Lâm Hàn ngồi ngoài phòng khách, xem qua bản kế hoạch chi tiết cho buổi đấu thầu sẽ được tổ chức vào ba ngày tới. Ông dự định làm một bữa tiệc rượu ngay trong biệt thự, mục đích tìm đối tác cho dự án chỉ là phụ, còn thực chất Lâm lão gia muốn chọn lấy một chàng trai ưu tú, môn đăng hộ đối với Khiết Băng, để làm chỗ dựa cho cô cả đời.
“Đình Khả, cháu mau xem thử bản kế hoạch này một chút đi.”
Cô ngồi xuống, nhận lấy tệp tài liệu từ tay Lâm lão gia để đọc. Khiết Băng hơi nhíu mày, xem qua không giống như một buổi đấu thầu gì cả. Rốt cuộc ông đang muốn làm gì?
“Cậu tổ chức tiệc rượu, phải chăng còn có ý đồ khác?”
Lâm Hàn thư thái uống một tách trà, chầm chậm nói:
“Cháu hiểu ý cậu mà. Đình Khả, cậu làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”
Khiết Băng khẽ thở dài, biết ông đang muốn sắp xếp điều gì. Quan trọng là ý ông đã quyết, cô có muốn thay đổi cũng không được.
Cứ xem như một bữa tiệc giao lưu, mở rộng thêm mối quan hệ vậy.
Khiết Băng xin phép Lâm lão gia trở về phòng để nghỉ ngơi. Cô nằm trên giường, cùng hai tiểu bảo bối đọc truyện tranh. Đang kể chuyện hăng say, bất giác An An ngừng lại, hỏi:
“Mẹ, chú đẹp trai lần trước có phải là ba của con và Ân Ân không?”
Cô ngây người, nhìn vào khuôn mặt bé bỏng kia. An An hỏi như vậy có lẽ vì nhiều lần nghe được Khiết Băng đối đáp cùng với Thẩm Hạo Khanh. Một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy, thật khiến cô phải bất ngờ.
Đình Ân cũng nhìn về cô, như mong đợi câu trả lời. Trước ánh mắt thơ ngây của hai con, Khiết Băng có chút bối rồi, không biết nên nói thật hay giấu giếm chuyện Thẩm Hạo Khanh là cha ruột của bọn trẻ nữa.
Cuối cùng, cô gật đầu. Gương mặt của hai tiểu bảo bối bừng sáng, Khiết Băng có thể cảm nhận rõ được sự háo hức trong người hai đứa trẻ. Lần đầu tiên biết về cha ruột của mình, khiến bọn trẻ vui đến thế sao?
“Mẹ, vậy bao giờ ba mới về đây sống cùng chúng ta?”
Khiết Băng chỉ cười không đáp. Cô gấp quyển truyện tranh lại, bảo hai đứa trẻ đi ngủ sớm. Chờ khi con ngủ say, cô mới một mình ra ngoài ban công ngồi, uống rượu quên sầu.
Rượu chát, nước mắt thì cay. Lòng người đã lạnh, sao hoài nhớ nhau…
…
Ba ngày sau,
Biệt thự nhà họ Lâm tổ chức một bữa tiệc rượu lớn. Danh sách khách mời tham gia đều là những doanh nhân trẻ tương đối thành đạt, mục đích đến đây không chỉ muốn trúng thầu vào dự án mới của JR, mà hơn hết, bọn họ đều muốn được lọt vào mắt xanh của Lâm lão gia và cô cháu gái Lâm Đình Khả, sau này sẽ có cơ hội trở thành cháu rể nhà họ Lâm, mở rộng cơ đồ.
Lâm Hàn ngồi trong phòng giám sát, từ camera có thể quan sát toàn bộ khung cảnh diễn ra bên ngoài bữa tiệc. Ông đặc biệt chú ý đến cử chỉ của một vài người, tất nhiên trong số đó không thể thiếu Thẩm Hạo Khanh – người mà ông muốn tác hợp cho cháu gái mình nhiều nhất.
“Chủ tịch, những gì ngài dặn tôi đi sắp xếp đã xong cả rồi.”
Lâm Hàn gật đầu hài lòng, tiếp tục quan sát màn hình lớn trước mặt.
Ông đã cho người bố trí rất nhiều mỹ nữ, để thử lòng kiên định của những chàng trai trẻ ngoài kia. Hầu hết ai cũng từng ngõ ý muốn được làm quen với cháu gái ông, nhưng trong tâm họ nghĩ gì, ông phải đánh giá qua mới được.
Chưa đầy nửa tiếng, đã có rất nhiều người khiến ông không hài lòng. Vừa mới bị mỹ nữ nói vài ba câu quyến rũ, hồn của bọn họ đã bay tận lên mây rồi.
Màn hình chuyển sang phía Thẩm Hạo Khanh. Hắn đang đứng uống rượu một mình, mắt ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm bước lại, tay nâng ly rượu vang đến trước mặt hắn.
“Quý ngài, uống với tôi một ly được không?”
Thẩm Hạo Khanh vì phép lịch sự, nên cũng cầm ly rượu uống với cô ta.
Hắn không ngờ đến người phụ nữ kia giở trò, lân la về phía hắn, bàn tay đặt lên иgự¢ hắn, bắt đầu sờ mó.
“Này, có muốn cùng em tận hưởng một đêm ngọt ngào không?”
Thẩm Hạo Khanh lập tức đẩy cô ta ra, sắc mặt lạnh tanh, quát:
“Cút!”
Ở trong phòng giám sát, Lâm Hàn tỏ ra khá hài lòng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ông còn muốn thử Thẩm Hạo Khanh thêm vài lần nữa.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lâm Hàn và Khiết Băng bước ra, mọi người liền hướng về phía sân khấu lớn.
Những chàng trai vây quanh cô không phải ít, Thẩm Hạo Khanh còn tận mắt chứng kiến cô cười đùa vui vẻ với bọn họ, trong lòng hận đến mức không thể khiến đám người này lập tức biến mất được.
“Các vị đừng nôn nóng, tối nay chỉ là một bữa tiệc giao lưu dành cho mọi người. Về kết quả đấu thầu, tôi tự có cách xem xét và tìm ra người thích hợp. Xin hãy kiên nhẫn chờ bên JR báo lại.” Lâm Hàn nói.
Khiết Băng đi chúc rượu rất nhiều người, nhưng lại không thèm nếm xỉa đến Thẩm Hạo Khanh. Hắn năm lần bảy lượt muốn tiếp cận cô, đều bị người khác cản đường.
“Mẹ nó! Đấu thầu gì chứ? Đây đều là kẻ đến để ςướק Khiết Băng của mình mà.” Hắn tự bất mãn trong lòng.