Doãn ma ma trách mắng: “Một nha đầu như ngươi thì biết cái gì? Ta đây là vì muốn tốt cho phu nhân, chuyện giữa phu thê với nhau không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu. Huống chi Hầu gia là nhân vật lớn cỡ nào? Sao có thể chỉ có một mình phu nhân hầu hạ? Ngươi thấy nhà thế gia vọng tộc nào không có vợ thứ chưa? Hiện tại chỉ là tìm người để chiếm lấy tâm của Hầu gia thôi, phu nhân không chủ động, chẳng lẽ chờ lão phu nhân an bài? Người lão phu nhân an bài có dễ giải quyết không? Chẳng phải là đang đánh vào mặt lão phu nhân sao? Ta dạy phu nhân chủ động mang đến niềm vui của bà mẫu và trượng phu, chẳng lẽ ta sai rồi sao? Nếu chống đối với lão phu nhân, khiến Hầu gia lo lắng, thì mới là đúng?”
Thu Hà bị giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, gần đây có mấy vị khuê nữ chưa kết hôn nên không tiện nói ra, thứ hai cũng lo lắng sẽ gây bất lợi tới Chu Oanh.
Doãn ma ma trầm giọng nói: “Lão nô cũng chỉ vì tính toán cho phu nhân, hiện tại phu nhân không có trưởng bối, gặp chuyện lại không có ai ra mặt, lão thái quân cũng nghĩ như vậy, nên mới kêu nô tỳ đi theo phu nhân, tất nhiên, với chức trách hiện tại, lão nô mới dám lắm miệng khuyên vài câu, chuyện này phải do chính phu nhân quyết định mới tốt.”
Doãn ma ma nói xong đứng dậy hành lễ một cái, sau đó đưa mắt nhìn Chu Oanh, đợi nàng quyết định.
Chu Oanh có chút mệt mỏi, hôm nay từ sáng tới trưa, nàng đã nghe Doãn ma ma nói mãi về lợi và hại, khuyên nàng chủ động hiến mỹ nhân cho Trường Quân để củng cố sự sủng ái.
Nàng biết Doãn ma ma có lòng tốt, trong mắt những người sống mấy chục năm nay như bọn họ, quan hệ vợ chồng muốn bền chắc chưa bao giờ dựa vào tình cảm gắn bó giữa hai người, nữ nhân phải hiểu chuyện, chiếu cố hết tất cả mọi mặt, để nam chủ nhân không có buồn phiền gì khi ở nhà, hai người phải tương kính như tân*, phải diễn tốt thân phận của mỗi người, kết thúc bổn phận của mình thì mới xem như cuộc đời được viên mãn.
Chu Oanh nâng chung trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nàng chậm rãi nói: “Ta đã hiểu ý của ma ma, ngài yên tâm, bản thân ta tự có tính toán. Trong nhà còn rất nhiều chuyện, hôm trước trong trang có mang đến trái cây không phải đã kêu tặng một nửa cho Lưu phu nhân sao?”
Doãn ma ma “À” một tiếng: “Vâng, để lão nô sai người tìm hộp đựng thích hợp bỏ vào, người không đề cập tới thì lão nô cũng đang tính đi nhìn qua một lượt.”
Chu Oanh che miệng ngáp, nàng khoát tay: “Để Thu Hà ở lại trong phòng, còn tất cả mọi người lui đi.”
Doãn ma ma thấy bộ dáng nhàn nhã của Chu Oanh, cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, thấy vậy bà cũng yên lòng theo, cùng Như Yên bước nhanh ra ngoài.
Thu Hà tức giận đến đỏ bừng mặt, một lúc sau vẫn còn thấy rõ sự tức giận, nàng ta miễn cưỡng kiếm chế cơn giận trong lòng, thấp giọng nói: “Phu nhân vẫn ngồi trên kháng* một chút nữa hay thay quần áo lên giường ngủ ạ?”
Chu Oanh cười nói: “Ta chưa mệt, ngươi mang rổ đựng đồ thêu tới đây, cái lần trước ta thêu vẫn chưa xong.”
Thu Hà kinh ngạc, nghĩ là Chu Oanh sẽ làm theo ý của Doãn ma ma. Nàng ta đi lấy đồ thêu, nhưng lại không nhịn được dặn: “Phu nhân ngài cẩn thận tới mắt, đừng làm quá lâu.”
Chu Oanh gật đầu, chọn những sợi thêu mới tinh xỏ vào kim, nàng nhấc mắt lên đã thấy Thu Hà vẫn còn đang đứng trước mặt mình: “Sao vậy?”
Thu Hà mấp máy môi, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, nhưng xuất phát từ lòng trung thành nên nàng ta vẫn hỏi ra: “Phu nhân, ngài thật sự sẽ nghe theo lời khuyên của Doãn ma ma, tìm… tìm người cho Hầu gia sao?”
Chu Oanh im lặng một lát, sau đó nàng đặt kim chỉ xuống rồi bảo Thu Hà ngồi xuống: “Lạc Vân đi rồi, hiện giờ người ta tin tưởng nhất là ngươi. Tuy ngươi không đi theo ta từ nhỏ giống Lạc Vân, nhưng ta ở Cố gia nhiều năm, ngươi đều phụ trách hết chuyện trong phòng ta. Ta bàng quan lạnh nhạt, đã là cách giải quyết tốt nhất rồi. Chuyện của ta sẽ không gạt ngươi, Doãn ma ma là kiểu tư tưởng cũ, nhưng bà cũng vì lòng tốt, ta mới vừa từ chối, chuyện thêm người vào phòng, ta không chủ động nói ra, còn những người khác làm gì, trước cứ coi tình hình đã. Hầu gia cũng không phải loại người kia, nếu hắn có lòng đó, cũng xem như ta đã nhìn lầm hắn. Ngươi không cần lo lắng cho ta, tự ta có tính toán.”
Thu Hà nở nụ cười: “Thì ra là thế, ta còn tưởng người đang không vui, hoặc vì không khuyên được Doãn ma ma, người đã tính toán thì tốt quá rồi, là ta lo lắng vô ích.”
Chu Oanh cười nói với nàng vài câu, chợt nghe bên ngoài có tiếng báo, nói Cố Trường Quân đã quay về, nhưng bị Cố lão phu nhân mời qua nói chuyện.
Chu Oanh nói: “Thông báo với hậu trù một tiếng, chuẩn bị trà sơn tra cho Hầu gia, gần đây ngài ấy rất bận, không ăn uống gì, hôm nay chưng mấy con cua Lưu phu nhân đem tới cho Hầu gia nếm thử.”
**
Trong viện của Cố lão phu nhân, Trần thị cũng bị giữ ở ngoài, trong phòng yên tĩnh, nghe không được hai người đang nói chuyện gì. Nhưng Trần thị cũng biết tình hình hiện tại, sắc mặt nàng ta có chút không tốt.
Chuyện nạp thi*p, nếu chủ mẫu nhiều năm không mang thai hoặc có bệnh không tiện nói ra, thì mới dâng người lên, hiện tại Chu Oanh mới gả vào chưa tới một năm, đã bắt đầu nhắc tới chuyện nạp thi*p, đây không phải là tát thẳng vào mặt người ta rồi sao?
Nàng ta cũng là thê tử trong nhà, đối với chuyện này cũng đứng về phía Chu Oanh, nghĩ tới những năm tháng qua, tuy rằng Hầu phủ an nhàn bình yên, nhưng bà mẫu không phải mẹ ruột của trượng phu, cảm giác trong đó, chỉ có mình nàng hiểu rõ.
Có người hầu bước tới treo đèn ở hành lang, cả Hầu phủ chìm trong sương chiều dần nhiễm màu vàng sáng nhàn nhạt, Trần thị còn đang muốn hầu hạ lão phu nhân ăn cơm chiều, không biết trong phòng chừng nào mới nói xong.
Lúc này lão phu nhân đang ngồi trên kháng, còn Cố Trường Quân ngồi trên ghế dựa ở đối diện đang cúi đầu uống trà.
“Tôn phu nhân kia gần đây thường xuyên đến đây, nói là tới thăm ta, có vài lần đều dẫn theo chất nữ nhà mình theo, lúc đầu nói mang theo để giải sầu cho ta, sau đó ta nhận ra, là muốn nạp thêm người vào phòng ngươi.”
Cố Trường Quân giữ chặt chăn trong tay: “Vậy người đồng ý?”
“Ngươi hãy nghe ta nói đã!” Lão phu nhân nói: “Tôn phu nhân kia nói là chất nữ, bộ dạng tính tình đều không tệ, người này cũng biết lễ nghĩa, biết dừng đúng lúc, cũng rất vừa mắt.”
“Nhưng ta nhìn ra, nàng ta lộ ra vẻ không phóng khoáng, nên ta sai người thăm dò, thì ra là họ mua ngựa ốm ở bên ngoài, rồi nói đó là khuê nữ của mình, muốn gả vào đây lấy chút lợi ích, đã thế còn muốn dưỡng nữ này tương lai làm trắc phu nhân, thổi gió bên tai Hầu gia để thiện đãi nhà bọn họ. Những người trên quan trường như các ngươi, đến cùng là đang suy tính gì? Ta mới đến đây mấy tháng, đã có vài nhóm người tới cửa thăm hỏi ta, toàn một đám vùng vẫy muốn chen chúc nhau giành lấy sự sống để được làm quan ở kinh thành, nước ở kinh thành nào có dễ lội như vậy? Không cần ngươi nói, ta đã từ chối chuyện này.”
Cố Trường Quân có chút không ngờ được, hắn nở nụ cười nói: “Ngươi làm đúng lắm.”
Cố lão phu nhân hiếm khi thấy hắn cười, nên khen hắn một cậu, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Ngươi là Hầu gia, những người đó muốn nịnh bợ ngươi, nịnh bợ chúng ta, cũng là chuyện thường, chẳng lẽ chút chuyện như vậy ta cũng không hiểu sao? Tất nhiên ta cũng phải để mắt phân biệt thật tốt chứ.”
Cố Trường Quân nói: “Họ không vì ta mà đến. Ở Giang Ninh này đều đồn rằng, hoàng đế phong thê tử ta làm quận chúa, vì vậy nên phải để ý tới thể diện của ta, cho rằng tương lai ta vẫn sẽ được triệu về trọng dụng. Người biết mà, nguyên nhân Chu Oanh được ban làm quận chúa không phải là vì ta. Long tử phượng tôn*, người ngoài đều không biết chuyện này.”
Cố Trường Quân đứng lên hành lễ: ” Mẫu thân an trí, nhi tử cáo lui.”
Cố Trường Quân từ trong viện đi ra, sau đó đi thẳng tới phòng Chu Oanh. Hắn tắm rửa xong thì gọi tất cả mọi người lui ra. Cố Trường Quân giương mắt nhìn Chu Oanh đang thêu thùa dưới ánh đèn, hắn đi tới lấy đi khung thêu của nàng, sau đó nắm lấy cằm nàng quan sát một lượt: “Trong phòng quá tối, không làm nữa.”
Chu Oanh mím môi, gật đầu: “Ta biết rồi.”
Cố Trường Quân và nàng cùng ngồi bên mép giường, hắn cầm tay nàng: “Nàng không có gì hỏi ta sao?”
Chu Oanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Người đồng ý rồi sao?”
Cố Trường Quân giật mình: “Quả nhiên nàng đã biết? Nàng đoán xem, ta có đồng ý hay không.”
Chu Oanh cười nói: “Ta đoán là không. Người yêu ta quan tâm ta tới như vậy, sẽ chừa mặt mũi cho ta.”
Cố Trường Quân nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Trước kia nàng sợ hắn như vậy, giờ đã dám nói ra những lời này.
Hắn mím môi cười nhìn nàng nói: “Vậy nàng phải nhớ thật kỹ thật lâu vào, đừng quên là ta yêu nàng quan tâm nàng đến cỡ nào.”
Giọng nói yếu dần, Cố Trường Quân ôm nàng ngồi lên đùi hắn, bàn tay hắn phủ lên bụng to của nàng vuốt qua vuốt lại.
“…Chờ vật nhỏ này chào đời, ta sẽ không để nàng chịu nỗi khổ mang thai này nữa, lúc ta về có nghe nói, hôm nay nàng lại buồn nôn? Ta có tìm người hỏi qua, đều nói ba tháng đầu sẽ không thoải mái, nàng đã mang thai bảy tháng rồi, mà vẫn phải chịu nỗi khổ này…”
Chu Oanh giương tay ôm lấy cổ hắn, mềm mại dán lên người hắn: “Không sao, ta quen rồi, không có khó chịu, hôm kia Trương đại phu nói thai này có lẽ là một khuê nữ. Lão thái thái mong tôn nhi, ta sợ bà không thích…”
“Đứa ngốc.” Cố Trường Quân ngậm lấy lỗ tai nàng, thấp giọng nói: “Con nào cũng tốt, chỉ cần ra đời, đều là đứa con ta yêu nhất.”
**
Trung tuần* tháng mười, Chu Oanh đã bắt đầu có dấu hiệu sinh, nửa đêm bị đau bụng, Cố Trường Quân ngủ bên cạnh nên ngay lập tức nhận ra, gọi người tới tiền viện mời bà đỡ và y nữ qua đây. Phòng sinh được sắp xếp trong tây noãn các, sớm đã bố trí xong các đồ vật cần có, bà đỡ đẩy Cố Trường Quân ra, sau đó gọi người đun nước ấm.
Hành lang gió đêm lạnh lẽo, Cố Trường Quân lẻ loi đứng ở đó, Cố lão phu nhân đứng xa xa thoáng nhìn qua hắn, sai người mời hắn qua nghỉ ngơi, Cố Trường Quân đã xua tay cự tuyệt.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Chu Oanh đau đến không chịu nổi, môi đã cắn nát. Bà đỡ thấy vậy khuyên nàng: “Phu nhân, đừng cố chịu đựng, nếu người đau, thì cứ cắn gối, chứ đừng tổn thương chính mình.”
Cố Trường Quân đứng ở hành lang nghe được rõ ràng, tay hắn siết chặt thành quyền, bả vai run nhè nhẹ.
Trong chốc lát lại nghe được cả tiếng cắn răng không kìm nén được nữa, từ cửa sổ truyền ra rất rõ.
Khóe mắt Chu Oanh không biết là nước mắt hay mồ hôi, đau đớn đã đánh sụp ý chí, nàng cố trợn mắt muốn nhìn rõ hoa văn trên màn trướng, nhưng lại mơ hồ nhìn không rõ bất cứ thứ gì.
Bên tai tựa như có vô số giọng nói, có người lau mồ hôi cho nàng, có người giữ chặt người nàng, có người gọi tên nàng, tiếng nói chói tai đầy hỗn tạp, rất loạn.
Đau, nàng chưa từng chịu qua nỗi đau như này, giống như cả người bị bổ ra từ chính giữa, chém nàng thanh hai khúc.
Môi nàng phát run, hàm răng nàng cũng run rẩy, cố gắng muốn phát ra âm thanh, muốn gọi tên Cố Trường Quân. Trước kia ở cùng hắn, dù nàng chỉ bị thương ở tay thôi, hắn cũng sẽ rất đau lòng vừa ôm lấy nàng, vừa gọi người đem thuốc đến, hắn sẽ trách nàng không cẩn thận, trong đáy mắt ấy chỉ toàn thâm tình.
Nhưng sao những lúc nàng bất lực như này, hắn lại không có ở đây? Chu Oanh cảm thấy rất ủy khuất, từng giọt nước mắt gãy gọn rơi xuống, bỗng nhiên có một cơn đau không thể chịu nổi ở bụng, Chu Oanh hét lên loạn xạ, cơ thể lắc lư, sau đó bất chợt ngã lại xuống gối, bà đỡ nói: “Không xong rồi! Phu nhân hôn mê!”
Cố Trường Quân ở bên ngoài cũng nghe thấy, hắn đè chặt khung cửa sổ trước mặt, cắn răng im lặng một lát. Trong phòng đầy tiếng nói, không biết đang làm gì với Chu Oanh, đúng lúc có một thị tỳ đẩy cửa cầm khăn đi ra, Cố Trường Quân đứng ở đó nói: “Nàng sao rồi?”
Người ra là Như Yên, vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Trường Quân, nàng đã hoảng sợ nói: “Hầu gia?”
“Nàng sao rồi? Hiện tại đang làm gì? Có gọi ta hay không?”
Xưa nay Cố Trường Quân không nói chuyện nhiều với đầy tớ, mỗi khi quay về viện, cũng sẽ ở với Chu Oanh một mình trong phòng, Như Yên với Thu Hà đều sợ hắn. Như Yên ngập ngừng nói: “Phu nhân… Phu nhân hôn mê trong chốc lát, y nữ dùng châm nên đã tỉnh dậy rồi, Thu Hà tỷ có móm nước cho người, hiện tại, hiện tại thì không rõ lắm, ta đang đem đồ ra ngoài…”
Nói chuyện rất lộn xộn, nhưng vẫn hiểu được.
Sắc mặt Cố Trường Quân không tốt lên chút nào, hắn mím môi rồi thả tay để nàng ta đi.
Như Yên như được ân xá, nhanh chóng chuồn khỏi hành lang ở đầu bên kia.
Cố Trường Quân trầm mặc đứng trước cửa, luồng gió âm ấm Như Yên mang từ trong phòng ra mang theo mùi máu tanh.
Nàng ra sao rồi?
Nỗi đau đớn bất lực nhất, chính là hắn không thể ở bên cạnh nàng, mà gốc rễ của nỗi đau này, là do hắn mang tới.
Cố Trường Quân đập một quyền vào cây trụ ở hành lang, lão phu nhân hoảng sợ, bà tiến tới kéo lại tay hắn, thấy trên đốt ngón tay đã tróc da bong thịt, một tay đầy máu. Lão phu nhân tức giận tới nỗi đập hắn hai cái: “Ngươi đang làm gì vậy? Đây là chuyện vui, ngươi xem đi, tự biến mình thành như vậy, đợi Oanh nương ra thấy, nàng không đau lòng sao?”
Cố Trường Quân không nói gì, nắm chặt tay giấu trong tay áo, hắn cứ đi đi lại lại trên hành lang, một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng rên khẽ ngâm rất nhỏ, hắn cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn lên cửa. Thanh âm trong phòng càng lúc càng khó khăn, giống như âm thanh của cái cưa cứa vào tim hắn.
Cố lão phu nhân thấy hắn khẩn trương như thế, bà muốn khuyên hắn đi nghỉ một chút: “Chuyện này có khi kéo dài tới hai ngày hai đêm cũng nên, ngươi không thể cứ đứng mãi ở đây được. Về nghỉ một lát đi, chờ tới khi trời sáng ăn cơm xong rồi hãy đến đây.”
Cố Trường Quân khoát tay nói: “Không cần.” Mắt thấy Trần thị đi theo bên người lão phu nhân nên hắn liền nói: “Làm phiền nhị tẩu đưa mẫu thân về nghỉ ngơi.”
Cố lão phu nhân đứng một chút thôi đã mệt mỏi, bà thấy mình không khuyên được Cố Trường Quân, nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sắc trời dần sáng lên, lúc này Cố Trường Quân đã đứng đó si ngốc hơn nửa buổi tối, bà đỡ có chút kiệt sức, Chu Oanh cũng không hét nổi nữa, nàng nghiêng mặt qua tóc giống như được tắm gội, toàn là mồ hôi. Bà đỡ gọi người chuẩn bị một chút thức ăn bồi bổ khí lực cho Chu Oanh, Như Yên đẩy cửa đi ra, đáy mắt thâm quầng, thấy Cố Trường Quân còn đứng ở đó, trong lòng mềm nhũn, nàng ta lấy dũng khí nói: “Hầu gia, hay người cứ đi nghỉ đi, nếu để phu nhân biết, sẽ rất đau lòng.”
Môi Cố Trường Quân đã khô đến nứt nẻ, há miệng không phát ra âm thanh, vừa muốn khoát tay, chợt trong phòng phát ra tiếng ngâm rất thê thảm. Máu Cố Trường Quân chảy khắp người bỗng chốc xông tới đầu. Giờ phút này hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó là hắn muốn vào, muốn hầu bên người nàng.
Như Yên bị một luồng sức mạnh đẩy ra, nàng đang cầm một cái thau suýt chút nữa đã té lăn trên đất, Cố Trường Quân đá văng cửa ra, như một cơn gió đi vào bên trong. Mấy thị tỳ đứng bên ngoài đang ngủ gật đều sợ hãi, bọn họ đứng dậy, còn chưa kịp gọi “Hầu gia”, Cố Trường Quân đã lướt qua họ đi vào bên trong.
Ở giữa bày bốn bức bình phong, cách với người đang chịu khổ trong phòng kia, ánh mắt Cố Trường Quân đỏ lên, hắn ở bên ngoài bị thổi môt đêm, cảm giác đã ૮ɦếƭ lặng, chỉ muốn ở bên trong với người kia, muốn bầu bạn bên cạnh nàng.
Một tiếng kêu dữ dội vang lên, phá vỡ tiếng ồn ào trong phòng.
Bước chân Cố Trường Quân dừng lại, cả người đứng nghiêm trước bình phong, rốt cuộc vẫn không có cách nào đi về phía trước nửa bước.
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, sinh được một tiểu công tử, rất là tuấn tú.”
Bà đỡ cười đặt đứa nhỏ sang một bên, sau đó giữ đứa nhỏ lại rồi rửa sạch bằng nước ấm.
Đưa bé có chút nhỏ gầy, gắng sức giãy giụa, ngửa đầu phát ra tiếng khóc nỉ non đầy vang dội.
Y nữ nhẹ nhàng thở ra, tiến lên xem xét tình hình của Chu Oanh, sau một lúc lâu sau mới nói: “Mẫu tử phu nhân đều đã bình an, phu nhân đã vất vả rồi. Thu Hà cô nương, còn không mau đi báo với Hầu gia và lão thái thái?”
Thu Hà vẫn hầu bên người Chu Oanh, mắt đã khóc tới sưng, lúc này tiểu thiếu gia đã bình an ra đời, nàng ta đáng lẽ nên cao hứng, nhưng nghĩ tới Chu Oanh suýt bị nguy kịch tối qua, nhớ tới những cực khổ mà nàng phải chịu kia, trong lòng chua xót không thôi.
“Phu nhân, người có khỏe không?”
Đầu Chu Oanh toàn là mồ hôi, trên mặt trơn bóng đầy nước.
Cố Trường Quân đứng bên ngoài, nghe thấy một giọng nói suy yếu không thể yếu hơn được nữa: “Nhanh, để ta nhìn một chút…”
Bà đỡ bọc đứa nhỏ trong một cái khăn nhỏ, bao đứa nhỏ lại như cái bánh tét rồi ôm tới ” Phu nhân, người coi xem, là con trai, tóc đen nhiều, trưởng thành chắc chắn sẽ được các cô nương yêu thích.”
Chu Oanh yếu ớt mỉm cười, Thu Hà đi ra ngoài báo tin, vừa ra khỏi đã giật mình, thất thanh nói: “Hầu gia?”
Trong phòng đều nghe thấy, bà đỡ cười nói: “Ơ, Hầu gia không đợi được đã muốn xem con mình rồi! Phu nhân trước cứ nghỉ ngơi một chút, lão nô…”
Nói còn chưa dứt lời, Cố Trường Quân đã cất bước đi tới.
Bà đỡ bị dọa sợ: “Ôi, phòng sinh vẫn chưa dọn dẹp xong, còn rất dơ bẩn, Hầu gia ngài đừng nóng lòng, xin ngài hãy dời bước ra ngoài, lão nô sẽ ôm đứa nhỏ đến cho Hầu gia xem.”
Cố Trường Quân không trả lời, thân hình cao lớn lung la lung lay giống như bị say rượu, hắn đi đến bên giường, chóp mũi toàn ngửi thấy mùi máu tanh.
“Oanh…”
Cuống họng nghẹn lại đến nỗi nói không nên lời.
Chu Oanh giơ tay muốn gọi người nâng nàng dậy, cũng không biết bộ dáng hiện tai của mình ra sao, hẳn sẽ vô cùng chật vật và tiều tụy, trong phòng còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, chính nàng cũng thấy hơi thẹn thùng.
Tay nàng bị Cố Trường Quân cầm lấy, dùng sức nắm lấy.
Cố Trường Quân áp mặt mình lên bàn tay đầy mồ hôi của nàng, hắn quỳ bên giường, trong lòng vô cùng chua xót.
Chu Oanh muốn rút tay ra, nhưng không được nên đành để mặc hắn nắm.
Ngẩng đầu thấy ngoài trướng có nhiều người vây quanh chỗ này, Chu Oanh nhấp môi dưới, bà đỡ kia vẫn còn rất tỉnh táo, gọi người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Cố Trường Quân dán mặt trên tay nàng hồi lâu vẫn không mở miệng.
Chu Oanh nghiêng đầu nhìn hắn, cho tới khi kiệt sức, nàng mới mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi.
Nàng không biết Cố Trường Quân ở cùng với nàng bao lâu, chờ khi tỉnh lại, trên người đã được thay thành xiêm y sạch sẽ.
Rất nhanh sau đã có người phát hiện ra nàng tỉnh, vội chạy lại: “Người đã tỉnh? Người có thấy khỏe không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Chu Oanh lắc đầu, chống cánh tay hắn ngồi dậy: “Hài tử đâu?”
Cố Trường Quân chỉnh lại góc chăn cho nàng: “Đã được mẫu thân ở bên ngoài trông coi rồi, bà thích đứa nhỏ vô cùng.”
Chu Oanh nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Con…vẫn khỏe mạnh chứ?”
Lúc trước nàng có nghe bà đỡ nói qua, nhiều người thân thể không tốt, sinh ra con cũng không được khỏe mạnh. Nàng biết chuyện của mình, vốn là không thể có con nối dòng. Hiện giờ có, đúng là không biết làm gì với bảo bối này mới tốt.
Cố Trường Quân cười dịu dàng: “Ta xem qua rồi, con nó khỏe lắm. Oanh Oanh, cảm ơn nàng, vì đã chịu khổ.”
Chu Oanh mím môi muốn cười, nhưng nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống.
Bên ngoài có người báo, nói Trương đại phu đã đến.
Cố Trường Quân đứng dậy nhường lại vị trí, hàn huyên vài câu với Trương đại phu, Trương đại phu nói chúc mừng hắn, rồi ngồi vào ghế ở trước giường.
Cố Trường Quân lững thững từ trong phòng đi ra, trên kháng ở phòng kế bên, lão phu nhân và Trần thị ngồi trên đó, đang chơi đùa với tiểu tử vừa mới tỉnh ngủ kia. Lão phu nhân còn lấy ngọc bội gia truyền tốt nhất giắt trên cổ đứa nhỏ.
Cố Trường Quân nhận ra là ngọc bội mà huynh trưởng Cố Trường Sâm đeo khi còn bé, nghe nói có thể trừ tà.
Hắn đứng ở đó, phía sau là tiếng thê từ nhỏ giọng trả lời lang trung, đằng trước mẫu thân và tẩu tử đang chơi với con mình ở trong phòng.
Bỗng nhiên những ý nghĩ tham lam đều tan biến mất, nếu cuộc sống cứ bình an nhẹ nhàng như vậy, hắn còn đòi hỏi gì thêm?
Quyền thế địa vị, đều chỉ là nhất thời.
Hiện tại, hắn có vợ có con, đời này xem như đã thỏa mãn.
**
Sau ba ngày, là lễ tắm ba ngày cho đứa nhỏ.
Hầu hết quan lại ở Giang Ninh đều đến thăm hỏi.
Chu Oanh còn đang ở cữ, không thể xuống giường, các nữ quyến đều tụ lại trong phòng nàng, ngươi một lời ta một lời đều nói nàng có phúc khí, khen ngợi bé trai sinh ra thật khỏe mạnh.
“Trăn” là tên lão phu nhân đặt cho Tôn nhi, Chu Oanh không có ý kiến gì nên cứ gọi như vậy.
Lúc này đi cùng với Lưu phu nhân còn có Mai Hương.
Vào ngày nàng sinh, nghe nói nàng ta và trượng phu đã sớm tới quý phủ, giúp Cố Trường Quân và Chu Oanh xử lý chuyện này.
Dân gian có truyền thống, để đứa nhỏ dễ nuôi, nên cho đứa nhỏ nhận thân kết nghĩa với một nhà, càng nhiều người yêu thương bé thì càng có nhiều phúc khí.
Chu Oanh quen thân với Lưu phu nhân, tính cách cũng hợp nhau, Lưu phu nhân chủ động nói đến chuyện nhận thân, Chu Oanh cũng đồng ý.
Mọi người chứng kiến nhũ mẫu ôm Trăn ca nhi hành lễ với Lưu phu nhân, Lưu phu nhân tặng đôi vòng tay ngọc bích nạm vàng mang trên tay Trăn ca nhi, cũng coi như kết thúc buổi lễ.
Mai Hương ở xa xa nhìn đứa nhỏ đáng yêu trắng như tuyết, trong lòng có chút hâm mộ.
Mọi người đang náo nhiệt, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Bắc Minh đứng ở trước viện bước nhanh tới, hắn ta bất chấp không hành lễ, đứng ở hành lang lớn tiếng nói: “Nhanh, thông báo với lão phu nhân và phu nhân, Vương công công từ trong cung tới, nói là người do Hoàng thượng và thái hậu phái tới hỏi thăm phu nhân.”
Những người trong phòng đều lắp bắp sợ hãi. Từ kinh thành đến đây, dù có là con ngựa chạy nhanh nhất, chạy không ngủ không nghỉ, cũng phải hai mươi ngày mới tới, có lẽ họ đã tính ngày hết rồi nên đã phái người lên đường sớm như thế, nên mới đến kịp.
Không khỏi có người nghĩ, có thể thấy được thiên tử trọng dụng An Bình hầu biết bao, chỉ là thêm con trai thôi, nhưng lại làm lớn chuyện như vậy.
Chu Oanh mạnh mẽ chống dậy muốn đứng lên, nhưng đã nghe thấy giọng nói của thái giám ở bên ngoài: “Người có dặn Cố phu nhân một câu, thái hậu biết phu nhân vất vả, nên không cho phép phu nhân lao lực nữa.”
Thu Hà vội vàng đè lại Chu Oanh, lão phu nhân mang người tới phòng chính, thái giám vui vẻ cười nói với lão phu nhân: “Thái hậu nương nương sớm đã nhớ kỹ, nên hơn một tháng trước đã kêu tiểu nhân khởi hành, vốn có mang theo bà đỡ và ✓ú nuôi có kinh nghiệm trong cung, nhưng phu nhân lại sinh trước nên tới không kịp, may là vẫn vừa kịp lễ tắm ba ngày, thái hậu nương nương phân phó, muốn dùng thuốc bổ tốt nhất bồi bổ thân thể cho quận chúa. Thái hậu nương nương còn nói, lão nhân gia rất nhớ thương quận chúa, phân phó tiểu nhân đích thân dập đầu vấn an với quận chúa và chuyển vài câu của thái hậu nương nương tới quận chúa.”
Trong đám người có người đang nháy mắt ra hiệu với nhau, An Bình hầu này và hoàng tộc rốt cuộc có quan hệ gần gũi đến cỡ nào? Thái hậu nương nương coi trọng phu nhân của hắn đến thế nào?
Lão phu nhân gọi người dẫn công công vào.
Một lát sau, công công kia đi ra, hốc mắt ửng đỏ, dường như đã khóc. Mọi người đều như bị líu lưỡi.
Ánh mắt công công quét tới, sau đó nói: “Xin chỉ thị của lão phu nhân, truyền chỉ ban thưởng ngay chỗ này, hay vẫn nên ra ngoài?”
Ra ngoài sẽ làm dao động quần chúng, Cố lão phu nhân cũng không tiện, nên công công lấy ra một tờ thánh chỉ màu vàng sáng đọc lên, đại ý là hỏi thăm An Bình hầu phủ Cố thị và Chu thị, ban thưởng rất nhiều đồ, danh sách quà tặng dài tới vài cuộn.
Công công tuyên đọc danh sách ban thưởng, sau đó cúi chào lão phu nhân nói: “Tiểu nhân phụng theo hoàng mệnh, còn phải nói vài câu với Hầu gia, không làm phiền tới các vị phu nhân nữa.”
Cố lão phu nhân nháy mắt ra hiệu với Trần thị, kêu Trần thị tự tiễn người ra ngoài, sau đó bà còn đút một cái hà bao cực kỳ dày cho công công.
Trong phòng Chu Oanh đang lấy khăn lau mặt, mắt vừa khóc nên hơi ửng đỏ.
Nàng có một phần dòng máu của hoàng tộc, Hoàng đế là thân tổ phụ của nàng, thái hậu là tằng tổ mẫu của nàng. Bọn họ vốn muốn nhận lại nàng vào trong cung. Vì muốn ở bên cạnh Cố Trường Quân, nàng đã tiền trảm hậu tấu*, trực tiếp đi theo hắn.
Nhưng bọn họ không trách nàng, vẫn tác thành hôn sự của nàng, ban thưởng nàng làm quận chúa, cho nàng chỗ dựa. Hiện tại ngay cả chuyện nàng sinh con cũng nhớ rõ, nhân lúc nhiều người đang tụ tập lại để cho người ta biết nàng rất được coi trọng. Sợ có người không có mắt, dám coi thường nàng.
Hiện tại thái hậu đã ở tuổi thất tuần, tương lai không biết còn có cơ hội để gặp lại không.
Như Yên khuyên nàng: “Hoàng thượng Thái hậu nhớ thương người, là chuyện tốt biết bao, phu nhân của chúng ta không còn là người không có chỗ dựa nữa, người có người nhà. Người xem Vương công công vừa tới đã nói mấy câu cảnh cáo lão thái thái, sợ lão thái thái ủy khuất người. Người đừng khóc, khóc sẽ làm hại đến mắt, Hầu gia sẽ đau lòng.”
Từ lúc sinh đứa nhỏ, Cố Trường Quân đặc biệt rất dính nàng. Trước kia hắn luôn có những chuyện làm mãi không xong, gần đây hắn không cần phải làm việc nữa, cả ngày cứ ở trong phòng dính lấy nàng.
Khách đãi trong nhà đều đã rời đi, sắc trời đã chập tối, gần vào đông, ban ngày càng lúc càng ngắn.
Cố Trường Quân uống chút rượu, từ ngoài viện trở về, thấy lão phu nhân còn chưa đi, cả Trần thị cũng ở trong phòng Chu Oanh.
Đứa nhỏ đã ngủ say ở trong nôi, khuôn mặt hồng hào, tựa như đang bị nóng.
Cố Trường Quân cất bước tiến vào, hắn chào hỏi qua loa, rồi mỉm cười nhìn đứa nhỏ trong nôi.
Chu Oanh cảm thấy có chút thất lễ, người đương thời đều chú trọng việc “Ôm cháu không ôm con”, trượng phu trong nhà không nên ôm con, nhưng Cố Trường Quân thật sự rất cưng chiều đứa bé này, nếu nó không ngủ say, hắn nhất định sẽ ôm lấy rồi đùa nó một phen.
Cố lão phu nhân làm bộ như không thấy, bà chúc phúc cho Chu Oanh: “…Cũng đừng mãi ôm đứa nhỏ, hạ nhân tay chân đều đầy đủ, nhũ nương hay bà tử đều đứng đầy đó, đừng để bản thân mệt, dưỡng tốt thân thể để còn sinh thêm đệ đệ muội muội cho Trăn ca nhi mới là chính sự.”
Chu Oanh đỏ mặt, chợt nghe Cố Trường Quân ở bên cạnh nói: “Trời tối rồi, để ta sai người đưa người trở về.”
Trần thị không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười.
Lão phu nhân chán nản: “Ta tới nhìn tôn nhi một cái, ngươi lần nào cũng đuổi ta đi!”
Mặt Cố Trường Quân không có chút thay đổi, hắn đứng lên: “Trên đường cẩn thận.”
Trần thị không ngừng cười được, nàng ta đỡ lấy lão phu nhân rồi đưa bà ra ngoài: “Nương, người đã ngắm hài tử cả một ngày rồi, cũng nên để đệ tức và Hầu gia nói chuyện một chút.”
Chờ bên ngoài không còn tiếng động, Cố Trường Quân mới chậm rãi đến gần màn giường.
Chu Oanh ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Hôm nay Vương công công có hù dọa gì người không?”
Cố Trường Quân khẽ cười: “Sao nàng biết? Vừa đấm vừa xoa, liên tục hù dọa ta, còn chuyển lời của thái hậu nói ta nhất định phải đối xử tốt với nàng.”
Hắn cúi người, đá giày rồi chui vào màn trướng.
“Hôm nay vẫn khỏe chứ? Mệt mỏi cả một ngày, ta sợ nàng chịu không nổi.”
Chu Oanh nhỏ giọng nói: “Ta rất khỏe, vẫn uống thuốc, tinh thần hôm nay so với hai ngày trước đã tốt hơn nhiều, chỉ là lâu lâu hay bị phân tâm, hôm nay Trăn ca nhi cứ nắm lấy xiêm y của khuê nữ nhà Lưu tỷ tỷ, không cho nó nắm thì nó lại khóc, phải lừa nó mất một lúc lâu…”
Thanh âm trong màn trướng cũng nhỏ dần, ban đêm yên tĩnh, từng chiếc đèn dần phụt tắt.
Trước cửa sổ ngẫu nhiên truyền tới tiếng gió xào xạc, mắt thấy đã tới cuối năm.
Năm trước, Trần thị và Cố lão phu nhân đã quay về kinh.
Cố Trường Lâm lúc đầu dự kiến tháng ba mới hồi kinh nhậm chức nhưng vì chuyện này nên đã về kinh thành trước.
Trăn ca nhi còn nhỏ nên Chu Oanh và Cố Trường Quân sẽ sống ở Giang Ninh thêm một năm nữa.
Xuân năm sau, Cố lão phu nhân nhận được tin, nói Thái hậu nương nương trong cung mấy tháng nay không được khỏe lắm, hơn nữa còn vất vả lo chuyện mừng năm mới trong cung, nên đã ngất xỉu trong Thọ Phương cung, từ đó không thể xuống giường đi lại được nữa.
Bên Cố Trường Quân cũng nhận được tin, Tấn Đế nói rất uyển chuyển, hiện tại trong triều khuyết một võ tướng để ổn định quân tâm, hỏi Cố Trường Quân có nguyện ý đảm nhận Hổ phù hay không.
Đêm đó, Cố Trường Quân bàn bạc lại với Chu Oanh: “Nếu không thì hồi kinh?”
Tháng sáu năm sau, Cố Trường Quân và Chu Oanh trở lại An Bình hầu phủ ở kinh thành.
*Tương kính như tân: được dịch là “đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách” đã trở thành một thành ngữ, nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa phu thê đó là nên tôn trọng lẫn nhau.
*Long tử phượng tôn: Con rồng cháu phượng, ý chỉ những người có dòng máu hoàng tộc.
*Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
*Tiền trảm hậu tấu: làm trước rồi mới báo sau.