Đã ba ngày rồi, Thẩm Hạo Khanh không liên lạc được với Sở Trạch nên vô cùng lo lắng. Lúc trước hắn từng cho người lần theo tung tích của anh, nhưng đột nhiên lại mất dấu.
Lo sợ anh xảy ra chuyện, Thẩm Hạo Khanh liền đặt vé máy bay, tự mình sang Ai Cập một chuyến.
“Đã tra ra được gì chưa?”
“Người của chúng ta nói sau khi Sở thiếu vào buổi đấu giá từ thiện thì không thấy trở ra nữa.”
Thẩm Hạo Khanh tìm hiểu thì biết được người đứng đằng sau tổ chức hoạt động kia là tổng giám đốc Hiên của tập đoàn LK.
Hắn từng hợp tác làm ăn với ông ta một lần, xem như cũng gọi là người quen.
“Chuyến này tôi sang Ai Cập, không được tiết lộ cho bất kỳ ai hiểu chưa? Kể cả phía Hiên tổng cũng không cần báo trước, chúng ta sẽ trực tiếp đến gặp ông ta.”
…
Sáng ngày hôm qua Khiết Băng đến tập đoàn LK tìm Hiên tổng nhưng thư ký của ông ta lại viện cớ, không cho cô gặp mặt. Hiện tại Khiết Băng vẫn đang cho người nghe ngóng hành tung của ông ta, tìm cơ hội để nói chuyện.
“Rõ ràng đã ký hợp đồng rồi, sao có thể trở mặt nhanh như vậy chứ! Nhưng mà cậu cứ yên tâm đi, cháu sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.” Khiết Băng báo tin về cho Lâm Hàn.
Cô nằm dài ra ghế nghỉ mát ở khu hồ bơi trong khách sạn. Cứ tưởng sẽ có vài ngày để thư giãn đầu óc, ngờ đâu chuyện không may mắn lại cứ ấp tới.
“Đình Khả, chuyện hợp đồng mua bán đất đã giải quyết đến đâu rồi?” Trình Kiên tiến dần về phía cô.
Khiết Băng khẽ thở dài, xem xét tình hình trước mắt không mấy khả quan lắm. Dù phía LK mới là bên vi phạm hợp đồng, nhưng nếu để mảnh đất đắc địa đó lọt vào tay người khác, cô không phục.
“Tôi sẽ tìm Hiên tổng để thương lượng. Trình Kiên, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Anh ta nghe vậy, liền đề nghị:
“Đình Khả, hay là tôi đứng ra giúp em giải quyết chuyện này. Thấy thế nào?”
Khiết Băng vội lắc đầu từ chối. Đây không phải là khó khăn đầu tiên từ khi cô dấn thân vào thương trường, cho nên cô tự có cách để đàm phán ổn thỏa với người của LK.
Trình Kiên hơi hụt hẫng, rõ ràng anh ta đoán chắc rằng cô sẽ đồng ý. Ngờ đâu Khiết Băng không thèm suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối.
“Nhận lấy sự quan tâm tôi dành cho em khó khăn đến thế sao?” Anh ta cười khẩy.
Khiết Băng nhún nhẹ vai, bày tỏ thái độ hết sức bình thường. Tại sao cô phải nhận sự giúp đỡ từ Trình Kiên chứ? Sự quan tâm của anh ta mang theo vụ lợi, cô không dám tiếp nhận!
Khiết Băng trở về phòng, quả nhiên ngay chiều hôm đó đã nhận được tin tức của Hiên tổng. Cô nhanh chóng thay đồ, rồi bắt taxi đến địa chỉ bên dịch vụ thám țử çɥñğ cấp để tìm ông ta.
Tiếng nhạc xập xình ở nơi này làm cho Khiết Băng không được thoải mái. Cô đến trước một căn phòng VIP nằm trên tầng hai của quán bar, liền bị chặn lại.
“Đứng lại, cô không được phép vào trong này đâu!”
“Phiền anh thông báo với Hiên tổng một tiếng, Lâm Đình Khả muốn gặp ông ấy.”
Người kia vào trong thông báo, tổng giám đốc Hiên lắc đầu không muốn gặp. Ở bên ngoài, Khiết Băng lợi dụng sơ hở của bảo vệ, mạnh dạn mở cửa đi vào.
“Hiên tổng, đối tác làm ăn thân thiết, ông cũng không muốn gặp sao?”
Ông ta nghe Khiết Băng nói vậy thì có chút khó xử, vội chỉ tay về phần ghế trống ở đối diện, ý muốn cô ngồi xuống.
“Dù sao bây giờ cũng là thời gian nghỉ ngơi, Lâm tổng sao phải nghiêm túc như vậy?”
Khiết Băng cười khinh trong lòng. Ông ta hết lần này đến lần khác muốn tránh mặt cô, vậy mà lại tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
Cô không có thời gian để vòng vo với người đàn ông này, liền lấy ra bản hợp đồng trong túi xách, đặt xuống bàn, chất vấn:
“Hiên tổng, rõ ràng hai bên đã bàn xong hợp đồng mua bán đất, bây giờ phía LK lại muốn đơn phương hủy hợp đồng. Theo nguyên tác, chúng tôi có thể đòi các người bồi thường hợp đồng có phải không?”
Người đàn ông kia chỉ tay vào mức giá trên hợp đồng, thản nhiên đáp:
“Lâm tiểu thư, cô cũng biết tình hình kinh tế đang trong giai đoạn khó khăn mà. Mảnh đất đó được rất nhiều người nhắm đến, nếu bên phía JR muốn có được, vậy tăng giá cao chút đi.”
Khiết Băng cuối cùng đã hiểu được ý đồ của người đàn ông này. Loại người không giữ chữ tín như ông ta, cô cực kỳ ghét. Nếu đã không coi trọng JR, cô cũng không cần nhiều lời.
“Vậy là Hiên tổng vẫn muốn vi phạm hợp đồng sao?”
“Lâm tổng, chúng tôi chỉ nhìn nhận theo giá cả thị trường tôi. Cô đâu cần làm khó…”
“Nếu phía LK đã không muốn hợp tác, vậy thì không cần hợp tác nữa.” Khiết Băng ngắt ngang lời ông ta.
Cô lấy ra trong túi xách một tệp hồ sơ khác, đẩy thẳng đến chỗ tổng giám đốc Hiên.
“Mời Hiên tổng xem qua biên bản bồi thường hợp đồng và xác nhận lại. Tiền vi phạm hợp đồng tổng cộng năm triệu USD, phiền ông thanh toán trong thời gian sớm nhất.”
Khiết Băng cầm theo túi xách, chuẩn bị rời khỏi. Hiên tổng thấy tình hình trước mắt vượt ra ngoài tầm dự đoán, bèn vội vã đuổi theo cô.
“Lâm tiểu thư, xin dừng bước.”
“Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, có chuyện gì để hôm khác nói đi.” Khiết Băng mạnh miệng đáp trả lại.
Cô ra đến cửa liền bị bảo vệ chặn lại, Khiết Băng ngoáy đầu nhìn Hiên tổng, cười khẩy:
“Người của ông là đang muốn làm khó tôi sao?”
“Lâm tiểu thư, chuyện hợp đồng chúng ta từ từ thương lượng lại có được không?” Ông ta nhanh nhạy lên tiếng.
Tiếc là Khiết Băng không phải kiểu người dễ dãi như vậy, mảnh đất kia cô chắc chắn phải có được, nhưng ít nhất cũng cho người đàn ông kia một bài học trước đã.
“Để tôi suy nghĩ thêm đã, bao giờ tâm trạng tôi tốt lên sẽ bàn bạc với ông sau.”
Sở Trạch bị bắt đưa đến một căn nhà kho bí mật. Ở đây anh đã nghe rõ âm mưu của Trình Kiên và Ninh Khiết Quỳnh. Hai con người độc ác đó không chỉ muốn hãm hại Thẩm Hạo Khanh mà còn muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Lâm. Suốt mấy ngày nay anh luôn tìm cách trốn khỏi nơi này, nhưng lần nào cũng bị bắt lại.
Sở Trạch bị bọn chúng đánh không thương tiếc, khắp người đều là vết máu bầm. Ninh Khiết Quỳnh nhân lúc Trình Kiên không có ở đây liền đến tìm anh, dở giọng cảnh cáo:
“Anh nên nhìn nhận rõ hoàn cảnh trước mắt của mình đi, phản kháng chỉ vô dụng thôi.”
Sở Trạch nhắc đến chuyện cũ, mong sao Ninh Khiết Quỳnh còn chút nhân tính mà cứu anh ra khỏi nơi này. Nhưng mà anh đã nhầm, khi cô ta nghe đến quá khứ của mình thì càng thêm giận dữ.
“Ninh Khiết Băng là em gái anh, không phải em gái tôi. Cuộc đời tôi trở nên thê thảm như thế này đều do nó, do anh và cả tên khốn Thẩm Hạo Khanh nữa. Ba kẻ các người, đừng ai mong được sống yên ổn.”