Cứ mỗi khi tan học em lại xuống nhà để xe dắt xe ra, Trân đứng đợi ở cổng trường. Nhưng hôm nay dắt xe ra cổng lại chẳng thấy em nó đâu cả, ngồi đợi một lúc thì nhận được tin nhắn: "Hôm nay Trân đi chơi với Trinh, Minh về trước đi nhé ^^". Cái đậu bỏ rơi mình à. Trinh là gấu thằng T.Giang, trong chap 19 em đã giới thiệu rồi đấy ạ. Vậy cũng tốt, thỉnh thoảng thay đổi không khí tí, lúc nào cũng đi với nhau lại nhàm thì ૮ɦếƭ. Giờ này về nhà cũng chẳng biết làm gì, thế là em đành đạp xe đến quán net quen thuộc.
Vừa bước vào quán, anh chủ quán đã nói sang sảng:
-Thằng này dạo này mất tích đâu mà không thấy đến quán nữa vậy?
-Dạ em bận chút việc. - Em tươi cười đáp.
Từ lúc có gấu, em cũng ít lui tới chỗ này, bao nhiêu thời gian thì dành cho Trân hết rồi, muốn tới cũng không được. Em bước tới cái máy quen thuộc nằm ở trong cùng quán. Từ hồi mới chơi ở quán này em luôn chọn máy trong cùng để nhỡ bố mẹ hay thầy cô đi qua thì cũng không nhìn thấy, ngồi nhiều đâm ra thành quen. Nhưng hôm nay chỗ ngồi quen thuộc của em đã có chủ các thím ạ. Một đứa con gái dáng nhỏ nhắn, tóc dài đen mượt. Em thì cũng không bất lịch sự tới nỗi đến đòi lại máy nên ngồi xuống máy bên cạnh nó. Thỉnh thoảng liếc sang bên thì thấy con bé này khá xinh các thím ạ, mặt mũi nhìn hiền hiền, dễ thương, đặc biệt là da trắng lắm các thím ạ, kiểu từ bé đến giờ không ra ngoài ấy. Đang mải ngắm thì bỗng nó quay phắt sang, nhìn thẳng mặt em. Em ngại quá quay mặt lại, chăm chú vào cái màn hình. Nó cũng quay đi cười khúc khích. Lần đầu tiên được trai ngắm hả mày, cười cái éo gì mà cười. Em cũng kệ, bật garena lên đánh DotA. Một lúc sau, nó quay sang em, hỏi:
-Anh ơi máy em nó bị làm sao ấy, anh xem hộ em cái.
-Em bảo anh chủ quán chỉnh cho. - Em thờ ơ đáp.
-Thôi em ngại lắm, anh xem hộ đi. - Nó năn nỉ.
Cái con này lạ thật, ngại cái gì mà ngại. Nghĩ thế thôi chứ em cũng xem giúp cho nó. Cái trình duyệt nó bị đơ, thế là em bật Task Manager lên tắt ứng dụng cho nó. Xong nó cảm ơn rối rít, hỏi:
-Anh có rành công nghệ thông tin không anh?
-Anh cũng biết mấy cái cơ bản thôi. - Em đáp.
-Vậy anh cho em xin nick facebook với số điện thoại đi, cái máy nhà em nó bị sao ấy, có gì anh hướng dẫn em với.
Con này bạo vãi các thím ạ. Trước giờ em chỉ nghe trai đi xin số gái thôi chứ chưa bao giờ thấy gái đi xin số trai, quả này cọc đi tìm trâu rồi các thím ạ. Em cũng đưa nó số điện thoại với facebook không nó lại bảo mình kiêu thì ૮ɦếƭ. Nó vào facebook add em luôn, lại còn vào xem ảnh em.
-Sao trên facebook lung linh thế mà ngoài đời thì... - Nó trề môi.
-Kệ tôi. - Em làm mặt ngầu.
-Hì hì em đùa mà, mà anh tên gì? - Nó hỏi.
-Anh tên Minh, lớp 12. Còn em? - Em hỏi xã giao.
-Em tên Huyền, học lớp 9 trường A. - Nó tươi cười đáp.
-Lớp 9???!!! - Mặt em lộ rõ vẻ sock nặng.
-Uk, lớp 9, sao anh? - Nó hỏi.
-Không, không có gì đâu. - Em vội xua tay.
Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật các thím ạ. Nhìn em nó em đoán ít cũng phải 11, thế nào lại mới lớp 9. Không biết hồi bé mẹ em cho uống sữa gì mà lớn thế, chắc sữa khủng long. Em nó tiếp tục xem phim, còn em thì tiếp tục chơi game. Ngồi cạnh con bé này sao ấy thím ạ, đánh room level 10 mà feed mạng liên tục. Trong lúc ngồi lên bảng đếm số, em ngó sang máy nó thì thấy em nó đang xem "Angel and Demon" các thím ạ, đúng phim em thích. Mấy cái phim chuyển thể từ truyện của Dan Brown em thích lắm các thím ạ, toàn xem đi xem lại, hiểu cặn kẽ mới thôi. Em nó đang xem đến đoạn thằng giáo chủ thị thần ôm quả bom lên máy bay trực thăng lái lên trời ấy ạ. Em nó mặt lo lắng, hai tay che miệng, lẩm bẩm:
-Anh đẹp trai đừng ૮ɦếƭ, đừng ૮ɦếƭ mà.
-Nó không ૮ɦếƭ đâu em, nó chuẩn bị nhảy dù xuống đấy. - Em cười.
-Cái anh này, đang xem phim thì nói trước. - Nó đấm em thùm thụp.
Đến lúc thằng giáo chủ thị thần nó nhảy dù xuống rồi, em nó lại quay sang em lườm, nói:
-Mất hết cả hứng, thôi em về.
-"Anh không giữ" Tiên Cookie Bigdaddy. - Em cười trêu nó.
Nó nhéo em phát xong ra tính tiền luôn. Em cũng chơi thêm tí nữa rồi xách xe về.
Tối nằm trên giường, nhớ lại chuyện hồi chiều, em phải công nhận là con bé này bạo vãi, mới gặp mình mà thân mật như đúng rồi, không sợ mình làm gì à. Đang nằm nghĩ ngợi thì Trân bước vào phòng. Em giả vờ dỗi, xoay người vào trong. Em nó leo lên giường rồi hết lay rồi chọc, hết chọc rồi đấm em. Thấy em im im, em nó mới hỏi:
-Dỗi hả?
Em vẫn im.
-Hihi dỗi rồi kìa. - Em nó cười.
-Ừ dỗi đấy rồi sao, ai bảo lúc chiều bỏ rơi người ta. - Lúc bây giờ em mới mở mồm.
Trân không nói gì, cười cười rồi lại nghịch em tiếp. Em nó còn cù mình nữa chứ, mấy lần suýt nữa là động vào bộ phận nhạy cảm. Bất chợt em vùng dậy, định ôm Trân nhưng bật dậy mạnh quá nên em nó ngã ra giường, em nằm ở trên, chống tay hai bên. Hai đứa nhìn thẳng vào mắt nhau. Nếu bình thường thì Trân đã ngượng rồi nhưng lần này em nó nhìn thật sâu vào mắt em, cái nhìn như xoáy thẳng vào con tim người khác vậy. Rồi từ từ, em hạ đầu xuống, đặt lên môi Trân một nụ hôn nhẹ rồi buông ra, rồi lại tiếp tục một nụ hôn nữa, sâu hơn, lâu hơn. Trân ban đầu hơi rụt rè nhưng về sau cũng bị cuốn vào cuộc chơi, nồng nhiệt đáp trả. Em nó quàng tay lên cổ em, kéo sát em xuống, tay em thì ôm chặt Trân, liên tục di chuyển (di chuyển đến đâu thì các thím biết rồi đấy). Rồi bỗng em chợt nhớ tới cảnh Uyên và thím T trong truyện "Yêu thầm chị họ" hôn nhau sau khi thím T đưa em Uyên về nhà sau khi uống rượu ấy ạ. Câu nói của thím T với em Uyên bỗng văng vẳng trong đầu em: "Làm người mà không biết kiềm chế thì khác nào con chó". Em buông Trân ra. Ban đầu Trân có vẻ ngỡ ngàng xong về sau thì mặt dần đỏ ửng lên, ngượng ngịu. Ngồi im một lúc thì em nó lí nhí:
-Thôi Trân về phòng đây.
-Ừ Trân về đi, muộn rồi. - Em đáp.
Trân về phòng rồi, em khoan khái ngả người ra giường rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...
Giờ hóa, ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Mang tiếng dân ban A mà dốt đặc môn hóa, cũng tại hậu quả của một thời cấp 2 chơi bời lêu lổng. Cũng may là em dự định thi khối A1 nên bỏ cũng không sao, đằng nào cũng chẳng muốn học. Hết nhìn mấy đứa bạn xung quanh đang hì hụp chép bài, em lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm thiên nhiên tươi đẹp. Ôi, bây giờ mới hiểu cảm giác của Tố Hữu trong bài "Khi con tu hú", tuy xác em ở trong lớp nhưng hồn em lại ở ngoài kia, đang bay bổng với trời mây trăng gió. Sau một hồi chu du ra thế giới bên ngoài bằng trí tưởng tượng, em lôi con Nokia cùi bắp ra lướt voz tẹo. Bỗng Trân huých tay em, quay lên thì em nó lườm mình, nói:
-Học đi, mách cô giờ.
-Có hiểu gì đâu mà học. - Em đáp tỉnh bơ.
Trân thở dài một cái rồi lấy quyển vở của em, nói:
-Thôi để Trân chép bài hộ cho, lười đến thế là cùng.
-Hề hề cảm ơn vợ yêu nhá. - Em cười dê.
Trân lườm em phát nữa rồi cắm cúi chép bài cho em. Có gấu nó sướng thế đấy các thím ạ (chọc tức mấy thím FA tí ). Đang lướt voz say sưa bỗng có tin nhắn:
-Biết ai không?
Thằng điên nào vậy trời? Em bèn rep lại:
-Không biết và cũng không cần biết, thế nhé, đang học đừng có nhắn tin.
-Làm gì dữ vậy, em Huyền nè, nhớ không?
-Huyền nào, có nhiều em gái tên Huyền nhắn tin cho anh lắm, phải nói rõ ra chứ.
-Thôi đi ông, chém gió quen thân, em Huyền ở quán net hôm trước nè.
-Nhớ rồi, mà đang giờ học cũng nhắn tin được à, tắt máy học bài đi cháu.
-Anh nhắn tin được thì em cũng nhắn tin được thôi, cơ mà đang làm gì đấy?
-Đang nhắn tin, hỏi ngu.
-Sax nói như anh ai chả nói được.
-Thôi không nói nhảm nữa, có chuyện gì không, đang học mà cứ nhắn tin làm phiền người ta.
-Nhớ anh thì nhắn đó, sao không?
-Đùa nữa là khỏi anh em gì nữa nhé.
-Hihi thì thôi không đùa nữa, mà chiều anh rảnh không, đi ăn với em tí, tiện thể xem hộ em cái điện thoại luôn.
-Ừ được rồi, mấy giờ?
-2h ở quán A gần trường em được không anh?
-Ok, chiều anh qua.
-Hihi pp anh nha.
-Ờ chào em.
Đút máy vào túi quần, em ngẫm nghĩ. Lần đầu tiên được gái chủ động rủ đi chơi, thấy vui vui sao ấy các thím ạ. Khéo em nó thích mình rồi cũng nên. Mải suy nghĩ, quay sang thì thấy Trân đang lườm em sắc như dao cạo, nói:
-Nãy giờ nhắn tin với em nào mà lâu thế?
-Đâu có, lên facebook tí ấy mà. - Em nói dối không chớp mắt.
-Facebook gì mà facebook, chắc lại có em nào rồi chứ gì. - Em nó nguýt dài rồi quay đi.
Em gõ gõ vai Trân rồi hỏi:
-Dỗi rồi hả?
-...
Thấy em nó im im, em vừa làm mấy trò hề vừa luôn miệng nói:
-Bé Trân dỗi rồi, bé Trân dỗi rồi, lêu lêu.
Bị em pha trò, Trân cũng phải phì cười vì cái điệu bộ ngớ ngẩn của em. Em được đà tiến tới:
-Cười trông xinh quá nha.
-Em Minh nói chuyện riêng trong lớp, vào sổ đầu bài. - Cô giáo quát.
Đen vãi *beep*, bao nhiêu đứa nói chuyện, sao cô bắt mình em. Thế là em đành ngồi im thin thít đến cuối giờ, Trân ngồi bên cạnh cứ cười khúc khích, thấy ghét.
Chiều, 2h giờ kém, em lên bộ đồ chất nhất của em: áo sơ mi caro, quần kaki ống côn, giày Vans anti hero, khoác thêm bên ngoài cái áo hoodie Tribal. Thím nào hồi tết thấy thằng nào ăn mặc y như thế mà lảng vảng ở Tiên Du Bắc Ninh thì đích thị là em đấy ạ. Vẫn với con Asama thần thánh, em tràn đầy tự tin đạp tới quán A. Dừng xe tại quán, thì ra đây là quán đồ ăn vặt cho học sinh thím ạ, cũng khá to và đẹp. Bước vào, ngó qua ngó lại chẳng thấy em Huyền đâu, em đành ngồi vào một bàn, gọi một đĩa khoai tây chiên ăn cho đỡ đói. 15 phút sau, em nó mới lò dò đến. Đậu má, bọn con gái đúng là chúa lề mề, em khuyên thím nào đi chơi với gái thì nó hẹn mấy giờ thì cứ đi muộn hơn tầm 15-20p cho đõ phải chờ. Nhìn thấy em, em nó lon ton chạy tới ngồi xuống rồi cười, nói:
-Anh đến sớm thế.
-Có em đến muộn thì có, đâu điện thoại đâu đưa anh xem nào. - Em đáp.
-Lúc trưa anh em mang đi ra hiệu sửa rồi. - Em nó lại cười.
-Ax, thế sao không nhắn tin cho anh? - Em hỏi.
-Hì hì sáng nhắn tin với anh hết tiền rồi. - Em nó bẽn lẽn.
-Làm anh đang có việc cũng phải bỏ để đi. - Em trách móc.
-Anh bận việc gì vậy? - Em nó tò mò.
-Thì việc này này... - Em quay quay cái tay.
-Trời ơi sao anh bậy quá vậy! Không nói chuyện với anh nữa. - Em nó đỏ mặt quay đi.
-Bậy gì mà bậy, anh bận tập tạ mà, lại nghĩ bậy rồi. - Em troll con bé.
-Anh này, toàn trêu em. - Nó nhéo em phát.
Ngồi nói chuyện một lúc thì nó bắt em chở về. Tính em vốn ga lăng với con gái (hay là dại gái cũng không biết nữa) nên tất nhiên là em đồng ý. Đang vi vu trên đường thì bỗng em nó ôm nhẹ vào bụng em.
-Bỏ ra, em làm gì vậy hả. - Em sửng sốt nói.
-Trời lạnh quá, ôm tí cho ấm. - Huyền tỉnh bơ.
-Bỏ ra ngay, người ta thấy bây giờ. - Em cố gỡ tay em nó ra khỏi bụng mình nhưng không được.
-Lêu lêu, không bỏ. - Em nó cười.
-Anh không đùa đâu, bỏ...
Chưa nói hết câu, em bỗng nhìn thấy một bóng hình quen quen. Là Trân, là Trân các thím ạ. Em dừng xe, đứng hình luôn, trân trân nhìn em nó, em nó cũng nhìn em. Vẫn cái nhìn đó thường ngày thấy đáng yêu mà sao nó lại lạnh lùng, xa vời quá. Thấy em bỗng im lặng, Huyền cũng quay ra nhìn, tay vẫn giữ nguyên ở hông em, thấy Trân em nó hỏi:
-Ủa ai vậy anh?
Em không trả lời, vội thanh minh với Trân:
-Không phải như Trân nghĩ đâu, để Minh giải thích.
-Minh không cần phải giải thích gì cả... - Trân vội quay đi và chạy, hai tay che lấy mặt.
Em vội nhảy xuống xe, chạy theo Trân. Nắm lấy tay Trân, em giật lại, định mở miệng thanh minh thì em nó trừng mắt nhìn em, hét to:
-Bỏ tôi ra!!!
Tiếng hét to tới nỗi mọi người xung quanh cũng phải quay lại nhìn. Em á khẩu luôn, em nó vẫn trừng mắt nhìn em, lạnh lùng nhắc lại:
-Bỏ tôi ra.
Trước phản ứng mạnh mẽ của Trân, em đành phải buông tay ra, Trân lại tiếp tục chạy đi. Em buồn bã, lững thững quay về. Huyền chứng kiến tất cả mọi chuyện, chắc nó cũng hiểu. Em tới, nói nhẹ:
-Để anh chở em về.
Em nó không nói gì, ngoan ngoãn leo lên xe để anh đèo về. Thả em nó ở của nhà, em định quay xe thì em nó ngăn lại, rụt rè nói:
-Em xin lỗi, tại em mà...
-Không, em không có lỗi gì cả, tại anh không nói cho Trân trước.
-Anh về cố gắng hòa giải với chị ấy nhé. - Em nó ái ngại nói.
-Ừ. - Em cười nhẹ mà lòng đầy cay đắng.
*****
Em thật lòng xin lỗi các thím vì đã lừa dối anh em bấy lâu nay. Cũng vì nhiều thím gạch đá, đòi post hình chứng minh nên em mới phải lấy tạm hình của người khác trên fb. Nói thật với các thím, Trân không hề cho em biết fb, hay chụp chung với em một tấm hình nào, vì sao sau này các thím sẽ rõ. Về câu chuyện của em, có nhiều thím bảo ảo, giống phim hàn quốc thì em xin trả lời là dựa trên cuộc sống thực của em thôi, nên có 80% là thật, 20% còn lại là em phóng đại lên. Một lần nữa em xin chân thành xin lỗi các thím vì hành động thiếu suy nghĩ của em, còn câu chuyện này, em sẽ viết tiếp, bởi em mong muốn một người con gái đọc được câu truyện này, nên dù các thím có gạch đá, có chửi bới gì thì em cũng viết tiếp mà thôi.
*****
Đạp xe chầm chậm về nhà, con đường cứ như dài thêm vậy. Em đã đánh mất lòng tin của Trân, giờ về không biết giải quyết như thế nào nữa. Tự trách mình sao mà ngu ngốc quá, ૮ɦếƭ vì gái bao giờ cũng là một cái ૮ɦếƭ tê tái. Về đến nhà, lên trên tầng ngó qua phòng Trân thì chưa thấy Trân về, em vội chạy xuống nhà.
-Trân về chưa mẹ ơi?! - Em hỏi mà như hét vào tai mẹ
-Chưa, lúc chiều thấy nó ra ngoài đi chơi đâu đó, giờ vẫn chưa thấy về. Mà mày làm gì mà sốt sắng thế? - Mẹ em hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
-Không có gì đâu mẹ, con hỏi vậy thôi. Con đi ra đây tí nhé!
Không đợi mẹ có đồng ý hay không, em chạy nhanh ra ngoài sân, xỏ chân vào đôi tông chiến rồi nhảy lên con Asama thần thánh, phóng điên cuồng ra đường. Em đạp như điên qua những con đường quen thuộc, chỉ mong hình bóng nhỏ bé thân thương ấy xuất hiện mà sao không thấy. Em liệt kê ra những nơi mà Trân có thể tới trong đầu, nhưng càng nghĩ lại càng rối rắm. Em đi hết nhà con Trinh cùng mấy đứa con gái trong lớp, tìm cả ở mấy quán ăn chúng em thường đến mà vẫn chẳng thấy Trân đâu. Em chỉ sợ Trân nghĩ quẩn rồi lại làm điều gì bậy bạ. Em vẫn cứ phóng xe tìm kiếm trong vô vọng, những giọt nước mắt đã chực trào ra nhưng em cố nén vào.
-Bây giờ mày phải mạnh mẽ, không được yếu đuối - Em tự nhắc nhở mình.
Rồi em rút điện thoại ra gọi cho thằng T.Giang.
-À lố!
-Mày có rảnh không?
-Có, sao?
-Trân đi đâu mất tích rồi, mày đii tìm với tao, nhanh lên!!!
-Ok, tao ra chỗ mày ngay.
-Thôi khỏi, mày với tao chia 2 hướng đi tìm, tao nghĩ Trân không đi xa được đâu.
-Ok!
Tắt máy, em đạp xe ra bờ sông. Tìm khắp nơi cùng chốn rồi, lần này mà không thấy nữa chắc em phải đăng tin tìm trẻ lạc quá. Trời quả không phụ lòng người, Trân đang ngồi bên bờ sông. Em chống xe, từ từ lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Trân. Trân vẫn chẳng phản ứng gì, mắt trân trân xuống dòng nước phía dưới.
-Trân để Minh giải thích, không phải như Trân nghĩ đâu. - Em gãi đầu.
-Cậu không phải giải thích. - Trân lạnh lùng đứng dậy, bước nhanh đi.
Đến nước này không còn gì để mất nữa. Em ôm lấy Trân từ đằng sau, mặc cho em nó giãy giụa, rồi cắn, cấu, làm đủ trò với em, em vẫn siết chặt vòng tay.
-Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!!! - Trân hét to, lạc cả giọng.
-Anh không để mất em đâu! - Em nói rõ ràng từng chữ.
Trân chống cự yếu dần rồi dừng hẳn. Em buông Trân ra, xoay người em nó lại nói:
-Nhìn thẳng vào mắt anh này!
Trân ngẩng mặt lên.
-Cô bé hồi chiều chỉ là anh quen biết thôi, anh chỉ xem nó như một đứa em gái mà thôi.
-Sao tôi có thể tin cậu khi tôi đã chứng kiến cảnh chiều nay. - Trân lạnh lùng nói, từng lời như vết dao cứa vào lòng em.
-Huyền chỉ đùa giỡn mà thôi, em không tin anh sao?
Trân im lặng. Em nắm lấy vai Trân, nhìn thẳng vào mắt em nó:
-Em có tin anh không?
Như không chịu được cái nhìn của em, Trân quay đi. Trân không phản ứng nữa, chắc là hết giận em rồi. Ôm Trân vào lòng, em thủ thỉ vào tai em nó:
-Yêu nhau thì phải tin nhau chứ.
-Em...em xin lỗi. - Trân lí nhí.
-Không, em không có lỗi, người có lỗi là anh. - Em dỗ dành em nó.
-Khi nhìn anh đi cùng cô bé đó, em sợ lắm anh biết không. Em sợ rằng sẽ mất anh, em sợ rằng sẽ không còn anh ở bên cạnh nữa, khi đó thì em biết sống sao. - Trân nói mà giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ au.
Đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt của Trân, em cười trấn an em nó:
-Anh hiểu mà. Em yên tâm, thằng Minh này sẽ mãi mãi bên em thôi, không đi đâu đâu.
Trân ngửa mặt lên cười với em. Khoảnh khắc ấy như ngàn vạn tia nắng xuất hiện sau cơn mưa to vậy, nụ cười ấy làm em ấm lòng lạ lùng. Vẫn ôm chặt lấy em, Trân ngập ngừng hỏi:
-Anh có thể hứa với em điều này được không?
-Điều gì?
-Anh sẽ không bao giờ buông tay em.
-Được rồi, anh hứa. - Em cười nhẹ.
Trời bắt đầu tối, em nói với Trân:
-Thôi mình về.
Em nó ngoan ngoãn ngồi lên yên xe để em chở về. Trên đường bỗng điện thoại rung, đưa lên nghe thì hóa ra thăng T.Giang:
-Mày tìm thấy Trân chưa?
-Rồi, tìm thấy cách đây gần nửa tiếng rồi.
-Mẹ mày, tìm thấy không báo cho tao, làm tao tìm gần ૮ɦếƭ.
-Cảm ơn mày.
-Đm, hôm nay ăn gì mà lịch sự vậy mày, mai bao tao Rồng đỏ là được rồi.
-Ừ, ok, mày về đi.
-Ờ, bye bye con tró.
Đút điện thoại vào túi quần, em thấy mình thật may mắn khi có một thằng bạn tốt. Đúng là khi hoạn nạn mới biết ai là bạn, ai là thù.
Ăn cơm xong, em xán tới định phụ giúp mẹ với Trân rửa bát nhưng bị đuổi lên không thương tiếc. Leo lên tầng, em lôi sách vở ra học bài. Em quyết tâm rồi, em sẽ cố công học hành để mai sau thành đạt, để Trân không phải hối tiếc vì đã yêu em. Ngồi học được một lúc bỗng có tin nhắn đến.
-Mày liệu hồn thì tránh xa Huyền ra! - Thằng dở hơi nào đó nhắn tin cho em.
-Ai đấy? - Em nhắn lại.
-Mày không cần biết, biết người biết ta đi, đũa mốc mà chòi mâm son. - Nó nhắn lại, vẫn dữ cái giọng điệu cộc cằn.
Em kệ mẹ nó luôn, chắc lại thằng nào theo đuổi bé Huyền rồi nhắn tin đe dọa thôi. Chắc thấy em không trả lời, một lúc sau nó nháy máy em liên tục. Bị nó làm phiền, em bực quá nghe máy, chửi:
-Đmm gọi gọi cl.
-Tao nói rồi đấy, mày không biết điều thì mày ૮ɦếƭ con ạ. - Một giọng trầm trầm vang lên trong điện thoại.
Nói xong nó tắt máy luôn, không nháy nữa. Các bác sĩ bệnh viện tâm thần bây giờ quản lý lỏng lẻo thật, để cho bệnh nhân nó dùng điện thoại nghịch nữa, vô trách nhiệm vãi.
Một lúc sau Trân lên phòng em, ngồi lên giường. Em hỏi:
-Em không học à?
-Anh, tối nay em ngủ cùng anh được không?