Đêm khuya, trong rừng bất chợt vang lên tiếng côn trùng. Những người sống trên núi đều đã đi ngủ sớm, dưới chân núi tối đen, chỉ có Ⱡồ₦g đèn treo trước cửa biệt trang Cố gia ở trên núi là còn sáng, những ngọn đèn chập chờn trong gió đêm.
Ban đêm gió mát, trên người Lạc Vân mặc một chiếc áo choàng mỏng bằng bông vải, tay nàng cầm Ⱡồ₦g đèn, bước lớn bước nhỏ đi về phía trước.
Hoa lê nở trắng cả một đêm, trong đêm tối lạnh lẽo xen lẫn chút ấm áp, có vài cánh hoa rơi rụng, đáp xuống trên vai một nam tử đang mặc nho bào*.
Làn da của hắn rất trắng, giản dị mộc mạc, trên người không có mùi rượu thịt giống như những người cùng tuổi bình thường khác.
Hắn giống như một cây tre, cao lớn thon gầy. Lạc Vân còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp hắn, đó là ngày tiệc của Cố gia đại phu nhân, cô nương bị gọi lên đằng trước chào hỏi, vì chưa tặng quà cho các cô nương bằng tuổi, nên đã lặng lẽ phái nàng quay về viện để lấy. Nàng chạy quá nhanh nên ngã xấp trên hành lang dài, đầu gối bị rách da, khi đó tuổi nàng còn quá nhỏ, chỉ mới mười mấy tuổi nên đau đến rơi cả nước mắt, bỗng dưng nghe người ta răn dạy bên tai: “Phế vật, làm chậm trễ chính sự của chủ tử, ngươi gánh được trách nhiệm không?”
Nàng nghĩ là mình đã bị quản sự nào đó nhìn thấy, vội nén nước mắt, nàng quay sang thì nhìn thấy một nam tử ăn mặc như nho sĩ đứng bên cạnh bụi cây đang dạy dỗ người khác.
Hai người thị vệ cao lớn bị hắn mắng đến đỏ cả tai. Nàng nhận ra một người trong đó, là thủ lĩnh thị vệ ở trong vườn. Lạc Vân chợt nảy sinh tò mò với người này, nàng tránh sau một cây trụ lén nhìn bộ dạng của hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Uông Hạc Linh quay đầu lại, khiến Lạc Vân kinh ngạc đến trợn trừng mắt.
Mặt như quan ngọc*, tuấn tú lịch sự.
Đây là hai từ Lạc Vân có thể nghĩ ra được khi còn nhỏ tuổi.
Phong thái của hắn như thế, cũng không phải là chủ tử trong phủ, vậy hắn ta là ai đây?
Ánh mắt Uông Hạc Linh sắc bén liếc tới đây, Lạc Vân giật mình lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay người từ từ chạy đi. Khi đó nàng còn chưa biết hắn, không ngờ trôi qua bốn năm, chính hắn lại tìm đến nàng.
Lúc đó đang là mùa đông, vào một đêm tuyết rơi, băng kết thật dày trên mặt đất. Chu Oanh bị bệnh nhẹ, không thể đi hầu hạ lão phu nhân, gọi nàng đi thông báo một tiếng, nàng bước đi từng bước nhỏ trên mặt băng, vì mang một đôi guốc gỗ không vừa chân nên khi vừa nhấc chân lên guốc gỗ đã bay ra ngoài, sau đó nàng ngã mạnh xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng lên, đã có một bàn tay đưa ra trước mặt, nàng nghe thấy giọng nói xa lạ đầy dịu dàng của một nam tử.
“Sao ngươi lại vụng về như vậy?”
Nàng theo bản năng vươn tay lên, đến khi tỉnh táo lại thì đã muộn, đầu ngón tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn, tay hắn thật lạnh, lạnh đến nỗi khiến nàng lập tức muốn rút tay về.
Nhưng nàng lại không rút về.
Hắn nắm tay nàng, sau đó kéo nàng từ dưới mặt đất lên.
Đầu óc Lạc Vân chậm đi một nhịp, nàng quay đầu lại thì thấy cách nam nhân đó quá gần, hai người còn đang nắm tay nhau, trong lòng nàng có chút không được tự nhiên.
“Ngài, ngài vừa mới nói cái gì?”
Uông Hạc Linh ngừng lại một chút, đợi nàng đứng vững mới thu tay về, hắn khoanh tay đứng thẳng người: “Ta nói, sao ngươi vụng về như vậy. Nếu nhớ không lầm, ta thấy ngươi té, đã là lần thứ ba rồi.”
Lạc Vân kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài từng gặp qua ta rồi sao?”
Uông Hạc Linh cười như không cười: “Năm ấy đến nhà Đại phu nhân làm khách, trên hành lang gấp khúc ấy, ngươi ngã một lần, bị thương ở đầu gối, phải đi khập khiễng ba bốn ngày. Năm ngoái Hầu gia chuyển về sống ở đây, mọi người đều dập đầu với Hầu gia, ngươi đi theo sau cô nương của các ngươi, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Hầu gia, vì không chú ý dưới chân, nên suýt chút nữa đã bổ nhào vào Chu cô nương ở đằng trước. Hôm nay đã là lần thứ ba, ta nói có sai không?”
Lạc Vân không biết nói gì cho phải, nàng không ngờ sẽ có người chú ý tới một tiểu nha đầu như nàng.
“Ngài…” Vì sao ngài lại chú ý đến ta? Nàng mấp máy miệng, vẫn có cảm giác không thể tin được, hiện giờ đã biết thân phận của hắn, là trợ tá đắc lực nhất bên cạnh Hầu gia, đôi khi Hầu gia làm việc cũng phải hỏi ý kiến hắn, người như vậy sao có thể sẽ chú ý đến mình.
Chuyện này quá hoang đường, nàng không dám hỏi tới. Hay do những người thông minh, trí nhớ đều rất tốt, cái gì vô tình thấy qua đều nhớ hết.
“Ngươi ra đây có việc? Vậy đi đi.”
Uông Hạc Linh không muốn nhiều lời, khoanh tay chậm rãi rời đi.
Để lại Lạc Vân đang ôm mặt đỏ bừng vì ngạc nhiên lại một mình.
Lần sau gặp lại, đã là ngày mồng tám tết tháng chạp. Bên ngoài thư phòng trong viện Hầu gia, hắn vẫy tay với nàng, tựa như hai người đã quen biết nhau từ lâu. Người như nàng, từ nhỏ đã là hạ nhân, dù cô nương đối xử rất tốt với nàng, nhưng tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn rất tự ti, khi nàng nhìn tới, hắn đã là ngọn núi cao sừng sững cỡ nào.
Không trèo được, cũng không dám trèo.
Hắn tùy ý vẫy tay, nhìn nàng do dự chậm chạp bước tới, Uông Hạc Linh cũng không nhìn nàng, tựa như tình cờ nói: “Hôm nay ông lão Quách gia ở cách vách tặng cháo nhân ngày tám tháng chạp, ta không thích ăn ngọt, ngươi tới đây, ta cho ngươi ăn.”
Lạc Vân líu lưỡi, liên tục xua tay: “Ta… không được…”
Uông Hạc Linh khoanh tay đi về phía trước, đi được ba năm bước, hắn xoay đầu lại, trên mặt tươi cười hiếm thấy, hắn không còn cứ giữ mãi một vẻ mặt nữa: “Không phải sợ, ngươi tới đây.”
Lạc Vân giật mình, đang suy nghĩ nên lựa từ gì để nói, UÔng Hạc Linh không để ý tới nàng, tự hắn đi về viện của mình.
Lạc Vân quay đầu nhìn thư phòng, rồi lại nhìn con đường hắn đang đi, không biết tại sao nhưng nàng lại nảy sinh tò mò, muốn đi tới bên hắn nhìn thử, muốn hiểu rõ người này hơn.
Trái tim nàng đập loạn, chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, cho dù có trước mặt Hầu gia, tim nàng cũng chưa từng đập kịch liệt như vậy.
Viện của hắn rất nhỏ, gần thư phòng của Cố Trường Quân, gồm hai gian phòng, thư phòng và phòng ngủ gộp chung làm một, đối diện là chỗ chơi cờ uống trà đãi khách.
Lạc Vân đi qua đi lại ở chỗ cửa, Uông Hạc Linh ôm cái bình, dùng thìa múc thêm một chén cháo đặt trên bàn, lạnh nhạt nói: “Nhân lúc chưa lạnh, ăn đi.”
Trong phòng hắn ngay cả chậu than cũng không đốt, chỉ có một cái bếp lò nhỏ, ở trên đang đun nước sôi.
Uông Hạc Linh lấy ra một thủ lô* rơi đầy bụi từ trong góc phòng ra, lau khô sạch sẽ, thêm một cục than vào, sau đó xoay người lại, thấy Lạc Vân còn đang ngơ ngác, hắn theo bản năng nhíu mày: “Thất thất ở đó làm gì?”
Giọng nói có vài phần không kiên nhẫn, trong lòng Lạc Vân ngừng một chút, vội thuận theo hắn bước vào, nàng đứng trước giường lò*, tay chân luống cuống.
Uông Hạc Linh bọc thủ lô bằng một tấm chăn bông, sau đó đưa cho nàng: “Ta không thích dùng than, nếu ngươi sợ lạnh, thì ôm lấy cái này.”
Lạc Vân quỳ gối nói lời cảm tạ, sau đó nhận lấy, đầu ngón tay hai người chạm nhau, nàng cảm nhận được thủ lô ấm áp và ngón tay lạnh lẽo của hắn, Lạc Vân vội lui về sau hai bước.
Uông Hạc Linh nở nụ cười ấm áp: “Ăn đi, sắp lạnh rồi.”
Lạc Vân kiên trì ngồi xuống, múc một thìa nhỏ ăn vào.
Uông Hạc Linh ngồi đối diện nàng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn, hắn dùng nó lau trên môi nàng.
Lạc Vân muốn tránh, nhưng không tránh được. Nàng mở to mắt như mất hồn ngơ ngác nhìn hắn.
Uông Hạc Linh cười như không cười nói: “Gần đây ngươi thường quan sát ta?”
Lạc Vân bị sặc.
“Lần trước ở chỗ lão phu nhân, ánh mắt ngươi cứ đặt trên người ta, chưa từng rời đi.”
Hắn nói một câu khẳng định, khiến nàng lúng túng đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Ta… Ta không có…”
Nàng không có sức tranh cãi, hắn tất nhiên không tin. Hắn khẽ cười giễu: “Cần gì phải lén la lén lút? Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã hiểu chuyện nam nữ rồi đi.”
“Ta không có!” Lạc Vân vô cùng luống cuống, nàng đứng dậy, tay chân đều đang run rẩy, trên mặt giăng đầy mây đỏ, cất giọng nói: “Ngài sao lại…”
Uông Hạc Linh nhìn chằm chằm chiếc khăn kia, mảnh lụa màu trắng, mặt trên không có hoa văn gì, giống như hắn, lạnh lùng, cao ngạo. Ở giữa có chút vệt nước, cùng nửa vết son…
“Lần tới, đổi màu khác. Màu sắc diễm lệ, quá dung tục.”
Nói xong câu này, hắn siết chặt khăn tay thành một nhúm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống mặt đất, rồi dùng giày giẫm qua cái khăn đã nhàu nhĩ kia, hắn đi ngang qua nàng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
Giờ phút này Lạc Vân không biết cảm giác trong lòng mình như nào.
Khẩn trương, thẹn thùng, tức giận, nhục nhã? Hay đều có hết?
Uông Hạc Linh đã đi vào giường ngủ, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách rồi cầm đọc trong tay, tựa như không để ý tới nàng nữa.
Lạc Vân cắn răng cúi người xuống hành lễ, rồi yên lặng lui ra ngoài.
Ra tới cửa, nàng cất bước chạy như điên, nước mắt không khống chế được mà tuôn trào.
Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nói ra câu kia?
Dựa vào cái gì hắn dám tùy tiện gọi nàng rồi trêu chọc chế giễu nàng như vậy?
Nàng nên tức giận, căm thù chứ? Nhưng vì sao, nàng lại lấy hộp son màu hồng nhạt tươi tắn kia quăng ra ngoài, sau đó không dùng tới nữa.
**
Hiện tại, Lạc Vân nhìn người trước mặt.
Đó là một nam nhân không bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.
Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều phải có mục đích.
Chẳng hạn như việc bỗng nhiên hắn nói chuyện với tỳ nữ mà hắn chưa từng để mắt tới, lấy lòng, thậm chí còn ngủ chung với nhau…
Lạc Vân mấp máy môi, ngay cả nghi thức xã giao cũng không làm: “Ngươi tìm ta, có chuyện gì?”
Uông tiên sinh ngắm nhìn nàng, trầm mặc.
Sắp kết thành phu thê, hôn sự đã ở trước mắt.
Nàng lạnh lùng như vậy, giống như không muốn gặp hắn, giọng điệu nàng ẩn chứa sự không kiên nhẫn, có vẻ như không muốn nhìn thấy hắn.
Uông tiên sinh cảm thấy kì quái trong lòng, nếu hắn không đạt được mục đích gì, thì đáng lẽ hắn không nên để ý tới nữ nhân này nữa chứ.
Cố Trường Quân đã lập gia đình với Chu Oanh, hắn ở trong bóng tối làm những chuyện kia, cũng không thể tổ chức để hai người ở bên nhau.
Tại sao hắn lại tìm đến nàng? Nàng còn có lợi ích gì đâu?
Chỉ sợ là cá nước thân mật, đã hợp ý nhau rồi, tham lam thân thiết da thịt của nhau, không muốn chặt đứt?
Hắn cười giễu: “Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ chào hỏi ngươi, ngươi không cần sợ chuyện sau này cả đời phải ở chung với ta, chờ tới khi ngươi gả tới, ta sẽ viết thư bỏ vợ, cho ngươi một khoản tiền, tương lai ngươi sẽ được tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mở cửa hàng thêu cũng được, bán điểm tâm cũng được, tùy ngươi.”
Lông mi Lạc Vân khẽ rung lên, đáy mắt có chút nước.
Trước kia không lâu, nàng đã từng ngây thơ nói, nếu không làm tỳ nữ, thì nàng muốn mở một khách trọ nhỏ, hoặc là làm thêu thuê cho mọi người, hoặc bán đồ ăn nhẹ, có thể tự nuôi sống mình, rồi kiếm một lang quân như ý.
Vì sao hắn, ngay cả một câu nàng tùy tiện nói cũng cố tình nhớ rõ.
Uông tiên sinh mở miệng, nhưng không còn gì để nói, hắn gật đầu: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa.”
Lạc Vân cười cứng ngắc: “Được, cám ơn.”
Nàng từng bước một chậm rãi trở về. Đèn Ⱡồ₦g trong tay nàng, lắc qua lắc lại, ánh sáng trong đèn yếu ớt, dần dần không còn nhìn thấy nữa.
Uông tiên sinh khoanh tay đứng đó, lưỡi hắn chua xót, một nỗi sầu muộn kỳ lạ nào đó ập đến trong lòng, nhưng không có câu thơ nào khái quát được.
**
Sáng sớm Chu Oanh đã tỉnh, trong bụng có vật nhỏ, nàng vẫn không cảm nhận được. Thân thể từ trước đến nay đều không tốt nên nàng không ôm hy vọng gì.
Bây giờ có được, đã xem như là may mắn.
Nàng nhìn ra được, Cố Trường Quân cũng rất vui vẻ.
Bên ngoài yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.
Chu Oanh xuống giường, tự mình đổi xiêm y, nàng muốn uống nước nên đến trước bàn trà rồi cầm lấy ấm trà, trong đó cũng trống không.
Đang muốn gọi người tới, cửa bị đẩy ra từ phía ngoài, Cố Trường Quân bưng khay vào: “Tỉnh rồi?”
Chu Oanh nhìn hắn lấy từng món trên khay bày biện lên bàn, có sáu đĩa thức ăn, không biết dưa chuột kia là loại gì, được cắt thành từng miếng nhỏ xếp thành hình đóa hoa, lại có thêm một chén cháo, hai bát điểm tâm.
“Đồ ăn mới hái ở sau vườn, nàng nếm thử chút?” Hắn nói: “Đầu bếp ở đây làm đồ ăn không ngon lắm, nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta về nhà, rồi để họ chuẩn bị món nàng thích ăn.”