Hiên tổng và Ninh Khiết Quỳnh nhanh chóng bị Trình Kiên bắt lại, bọn họ liên tục cầu xin anh ta tha cho một lần. Trình Kiên thấy hai con người kia vẫn còn có ích, bèn giữ lại để họ lập công chuộc tội.
Trình Kiên quay về Pháp. Sở Trạch được đưa đến biệt thự riêng của anh ta, hiện tại vẫn đang hôn mê sâu. Anh ta gọi Ninh Khiết Quỳnh đến, chuẩn bị giao cho người phụ nữ này một nhiệm vụ quan trọng.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút căng thẳng, Trình Kiên khẽ nâng nhẹ cằm cô ta lên, hai mắt nheo lại như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Anh ta cười đầy mỹ mãn, nói:
“Trời cho cô dung mạo xinh đẹp này quả thật không uổng.”
Nói rồi Trình Kiên vỗ tay thật to, gọi người đang chờ ở bên ngoài vào. Ninh Khiết Quỳnh khá ngạc nhiên về sự xuất hiện của kẻ lạ mặt. Ông ta mặc trang phục Ai Cập cổ đại, bề ngoài nhìn có vẻ rất thần bí.
“Trình tổng, đây là…” Ninh Khiết Quỳnh hỏi.
Trình Kiên không trả lời câu hỏi của cô ta, mà trực tiếp bảo người đàn ông kia tiến hành nghi thức. Ông ta là một pháp sư Ai Cập do Trình Kiên thuê về, chủ yếu để làm đảo điên tâm thức của Sở Trạch.
Người kia lấy ra một viên thuốc đen ngòm, nhét vào miệng anh. Một lúc sau anh đã tỉnh lại, thần trí mơ hồ. Ông ta liền dùng thuật thôi miên nghiên cứu nhiều năm, từ từ tẩy sạch não Sở Trạch.
“Ninh Khiết Quỳnh, nghe cho rõ đây, từ nay Sở Trạch sẽ trở thành anh trai của cô.”
Người phụ nữ kia há hốc mồm, sao có thể được chứ? Cô ta lắp bắp, nói:
“Không… không thể nào! Hắn ta chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức đó.”
Anh ta cười khẩy, đáp lại:
“Không có gì mà Sở Trạch này không làm được cả.”
Quả đúng như vậy, từ khi anh tỉnh dậy chỉ nhớ mỗi Ninh Khiết Quỳnh. Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, thì lầm tưởng đó là em gái của mình. Ninh Khiết Quỳnh ban đầu còn e dè, sau đó thấy không có gì bất ổn, nên bắt đầu diễn kịch.
“Sở Trạch, anh mau ngồi dậy ăn chút cháo đi.”
Anh không còn nhớ gì, bèn hỏi cô ta về những chuyện trong quá khứ. Ninh Khiết Quỳnh rơm rớm nước mắt, bịa ra một câu chuyện đau lòng:
“Mấy năm nay em sống vô cùng cực khổ, khó khăn lắm mới được đoàn tụ cùng anh. Sở Trạch, anh có còn nhớ ai đã hãm hại chúng ta thành ra nông nỗi này không?”
Anh nhíu mày, đầu óc trở nên lẫn lộn, nhớ nhớ quên quên, từng mảng kí ức như thể bị xáo trộn vào nhau, thật giả bất phân.
“Là ai? Khiết Quỳnh, em bình tĩnh nói cho anh biết.”
Ninh Khiết Quỳnh nắm chặt hai tay vào gấu váy, gương mặt lộ ra vẻ căm thù. Cô ta mím chặt môi, run rẩy.
“Chính là Lâm Đình Khả, là cô ta đã hại em sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Ninh Khiết Quỳnh nhớ lại những chuyện năm năm trước, khi mà Khiết Băng rời đi thì Cao Minh Viễn cũng biệt vô tăm tích. Trên các bản tin kinh tế trong nước ngày nào cũng đưa tin về hắn ta, loan truyền tin tức đứa con riêng nhà họ Thẩm tuyên bố rút khỏi tập đoàn, nhường lại toàn bộ cổ phần cho Thẩm Hạo Khanh.
Người đời lại đồn đoán hắn đã ૮ɦếƭ, lúc ấy Ninh Khiết Quỳnh như thể phát điên lên, đi khắp nơi tìm tung tích Cao Minh Viễn nhưng chẳng được. Thẩm Hạo Khanh càng không nể nang Ninh gia, sau khi Ninh lão gia phát cơn đau tim mà qua đời, hắn đã thâu tóm tập đoàn nhà họ Ninh, bức bách Ninh đại phu nhân đến phát điên phải vào viện tâm thần.
Ninh Khiết Quỳnh một mình lưu lạc, rồi gặp được Hiên tổng. Từ chỗ của người đàn ông này, cô ta quen được với Trình Kiên.
Cô ta hận Thẩm Hạo Khanh đến thấu xương tủy, càng thêm căm thù Khiết Băng. Nếu không phải vì cô, người đàn ông kia cũng không nhẫn tâm đến như vậy.
“Sở Trạch, anh giúp em báo thù có được không?” Cô ta nắm lấy tay anh, khuôn mặt ủy khuất cầu xin.
Sở Trạch chỉ nghe từ một phía, trước câu chuyện tự thêu dệt nên của Ninh Khiết Quỳnh. Anh hết lòng tin tưởng cô ta mà nỗi căm thù đặt hết lên người Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để em gái anh chịu thiệt thòi.”
…
Thẩm Hạo Khanh sắp xếp lại công việc, chuẩn bị bay sang Pháp tìm Khiết Băng. Hắn tiếp tục cho người điều tra về công trường của Trình Kiên, nếu có gì bất thường phải lập tức liên hệ.
Về sự nghi ngờ đối với An An và Ân Ân, hắn ngay lập tức làm thủ tục giám định quan hệ huyết thống. Hai đứa trẻ khoảng tầm bốn tuổi, cho nên Thẩm Hạo Khanh dám khẳng định chúng chính là máu mủ của mình.
Khiết Băng rời đi được năm năm, với tính cách hướng nội và mang trong mình trái tim bị tổn thương kia, cô không có lý nào lại kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác nhanh như vậy. Thẩm Hạo Khanh biết chắc cô chỉ viện lý do để lừa gạt mình, mong sao hắn dẹp bỏ hy vọng với cô gái nhỏ.
“Khiết Băng, lần này có thế nào anh cũng phải đem mẹ con em trở về.”
Để bắt đầu kế hoạch theo đuổi lại vợ, Thẩm Hạo Khanh bèn tìm thêm thông tin về cuộc sống trong suốt năm năm qua của Khiết Băng, từ thói quen sinh hoạt đến các mối quan hệ của cô, hắn đều muốn tra rõ.
“Chuẩn bị thêm quà, sau khi xuống máy bay chúng ta sẽ đến Lâm gia một chuyến.” Hắn nói với thư ký riêng của mình.