Sau khi Hiên tổng và Ninh Khiết Quỳnh bỏ trốn, Trình Kiên đã cho người ráo truy tìm bọn họ. Anh ta cũng đến tận khách sạn nơi Thẩm Hạo Khanh ở để gặp hắn, hỏi cho rõ chuyện ở công trường.
“Trình tổng, chính là phòng này. Anh có muốn trực tiếp vào bên trong không?”
Trình Kiên gật đầu, người kia lập tức đập mạnh cửa. Thẩm Hạo Khanh đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài bèn ra xem thử.
Hắn vừa mở cửa, người của Trình Kiên đã xông vào. Anh ta từ phía sau bước lên, nắm lấy cổ áo của Thẩm Hạo Khanh, kéo mạnh:
“Rốt cuộc cậu đã giở trò gì để xúi giục đám công nhân kia dừng thi công hả?”
Thẩm Hạo Khanh không hề hất tay Trình Kiên ra, trái lại còn rất bình tĩnh mà đối đáp:
“Tôi không thích bị nắm cổ áo khi nói chuyện, tốt nhất thì anh nên bỏ tay ra đi.”
Trình Kiên lấy lại bình tĩnh, buông cổ áo của Thẩm Hạo Khanh ra. Hắn bình thản chỉnh lại phần vải bị nhăn nheo, hai mắt vẫn hướng về phía trước, quan sát động thái của người đàn ông trước mặt.
“Cậu muốn gì?” Trình Kiên hỏi.
Thẩm Hạo Khanh biết thế nào anh ta cũng tìm đến, nên sớm đã có sự chuẩn bị. Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu châm biếm:
“Trình tổng, tôi chỉ muốn biết bạn của mình đã gặp chuyện gì ở đây? Rốt cuộc ai đã đưa cậu ấy đi, và người đó làm như vậy vì mục đích gì?”
Thẩm Hạo Khanh đang ám chỉ đến Sở Trạch, nhưng Trình Kiên lại vờ như không biết, nhíu mày khó hiểu trước lời nói của hắn. Sớm biết anh ta không dễ dàng gì khai ra tung tích của Sở Trạch nên Thẩm Hạo Khanh cũng không mong chờ lắm.
Hắn tự có cách để tìm người, nói mấy lời này cũng chỉ để Trình Kiên có chút kiêng dè với mình.
“Tại sao lại hỏi tôi những chuyện này? Cậu đang có ý gì?”
Thẩm Hạo Khanh nhìn vẻ tự đắc của người đàn ông trước mặt, thật đáng đánh. Tức thì, hắn vung nắm đấm lên, giáng thẳng vào khuôn mặt của Trình Kiên.
Hự!
“Tên khốn này, sao mày dám…” Người của anh ta lăm le xông đến, nhưng bị giữ lại.
“Ngại quá! Tâm trạng của tôi dạo này không tốt, lỗ mãng rồi!” Thẩm Hạo Khanh cười khẩy.
Lúc này hắn mới tiến thêm một bước, lôi mạnh cổ áo của Trình Kiên như cách anh ta làm ban nãy, rồi nhấn mạnh:
“Chuyện ở công trường không quan trọng, chuyện của Sở Trạch tôi cũng có thể tự mình tra ra được. Ngay lúc này, vấn đề mà tôi khá quan tâm chính là…” Hắn ngừng lại một chút.
Đôi chân mày rướn cao lên, cánh tay ra tăng thêm lực siết lấy cổ áo người đàn ông kia. Khuôn miệng nhoẻn lên nụ cười ૮ɦếƭ chóc, như một lời cảnh báo chân thành.
“Anh và vợ tôi, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Trình Kiên không đáp, Thẩm Hạo Khanh vốn không cần biết câu trả lời. Hắn xoay người bỏ đi, để lại anh ta đứng ngoài hành lang với mấy tên thuộc hạ.
Anh ta không hề tức giận, còn thấy chuyện này càng thêm thú vị. Suýt chút nữa thì Trình Kiên quên mất Thẩm Hạo Khanh còn một điểm yếu chí mạng, đó là Khiết Băng!
“Biến người phụ nữ của mày thành của tao, để xem đến lúc đó mày còn cao ngạo được đến đâu?”
…
Khiết Băng xuống máy bay, rồi về thẳng biệt thự nhà họ Lâm. Cô sai người nhanh đi nấu cháo, còn mình thì bế An An lên phòng nghỉ mệt.
“Ân Ân ngoan, con ngồi ở đây một lát nhé.” Cô để con trai của mình ngồi đợi dưới phòng khách.
Một mình Khiết Băng không thể cùng một lúc chăm sóc hai đứa trẻ, hiện tại An An vừa mới khỏi bệnh, nên cô chỉ có thể ưu ái cho con bé hơn anh trai của mình một chút.
Quay trở lại phòng khách, Khiết Băng ôm lấy con trai của mình. Lâm lão gia vừa về đến đã vào thẳng phòng đọc sách, nói chuyện cùng ai đó. Đến khi ông trở ra liền đến chỗ Khiết Băng, ngồi xuống.
“Cậu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Hàn lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về đằng trước như muốn che giấu điều gì đó. Ông nói:
“Ngày mai cháu không cần đến công ty đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi một hôm cho khỏe lại. Còn nữa, bên phía Trình Kiên cũng không cần liên lạc thường xuyên, nếu không phải bàn việc làm ăn thì cháu đừng đến gặp nó.”
Khiết Băng khá bất ngờ, lúc trước cô cứ nghĩ Lâm Hàn luôn cố gắng tác hợp Trình Kiên cho mình. Xem ra cô đã nhầm rồi.
Lâm lão gia trở về phòng nghỉ ngơi, cô vẫn ngồi chơi cùng Đình Ân trong phòng khách. Ông đi được một lúc thì Khiết Băng nhận được một cuộc gọi.
“Lâm tiểu thư, không xong rồi, lúc chúng tôi hộ tống Sở Trạch lên máy bay thì bị người khác chặn đường, sau đó đưa anh ấy đi mất rồi.”
Khiết Băng sững sờ, lắp bắp nói không tròn câu:
“Cậu… cậu nói sao? Anh trai tôi…”
Anh ta kể sơ lại với cô tình hình, đám người kia rất đông, còn mang theo cả hàng cấm, như để chắc chắn mang được Sở Trạch đi vậy.
Khiết Băng run run cầm chiếc điện thoại, sắc mặt nhợt nhạt hẳn. Cô không hiểu là ai đã có thù oán sâu đậm với anh trai mình, mà năm lần bảy lượt muốn nhắm thẳng vào anh ấy như vậy.