Gả Tam Thúc - Chương 46

Tác giả: Hách Liên Phỉ Phỉ

Cố Trường Quân khẽ nhíu mày mà không ai chú ý đến, hắn lui ra sau từng bước, kéo dài khoảng cách với La quý phi.
Hắn cũng không nói gì thêm, giống như đã gặp chuyện cực kỳ chán ghét nên không muốn trả lời, chỉ lạnh lùng tránh đi.
Tâm trạng La quý phi chùng xuống, những si mê đã phó thác năm xưa ấy tràn về trong đầu nàng ta, nam nhân trước mặt này đã từng cho mình nhiều tổn thương như vậy, nhưng sao nàng ta vẫn mãi không chịu khắc ghi, vẫn muốn tới gần hắn?
Không ai hiểu rõ hơn nàng ta, hắn là loại người tàn nhẫn lạnh lùng đến cỡ nào.
Tôn nghiêm bị giẫm đạp, những si mê này cũng đã bị phụ bạc.
Tuy mấy năm nay La quý phi luôn là sủng phi rực rỡ lóa mắt, nhưng mỗi khi nàng ta nhớ lại việc hắn đã đối đãi với mình ra sao, trái tim vẫn đau đến không chịu nổi.
La quý phi cắn chặt răng, mạnh mẽ đè xuống tiếng ho khan sắp bật ra.
Thân thể nàng ta đã bị phá hư. Không con nối dòng nhưng lại độc chiếm lục cung, Hoàng thượng vì nàng ta mà nhiều năm vẫn không chịu tuyển tú, có biết bao nhiêu người căm thù nàng ta.
Thật ra nàng ta chưa từng muốn tranh sủng, nhưng nghĩ đến cảnh người cao cao tại thượng không ai bì nổi như hắn lại quỳ dưới chân mình, nàng ta mới thuận theo người nhà an bài vào cung.
Kỳ thực những cảnh tượng hào nhoáng này đều chỉ là mặt ngoài, chỉ có mình nàng ta hiểu rõ.
Đêm đầu tiên vào cung, nàng ta chịu đựng sự ghê tởm nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tấn Đế, nghe thấy Tấn Đế ôm mặt nàng ta ngơ ngác gọi nàng là “Phù Nhi.”
Lúc đầu nghe không rõ, nhưng dần dần cũng đã nghe được.
Trong lòng Tấn Đế sớm đã có một người, không biết sao người này lại không ở trong cung.
Nàng ta không biết, rốt cuộc là người nào lại đáng giá đến nỗi cả một Đế Vương nhớ thương nhưng lại không chiếm được.
Nàng ta từ từ thăm dò, không ngờ lại lấy được tin tức từ chỗ Trung cung Hoàng hậu đang sắp phát điên kia.
Có một người chỉ ở trong cung trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đã biến thành báu vật Tấn Đế vĩnh viễn không quên được.
Cho dù sau này có bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp nhưng vẫn không lọt vào được tầm mắt của hắn.
Nàng ta thật đáng thương, vì gương mặt giống người kia đến mấy phần nên nàng ta mới nhận được nhiều ân sủng như vậy.
Sủng ái không phải với thân phận La thị của nàng ta, cũng không phải là vì chính bản thân nàng ta, mà đơn giản chỉ là xuyên qua gương mặt này, cố gắng chắp vá ra bóng hình kia.
Cho nên lúc Chu Oanh tiến cung, trong đầu nàng ta đã nghĩ ra một ý định.
Nữ hài kia giống nàng ta tới ba bốn phần, đưa vào cung rồi cũng sẽ biến thành một con rối, như vậy Cố Trường Quân sẽ phản ứng ra sao? Lúc đó hắn sẽ đau lòng chứ?
Sẽ hối hận chăng?
Cho dù chỉ dày vò hắn được một chút thôi, cũng đủ khiến nàng ta cảm thấy vui sướng rồi.
Gương mặt tuyệt mỹ của La quý phi trở nên hung tợn, đôi mắt chứa toàn nỗi hận nhìn chằm chằm vào Cố Trường Quân: “An Bình hầu cao cao tại thượng đang đắc ý cái gì thế? Một người thúc phụ lại nảy ra ý nghĩ dơ bẩn với cháu gái nhà mình, ngươi không cảm thấy xấu hổ à? Còn tưởng rằng phủ An Bình hầu cao quý cỡ nào, nuôi một nha đầu còn nhỏ tuổi đã biết câu dẫn thúc thúc, làm cho người khác phải đánh giá như nào thì mới tốt đây.”
Ánh mắt Cố Trường Quân có chút thay đổi.
Sắc mặt hắn trầm xuống. Quanh thân giống như phủ một lớp sương lạnh, đáng sợ đến nỗi không ai dám tới gần.
Nhưng La quý phi chẳng những không sợ, ngược lại còn có chút sảng khoái.
“Sao vậy, nhắc đến chỗ đau của An Bình hầu rồi sao? Hay là An Bình hầu đau lòng cho tiểu tiện nhân kia, không nghe được những lời người khác đang đồn đại?”
Cố Trường Quân không muốn đấu võ mồm với một vị phu nhân, hắn khinh bỉ nhìn La quý phi, chậm rãi nói: “Quý phi thật sự không thay đổi chút nào.”
La quý phi nhíu mày, cuối cùng hắn cũng thừa nhận rằng đã quen nàng ta từ trước rồi sao? Sao hắn có thể đối đãi với nàng ta lạnh lùng giống như một người xa lạ như vậy được?
Nhưng La quý phi rất nhanh không còn nghĩ như vậy nữa.
Khóe miệng Cố Trường Quân khẽ nhích, thản nhiên nói: “Lắm mồm lắm miệng, làm cho người khác chán ghét.”
La quý phi không kiềm được biểu tình của mình, nàng ta nghẹn lời nhìn Cố Trường Quân, trong lúc đó Tổng quản tươi cười chào đón: “Nương nương, Hoàng thượng gọi người vào.”
La quý phi vẫn còn ngơ ngác, thái giám kia chỉ đành phải lập lại một lần nữa: “Nương nương, Hoàng thượng đang đợi người.”
Cung nhân bước lên phía trước đỡ lấy La quý phi. Tay nàng ta lạnh lẽo, không khống chế được run lẩy bẩy. Cung nhân không biết nương nương và An Bình hầu đang nói chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được nương nương đang tức giận không nhẹ.
Cố Trường Quân nhìn đi nơi khác, ngắm nhìn sắc trời.
Trời râm rồi, hôm nay đúng lúc cũng có tuyết rơi.
Không biết lúc này tâm trạng Oanh nương ở nhà như thế nào rồi?
Nàng có thể nhận ra được thân thế phức tạp của mình và tình trạng lưỡng nan trước mắt hay không?
Đã lưỡng tình tương duyệt với nhau nhưng bất ngờ lại biết được chân tướng, liệu nàng vẫn có thể nhìn thẳng vào quá khứ ở chung với nhau không, hay không biết chừng lại tự làm khổ bản thân mình?
Chắc lại làm khổ mình rồi…
**
Hai chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ An Bình hầu, trang trí không giống kiểu cách ở kinh thành. Màn che là vải thêu hai mặt đến từ Tô Châu.
Trong phủ đãi khách, Cố lão phu nhân không có tâm trạng, Chu Oanh không xuất hiện nên để Trần thị tiếp đãi.
Khách đến thăm họ Chu, một bà lão và một người phụ nữ trung niên cầm theo danh thi*p của Cố Trường Quân, nói là được Hầu gia mời tới cửa.
Bà lão kia đúng là Chu lão thái quân, mẹ ruột của Chu Phù.
Người còn lại là tẩu tử của Chu Phù – Nghiêm thị, bộ dạng sinh ra nhìn không có chút tốt đẹp nào, vừa vào cửa đã đánh giá xung quanh, Trần thị không thích nàng ta nên chỉ nói chuyện cùng lão thái quân.
Trước kia Chu thị cũng là danh gia vọng tộc, vì Thịnh vương mưu phản mà bị liên lụy, Tấn Đế khiển trách ca ca của Chu Phù là Chu Chấn biết rõ Chu Phù có quan hệ với Thịnh vương lại còn muốn hiến nàng vào cung, một nhà Chu gia đều bị giáng chức, sản nghiệp ngày xưa ở Tô Châu cũng bị ngâm nước hai phần ba, mấy năm nay sống không được tốt lắm.
Nói chuyện vài câu, Chu lão thái quân đã nói ra ý định đến đây: “Hầu gia từng nhắc đến, cháu ngoại của ta Chu Oanh đang ở nhờ nhà quý phủ. Không biết Nhị phu nhân có thể dàn xếp, đồng ý cho lão bà ta gặp đứa nhỏ một lần.”
Trần thị ngạc nhiên nói: “Mọi người nói, mọi người là…” Là người nhà bên ngoại của Chu Oanh?
Thảo nào, thảo nào lại cầm theo thiệp mời của Hầu gia.
Vành mắt của Chu lão thái quân đỏ lên: “Nhị phu nhân thứ lỗi, chúng ta tới chậm. Không biết nhà chúng ta còn có huyết mạch lưu lạc bên ngoài. Đã làm phiền quý phủ rồi, thật là áy náy.” Lão thái quân nói xong bèn đứng dậy bái lạy, Trần thị vội vàng đỡ nàng, nói: “Không được, ngài là trưởng bối, sao có thể nhận lễ của ngài? Kính xin ngài đợi một chút, ta phải vào hỏi một chút.”
Hỏi Chu Oanh, cũng phải hỏi lão thái thái. Hầu gia không thông báo gì với nàng, lỡ đâu những người này muốn đưa Chu Oanh đi, nàng nên ngăn hay là không ngăn đây?
Trần thị vội vàng từ cửa sau rời đi, đi thẳng đến Cẩm Hoa Đường.
Nghiêm thị thì đang đánh giá cách bày biện trong phòng, đứng lên sờ sờ chỗ này rồi lại nhìn trộm chỗ kia, sau đó xoay người lại cười nói: “Phủ An Bình hầu này quả nhiên phú quý. Theo con thấy, khuê nữ Phù muội cũng xem như có phúc. Đây chính là sinh ra trong gấm vóc lụa là rồi.”
Chu lão phu nhân chỉ lau nước mắt, không đáp lời.
Mấy năm nay, con dâu đảm đương nhà cửa, vì Chu Phù mất tích nên bị Tấn Đế giáng chức, đôi vợ chồng Chu Chấn vẫn oán trách Chu Phù mang tai hại đến cho cả nhà. Trên quan trường không dễ che giấu, Chu Chấn chỉ báo cáo đơn giản là muốn nghỉ dài hạn ở nhà để trông coi sản nghiệp tổ tiên. Thái độ làm người của hắn cực kỳ không an phận, nói như rồng leo nhưng làm như mèo mửa*, của cải lụi bại đi không ít. Mấy năm nay vợ chồng hắn quản lý nhà cửa, lão phu nhân chờ đợi đến nỗi không vừa ý. Nhưng trong nhà xảy ra chuyện Chu Phù, chỉ đành lặng lẽ sống không muốn gây sự chú ý, bên ngoài chỉ đồn thổi là Chu Phù ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử chưa kịp lưu lại ấn tượng tốt cho Hoàng Thượng nên không ban ơn cho gia tộc. Chỉ có bọn họ là biết, năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
* Ý chỉ tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Cố Trường Quân sai người đến tìm Chu gia, Chu Chấn cảm thấy đây là một cơ hội để đông sơn tái khởi.
Nhưng khi người tới nói rõ ý định của Cố Trường Quân, hy vọng hắn ta nhận lại Chu Oanh thì lại do dự.
Chu Oanh là con gái của phản tặc. Liệu có làm Hoàng Thượng tức giận hay không, hay ngay cả đầu của hắn cũng bị chém đứt?
Chu Chấn không đồng ý, thà rằng cứ đắc tội Cố Trường Quân còn hơn là thừa nhận đứa cháu ngoại này.
Cố Trường Quân đành phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt.
Chu Chấn bị đưa vào căn phòng tối hết ba ngày, sau khi ra ngoài thì Cố Trường Quân nói gì hắn ta nghe nấy.
Nghiêm thị không nghĩ nhiều được như vậy, trượng phu kêu nàng đến gặp Chu Oanh thì nàng đến, có thể dùng hôn nhân để bám víu vào cánh cửa nhà Hầu phủ nàng cũng thấy rất cao hứng. Các con nàng đều đã trưởng thành, đã đến lúc tính toán tiền đồ cho mình rồi. Hiện giờ ai chẳng biết An Bình hầu là tâm phúc trong triều, là trụ cột vững chắc? Lại vừa mới lập chiến công, phần thưởng vẫn còn chưa ban. Nghe nói hắn không chỉ thu dưỡng Chu Oanh, mà còn muốn cưới Chu Oanh làm vợ, tương lai nếu đứa cháu gái đột nhiên nhảy ra này trở thành hầu môn phu nhân, nhà bọn họ còn không sợ không thể đông sơn tái khởi hay sao?
Chu lão phu nhân lắc đầu: “Con đừng có như vậy, sẽ khiến người Hầu phủ khinh thường, tuy không nói con không tốt, nhưng sẽ nói người nhà của nha đầu không tốt.”
Nghiêm thị không để ý bẹt miệng: “Người còn chưa thấy, cũng chưa biết có phải huyết mạch nhà chúng ta không, mẹ cứ vậy mà thiên vị rồi?”
Chu lão phu nhân thở dài, không muốn tranh cãi với nàng trong nhà người khác. Chỉ sau chốc lát, Trần thị bước ra. Khom người thi lễ một cái: “Thật sự xin lỗi đã để hai vị chờ lâu, lão thái thái chúng ta hôm nay thấy không thoải mái, nếu thân thể tốt hơn, đã sớm ra đón tiếp hai vị rồi, ta vừa mới đi coi, ngài ấy vừa mới ngủ nên không dậy nổi. Nha đầu kia thì hai ngày này bị dính gió, sợ lây bệnh cho hai vị, nếu không thì lần tới chúng ta cùng tìm cơ hội nói tiếp chuyện này?”
Sau khi nghe ra được ý tứ Cố lão phu nhân không muốn gặp mặt. Chu lão phu nhân đứng lên nói tạ ơn, ςướק lời của Nghiêm thị: “Làm phiền Nhị phu nhân rồi, là chúng ta lỗ mãng, về sau còn rất nhiều cơ hội, lần này không vội, đợi Cố lão thái quân sức khỏe tốt lên, chúng ta lại tới thăm.”
Bà dắt Nghiêm thị cáo lui, nhưng Nghiêm thị gấp đến độ nói ra: “Mẹ, chúng ta cứ đi như vậy thôi sao? Nha đầu còn chưa thấy, vẫn chưa biết có phải con cháu nhà chúng ta không?”
Chu lão phu nhân quát: “Con dâu, con còn không câm miệng lại?”
Bà quay lại hành lễ với Trần thị: “Thật xin lỗi, con dâu nhà ta nhanh mồm nhanh miệng, khiến ngài chê cười rồi.”
Trần thị cười khách khí vài câu, sai người tiễn hai người ra ngoài. Quay người lại, đã thấy Chu Oanh chạy tới.
“Nhị thẩm, nghe nói người Chu… Chu gia…”
Nàng đi quá nhanh, nói chuyện có hơi thở gấp.
Trần thị có chút áy náy, lão thái thái không muốn gặp người Chu gia, không có tâm trạng để gặp, cũng không muốn kết giao. Cho nên bà ấy cũng không dám hỏi Chu Oanh, trực tiếp đến đây từ chối hai người.
“Con à, ta thấy con không hào hứng lắm, nên muốn hoãn lại một chút…” Đột nhiên biết thân thế của mình, cũng nên có thời gian bình tĩnh không phải sao?
Chu Oanh mấp máy môi, lướt qua nàng bước nhanh ra ngoài.
Trước cửa thùy hoa* trống trơn, người đã đi xa. Chu Oanh nén hai hàng nước mắt, không để rơi xuống.
Trước kia nàng nghĩ những người nhà của nàng đều không còn nữa. Nhưng giờ nàng có người nhà rồi.
*Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Hoàng hôn ở Ngự Thư phòng, ánh sáng lờ mờ. Vừa mới tới thời gian cầm đèn, Tấn Đế không cho người đến quấy rầy, nội giám đang cầm Ⱡồ₦g đèn đứng đợi ở bên ngoài.
Trong ánh đèn hắt qua ấy, Cố Trường Quân hạ mắt đứng đó.
Tấn Đế xoa nhẹ mi tâm, ngẩng đầu: “Ý của ngươi là, muốn dùng chiến công của mình để up Hi*p trẫm?”
Cố Trường Quân khẽ mím môi, sau đó nói: “Vi thần không dám.”
“Ngươi sao lại không dám? Ngay cả hậu nhân của phản tặc ngươi cũng dám nhận nuôi! Ngươi gạt trẫm nhiều năm như vậy, không nói cho trẫm biết tăm tích của Lệ tần! Ngươi lén lút nuôi dưỡng nàng và nghiệt chủng của nghịch tử Chính Hồng kia, còn kêu trẫm khâm phong cho nàng ta là Hương Quân. Các ngươi đùa bỡn trẫm trong lòng bàn tay, bây giờ còn dám nói với trẫm là ngươi muốn khôi phục thân phận của nàng, quang minh chính đại lập gia đình cùng nàng?”
Tấn Đế tức giận đá một cước ngã lăn cái bàn trước mặt. Chén trà rơi trên đất.
“Các người có phải tưởng mình giỏi, tưởng trẫm không rời khỏi được các ngươi, phải luôn cần có các ngươi, cho nên mới lừa gạt trẫm như thằng ngốc có phải không? Ai cho ngươi lá gan này hả? Cố Trường Quân!”
Cố Trường Quân quỳ một gối xuống, cúi thấp đầu: “Hoàng thượng, mấy năm nay thần vẫn luôn trung thành với Hoàng Thượng, trời đất chứng giám. Vi thần có tội, cùng với gia huynh chứa chấp hai mẹ con Lệ tần, giấm diếm lừa Hoàng Thượng. Tội của thần đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Nhưng Chu Oanh không có tội.”
“Trước khi tiến cung Lệ tần đã mang thai, lúc đó Thịnh vương chưa làm phản, Lệ tần cũng chưa phải là người của Hoàng thượng.”
“Tất cả đều do tạo hóa trêu ngươi, không ai muốn lừa dối hoàng thượng. Chính Lệ tần cũng không biết mình đã mang cốt nhục, sao có thể tính là lừa dối? Bây giờ Thịnh vương đã đền tội, Lệ tần cũng đã trả giá, nhưng đứa nhỏ Lệ tần đã có trước khi trở thành Lệ tần đó, nàng ấy đã làm gì sai?”
Cố Trường Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: “Nếu có sai thì cũng là sai lầm của vi thần. Hoàng thượng muốn chém muốn Gi*t, vi thần tuyệt không nói hai lời, chỉ cầu Hoàng thượng nể tình đứa bé kia vô tội, giơ cao đánh khẽ, tha cho nàng ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc