việc từng chút từng chút một, cuối cùng cô đã hiểu được. Không phải là ông trời rủ lòng thương, không phải là cô may mắn——-là Dịch Chí Duy.
Là cái tin tức đó của cô và Dịch Chí Duy có tác dụng đáng cười! Người người đều cho rằng cô thật sự là tình nhân mới của Dịch Chí Duy, các ngân hàng càng muốn bợ đỡ Dịch Chí Duy, cho nên muốn có kết giao với cô.
Cô thở khó khăn, Từ tổng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, cô không nghe vào đầu một chữ nào.
“Thánh Hâm.” Giọng nói thân thuộc lại xa lạ, là ai đang gọi cô? Cô chần chừ quay mặt lại, sắc mặt cô vốn đã trắng như hoa lê, vừa nhìn vào, ngay cả sắc máu đỏ trên môi cũng biến mất.
Dịch Chí Duy!
Anh vẫn cười tràn đầy phong độ như thế, đi lại: “Thật là trùng hợp, em cũng ở đây.” Từ tổng sớm đã cười như Phật Di lặc: “Cậu Dịch, thật là trùng hợp.”
Cô vốn dĩ không có năng lực suy nghĩ, đờ đẫn ngồi ở đó. Anh dùng hai tay vòng qua cổ cô từ phía sau, thân mật nói: “Đừng tức giận, đâu phải là anh cố ý để cho đám phóng viên đó nhìn thấy.” Vừa nói, vừa cười với Từ tổng: “Cô ấy là như thế, gặp phải chút chuyện liền không thèm để ý đến người khác. Tối qua ở sân bay phóng viên chụp được hai bức ảnh của chúng tôi, cô ấy tức giận, hôm nay ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe.”
Anh thật sự là biết nói dối, nói ra nhưng lời như thế mà không chớp mắt. Cô đẩy anh, anh thuận thế kéo ghế ngồi xuống: “Hai người nói chuyện gì thế?”
Từ tổng thấy tình hình giữa hai người họ, biết rằng đôi tình nhân này đang giận dỗi nhau, chẳng trách vừa nói đến Dịch Chí Duy, biểu hiện của Phó Thánh Hâm không bình thường lắm. Cho nên tươi cười nói: “Chúng tôi đang nói đến cậu đó!”
Anh liếc Thánh Hâm một cái: “Nói tôi cái gì? Thánh Hâm chắc chắn nói tôi không tốt rồi.”
Từ tổng nói: “Đâu có, Thánh Hâm đang khen cậu đấy!”
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô, khiến cô chống đỡ hơi vất vả, đành cúi đầu, Từ tổng vỗ đầu: “Xem trí nhớ của tôi này, hẹn người ta đánh bài, không ngờ lại quên sạch mất. Muộn mất rồi, tôi phải đi đây.” Cười với Dịch Chí Duy: “Cậu và Thánh Hâm cứ nói chuyện nhé, thật là xin lỗi, tôi phải đi trước đây.”
Từ tổng đi rồi, Dịch Chí Duy liền ngồi vào ghế mà Tử tổng ngồi, đối diện với Phó Thánh Hầm, liền cúi đầu xuống nhìn: “Sao thế? Đang khóc à?”
Cô ngẩng mặt lên: “Tôi khóc gì chứ? Tôi cười còn không kịp ấy, họ muốn nịnh bợ anh, cho nên ngay cả tôi cũng được thơm lấy, nhờ phúc của anh, tôi thấy lần này tôi thật sự là biến nguy thành an rồi.”
Anh cười: “Cô hiểu là được. Tôi chỉ cần để người ta biết cô là người phụ nữ của tôi, họ liền nể mặt tôi mấy phần, cô và Hoa Vũ của cô sẽ có cơ hội vùng lên.” Cô kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười: “Cái gì cũng có giá của nó, cô và Hoa Vũ đáng để đưa ra 3 chữ Dịch Chí Duy tôi. Ba chữ này là tấm lệnh bài đó, tiền không thể đổi được, cô định báo đáp tôi thế nào?”
Cô nhìn anh, anh vẫn cười nham hiểm như thế, sự lạnh lẽo trong lòng cô dần dần thấm vào. Cô biết những lời anh nói là nói thật, tên của anh quá đáng tiền, anh thông báo cho thiên hạ cô là của riêng anh, cho nên cô mới được đám ngân hàng ấy đánh giá lại giá trị lợi dụng. Anh sớm đã có âm mưu, anh sớm đã tính toán xong, anh không cần lấy ra tiền bạc thật, cô và Hoa Vũ liền có thể thoát khỏi địa ngục. Cô rùng mình, thật là một người keo kiệt!
Người kinh doanh thông minh tính toán như anh ta, anh ta nhất định sẽ thu lại từ trên người cô lợi ích nhiều hơn gấp 10 lần so với vốn bỏ ra thì mới can tâm, anh ra sẽ muốn cô làm cái gì?
Buổi tối cô ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy có quầng thâm ở mắt. Nhìn vào gương dùng phấn mắt che đi, tô lên màu hồng cũng không được, màu tím cũng không được, cứ giống như là vừa khóc. Bực mình vứt chiếc chổi đi, đập vào gương “choang” một tiếng, lại rơi xuống đất. Dịch Chí Duy lười nhác lật mình: “Sao thế?”
Cô không nói, cúi người xuống tìm chiếc chổi đánh mắt, không biết là đã rơi đi đâu. Bộ quần áo ngủ này lại là kiểu dáng bó sát, eo thắt đến mức vừa nhất, cô cúi ở đó, chỉ cảm thấy quần áo bó đến mức không thở nổi.
“Tìm cái gì thế?” Anh hỏi, “Mới sáng sớm, tôi cho rằng tôi đã được coi là người dậy sớm rồi, cô lại còn dậy sớm hơn tôi.”
Đôi dép trong nhà mềm mại giẫm lên vật cứng nho nhỏ, be bé, cô nhích chân ra, nhặt lên một chiếc chổi nhỏ từ trong lớp lông dài của thảm trải sàn.
Anh đứng dậy, nhìn cô tiếp tục trang điểm, anh nói: “Sao thế? Không ngủ được?”
Cô nhàn nhạt đáp: “Tôi lạ giường.”
Anh cười: “Nếu cô đề nghị đến nhà cô, tôi không phản đối đâu.”
Cô biết rõ không thắng nổi anh về miệng lưỡi, buồn bực nói: “Tôi phải đi rồi.”
“Còn sớm như vậy,” Anh nhìn nhìn đồng hồ, “Đi ăn sáng đánh bóng cùng tôi nhé.”
Cô chưa từng có hứng thú với bất cứ môn thể thao nào, nhưng anh lại rất có hứng thú bỏ công sức cả buổi sáng dạy cô cách cầm gậy. Cô biết dụng ý của anh, cả sân gôn, ít nhất có 5 người trong giới thương nhân nhìn đến mức tròn cả mắt. Đặt biệt là Hà Vĩnh Cơ chủ tịch của ngân hàng Đại Lợi, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được đi đến hỏi: “Vị này là….”
Dịch Chí Duy nói ngắn gọn: “Bạn tôi cô Phó Thánh Hâm.”
“Ồ! Hóa ra là thiên kim của ông Phó Lương Đông. Nghe nói Hoa Vũ bây giờ do cô Phó quản lý. Thật là tuổi trẻ tài cao. Cô Phó xinh đẹp như vậy, lại giỏi giang như thế, Chí Duy, cậu thật là có con mắt tinh tường đấy.”
Không đợi cô lên tiếng, Dịch Chí Duy liền nói: “Tôi và cô Phó chỉ là bạn bè bình thường.” nói chuyện nịnh hót một loạt, rồi lại hỏi, “Khi nào hai người mời tôi uống rượu hỷ thế?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc