Thuộc hạ của Thẩm Hạo Khanh dùng roi da, quất vun ✓út vào tấm lưng người đàn ông mặt sẹo. Ông ta cắn răng chịu đau, nhất quyết không chịu cầu xin hắn.
Đến khi ông ta được hạ xuống đất, khắp người đã bê bết máu. Thẩm Hạo Khanh nắm tóc ông ta lôi ngược lên, quát:
“Ông vẫn cứng đầu không chịu nói sao?”
“Tao không biết gì hết. Mày có đánh ૮ɦếƭ tao cũng thế thôi.”
Thẩm Hạo Khanh hừ lạnh, để lão Bách ૮ɦếƭ như vậy thì quá hời cho ông ta rồi. Hắn ngoắc tay sai thuộc hạ đưa điện thoại cho mình, giơ đến trước mặt người đàn ông kia:
“Này, ông còn nhận ra hai người này chứ?”
Ông ta mở to mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ và đứa bé gái trên màn hình nền, cả người run lên cầm cập. Ông ta lắc đầu nguây nguẩy, quyết không chịu thừa nhận:
“Tao… tao không quen bọn họ.”
“Hử? Ông bảo không quen sao? Đây chẳng phải là vợ và con gái ông ư? Lão Bách, thật không ngờ một con người xấu xa như ông cũng có thể làm cha.”
Thẩm Hạo Khanh vừa nói vừa thả chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, hắn dùng mũi giày cán nát màn hình. Khỏi phải nói người đàn ông mặt sẹo kia cũng biết đó là chiếc điện thoại của vợ mình, bởi chính tay ông ta đã mua tặng cô ấy vào dịp sinh nhật. Ông ta gào lên:
“Thẩm Hạo Khanh, rốt cuộc mày muốn gì?”
Hắn phủi tay đầy khinh thường, cứ tưởng lão Bách sẽ tiếp tục ngoan cố. Nhưng bây giờ Thẩm Hạo Khanh mới là kẻ nắm giữ cục diện, hắn bắt đầu đe dọa:
“Hiện tại vợ con ông đang ở trên vòng đu quay trong công viên giải trí chơi rất vui vẻ. Chỉ là hôm nay chỉ có hai người bọn họ là khách, ông đoán xem sẽ thế nào nếu tôi ra lệnh cho nhân viên dừng vòng đu quay ở giữa không trung hửm?”
“Để họ ở trên đó một ngày, chắc sẽ thú vị lắm.” Hắn cười cợt nhã.
Lão Bách lồm cồm bò đến trước mặt Thẩm Hạo Khanh, nắm lấy ống quần của hắn, không ngừng cầu xin:
“Đừng… cậu hãy nhắm vào tôi. Vợ con tôi vô tội, đừng làm hại bọn họ.”
Hắn vung chân đá mạnh ông ta ngã lăn ra đất, mất kiên nhẫn mà hỏi lại:
“Nói! Khiết Băng có phải do ông hại không?”
“Tôi nói… Là Ninh Khiết Quỳnh và Cao Minh Viễn, chính hai người họ là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.”
Ông ta vừa dứt lời, Thẩm Hạo Khanh đã lao đến, giáng thêm một cú đấm vào mặt người đàn ông kia.
“Đồ cầm thú! Loại người như ông, căn bản không có tư cách làm cha mà.”
Thẩm Hạo Khanh rút điện thoại trong túi quần ra, kết nối với người của hắn đang ở công viên trò chơi kia:
“Ném vợ con hắn xuống dưới đi!”
“Đừng mà! Cầu xin cậu tha cho bọn họ một con đường sống. Làm ơn đi…” Ông ta gào khóc thảm thiết, không ngừng cầu xin Thẩm Hạo Khanh.
Bản thân hắn cũng đang rất tuyệt vọng, đáng lẽ hắn sắp được làm cha rồi, nhưng mà bây giờ, đến cả Khiết Băng hắn cũng không còn…
“Tôi tha cho ông, thì ai tha cho tôi hả? Tên khốn khi*p, nếu tôi tha cho hai người kia, ông có thể khiến Khiết Băng sống lại không?”
Lão Bách gật đầu lia lịa, vội nói cho Thẩm Hạo Khanh biết một thông tin quan trọng:
“Ninh Khiết Băng rất có thể vẫn chưa ૮ɦếƭ, cô ta được Cao Minh Viễn cứu đi rồi. Cậu tin tôi đi, cô ta chắc chắn còn sống mà.”
Lão Bách vì kiệt sức quá mà ngất đi. Thẩm Hạo Khanh vẫn kịp nghe hết những lời mà ông ta nói, hắn sững người, phút chốc tìm thấy hi vọng.
“Chủ tịch, chúng ta nên xử lý ông ta thế nào?”
“Giao ông ta cho cảnh sát xử lý đi. Còn về vợ con ông ta, gửi cho họ một ít tiền, sắp xếp bọn họ đến thành phố khác sinh sống. Sau này bảo họ đừng liên lạc với người đàn ông này nữa.”
Ba người đi xử lý chuyện này, còn hai người khác ở lại nhận nhiệm vụ mới của hắn.
“Mau đi điều tra tung tích của Cao Minh Viễn ngay cho tôi. Khiết Băng chắc chắn đang ở chỗ của cậu ta, tôi phải đưa em ấy về bên cạnh mình.”
Chuyện quan trọng trước mắt, Thẩm Hạo Khanh phải tìm cho ra Khiết Băng. Còn về phần Ninh Khiết Quỳnh, những việc sai trái mà cô ta đã làm, hắn sẽ bắt cô ta từ từ trả giá.
Thẩm Hạo Khanh cũng tự mình truy tìm Cao Minh Viễn, hắn đến khách sạn nơi hắn ta ở, nhưng nhận được thông tin người đàn ông kia đã trả phòng trước một ngày rồi.
Tám giờ tối, trờ âm u khó tả. Thẩm Hạo Khanh ngồi ở ghế đá trong công viên gần khu chung cư mà Khiết Băng từng sống, lòng nặng nề mang nhiều tâm sự.
Điện thoại của hắn rung lên, là thuộc hạ của hắn gọi. Sau hơn mấy tiếng nổ lực điều tra, cuối cùng đã có kết quả.
“Bệnh viện A ở phía Tây thành phố sao?”
Thẩm Hạo Khanh vội vàng lái xe đến đó, theo địa chỉ phòng bệnh mà lao ngay vào. Nhưng mà lúc hắn đến, phòng bệnh đã trống trơn, chỉ còn cô hộ lý đang gấp lại ga trải giường.
“Người đâu?”
Cô ấy ngơ ngác nhìn Thẩm Hạo Khanh, không hiểu chuyện gì cả.
“Anh hỏi ai thế?”
“Tôi hỏi người bệnh nằm ở đây – Ninh Khiết Băng, cô ấy đi đâu rồi?”
Cô hộ lý nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời hắn:
“Cô ấy đã xuất viện rồi, hình như vừa mới rời đi khoảng một tiếng trước.”