Gả Tam Thúc - Chương 51

Tác giả: Hách Liên Phỉ Phỉ

Dưới sảnh không có ai, chỉ có Cố Trường Quân một mình đi từ trên lầu xuống, người hầu của hắn dẫn ngựa đến đón hắn.
Phu thê Chu Chấn đều đợi ở bên ngoài, nhìn theo Cố Trường Quân đang xa dần, Nghiêm thị kéo ống tay áo của Chu Chấn: “Kia là Cố hầu gia?”
Chu Chân gật đầu: “Ừ.”
“Trẻ như vậy, tuấn tú như vậy?” Nghiêm thị còn tưởng rằng Cố Trường Quân cũng trạc tuổi mình, không ngờ người Chu Oanh gọi là Tam thúc lại mới chừng hai mươi tuổi. Nghĩ tới bộ dáng của Chu Oanh cảm thấy rất xứng đôi với An Bình hầu.
Trong lòng Nghiêm thị cảm giác khó chịu, sao tất cả những điều tốt đẹp trên thiên hạ này đều bị mẹ hai con nàng chiếm lấy? Lúc nàng ta mới gả tới được hai năm đã cảm thấy mẹ chồng bất công, Chu Phù mười hai mười ba tuổi đã là đại mỹ nhân của Lạc thành, người đến cầu thân xếp hàng nhiều không dứt, mẹ chồng cứ lựa lựa chọn chọn nhưng vẫn không hài lòng, luôn cảm thấy người ta không xứng với khuê nữ nhà mình. Sau đó Chu Chấn đưa Chu Phù vào cung, mẹ chồng oán giận đến nỗi không nói chuyện với con trai mình mấy năm, cũng giận lây sang nàng ta, đến giờ vẫn chưa từng cho nàng ta sắc mặt tốt.
Hiện tại nha đầu Chu Oanh này cũng là gương mặt đầy mê hoặc ấy, thế mà khiến cho An Bình hầu nổi tiếng hung ác cũng phải động tâm.
Chu Chấn quay đầu liếc nàng ta một cái: “Làm gì vậy? Còn không đến đón Oanh nương, lát nữa về nhà, làm cho nó một chén súp làm ấm người, đừng để nó bị cảm lạnh.”
Nghiêm thị cắn răng nói: “Lập gia đình nhiều năm như vậy, sao không thấy chàng quan tâm ta được như thế?”
“Nàng thì biết cái gì?” Chu Chấn không nhịn được xua tay: “Còn không đi? Để nó sốt ruột chờ sẽ khiến tâm trạng nó không vui.”
Nếu Chu Oanh có chuyện gì, sắc mặt của Cố hầu gia sẽ trở nên rất khó coi. Đúng là ở chung cũng chẳng dễ dàng gì.
**
Đêm đã khuya, sắp tới cuối năm, ngay cả không khí trong cung cũng có vài phần vui vẻ, từ Chính Dương điện đến Ngự Thư phòng treo đầy Ⱡồ₦g đèn to màu đỏ. Trong Ngự Thư phòng, Tấn Đế trầm mặc với chồng tấu chương. La quý phi choàng áo khoác mỏng, lười biếng đi tới: “Hoàng thượng, sao ngài lại thức dậy rồi?”
Tấn Đế thở dài, vươn tay với La quý phi: “Lại đây.” La quý phi chậm rãi bước tới, dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tấn Đế, dời mắt nhìn tới tấu chương đang mở ra trên bàn.
Vừa nhìn thấy chữ viết trước mắt, sắc mặt La quý phi cứng lại, cũng nhíu mày.
Là chữ của Cố Trường Quân.
Nét 乃út như rồng cuộn, vừa nhu vừa cương. Năm xưa nàng ta xin được tập viết chữ của hắn rồi học theo bộ dáng viết chữ đó. Hắn đọc binh thư, nàng ta cũng mượn vài quyển để nghiên cứu, nàng muốn bước đi cùng hắn, muốn quen với những sở thích của hắn, vì sợ sau này ở chung một chỗ sẽ không có đề tài để nói chuyện.
Đã lâu lắm rồi, tất cả đều như một giấc mộng, khi nàng tỉnh lại, đã thấy mình là sủng phi trong thâm cung, nàng vẫn cảm giác có chút không chân thật.
Mười năm sống kiếp sủng phi mà ngỡ dài dằng dặc như cả đời. Sinh mệnh của nàng đều đã tiêu hao hết ở nơi này, kỉ niệm đáng giá duy nhất cũng chỉ có kí ức năm đó.
Nhưng ký ức đó, vẫn quá tàn khốc với nàng ta, có lẽ suốt cả đời nàng ta chưa từng có khoảng thời gian hạnh phúc nào.
Tim đã ૮ɦếƭ vào ngày đó, đời này nàng ta đã ૮ɦếƭ rồi, thứ còn sống chỉ còn là thể xác.
Tấn Đế thở dài: “Cố Trường Quân trở về sau cuộc Bắc loạn được tầm một tháng. Hắn xin phong thưởng cho các tướng sĩ có công, tấu chương này đã đặt ở trên bàn trẫm hồi lâu.”
La quý phi áp chế sự cay đắng trên lưỡi, tay ôm lấy cổ Tấn Đế: “Vì sao Hoàng thượng không thưởng cho hắn? Vị trí hắn đã đủ cao, lại phong thưởng nhiều hơn, chỉ sợ phải phong Vương thì mới giải quyết được?”
Công cao lấn chủ, không có Đế vương nào không kiêng kỵ điều này. La quý phi thuận miệng nói một câu đã khiến Tấn Đế nhăn mày.
“Hắn có công.” Tấn Đế cười cười. Nhưng chẳng lẽ hắn vô tội? Lừa gạt quân thượng, thân cận với nghịch tặc, sau đó thu nuôi nghịch thần, tội của hắn, chém đầu ngay lập tức cũng không oan. Nhưng Tấn Đế phải mở miệng như nào đây.
Giải thích xuất thân của Chu Oanh như nào?
Chiêu cáo với thiên hạ ra sao, không lẽ nói cung phi của mình với con mình cấu kết với nhau.
Sao có thể từ bỏ được da mặt này? Bỏ được tôn nghiêm của nam nhân?
Quá mất thể diện.
Chỉ có thể giấu kín trong lòng, mạnh mẽ áp xuống.
Hắn ta là nam nhân, là quân vương, năm đó đã không thể tuyên cáo chuyện này với thiên hạ, bây giờ lại càng không thể.
Trên sử sách sẽ lưu lại một vết nhơ sỉ nhục, vĩnh viễn lau không sạch. Đời sau sẽ nhạo báng hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Bao nhiêu thành tựu văn hóa quân sự, bình định thiên hạ, dù có công gì cũng bị ô danh kia che lấp mất.
Tấn Đế nắm chặt tay, trên mặt đầy nỗi hận. La quý phi bưng lấy mặt hắn, bĩu môi nói: “Hoàng thượng, sao vậy? Có phải nô tỳ nói sai gì rồi không? Hậu cung không được can chính, nô tỳ không nên nói ra, nhưng… nhưng Cố Trường Quân kia nghe nói nổi tiếng ngạo mạn, lần trước Linh vương chọn phi, không phải hắn còn giận cả Thái hậu sao? Giống như ngay cả người hoàng gia chúng ta cũng không xứng cưới chất nữ nhà hắn…”
Tấn Đế buông lỏng tay, giữ khoảng cách với La quý phi.
“Chuyện bên ngoài, nàng cũng nghe nói?”
La quý phi mím môi: “Có nghe nói, Cố Trường Quân… cùng với chất nữ của hắn đã làm tổn hại đến nhân luân*, nô tỳ còn nghe đồn hắn tìm nhà khác cho chất nữ, ép người ta nhận chất nữ kia làm khuê nữ nhà mình, để hắn có thể ngôn chính danh thuận…”
*nhân luân: luân lí làm người thời xưa.
Bên ngoài đồn đại có chút khó nghe, La quý phi nói được một nửa thì không dám nói nữa.
Tấn Đế xoa mi tâm: “Trẫm cũng khó xử vụ này. Nàng nhìn xem tấu chương can gián của các Ngự sử đều chất thành núi cả rồi, nói phẩm hạnh của Cố Trường Quân không đoan chính, muốn trẫm tước đi chức vị của hắn.”
La quý phi mím môi cười cười: “Nghiêm trọng đến thế sao? Bình thường nam nhân thích một cô nương, chuyện cường thủ đoạt hào hay gây ૮ɦếƭ người cũng không hiếm, chỉ cần có thể che đậy được thì cũng không ai dám nhìn chằm chằm vào. Nhưng Cố Trường Quân này sợ là bình thường đã đắc tội với quá nhiều người, nô tỳ cũng có nghe thấy, nói hắn ngạo mạn bất tuân, không chịu nhường ai.”
Trước kia thiên hạ chưa định, tình tính của Cố Trường Quân trong tay Tấn Đế lại trở thành lưỡi đao sắc bén, những kẻ làm trái luật đều kinh sợ. Bây giờ đã là thịnh thế thái bình, tính cách này có chút lỗi thời, có cái gì đó mơ hồ ẩn lên trong lòng Tấn Đế.
Nhưng những lời như thế Tấn Đế tất nhiên sẽ không nói ra.
“Trường Quân chỉ là có chút cố chấp.” Tấn Đế thở dài: “Trẫm dự tính luận công ban thưởng cho các tướng sĩ, còn Cố Trường Quân, trẫm vẫn còn đang cân nhắc.”
Nghĩ tới Chu Oanh, nghĩ tới Cố Trường Quân và Chu Oanh ở bên nhau, trong lòng hắn rầu rĩ, đặc biệt không thoải mái.
La quý phi nhìn sắc mặt hắn ta, tựa hồ có chút mất mát, nàng ta dựa sát vào thử thăm dò: “Sắp đến Tết rồi, hằng năm đều ban vài thứ cho các ngoại thần. Chất nữ kia của Cố Trường Quân có chút hợp ý nô tỳ, nô tỳ muốn mấy ngày nữa cho mời nàng ấy vào cung nói chuyện.”
“Cũng tốt.” Lông mày Tấn Đế giãn ra, vỗ về mặt La quý phi: “Nàng uyển chuyển khuyên nhủ, bảo nàng ta tránh xa Cố Trường Quân chút, trẫm không đành lòng để Trường Quân đi nhầm đường.”
Sau một lúc lâu sau lại nói: “Hôm trước Cao Ly tiến cống đồ trang sức bằng trân châu san hô, nàng cầm lấy khen thưởng.”
La quý phi rũ mắt đáp ứng, vừa quay đầu lại đã cười khổ.
Nàng ta trở về ngủ thêm lần nữa, nằm trong màn trướng màu vàng nhạt, những chuyện năm xưa tràn về từng chút một.
Năm ấy nàng ta mới mười lăm tuổi, đã nghe nói dưới trướng tỷ phu có một thanh niên cao lớn tuấn tú, xuất thân cũng tốt. Một ngày nọ nàng ta theo tỷ tỷ đến doanh trại của tỷ phu đưa cơm, đó là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Cố Trường Quân.
Hắn đang đen mặt huấn luyện các tân binh dưới quyền hắn, trên trán đầy mồ hôi, bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi ngược lại có vài phần uy nghiêm.
Sau đó số lần nàng ta nhìn thấy hắn cũng nhiều lên, trước đêm hắn phải xuất chinh theo quân đội, nàng có làm cho hắn một đôi giày, bí mật thêu một hoa lan nho nhỏ không dễ phát hiện nhưng nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Còn có một phong thư tự tay nàng viết, ám chỉ nếu hắn cũng có ý như vậy, thì mang đôi giày này ra ngoài gặp mặt.
Nàng còn nhớ rõ lúc đó sóng lòng cuồn cuộn thế nào khi chờ đáp án của hắn, thầm mến hơn nửa năm, hắn không phải tên ngốc thì cũng nên có chút cảm giác chứ. Cho dù hắn có muốn ở chung với nàng hay không, có muốn quý trọng phần tình nghĩa này của nàng hay không, thì vẫn phải đáp lại chứ?
Ngày tiếp theo sáng sớm nàng đã tới sàn đấu võ, xa xa đã thấy hắn mang đôi giày kia.
Lúc đó nàng mừng rỡ như điên, trước mặt mọi người vọt tới chỗ hắn.
Nàng còn nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của hắn.
Gương mặt tràn đầy chán ghét.
Hiện tại La quý phi nhớ lại, trong lòng vẫn không kìm được sự đau khổ.
Quá nhục nhã rồi.
Sỉ nhục lớn nhất của cả đời nàng, là vào ngày hôm đó.
Ánh mắt của hắn, sắc bén như một thanh kiếm cắm vào иgự¢ nàng, mỗi khi nhớ đến hắn, nghe được tên hắn, nàng đều đau đến không thở nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc