Chu Oanh đã ở trong căn phòng khóa ngoài mờ tối này được bảy, tám canh giờ.
Trước khi bình minh, trong căn phòng đóng chặt các cửa sổ này không có một tia sáng nào.
Lúc chạng vạng tối có tiểu đạo cô tới đưa cơm một lần, ngoài ra không còn một ai tới nhìn ngó nàng, không ai nói với nàng một câu.
Do ngày thơ ấu từng trải qua chút chuyện nên Chu Oanh sợ tối hơn mọi người, càng sợ phải ở một mình.
Những năm nay có Lạc Vân bầu bạn, căn bệnh vặt vãnh này cũng được nàng thầm lặng che giấu không cho ai biết.
Ở trong căn phòng đen tối yên tĩnh này, Chu Oanh biết mình gõ cũng không ai mở cửa, nàng chỉ có thể co chặt mình lại rúc mình trong xó.
Nàng không khóc cũng chẳng gào thét.
Nàng biết chuyện xảy ra sẽ dẫn tới điều gì.
Lão phu nhân không nói không rằng vứt nàng vào chỗ này phải chăng đã là quá nhân từ rồi? Giả dụ thẳng thắn nói ngay trước mặt nàng, hỏi nàng có còn liêm sỉ không thì nàng sẽ trả lời thế nào? Ngay trước mặt Xuân Hi nàng cũng chẳng thể mở miệng chứ chưa nói tới trước mặt người tổ mẫu chưa từng bạc đãi nàng.
Cùng lúc đó, Cố Trường Quân phi ngựa tới cửa Vĩnh An, đầu lĩnh giữ cửa đã nhận ra từ xa, y chạy như bay xuống lầu hành lễ với hắn: “Hầu gia có chuyện cần sao?”
Cố Trường Quân mím môi, thủ vệ thân tín sau lưng hắn tiến lên phía trước, hỏi: “Có từng nhìn thấy vị cô nương này chưa?” Tay thị vệ siết chặt bức họa, hẳn là muốn cho mọi người nhìn qua, bên rìa bức họa có chút nhăn lại.
Cô gái trên bức họa có tới 5, 6 phần giống Chu Oanh. Vị chỉ huy giữ thành gọi những người lính canh cửa tới: “Các ngươi nhìn qua đi, nghĩ cho kĩ xem hôm nay có thấy cô nương từa tựa như này đi qua chỗ chúng ta hay không?”
Mấy người nhìn kỹ càng, lắc đầu, một người nói: “Nhìn cách ăn mặc đã biết khuê tú con nhà gia giáo, nguyên ngày hôm nay trừ gia quyến của Lục thượng thư ra khỏi thành bằng cổng này thì không còn cô nương nào nữa.” Những thiếu nữ đi lại bên ngoài đã ít chứ đừng nói vị cô nương vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường lại còn xinh đẹp như vậy, sao bọn họ có thể không nhớ chứ.
Vị tướng giữ cổng khó xử xoa xoa tay: “Hầu gia, vị này… dường như không đi qua cổng thành này của tại hạ.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Phiền Dương giáo úy rồi.” Sau khi hỏi thăm qua loa, hắn siết cương quay đầu ngựa rồi nhanh chóng biến mất ở phía cuối con đường.
Mấy quân binh kia nhỏ giọng bàn tán: “Thủ lĩnh, đó không phải An Bình Hầu sao? Tìm ai mà lại gấp tới vậy, lại còn huy động đến An Bình Hầu đích thân đi tìm?”
Dương giáo úy trợn mắt với người nọ: “Chuyện của đại nhân như họ mà ngươi cũng dám suy đoán bậy bạ à?” Dù ngoài miệng khiển trách như vậy nhưng y vẫn nhìn theo phương hướng mà Cố Trường Quân phóng đi, ánh mắt khẽ lộ ra tia biến chuyển, người mà An Bình Hầu tìm kiếm là ai chứ? Chưa chắc bức họa đã vẽ chính xác, nhưng nhìn kiểu cách ăn mặc, ắt hẳn là một vị cô nương trẻ tuổi. Nhưng chưa từng nghe nói An Bình Hầu có liên quan tới cô nương nhà nào cả, chẳng nhẽ cô nương kia phạm phải chuyện ác tày trời gì đó nên mới khiến An Bình Hầu đích thân ra mặt?
Trên đường khuya chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lóc cóc, mặt Cố Trường Quân lạnh như băng, hắn điên cuồng tìm kiếm trong đêm bất chấp những đợt gió bắc lạnh lẽo.
Hắn đã đi hết các cửa thành hỏi thăm, nếu Chu Oanh ra khỏi thành chắc chắn là do lão phu nhân đưa nàng đi, thủ thành cũng không gan to đến mức vén rèm xe nhìn mặt nữ quyến ngồi bên trong. Hắn nghĩ cùng lắm là làm liều, muốn dùng phương pháp nhanh nhất là đi hỏi.
Bên cạnh lão phu nhân cũng có người tài. Cả đời làm đương gia chủ mẫu, nuôi dạy ba nam một nữ lớn lên, một phụ nhân như vậy hà cớ gì mà lại không có thủ đoạn? Bà tự có người đắc lực hỗ trợ, không cần dùng đến người của Cố Trường Quân, người của bà lại còn có thể bỏ lại ảnh vệ được hắn phái đi theo, muốn tráo thân phận ra khỏi thành chắc chắn là có cách.
Hôm nay không biết Chu Oanh bị giam ở nơi nào, có được bình an hay không, có sợ hay không?
Nàng chỉ là một cô nương được nuôi nơi khuê phòng, từ nhỏ đã lớn lên trong Hầu phủ có vô số người hầu hạ bên cạnh, liệu giờ có phải là rất bất an, rất hoảng hốt hay không?
Những thị vệ được Cố Trường Quân phái ra ngoài cũng đã thầm lặng tập hợp trước cửa, Uông tiên sinh hít vào thở ra cũng khó nhọc được người khác đỡ đi, bẩm báo: “Ty chức đã cho người bắt sống một ảnh vệ bên cạnh lão thái thái.”
Mắt Cố Trường Quân lóe sáng, hắn mím môi: “Có thể hỏi ra không?”
Tra tấn người của lão phu nhân cũng coi như không để mặt mũi của bà vào mắt. Chỉ sợ hiểu lầm giữa hai mẹ con sẽ ngày một sâu hơn.
Chu Oanh còn không biết có được bình an hay không, tuy những năm nay lão phu nhân ở trong hậu trạch núp bóng bồ tát an hưởng tuổi già nhưng Cố Trường Quân sẽ chẳng bao giờ quên bà của năm đó, một phụ nhân quyết đoán lòng dạ cứng rắn, ra tay không nể tình.
Dưới tay bà không phải không dính máu.
Cố Trường Quân không dám đánh cuộc. Nếu tiền cược là Chu Oanh thì dù chỉ có chút xíu nguy hiểm hắn cũng sẽ không đặt cược một cách dễ dàng.
Uông tiên sinh gật đầu, môi trắng bệch không chút sắc máu: “Vợ hắn là quản trù trong phủ, nghe nói ty chức trói chồng thì chạy tới khóc lóc cầu tình, còn nói lúc trước nghe thị tỳ Xảo Nhi than phiền quần áo của Nhị phu nhân bị tàn hương rụng vào, lại còn là vải kim quý, không biết có thể khâu lại được hay không.”
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Đến Bạch Vân tự.”
Hắn tự thúc ngựa đi về phía trước vài bước, rồi lại dừng lại, “Còn nữa, Cố gia có quyên tiền nhang khói cho một đạo quan ở Nam Sơn lâm, đi, cũng phải lục soát.”
Bạch Vân tự là chùa hoàng thất, Uông tiên sinh có chút ngập ngừng: “Hầu gia, cứ như vậy mà đi sợ là sẽ kinh động tới trong cung.”
Tối nay tìm người trong toàn thành, người nằm vùng trong Hầu phủ, kể cả tai mắt chung quanh đương nhiên sẽ truyền toàn bộ tin tức đi. Lại còn lục soát chùa hoàng thất, dễ là ngày mai tất cả mọi người trong kinh thành đều sẽ biết Cố Trường Quân tìm một ai đó đến phát điên.
Nhưng Cố Trường Quân dường như không nghe thấy, gió lạnh đang thét gào, tiếng vó ngựa phá tan không khí im ắng, đêm nay trong thành huyên náo, rất nhiều người ngủ không ngon giấc.
Chu Oanh lạnh tới mức run rẩy, trên giường có một tấm chăn mỏng là thật nhưng giữa mùa đông mà không có chậu than sưởi ấm thì dù may có chăn cũng đủ để đông cứng người.
Không biết đây có phải là do lão phu nhân cố ý hay không muốn nhấn chìm hoặc cắt đứt chủ ý của nàng, muốn nàng nhận sai, nhượng bộ rồi phạt nàng, ngay cả căn phòng lạnh giá này cũng là một trong số những hình phạt.
Lúc không có ai ở bên cạnh lại càng nhớ nhung những ngày có người bạn tốt bầu bạn.
Trong căn phòng lạnh giá tối tăm u ám này, nàng khó tránh khỏi nhớ lại chuyện năm đó. Bên trong ngăn tủ chật hẹp, không khí cũng ít.
Mẫu thân lại mất khống chế, đập phá đồ đạc ở tiền viện.
Nàng ở trong căn phòng trống rỗng tìm được một ngăn tủ để trốn.
Chỉ cần mẫu thân không phát hiện ra thì sẽ không bị đánh, không bị mắng…
Nàng trốn ở bên trong còn lấy tay chặn miệng để ngăn bản thân phát ra tiếng.
Chu Oanh không biết có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết lửa tràn từ hiên dưới vào. Bên ngoài truyền tới những tiếng thét mắng chói tai vô cùng đáng sợ.
Chu Oanh không thở nổi, nóng, tức иgự¢ lại bị sặc khói vô cùng nghiêm trọng. Trong không gian ngăn kéo chật hẹp, suýt chút nữa nàng đã ngừng thở.
Có người ᴆục cửa, ở xó xỉnh tầm thường cũ nát này sẽ lại có người để ý để phá tủ cứu nàng.
Đó là một đôi tay có khớp xương thon nhỏ, sạch sẽ chỉnh tề, đôi bàn tay ấy vừa thon dài vừa to.
Hắn đến gần, xách tay nàng rồi cõng nàng lên lưng.
Có người xông tới, y giơ kiếm lên, hắn đặt nàng xuống nâng kiếm lên chống trả.
Kèo nhà bằng gỗ bị lửa thiêu rụi, một đoạn gỗ lớn rơi xuống. Hắn đâm một kiếm, máu bắn tung tóe khắp mặt, song vừa nghe được động tĩnh sau lưng là vội vàng hoảng sợ quay đầu lại.
Khua kiếm chém khối gỗ kia kịp thời nhưng vẫn có một đoạn khiến nàng bị thương.
Ánh lửa phập phùng, vầng trán sạch sẽ của nàng bị trầy, rất nhanh đã tấy lên, thiếu nữ ௱ôЛƓ lung run rẩy nhìn hắn, sau đó yếu ớt nhắm hai mắt lại.
Hắn xông tới ôm lấy nàng, vỗ lên mặt nàng: “Này! Đừng ૮ɦếƭ!”
Nàng giống như vẫn còn nghe được, con ngươi hơi động đậy nhưng vẫn không mở mắt ra.
Hắn bất chấp tất cả, một lần nữa cõng nàng trên lưng lao ra khỏi biển lửa.
Từng gian nhà, từng khoảng sân đều cháy rụi trong ánh lửa ngất trời.
Trong bóng tối ấy, thậm chí nàng còn không nhận thức được đầy đủ, tinh thần không tỉnh táo, chỉ có điều nàng vẫn níu lấy cổ áo của hắn thật chặt.
Một tiếng “ầm” vẳng lên, không biết ai tạo ra tiếng động huyên náo.
Vô số tiếng bước chân, tiếng chó sủa, huyên náo ồn ào, rối loạn mơ hồ.
Chu Oanh giữ chăn ngồi nhổm dậy, con ngươi tỏa sáng lấp lánh giữa bóng tối.
Bên ngoài có tiếng người lớn giọng thét, có tiếng hét chói tai kinh hoàng của nữ nhân.
Chu Oanh đứng dậy, có người đá một cước văng cửa gian phòng nàng đang nằm.
Ánh lửa.
Cây đuốc, đèn Ⱡồ₦g, cây nến mà tiểu đạo cô cầm trên tay.
Chiếu sáng căn phòng, chiếu sáng toàn thân nàng, chiếu tỏ tầm mắt nàng.
Đám người huyên náo lui ra, tự giác chừa một lối vào ở giữa, Cố Trường Quân bước từng bước, từng bước như thể đang đạp lên gai nhọn trong lòng nàng, khiến trái tim nàng nhảy lên tận cổ.
Bên ngoài có những ai, nàng không còn để tâm để mà phân biệt.
Dưới những con mắt soi mói và vô số tiếng hít thở kinh ngạc, Cố Trường Quân cởi chiếc áo lông cừu ra khoác lên vai nàng, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của nàng, khom người một cái bế ngang nàng lên.
Đám người lui về phía sau, còn hắn ôm nàng đi từng bước một về phía trước.
Hắn cứ như vậy quang minh chính đại ôm nàng ra ngoài.
Ánh mắt, sự nghi ngờ của người ngoài, những lời đồn đại nghi kị đều không màng.
Lúc nàng cô đơn, nóng nảy không có ai giúp đỡ, đều là hắn ở cạnh.
Lại một lần nữa đưa tay ra với nàng.
Những điều đang chờ đợi trước mắt bọn họ đều không để ý tới.
Chu Oanh chưa bao giờ thấy cảm mến hắn như giây phút này.
Nàng nghĩ tới chuyện tác thành. Tổ mẫu không đồng ý, nàng có thể ở lại đây, xuống tóc đi tu, thanh tâm quả dục cả đời. Nàng có thể không thấy hắn nữa.
Nàng vốn nghĩ như vậy, nhưng giờ khắc này nàng biết hắn đang uy Hi*p nàng không buông tay, cả đời này cũng không được buông tay.
Cửa trước đạo quan mở rộng.
Bước ra đến ngưỡng cửa, Cố Trường Quân bỗng dừng lại.
Chu Oanh nhìn thấy những đốm lửa phản chiếu trong con ngươi của hắn.
Nàng quay mặt nhìn sang, nơi mấy chiếc xe ngựa đậu, Trần thị đang cẩn thận đỡ Cố lão phu nhân xuống xe.
Chu Oanh vô cùng căng thẳng, nàng theo bản năng muốn cựa ra khỏi lòng Cố Trường Quân.
Nhưng Cố Trường Quân không buông tay, hắn ôm nàng thật chặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân chậm rãi bước tới gần.
Trần thị chần chừ chốc lát mới đuổi theo, nàng sợ Cố lão phu nhân tức giận, sợ mẫu tử hai người họ vì Chu Oanh mà tổn thương tình cảm.
“Mẫu thân…” Trần thị muốn khuyên.
Cố lão phu nhân khoát tay một cái, đứng im lìm trên bậc cấp, thở dài sau đó cất tiếng: “Không thấy cô nương bệnh sao? Còn không mau đưa lên xe?”
Mặt Cố Trường Quân mới có chút giãn ra.
Lạc Vân và Thu Hà đi lên trước lúng túng hành lễ với Cố Trường Quân rồi mới đỡ Chu Oanh.
Chu Oanh mím môi đẩy tay hai người, nàng đi về phía trước một bước sau đó quỳ sụp trước mặt Cố lão phu nhân.
“Tổ mẫu, ngàn sai vạn sai đều là con sai, Tam thúc…”
Cố lão phu nhân không nhìn nàng, tổ mẫu, tam thúc, đến nghe bà cũng không đủ kiên nhẫn để nghe những từ này.
Con trai là nam nhân xuất chúng, tiền đồ sáng lạn, rạng rỡ vô cùng.
Vì một nữ nhân mà tất cả đều xuống mồ.
Có đáng không? Có đáng không?
Qua tối nay, bí mật này có lẽ không giấu được.
Hắn gióng trống khua chiêng khắp nơi để tìm người, gấp gáp như phát điên.
Chuyện này không thể giấu được, ngày mai tất cả mọi người đều biết chuyện xấu của Cố gia.
Cố lão phu nhân nhắm mắt, sau đó lại liếc nhìn Cố Trường Quân một cách bất lực, bà nói bằng giọng cứng rắn: “Còn không đi?”
Về tới trước cửa thành đèn đuốc vô số thắp sáng nửa chân trời.
Xe ngựa của Cố phủ cuồn cuộn tiến về phía trong thành.
Đón họ là một đội quân cầm đuốc sáng chói, cầm đầu lại chính là La Bách Ích.
Hắn mặc quân phục đã tháo lỏng hai cúc, đầu đội mũ quan, cười hì hì tiến về phía trước: “Ai… đây không phải Cố hầu gia hay sao? Nghe nói Hầu gia lặn lội đêm hôm tìm một cô nương, đến mức gần như lật tung toàn thành Tứ Cửu? Chậc chậc, mới quay lại đã nghe được chuyện hay của Cố hầu gia, thật là nóng hổi.”