Chu Oanh ngồi trên tràng kỷ bên cạnh cửa sổ vẽ lại hoa văn, Trần thị ngồi bên cạnh xúc động: “Vẫn là trẻ tuổi tốt, khéo léo linh hoạt, mắt nhìn cũng tinh tường.”
Lão phu nhân cười nàng ấy: “Con cũng có bao nhiêu đâu? Nói như mình già lắm rồi ấy, ta còn chưa than mình già mà con lại than thở.”
Trần thị cười nói: “Mẹ nhìn vẫn trẻ lắm, người ngoài không biết thấy mẫu nữ ta đứng cùng nhau có khi còn tưởng bằng tuổi ấy chứ.”
Mọi người trong phòng đều cười, lão phu nhân cầm cây đấm bằng gỗ giả bộ đánh nàng ấy, ngay vào lúc này bên ngoài truyền vào nói Hầu gia đã tới.
Đầu ngón tay Chu Oanh khẽ run lên, một cái lá phía sau bông hoa rõ ràng bị tô sai.
Trần thị và Chu Oanh đều bận. Cố Trường Quân vẫn không thay đổi sắc mặt đi vào trong, thỉnh an như thường.
Lão phu nhân nói: “Hôm nay bên phòng tẩu tử của con đưa tới mấy túi trà mới hái của Giang Nam, con nếm thử chút xem?”
Chu Oanh đã thu dọn xong cái rá đựng kim chỉ, cúi đầu đứng một bên. Cố Trường Quân khẽ liếc nàng một cái, Chu Oanh co cả người lại, cúi đầu nói: “Con đi xem thuốc của tổ mẫu đã xong chưa.”
Cố Trường Quân nhíu mày, nhìn Chu Oanh chạy trốn dưới tầm mắt mình.
Xuân Hi dâng trà, Cố Trường Quân nhấp một ngụm rồi đặt luôn sang bên cạnh: “Chưa thành vị gì.”
Lão phu nhân bật cười: “Chỗ nào không tốt? Con ấy, cái đứa trẻ này.”
Cố Trường Quân không nói, lão phu nhân lại tiếp: “Công tử nhà họ Thẩm đó ta đã gặp rồi, dáng vẻ cũng được, con người ôn hòa hiền hậu, hắn thích Oanh nha đầu, tương lai sẽ không bạc đãi con bé.”
Cố Trường Quân nhìn xuống, trầm mặc chốc lát mới nói: “Mẹ, hôn sự của Chu Oanh con trai sẽ nhúng tay vào.”
—
Bách Ảnh đường, trên tháp thêu, Cố Trường Quân ôm lấy Chu Oanh.
Môi nàng đã sưng lên, cổ cũng lưu lại nhiều dấu hồng tím.
Cố Trường Quân Ϧóþ eo nàng, hung dữ cắn môi nàng. “Công tử Thẩm gia đó như nào? Có thích không?”
Chu Oanh ngay cả cầu xin tha thứ cũng không thể nữa, Tam thúc giống như phát điên vậy, chỉ cần phát ra chút tiếng động, liền cuốn lấy không ngừng.
Đầu Chu Oanh toàn là mồ hôi, nàng khó khăn lắc đầu.
Cố Trường Quân đưa tay ra giữ lấy cằm nàng, từ trên cao đánh giá nàng, chật vật như vậy, quyến rũ như vậy, làm người ta mất hồn như vậy.
Hắn dùng giọng mỉa mai: “Nếu Thẩm gia biết, ngày nào nàng cũng ở trong phòng Tam thúc của mình, nằm trên cái tháp này bọn họ sẽ nghĩ như nào nhỉ?”
Chu Oanh khó chịu quay đầu sang chỗ khác, nước mắt rơi vào thảm dưới người.
“Tam thúc…”
Nàng cầu khẩn, tuy có một số việc không thể thay đổi, nhưng nàng còn có thể lừa mình dối người, còn mấy lời này của Cố Trường Quân thật sự là vạch trần tôn nghiêm của nàng, nàng muốn tránh cũng không được.
Cố Trường Quân chế giễu đủ rồi, hắn chậm rãi ngồi dậy, Chu Oanh thoát khỏi sự kiềm chế cũng co ro ngồi thẳng dậy.
Cố Trường Quân đi tới trước bàn, rút ra từ trong ngăn bàn một chiếc hộp đồi mồi. Lại quay lại đưa cho Chu Oanh: “Lần trước ra Bắc có mua đồ cho nàng.”
Đầu ngón tay Chu Oanh vẫn còn đang run rẩy, nàng há miệng lắp bắp mở cái hộp ra.
Một đôi hoa tai phỉ thúy.
Cố Trường Quân: “Trên đường chợt nhớ tới nàng nên ta mua.”
Chu Oanh không kịp phản ứng lại những lời này, nàng ngơ ngẩn nhìn lên, không ngờ những lời này phát ra từ trong miệng Tam thúc.
Cố Trường Quân vuốt ve tóc nàng: “Chu Oanh, cho ta chút thời gian.”
Chu Oanh nhìn hắn, hốc mắt từ từ trở nên ướƭ áƭ.
“Ta sẽ không bắt nàng phải lén lút theo ta.”
Hắn nói.
Chu Oanh khẽ buông lỏng tay một chút, cái hộp kia rơi trên váy nàng.
Cố Trường Quân ôm nàng, nặng nề hôn nàng hai cái.
“Ta có lẽ phải cầm quân đi đánh giặc. Tình thế ở Bắc Mạc đã thay đổi, lần trước nói là đi Tấn Dương nhưng thực ra là đi di dời dân chúng.” Hắn thấp giọng. “Chiến sự hung hiểm, ta sợ mình không về được ngược lại còn lỡ cả đời của nàng. Chính vì thế chưa từng cam kết điều gì.”
Chu Oanh siết chặt tay áo của hắn: “Tam thúc có thể không đi được không…”
Hắn ôm lấy mặt nàng, dựa trán vào trán nàng: “La Bách Ích đã bị điều đi Bắc Quan. Hắn không thông thuộc tình hình Bắc Mạc, ta có tai mắt ở bên đó.” Chuyện rắc rối khó mà giải quyết.
“Chiến sự còn chưa nổ ra, lúc nào xuất chiến cũng chưa biết được.” Cố Trường Quân nói, “Nếu ta có thể bình an trở về, Chu Oanh, có lẽ chúng ta còn phải đánh một trận lớn hơn, nàng có tình nguyện đối mặt cùng ta hay không?”
Chu Oanh chưa từng nghĩ tới điều này. Từ ngày Cố Trường Quân không kìm được mà hôn nàng, ngày nào nàng cũng như đang sống trong huyễn cảnh không chân thật.
Tham lam vuốt ve gần gũi trong chốc lát nhưng lại không dám hy vọng quá xa vời.
Nhất là khi đây còn là một quan hệ không thấy ánh sáng.
Điều nàng có thể làm đó chính là không nghĩ ngợi gì cả.
Suy nghĩ một chút là không có cách nào đối mặt với hắn.
Danh tiếng của Cố gia, tổ mẫu, nhị thẩm, tất cả mọi người sẽ nghĩ nàng ra sao? Bên ngoài sẽ truyền thành đủ loại dáng vẻ khó nhìn, Tam thúc lên triều đường làm quan làm sao đối mặt với đồng liêu?
Nàng không có hi vọng xa vời với hắn. Hắn nhiệt tình cũng tốt, lạnh lùng cũng được, nàng đều có thể tiếp nhận.
Trong lòng nàng, đoạn quan hệ này vốn cũng không thể lâu dài.
Tam thúc là một người biết cân nhắc thiệt hơn, hắn lạnh lùng bình tĩnh như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép những tình huống không có lợi cho mình xảy ra. Đến lúc đó, Tam thúc sẽ đối xử với nàng như nào?
Cho tới tận lúc này, nàng vẫn không dám hy vọng xa với mình sẽ trở thành người không thể thay thế trong lòng người khác. Cả đời này nàng trôi dạt như lục bình, trước giờ đều là nàng tìm mọi cách giãy dụa lại còn gặp mau. Ngay cả tổ mẫu cũng đã từng chỉ trích nàng phá hủy hết thảy những an bình của Cố gia. Đến tận lúc cha nuôi qua đời, tổ mẫu mới thay đổi thái độ với nàng. Vì bà cảm thấy nàng là ràng buộc duy nhất còn lại của cha nuôi trên cõi đời này, cho nên muốn làm hết sức để bố trí tương lai của nàng thật tốt.
Bất luận chân tướng như thế nào nàng cũng hài lòng, có người một nhà như vậy, chịu cho nàng một chỗ ở, để người khác không dám khinh thường nàng, chà đạp nàng, vậy là đủ rồi.
Còn bóng nữ nhân váy đỏ từ rất lâu trong trí nhớ đã càng ngày càng mơ hồ trong cuộc đời nàng. Nàng tự tiếp nhận danh phận dưỡng nữ Cố gia để sống tiếp, những thứ hôm nay nàng có, cùng lắm chỉ có danh phận này là có giá.
Nhưng Tam thúc nói hắn sẽ không bắt nàng phải lén lút theo hắn.
Nàng nên hiểu như thế nào?
Tam thúc sẽ cho nàng thân phận mới như nào?
Nàng từng xem qua một quyển sách, Trần Sinh vì muốn cưới tẩu tẩu ở góa mà trước hết sắp xếp cho tẩu tẩu giả vờ ૮ɦếƭ rồi ẩn nấp trong một tiểu viện ngoại ô, lén lén lút lút làm thông phòng cho Trần Sinh.
Nàng thầm suy tưởng đến cảnh tượng mình sống lén lút cả đời trong tiểu viện mà Cố Trường Quân mua cho.
Trong mắt nàng ánh lên sự sợ hãi.
Đó đúng là cuộc sống cả đời không nhìn thấy ánh sáng.
Cố Trường Quân nhẹ nhàng xoa môi nàng, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Chu Oanh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, những thứ ý tưởng rối tinh rối mù kia cũng không thấy tăm hơi.
Ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của hắn.
“Tam thúc…” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, nàng cũng không biết nên nói gì.
Cố Trường Quân hôn một cái lên môi nàng, dịu dàng nói: “Trước kia ta không thèm lấy vợ, cảm thấy nữ nhân thật phiền toái.”
“Nhưng bây giờ…” Hắn nâng cằm nàng, quyến luyến hôn rồi lại hôn: “Ta muốn danh chính ngôn thuận sớm hơn chút, bước thêm một bước cùng nàng.”
Chu Oanh ngơ ngẩn không hiểu ý hắn. Môi Cố Trường Quân dán sát tai nàng, thấp giọng nói mấy chữ.
Chu Oanh giống như mới bị sét đánh trúng vậy, nàng há hốc mồm, cứng lưỡi, gò má đỏ như bị tạt mực đỏ.
Hắn… sao hắn có thể, nói ra những lời… những lời vô liêm sỉ như vậy.
Cố Trường Quân không cho nàng trốn, hai tay hắn đè bả vai nàng, gằn từng chữ: “Chính vì thế, nàng cho ta thời gian, biết chưa?”
—
Chu Oanh trở lại Thanh La uyển, nàng vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi giữa giấc mộng lâu dài.
Lúc không có ai hai người đã nói gì cũng chẳng có ai biết. Chu Oanh không thể hỏi Lạc Vân, cũng không có cách nào thoát ra được.
Những chuyện nàng chưa từng nghĩ mà Tam thúc đã nghĩ tới rồi.
Rốt cuộc hắn đã bắt đầu ôm suy tính như vậy từ bao giờ.
Nàng lùng sục trong trí nhớ của bản thân nhưng không tìm được chút đầu mối nào.
Song Cố Trường Quân chưa xuất chinh, mối nguy của hai người đã tới.
Ngày hôm đó, có người trong cung tới cầu kiến.
Cố lão phu nhân nhận ra đó là Liễu công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng và thái giám chưởng sự của Tú Dục cung.
Cố Trường Quân không ở nhà, Cố lão phu nhân tiếp kiến hai người.
Ngô công công của Tú Dục cung mắt cao hơn đầu, không thèm để ý ai, ngược lại Liễu công công rất khách khí, nhanh chóng kính lễ vạn phúc với Cố lão phu nhân rồi mới nói rõ ý đồ.
“Tú Dục cung cô quạnh, quý phi không con nên rất hâm mộ các cô nương trẻ tuổi, thường mới các cô nương vào cung nói chuyện, trước kia Cố tiểu thư thủ tang còn chưa xả tang nên quý phi không tiện triệu kiến, hôm nay đã đủ tang kỳ nên mới sai lão nô tới cửa thăm hỏi, muốn mới Cố tiểu thư bớt chút thì giờ vào cung.”
Cố lão phu nhân cười nói: “Cảm tạ nương nương nâng đỡ, chỉ có điều cháu gái già yếu người nhiều bệnh, mấy ngày trước mới nhiễm phong hàn, không dám đến để bệnh làm ảnh hưởng tới nương nương, đợi con bé khỏe hơn chút sẽ đưa nó vào cung dập đầu với nương nương.”
Cố gia và La gia không hợp nhau, người đời đều biết, quý phi nương nương người La gia, mời Chu Oanh vào cung liệu có phải chuyện tốt? Cố lão phu nhân từ chối bằng thái độ không mềm không rắn.
Đến khi hai người họ ngượng ngập rời khỏi, Ngô công công bên cạnh La quý phi cay độc mắng Cố gia một trận.
Chưa qua hai ngày, trong cung lại phái thái y tới, nói phụng mệnh tới chữa trị cho Cố tiểu thư.
Chu Oanh không thể giả bệnh nữa, không đến mấy ngày sau bên trên lại truyền thánh chỉ xuống, lão phu nhân cũng hết cách, chỉ đành kêu Xuân Hi theo Chu Oanh nhập cung.