Trước điện Chính Dương, chúng triều thần mặc quan phục phẩm xanh, eo mang thắt lưng thanh ngọc đứng tụm năm tụm ba xì xào bàn tán. Lúc Cố Trường Quân đến, hiện trường thoáng chốc lại trở nên an tĩnh.
Vô số cặp mắt dõi về phía hắn, có ánh mắt lo âu, có những cái lắc đầu than thở, có coi thường khinh bỉ.
Cố Trường Quân giống như không nhìn thấy thần sắc trên mặt chúng đồng liêu. Hắn thản nhiên đứng ở đó như thường, một vài đại thần thân thiết với hắn mang sắc mặt phức tạp hành lễ: “Hầu gia.”
Chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài, Cố Trường Quân ôm Chu Oanh đi từ trong đạo quan ra, may là lúc ấy những người kia không có ở đó, cũng có người bí mật lan truyền tin tức ra.
Người trong thế nhân rất quan trọng chuyện đại phòng của nam nữ, nam nhân có thể tam thê tứ thi*p, có thể tầm hoa vấn nguyệt, có thể thông phòng với nô tỳ, có thể có vô số đàn bà ở bên cạnh, duy chỉ không thể gây rối loạn thân phận, tông ti. Trước giờ Cố Trường Quân không có dây mơ rễ má với bất cứ một nữ nhân nào, lần đầu có liên hệ với nữ nhân lại khiến người ta khó mà tiêu hóa nổi.
Giờ thượng triều đã đến, thái giám ra ngoài tuyên các đại thần vào điện, mọi người đều đứng ngay ngắn theo vị trí của mình, phía sau truyền tới tiếng hô cao thanh của nội thị: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tấn đề ngồi xuống, chúng thần hành lễ hô vạn tuế, ánh mắt của Tấn đề quét lên người Cố Trường Quân, con ngươi thâm trầm không nhìn ra vui giận.
Trong lúc ấy, có một vị đại thần rảo bước đi nhanh lên phía trước bẩm tấu: “Bệ hạ tại vị, thần có điều muốn bẩm tấu.”
Tấn đế giơ tay ra ý chuẩn y: “Nói đi.”
Đại thần kia liếc nhìn Cố Trường Quân, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Thần vâng mệnh làm quan, thường ngày ở Ngự Sử Đài đảm nhiệm trọng trách giám sát, uốn nắn những chuyện sai trái của quan lại. An Bình Hầu Cố Trường Quân mất phẩm cách, bôi xấu đức hạnh mà lại là người chức vị cao, đức không xứng với chức vị sẽ gây ảnh hưởng xấu, thực sự không thích hợp đảm nhiệm chức Thống Soái nữa, thần thỉnh tấu vạch tội Cố Trường Quân.”
Vừa dứt lời, sau lưng ông ta đã có bảy tám đại thần nối tiếp cùng cầm ngọc bài quỳ vái: “Chúng thần tán thành.”
Tiếng hô vang vọng trong đại điện rộng lớn, Cố Trường Quân đứng ở đằng đó khóe miệng nhếch lên cao thành nụ cười trào phúng.
Tấn đế buông tiếng thở dài, hắn lại nhìn qua chỗ Cố Trường Quân: “Chúng ái khanh bình tĩnh chớ nóng nảy, trong này hẳn là có rất nhiều hiểu lầm. Cố khanh, ngươi có gì muốn phản biện hay không? Cũng giải thích nghi hoặc của chúng ái khanh luôn.”
Hắn đang cho Cố Trường Quân cơ hội.
Chỉ cần Cố Trường Quân lên tiếng chối bỏ, người ngoài trừ chửi thầm mấy câu ra thì còn có thể làm gì?
Cả đời Tấn đế từng duyệt qua vô số người, đương nhiên hắn biết Cố Trường Quân chẳng phải người bình thường, để đi lên vị trí này, những điều hắn đã đánh đổi khó khăn đến mức người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi. Vì một đoạn tình cảm chịu đủ khó khăn nghi ngờ lại còn bị chửi rủa khinh thị, liệu hắn có tình nguyện bỏ đi chức tước, quyền lực để đánh cược hay không?
Danh tiếng An Bình Hầu phủ mà hỏng thì danh dự mà Cố gia tích lũy bao nhiêu đời cũng sẽ bị phá hủy theo.
Cố Trường Quân khẽ nhếch miệng nở nụ cười khó mà nhận ra: “Bệ hạ, thần có tội.”
Đôi mày nhíu chặt của Tấn đế khẽ buông lòng, hắn thả lỏng bàn tay đang nằm chặt sau đó dựa lưng vào long ỷ, ánh mắt rõ ràng đã mềm mại hơn, “Cố khanh, ý ngươi là?”
Cố Trường Quân chậm rãi vượt qua chúng thần, tới bên cạnh vị Ngử Sử trung thừa vừa mới dẫn đầu vạch tội hắn, “Huynh thần năm đó đột ngột bạo bệnh mà ૮ɦếƭ trong đó có duyên cớ chưa nói rõ với bệ hạ và các vị đồng liêu.”
Tấn đế nắm chặt tay, hắn nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm Cố Trường Quân: “Cố khanh, người lệnh huynh năm đó qua đời vì bệnh của khanh có kiên quan gì tới chuyện hôm nay?”
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Có liên quan.” Hắn chậm rãi nói. “Khi lệnh huynh lâm chung từng phó thác vi thần gạch tên dưỡng nữ kia khỏi gia phả, đưa về bên cạnh cha mẹ ruột, nhưng do đi quá nhanh nên không dặn dò cố hương của dưỡng nữ ở chỗ nào. Vi thần hỏi thăm nhiều nơi nhưng vẫn không có chút đầu mối nào. Tới gần đây mới có mấy người từ Giang Nam tới…”
Bên ngoài tuyết rơi ngợp trời, đi trên đường cũng không cảm thấy lạnh lắm. Chu Oanh mặc áo lót diềm lông có mũ rộng, đứng trước hiên cởi mũ trùm đầu xuống. Lạc Vân đưa hộp đựng thức ăn đang xách trong tay cho nàng, nàng ấy vểnh môi, có hơi lo âu: “Cô nương, lão phu nhân…”
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và SafariNàng sợ Cố lão phu nhân làm khó Chu Oanh.
Lạc Vân từ nhỏ đến lớn đều một lòng vì nàng, lúc Cố Trường Quân ôm Chu Oanh ra ngoài, nàng ấy vô cùng khi*p sợ nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận hiện thực này.
Chu Oanh khổ quá nhiều, người ngoài không biết nhưng nàng biết. Đôi tay của cô nương lạnh như băng, mỗi khi hầu hạ lão phu nhân đều phải ngâm tay nước nóng cả nửa canh giờ. Thân thể nàng sao có thể tốt được? Ban ngày phục vụ cả ngày ở Cẩm Hoa Đường, tối về còn phải làm nữ công, trong phủ làm gì có ai không có đồ nàng thêu? Ngay cả bọn nha hoàn cũng có những vật vặt vãnh như túi thơm hoặc quạt.
Nàng có tâm tư nhạy bén, tay chân linh hoạt, lão phu nhân thích tay nghề của nàng nên từ tất chân đến áo lót, đều tới tay nàng, làm còn tỉ mỉ hơn cả tú nương chuyên nghiệp.
Mỗi lần đều phải hầu hạ lão phu nhân xong mới có thể đi ăn chút gì đó, cả ngày thời gian ngồi thì ít mà đứng thì nhiều, cơ hội tận hưởng cuộc sống có giấc ngủ ngon tới hừng sáng hoàn toàn không có.
Bận tâm cái này nhớ cái kia, duy chỉ có chính bản thân mình thì không chú ý tới. Khổ cực như vậy dè dặt như thế, ai có thể sống tốt cho được?
Hầu gia chịu đối tốt với cô nương, chịu để ý cô nương tuy nói thân phận có chút khó xử nhưng Lạc Vân lại thấy vui thay Chu Oanh.
Chu Oanh bưng hộp đựng thức ăn bước lên từng bậc cấp, Xuân Hi trong phòng xốc rèm lên, bốn mắt chạm nhau, Xuân Hi có đôi chút lúng túng.
Chu Oanh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nàng mỉm cười hỏi: “Xuân Hi tỷ, tổ mẫu đã dậy chưa?”
Xuân Hi nhìn xuống dưới tránh tiếp xúc với ánh mắt của Chu Oanh: “Đã dậy rồi, đang ở hậu viện chờ cô nương.”
Chu Oanh thầm căng thẳng, tổ mẫu chờ nàng từ sáng sớm chắc hẳn có vài lời muốn mở lòng với nàng.
Chu Oanh chần chừ bước vào bên trong, tiếng bước chân nhỏ đến nỗi hầu như không nghe được, cũng phải đến mười năm rồi nàng vẫn rón rén như vậy, nàng sợ gây ồn ào cho người khác, sợ chuốc thêm phiền cho họ.
Trong phòng trồng một chậu vân môn rất lớn, mùa đông đốt địa long, trong phòng ấm áp vô cùng, Chu Oanh đặt hộp thức ăn sang bên cạnh, vén nắp hộp lên sau đó lấy ra từ bên trong một chén con còn đang bốc hơi nóng.
“Nghe nói cả ngày hôm qua tổ mẫu không ăn gì, còn làm chút tráo trắng và mấy món khai vị ăn kèm mang tới…” Nàng cẩn thận bưng chén cháo đặt trên bàn gần giường lò, rồi lại xoay người lại lấy từng cái đĩa nhỏ ở bên trong.
Cố lão phu nhân không lên tiếng, bà nhìn chăm chú vào cái chén kia. Ánh sáng xanh lơ từ ngọn đèn chiếu xuống, làm những họa tiết hoa lài lặp lại ánh lên, sạch sẽ lãnh đạm, không bắt mắt giống như con người Chu Oanh. Rõ ràng mang dáng vẻ tuyệt diễm định sẵn sẽ là người bất phàm vậy mà những năm nay lại biến chính mình thành một người tầm thường. Sau khi Cố Trường Sâm mất, viện này bị bỏ rơi càng lúc càng vắng vẻ nên mới cho phép nàng tới bên cạnh hầu hạ.
Lúc nào nàng cũng ở đây hầu hạ, quy củ an phận không có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt nóng hừng hực giống như có vô số châm nhỏ châm lên người vậy, Chu Oanh bất an, đôi tay đang rũ xuống tay này bấu vào lòng bàn tay kia.
“Con ngồi xuống đi.”
Cố lão phu nhân chỉ chỗ đối diện giường lò: “Ngồi xuống, hai bà cháu chúng ta nói chuyện.”
Chu Oanh gật đầu, hốc mắt dần ấm lên, trong cổ họng bắt đầu dồn lên chút vị đắng chát.
“Tổ mẫu, Oanh Nương không hề cố tình khiến người tức giận.”
Lão phu nhân “chao ôi” một tiếng, bà cúi đầu quấy thìa vào trong tô cháo còn bốc hơi nóng: “Tam thúc ngươi đối với mọi sự đều lạnh lùng, thế nhưng một khi đã xác định điều gì đó thì quyết liệt tới mức không khuyên được. Oanh Nương, con lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình cũng khiến người ta yêu thích, Tam thúc con có ý gì với con ta cũng không kinh ngạc lắm. Dẫy sao nó cũng là đàn ông.”
Chu Oanh nghe mà mặt nóng hừng hực như thể có ai vỗ vào mặt nàng vậy.
“Nếu không có quan hệ này, nó muốn kết hôn với con, ta sẽ đồng ý trăm vạn lần. Đời này ta nhìn thấy nhiều người như vậy, người khiến lòng ta đau khổ giống như con chẳng có mấy người. Nếu được làm mẹ chồng của con âu cũng là phúc của ta.”
Đáy mắt đã tràn nước song Chu Oanh vẫn cố nén. Chuyện này là nàng sai, khiến tổ mẫu đau lòng như vậy, nàng không biết phải bồi hoàn như thế nào mới phải.
“Các con có thể được coi là chú cháu, dù con vẫn đứng trong gia phả nhà họ Chu nhưng hậu viện của phụ thân con chỉ còn có duy nhất một khuê nữ là con, Oanh Nương, tuy con không mang dòng máu của Cố gia nhưng con chẳng khác con gái ruột nhà chúng ta một chút nào. Nếu con ở cùng với Trường Quân, người trong thế gian sẽ chê cười các con, con có nghĩ tới không?”
Lão phu nhân dừng lại, cố đè nén sự nóng giận trong lòng, bà dùng hết sức để có thể nói một cách bình tĩnh: “Con ở hậu trạch còn có thể trốn, còn có thể tránh, cũng có thể lựa chọn không nghe. Vậy còn Trường Quân, con muốn nó vì con mà bị vây khốn trong hậu viện hay sao? Phẩm hạnh bị tổn hại, những vị Ngự Sử ngoan cố đó sẽ đánh giá như nào? Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Các đồng liêu còn ai coi trọng nó? Chỉ cần sách sử truyền đời lại một đoạn, thanh danh của hắn sẽ ô uế tới mấy trăm năm. Oanh Nương, nếu con thực sự vì nó thì sao có thể nhịn được chứ?”
Chu Oanh cắn môi, nước mắt đọng ở đáy mắt không dám rớt xuống. Nàng từng không dám nghĩ. Nàng nào đâu dám tưởng tượng tương lai bọn họ sẽ như thế nào.
Lúc Tam thúc ôm nàng, hôn nàng, nói nàng hãy giao phó tất cả cho hắn, nàng thuận miệng đáp lại chứ thực ra tới tận bây giờ vẫn không dám ôm mong đợi gì.
Mấy ngày nay nàng mới bắt đầu suy tính về tương lai của hai người.
Cố Trường Quân không chùn bước trong việc công khai quan hệ với nàng, hắn có tâm trạng như nào, phải quyết tâm ra sao?
Hắn cả đời trong quan trường bị nhiều người mưu hại, hắn là loại người không bình tĩnh, làm việc cảm tính vậy sao?
Là hắn tự nguyện lựa chọn kết quả này, lựa chọn đường đi như vậy.
Nàng có thể lùi bước còn Tam thúc liệu có đường lui hay không?
Trên triều đình, hắn có lẽ đã đứng trước quân vương chúng thần quyết định chuyện muốn ở cùng nàng rồi.
Nàng biến mất tất cả mọi thứ có thể trở lại như chưa từng xảy ra hay sao?
Nàng trốn thoát, ẩn dật, thay đổi dung mạo, dù sao cũng không mấy người nhận ra nàng, nhớ nàng vậy còn Cố Trường Quân thì sao?
Hắn vừa mới thắng trận, cả đời sáng chói này của hắn nhất định phải lưu lại tên họ trên sử sách.
Hắn tránh đi đâu được?
Chu Oanh chậm rãi đứng lên rồi lại quỳ xuống, đôi hàng mi run rẩy.
Lòng Cố lão phu nhân trầm xuống, ánh mắt bà tràn ngập những oán trách trước sau trái và oán giận.
“Tổ mẫu, Tam thúc không đếm xỉa tới con dĩ nhiên con có thể rời đi, có thể không ảnh hưởng tới tương lai của hắn nữa. Nhưng toàn thiên hạ đều đã biết, người ngoài sẽ nhìn người bằng con mắt nào? Người người đều biết người có quá khứ như vậy, họ nhạo báng, chế giễu, chê người mà chỉ có người chịu đựng một mình? Tổ mẫu, hãy thứ cho con không làm được, người vì con mà không quản vất vả, giờ đến lượt… đến lượt con vì người từng bước đối mặt với gió mưa cuộc đời, sao con có thể đường đường chính chính mượn cớ rồi còn cao cao tại thượng nói là vì muốn tốt cho người? Dùng cái thứ gọi là hi sinh đó nhưng không đáng giá một xu này để bản thân con có thể yên tâm thoải mái sao?”
Nước mắt nàng như vỡ đê, nàng đưa tay bấu vào đầu gối lão phu nhân: “Tổ mẫu, là con phụ lòng người, phụ lòng cha mẹ và Cố gia, người hãy tin con, con không cố tình muốn khiến khổ sở đau đớn. Nhưng nếu người cho con chọn, con vẫn muốn ở lại bên cạnh người đó. Bất kể là phải chịu thêm nhiều chỉ trích hơn nữa con cũng phải sóng vai chịu đựng cùng người đó.”
“Ầm!”
Cố lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, di chấn khiến chén đĩa rung lên bần bật.
Bà giận tới mức tráng bệch mặt: “Chu Oanh, Cố gia chúng ta nuôi ngươi, ngươi dùng cái phương pháp hồi báo như vậy sao? Ban đầu ta không nên đồng ý với Trường Sâm để ngươi vào cửa! Ngươi thật giống người mẹ đó của ngươi, giống nhau như đúc, lòng lang dạ sói, vô sỉ trâng tráo! Ngươi… ngươi…”
“Mẫu thân.”
Mành cửa phát ra tiếng đẩy nhẹ. Bên ngoài Cố Trường Quân chậm rãi bước vào.
Hắn mặc triều phục còn chưa kịp thay, sau khi liếc Chu Oanh, thấy nàng ngoại trừ hốc mắt đỏ ửng thì không bị ảnh hưởng gì, hắn tự nhắc nhở mình kìm lo lắng trong lòng cúi người đỡ Chu Oanh từ dưới đất dậy, bàn tay ấp trên mu bàn tay của nàng, đan vào những ngón tay lạnh như băng của nàng.
Cố lão phu nhân bị đôi bàn tay nắm vào nhau chọc cho đau đớn, bà trợn mắt xoay đầu lại: “Trường Quân, nếu không phải con là…”
“Mẫu thân.” Cố Trường Quân mím môi. “Trước vong linh đại ca có mấy lời còn chưa nói đúng chứ?”
Hắn có ý ám chỉ khiến Cố lão phu nhân khẽ ngừng lại.
Cố Trường Quân nhẹ nhàng vuốt tay Chu Oanh: “Nàng đi ra ngoài trước, trở về Thanh La Uyển chờ ta, lát nữa ta qua thăm nàng.”
Giọng điệu của hắn ôn hòa như thể đang dỗ một đứa trẻ.
Cố lão phu nhân chưa từng nghe hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện bao giờ.
Chu Oanh gật đầu, nàng vẫn hành lễ với Cố lão phu nhân như thường rồi đi ra ngoài.
Cẩm Hoa Đường im ắng trở lại. Cố Trường Quân liếc qua chén dĩa trên bàn: “Mẫu thân, Chu Oanh có tội gì?
Cố lão phu nhân cắn răng nói: “Chẳng lẽ nàng lại vô tội? Cố gia chúng ta thu nuôi nàng, cho nàng uống, cho nàng ăn, cho nàng thân phận tiểu thư hầu môn, cho nàng tháng ngày tốt đẹp…”
“Mẫu thân!”
Giọng nói rất nhỏ, Cố Trường Quân ngước mắt nhìn chòng chọc lão phu nhân.
“Mẫu thân nói dối lâu ngày, ngay cả chính mình cũng tự tin đó là thật rồi?”
Cố Trường Quân mím môi nhả ra từng câu từng chữ: “Xuất thân của nàng vốn đã bất phàm, chẳng lẽ lại còn cần danh tiếng của Hầu phủ chúng ta? Nhà ngoại nàng còn, nếu phải nuôi nấng dưỡng dục thì đâu tới phiên chúng ta?Tại sao đại ca lại đưa nàng về, tại sao dối gạt bên ngoài nhiều năm như vậy? Người đều đã quên hết hay bất luận anh cả làm gì, dù có sai trái như nào người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên?”
“Người nói Chu Oanh đã làm sai điều gì? Trở thành dưỡng nữ nhà chúng ta, ăn nhờ ở đậu, sống trong nơm nớp lo sợ là những điều nàng có hay sao?”