Gả Tam Thúc - Chương 55

Tác giả: Hách Liên Phỉ Phỉ

Bỏ trốn.
Nếu là trước kia, nếu hắn nói dẫn nàng đi, nàng sẽ đồng ý ngay.
Trước kia nàng vẫn luôn là người rất nghe lời, chuyện gì cũng nghe theo hắn, để hắn vui lòng.
Nàng không sợ không có danh phận, không sợ làm chuyện không nên, cũng không sợ thiên hạ phỉ nhổ, nếu hắn thật sự muốn nàng, nàng cũng sẽ cho hắn hết sao?
Để có thể có một gia đình, cái gì nàng cũng có thể làm. Bao nhiêu ủy khuất cũng có thể nhẫn nhịn.
Nàng biết, mình không phải là không có chút tình cảm nào với hắn.
Vì phần nhân tình này, cả thanh danh tôn nghiêm của một nữ hài tử nàng cũng có thể bỏ đi.
“Đi đâu?” Chu Oanh giương mắt nhìn hắn, giơ tay lên khẽ vuốt lông mày sâu thẳm của hắn: “Không đi được, bọn họ sẽ không đồng ý.”
Cố Trường Quân cúi đầu nở nụ cười: “Nếu ta từ bỏ quyền thế, cùng nàng quy ẩn, nàng nguyện ý chứ?”
Chu Oanh bỗng nhiên ngừng lại rồi lại lắc đầu: “Sao có thể bỏ được, phía sau người còn có cả Cố gia. Nếu người không tiến vào triều đình, bọn họ sẽ không còn hy vọng gì.”
Nàng lại nói tiếp: “Hơn nữa ta khó khăn lắm với tìm về với người nhà của mình, ta không muốn phải tiếp tục sống dè dặt nữa.”
Trước kia nàng cẩn thận lo trước lo sau đủ rồi, nàng còn muốn vì bản thân sống một cuộc đời mới. Không cần báo đáp ân tình của ai, không phải cố gắng để người khác yêu thương.
Cố Trường Quân thở dài, buông nàng ra rồi cùng nàng tựa vào vách xe.
“Chu Oanh, ta đã đắc tội với không ít người, bây giờ đã bị cách chức đày đi phía Nam, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn ngáng chân ta.”
Bàn tay Chu Oanh nắm chặt trong ống tay áo, hắn quay đầu lại, đôi mắt tối đen mơ hồ, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng: “Lo cho ta?”
Chu Oanh quay đầu không nói, phía trước là đại viện của Chu gia, xe đã đứng ở đầu hẻm, Chu Oanh bước ra ngoài, Cố Trường Quân chặn ở cửa: “Chu Oanh.”
Ánh mắt của hắn như đang nói “Đừng đi”.
Chu Oanh lặng yên trong phút chốc, ngồi lại một lần nữa: “Đi đâu?”
Cố Trường Quân nở nụ cười: “Ta có một xưởng in ở thành Nam.”
Chu Oanh phảng phất từng nghe nói qua, hắn có vài cứ điểm thu nhập tình báo, người bên ngoài không biết đó là sản nghiệp của hắn, người ra mặt buôn bán là thuộc hạ dưới quyền hắn.
Hai người không ai nói gì nữa, xe ngựa đi tới thành Nam, một đường đều nghe được tiếng người ồn ào bên ngoài, Chu Oanh nhìn sang Cố Trường Quân, hắn dựa vào cửa sổ xe ngựa, lông mi cụp xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay sang, đưa tay nắm chặt tay nàng, hắn nắm rất chặt cả một đường đi đều không buông ra.
Xưởng in Thừa Nho là một tòa lầu nhỏ, ở trên mời các tiên sinh chuyên viết thoại bản đang lưu hành hiện giờ, sau đó gửi cho các nho sinh văn sĩ trong xưởng in dùng tay sao chép lại bản thảo, xưởng này còn phụ trách in ấn cả kinh, sử, tử, tập* cho quan phủ.
*Kinh, sử, tử, tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.
Hôm nay không biết là ngày gì, trà lâu đối diện mời gánh hát tới diễn hí khúc, có một sương phòng trên lầu xưởng in, đẩy cửa sổ ra là có thể thưởng thức vở diễn ở đối diện.
Tay Cố Trường Quân để trên bệ cửa, đầu ngón tay khẽ gõ theo nhịp trống của nhạc hí kịch.
Vị tướng quân trong vở kịch cưỡi ngựa xông vào doanh trại địch, các tướng sĩ bên địch đều đánh không lại, đợi một lúc lâu phía sau xuất hiện một vai đào võ*, đánh lui tướng quân kia. Vai đào võ ấy thừa thắng xông lên truy kích, một bên đuổi một bên chặn, nháy mắt đã chạy tới rừng cây không có một bóng người, tướng quân phi thân bổ nhào về phía đào võ đã rớt xuống ngựa, hai người ôm nhau lăn vài vòng, tướng quân í í a a hát vài câu, khiến cho già trẻ lớn bé đang coi diễn bên ngoài đều cười rộ lên.
*Vai đào võ: Phần lớn là sắm vai nữ nhân có tính cách dũng cảm giỏi võ, chuyên biểu diễn các động tác võ tuyệt kỹ.
Màn lớn buông xuống, vở kịch dừng ngay hình ảnh bầu không khí mờ ám giữa hai nam nữ chính đang đối địch nhau.
Loại kịch dung tục như này rất khó xuất hiện ở các hậu viện nhà cao cửa rộng, tiểu thư khuê các càng khó coi được vở diễn này. Chu Oanh có chút không được tự nhiên thu lại tầm mắt, vừa bình tĩnh lại đã nhìn thấy Cố Trường Quân cúi đầu nhìn nàng, không biết đã nhìn nàng bao lâu.
Cố Trường chặn nàng trên bệ cửa sổ, cười như không cười hỏi: “Xem hay không?”
Chu Oanh nhìn sang chỗ khác, không cho hắn nhìn nữa, thấp giọng nói: “Thật không đứng đắn…”
Tay Cố Trường Quân từng chút từng chút Ϧóþ chặt eo nàng: “Sao lại không đứng đắn? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu là chuyện thường tình của con người.”
Chu Oanh giương mắt: “Vậy người… Tam thúc sao lại cùng ta đi đến bước đường này?”
Nàng thuận miệng hỏi, cũng chính là hoang mang dưới đáy lòng mà nàng đã rối rắm hồi lâu. Cố Trường Quân thuận theo cười: “Thật muốn biết?”
Chu Oanh nhìn bộ dáng của hắn, khóe miệng chứa ý cười, vẻ mặt mập mờ. Nàng đỏ mặt, xoay người muốn chạy: “Người đừng có nói ra, coi như ta chưa hỏi đi.”
Giọng nói mềm mại đáng yêu, nghe vào trong tai, khiến cho lòng người trở nên yếu mềm.
Cố Trường Quân không cản nàng lại, đợi nàng đi được hai bước, hắn lại từ phía sau quấn lên: “Nàng tới chỗ này với ta, ở dưới đều là người của ta, không có người Chu gia với người trong cung che chở, nàng không sợ sao?”
Chu Oanh kéo lấy cái tay đang nắm chặt tay mình, ngập ngừng nói: “Dù sao tam thúc cũng sẽ không hại ta… ta sợ cái gì…”
“Sao lại gọi tam thúc rồi? Không phải là Cố hầu sao? Còn nói không sợ?”
“Ta…Thật ra…”
“Nhưng ta vẫn là nam nhân, hơn nữa ta còn đang có ý với nàng.” Cố Trường Quân đưa tay đặt nàng lên ghế dài cạnh giá sách: “Chu Oanh, vậy nên ta rất lo, kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, ta sợ mấy nam nhân khác đối với nàng…”
Chu Oanh cắn môi, im lặng trong chốc lát sau đó ngửa đầu nhìn hắn, mềm giọng nói: “Nhưng bọn bọ không phải là người.”
Chính vì là hắn, nàng mới đi theo.
Trong lòng Cố Trường Quân đầy nặng nề sau đó nắm lấy cằm nàng, nhìn thật kỹ gương mặt nàng: “Nếu không có những chuyện này…”
“Nếu như không có những chuyện này, ta nhất định sẽ đi theo người, ai khuyên cũng không nghe.” Đây là đáp án thực sự trong lòng nàng, nàng đã cố nén sự ngại ngùng nói ra những lời tận đáy lòng.
“Bây giờ ta muốn đi Lưỡng Giang làm một vị quan an nhàn, đời này cứ sống lặng lẽ vô danh như vậy, nàng vẫn nguyện ý theo ta sao? Không sợ người đời phỉ nhổ, bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo sao?”
Chu Oanh nhắm mắt lại: “Nhưng bọn họ sẽ không đồng ý.”
Cố Trường Quân chậm rãi đứng dậy, ngồi qua một bên: “Ta sẽ tìm cách.”
Chu Oanh lắc đầu: “Người tìm cách nào đây, người cũng sắp rời đi rồi.”
Cố Trường Quân nở nụ cười: “Ta đi, là vì có thể rời đi cùng nàng.”
Chu Oanh không hiểu nhìn hắn, đến lúc này mà hắn vẫn nói ra câu vô dụng như vậy.
Cố Trường Quân nhìn ra nghi ngờ của nàng, cười nói: “Nàng và ta đã sớm bị phơi bày hết rồi, người trong thiên hạ cũng biết ta và nàng là quan hệ gì. Hắn viện cớ nói đức hạnh của ta kém cỏi nên không được tham dự triều chính nữa, đày ta ra bên ngoài, nếu đã bị phạt, ta tất nhiên muốn biến hư danh này thành sự thật, có vậy thì hình phạt này nhận cũng không bị lỗ. Nàng cứ an tâm chờ đợi là được.”
Tay Chu Oanh nắm thật chặt trong ống tay áo: “Nhưng mà…”
Cố Trường Quân nói: “Ta đưa nàng về.”
Chu Oanh rũ mắt xuống, không nói nữa.
Rất nhanh sau Chu Oanh đã hiểu tính toán của hắn là gì.
Vừa qua Tết, trên đường phố treo đủ sắc màu xanh đỏ, vẫn còn không khí vui vẻ.
Vốn định là sau ngày mười lăm khi đã giải quyết xong mọi chuyện lớn nhỏ trong cung thì thái hậu sẽ truyền Chu gia lão thái quân và Chu Oanh vào cung bàn bạc kỹ lưỡng việc đón Chu Oanh tiến cung, ý chỉ còn chưa truyền xuống đã nghe được tin Chu Chấn mang gia quyến về Tô Châu trước.
Bên này thái hậu còn đang liên tục kêu người đuổi theo Chu Oanh đưa nàng trở về, bên kia Chu Chấn đang giậm chân, mắng phu xa đánh xe quá chậm.
Lúc Tấn Đế nhận được tin tức, trước đó đang cùng mấy đại thần bàn chuyện lập tự*.Tâm trạng hắn vốn đã không được tốt, vừa nghe nói Chu Oanh không chào hỏi hắn đã theo Chu Chấn rời đi, tức giận ném đi một chén trà bằng sứ thanh hoa.
*Lập tự: lập người thừa kế, ở đây là lập Thái tử.
Thái giám đứng bên dè dặt khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nghe nói là bên Tô Châu có việc gấp, Chu đại gia vội về xử lý, sợ để lại lão mẫu và cô nương không an toàn nên dứt khoát cùng nhau lên đường. Không phải đã công bố cô nương xuất thân từ nhà hắn rồi sao? Hắn mang cô nương hồi hương, cũng không đáng trách. Xin người bớt giận, chờ mấy ngày nữa hạ chỉ đón cô nương trở về, hắn còn dám kháng chỉ sao?”
Tấn Đế hừ lạnh: “Ngươi không nhìn ra? Đây là cái bẫy của Cố Trường Quân.”
Lúc bọn họ còn đang nói chuyện ở trong cung thì Cố Trường Quân đã đến trạm dịch huyện Mật Hà ở phía đông kinh thành. Xa xa thấy một hàng xe ngựa đang đi vào tầm mắt, Cố Trường Quân mấp máy môi.
Chu Oanh cùng tổ mẫu ngồi trong xe, nghĩ thế nào cũng cảm thấy sợ hãi. Lỡ như Hoàng thượng cảm thấy nàng đã phụ lòng tốt của hắn, sau này làm khó dễ Chu gia thì phải làm sao?
Nhưng có thể ra khỏi kinh thành ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nàng có chút vui mừng nhảy nhót.
Cuộc sống mới, thế giới mới, còn có cả… người kia, đang chờ nàng ở phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc