Ninh Khiết Quỳnh ngồi trong phòng khách xem truyền hình. Cô ta tìm lại chương trình cũ phát sóng vào tuần trước, liên quan đến sợi dây chuyền Trái Tim Vĩnh Cửu đang rất được quan tâm dạo gần đây.
“Trái Tim Vĩnh Cửu là món trang sức cao cấp được một nhà thiết kế hàng đầu người Pháp chế tác. Với mặt của sợi dây chuyền là viên kim cương đỏ quý giá, kết hợp cùng chuỗi vòng bằng ngọc trai cao cấp, dự tính giá trị liên thành.”
“Sợi dây chuyền đã được một thương nhân đặt mua. Người này chỉ tiết lộ sẽ dành nó để tặng cho người quan trọng trong cuộc đời mình, còn những thông tin khác, đều là bí ẩn.”
Mộc Tuệ từ trong nhà đi ra, thấy Ninh Khiết Quỳnh đang xem chương trình đó vội đến cầm điều khiển, tắt phụt. Cô ta khoanh tay trước иgự¢, ngước mắt lên hỏi:
“Mẹ làm gì thế? Không thấy con đang xem sao?”
“Khiết Quỳnh, con xem mấy cái chương trình vớ vẩn đó làm gì? Nếu có thời gian rảnh rỗi, vậy hãy nghĩ cách làm sao để Thẩm Hạo Khanh yêu thương con như trước đi.”
“Vớ vẩn sao? Chỉ là con muốn xem vị hôn phu của mình đã chi ra bao nhiêu tiền để mua món đồ quý giá tặng cho người phụ nữ khác thôi.” Ninh Khiết Quỳnh cười nhạt.
Ánh mắt cô ta lộ rõ sự độc ác, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã nảy ra suy nghĩ xấu xa trong đầu. Ninh Khiết Quỳnh nhìn lên đồng hồ trên tường, cảm thấy vẫn còn sớm liền gọi một cuộc điện thoại hẹn người nào đó để gặp mặt.
Cô ta mặc áo khoác, cầm theo túi xách rồi xoay người nói với Mộc Tuệ:
“Mẹ, con có việc phải ra ngoài một lát đây.”
Ninh Khiết Quỳnh bắt taxi đến một quán bia nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Một người đàn ông trung niên đã chờ cô ta ở đó, ông ta vừa nhìn thấy Ninh Khiết Quỳnh đã niềm nở đón chào.
Đáng sợ, người đàn ông này chính là tên mặt sẹo đã bắt cóc Ninh Khiết Quỳnh lần trước. Kế hoạch của hai người hoàn hảo lừa được Thẩm Hạo Khanh mà không để lại chút sai sót nào.
“Chú Bách, chuyện lần trước chú làm rất gọn gàng. Lần này tôi có chuyện liên quan đến Thẩm Hạo Khanh muốn nhờ chú, chúng ta lại hợp tác vui vẻ nhé?”
Ông ta cầm ly bia lớn, uống cạn một hơi đầy sảng khoái. Tuy có thể vì tiền làm bất cứ điều gì, nhưng từ chuyện lần trước, ông ta đã đánh hơi được mùi nguy hiểm khi gặp lại Thẩm Hạo Khanh nên có chút dè chừng.
Ông ta cầm ly bia lớn, uống cạn một hơi đầy sảng khoái. Tuy có thể vì tiền làm bất cứ điều gì, nhưng từ chuyện lần trước, ông ta đã đánh hơi được mùi nguy hiểm khi gặp lại Thẩm Hạo Khanh nên có chút dè chừng.
“Cũng được, nhưng mà Thẩm Hạo Khanh chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Nếu cô có thể bảo đảm đường sống cho tôi sau này, tôi sẽ tính đến chuyện hợp tác.”
“Chỉ cần mọi chuyện trót lọt, tôi sẽ thu xếp cho chú ra nước ngoài sống.” Ninh Khiết Quỳnh khẳng định chắc nịch.
Nghe được câu này, ông ta đã có thêm động lực. Đây đã là lần thứ ba ông ta hợp tác với Ninh Khiết Quỳnh, biết rõ cô ta sẽ giữ đúng lời hứa, bèn gật đầu đồng ý.
Cô ta khé sát vào tai người đàn ông mặt sẹo kia, nói sơ qua kế hoạch cho ông ta biết. Còn mọi chuyện cụ thể, Ninh Khiết Quỳnh sẽ thông báo sau đó.
“Chú cứ đợi tin tức từ tôi đi. Yên tâm, lần này số tiền tôi trả sẽ cao gấp ba lần số tiền lần trước.”
Ninh Khiết Quỳnh để lại chút tiền trên bàn, rồi cầm túi xách rời đi. Cô ta vì loại bỏ hết chứng ngại xung quanh mình, bây giờ đã không còn từ thủ đoạn nào nữa rồi.
…
Về phần Khiết Băng, cô đã chuyển từ nhà trọ sang một khu chung cư có an ninh tốt hơn. Tuy rằng vẫn ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng lại khá an toàn. Số tiền nhà bỏ ra hằng tháng cũng tăng chút ít, chỉ là Khiết Băng vẫn phải cắn răng chịu đựng vì suy nghĩ cho đứa trẻ.
Khiết Băng vay được một khoản tiền đủ để chi tiêu cho tháng này, cô cũng tìm được công việc bán thời gian từ một cửa hàng tiện lợi. Bước đầu hơi khó khăn, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.
Lần đầu tiên cô tự bước ra ngoài, vật lộn với cuộc sống. Khiết Băng biết nó không hề dễ dàng gì, nhưng chí ít cô không còn bị trói buộc, đổi lại tự do mà cô hằng mong muốn.
“Nếu như mình còn anh trai bên cạnh thì tốt quá.” Cô thở dài đầy não nề.
Năm đó nếu hai anh em không bị lạc mất nhau, thì có lẽ cuộc sống của Khiết Băng đã chẳng bị dồn đến bước đường này. Cô cũng không phải gặp Thẩm Hạo Khanh, rồi đem lòng yêu hắn.
Duyên phận trên đời thật nghiệt ngã, thà đừng gặp nhau, còn hơn gặp rồi bỏ lỡ…1
Con người ta có thể dễ dàng đem lòng cảm mến một người, chỉ là muốn quên đi người đó, bao lâu cho đủ?
Khiết Băng vừa đi làm về, bây giờ cũng đã hơn năm giờ chiều. Cô đến bên ghế đá trong công viên dưới khu chung cư ngồi, ngắm nhìn các bậc cha mẹ chơi đùa cùng những đứa con cưng của họ.
Sau này con của cô có lẽ không được may mắn như thế. Khiết Băng mới nghĩ đến thôi đã thấy tủi thân trong lòng, cô ôm mắt khóc nức nở, xót xa cho cảnh ngộ của đứa trẻ trong bụng.
Lúc nhỏ Khiết Băng thiếu thốn tình thương từ cha, bây giờ đứa trẻ trong bụng cô cũng như vậy. Nhưng mà cô lấy đâu can đảm để nói với Thẩm Hạo Khanh rằng cô đang mang thai máu mủ của hắn đây?
Lần trước hắn ép cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, lần này nếu biết chắc chắn sẽ tàn nhẫn đưa cô đến bệnh viện, bắt Khiết Băng bỏ đi đứa trẻ…
“Mẹ xin lỗi, mẹ không thể nói cho cha con biết được. Bé con, mẹ sẽ tự mình bảo vệ cho con. Sau này chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, nhé?” Cô hướng tầm mắt xuống chiếc bụng của mình, mỉm cười rồi nói thầm trong miệng.