Ngày chín tháng tám, là ngày giỗ của Cố Trường Sâm.
Sáng sớm xe ngựa đã chạy ra từ Đức Thắng môn, đi về phía lăng tẩm Cố gia cách Kinh Thành mười dặm.
Lần trước Chu Oanh ra khỏi thành vẫn là khi còn bé, cùng cha nuôi đi bãi săn Mộc Lan xem người lớn đi săn. Nàng nấp ở một bên nhìn thấy con thỏ nhỏ, bị một võ tướng mặt đen râu ngắn dùng một mũi tên bắn thủng đầu. Sắc mặt nàng trắng bệch đứng ở đó cái gì cũng không dám nói, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, vừa quay đầu lại thấy Tam thúc siết dây cương ngồi ở trên ngựa.
Võ tướng kia vội vàng xách con thỏ tới, tiến lên hành lễ với Tam thúc, còn lớn tiếng nạt nàng: “Đi ra, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, đừng cản đường ta.”
Nàng lại liếc nhìn Tam thúc một cái, hắn không phản ứng chút nào, từ đầu đến cuối, hắn cũng không có biểu tình gì.
Võ tướng đẩy Chu Oanh ra, một tay xách thỏ rừng, một tay tới dắt ngựa của Tam thúc.
Chu Oanh đứng ở trên gò đất nhỏ, đưa mắt nhìn Tam thúc một người một con ngựa đi xa, nàng rũ mắt nhìn thấy vết máu sẫm trên bụi cỏ, đêm đó trở về thì sốt cao.
Nàng mơ thấy dáng vẻ Tam thúc xách kiếm chém người, quay mặt lại hung tợn trợn mắt nhìn nàng.
Nỗi sợ hãi kia giống như đã khắc đến tận xương tủy, khiến nàng nghĩ đến Tam thúc thì trong lòng liền không thoải mái.
Khi đó Chu Oanh làm sao cũng không nghĩ ra, nàng sẽ có một ngày cách Tam thúc gần như vậy.
Ngồi xe ngựa hơn một giờ mới tới lăng tẩm, gần lăng đã có rất nhiều người tụ tập, dựng mấy lều vải màu trắng, các trưởng bối ở bên trong uống trà, bọn tiểu bối đi qua đi lại nói chuyện phiếm, xe ngựa của Cố Trường Quân vừa đến thì đám người lập tức yên tĩnh, tự nhiên rẽ ra một con đường, đồng loạt kêu hắn là “Hầu gia”.
Chu Oanh người mặc y phục nam giới, đi theo sát sau lưng Cố Trường Quân. Sợ cho người nhìn ra manh mối, rũ mắt không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn lung tung.
Cố Trường Quân cùng mấy trưởng bối trong tộc và cùng đồng liêu tới cúng tế hàn huyên mấy câu, nói cảm ơn, chốc lát sau có người chủ trì tiến lên, thông báo giờ lành đã đến.
Mọi người đồng loạt đi về phía lăng tẩm, từ xa xa Chu Oanh đã nhìn thấy hai ngôi mộ phần được xây cất rất khí phái. Bia đá thon dài dựng thẳng, bên trên ghi tên phu thê Cố thị.
Chu Oanh nghĩ đến những năm ân huệ mình đã nhận sau khi tới đây, nghĩ đến cha mẹ nuôi ૮ɦếƭ sớm khi còn trẻ, trong lòng hơi chua chát, Cố Trường Quân đứng nghiêm ở trước gò đất, Bắc Minh đốt nhang đèn mang tới, Cố Trường Quân khẽ nhếch cằm, tỏ ý Chu Oanh tiến lên.
Chu Oanh nhận lấy nhang, lạy ba lạy ở trước gò rồi quỳ xuống kính cẩn cắm nhang vào trong lư, sau đó nhận lấy phất trần quét bụi đất trước mộ.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, sương sớm rơi trên cỏ dại từng viên như trân châu, đám mây lững lờ trôi giữa không trung nhìn tựa như trời sắp mưa.
Chu Oanh đứng dậy quay đầu lại, phút chốc nước mắt không thể kiềm chế, lăn xuống giàn dụa.
Người chủ trì cao giọng hát lễ, Cố Trường Quân dẫn đầu vái mộ. Rồi sau đó là phụ tá Uông tiên sinh bên người hắn tụng đọc điếu văn được viết dưới danh nghĩa Cố Trường Quân.
Người làm mang tới một cái rương, bên trong là vàng mã nhang đèn tiền cùng những thứ châm tuyến Chu Oanh đã làm.
Ánh lửa ngất trời, những thứ châm tuyến mất bao công sức làm thành chậm rãi hóa thành tro bụi.
Phía sau còn có một loạt nghi lễ phiền phức, Chu Oanh không tham gia, nàng đã đạt được mục đích, hết tấm lòng của mình rồi. Cặp mắt khóc sưng đỏ nên tránh ở trong xe, sợ để người nhìn ra dấu vết.
Trong rừng cây nhỏ, mấy thanh niên nam tử tụ chung một chỗ, đều là thanh niên mười bảy mười tám, một người nói: “Nhìn thấy người đi theo Tam thúc đó không?”
Một kẻ khác nói: “Làm sao, ngươi cũng nhìn ra?”
“Làm sao nhìn không ra chứ? Vừa nhìn đã biết là một nữ nhân. Loại trường hợp này đều muốn mang theo bên người, lẽ nào là ái thi*p ư?”
“Ngươi cho là Tam thúc giống như ngươi sao? Cái đó là con gái nuôi của phu thê Đại bá, tên là Oanh Nương! Khi còn bé từng gặp một lần, chính là dáng vẻ đó!”
“Ngươi đây cũng còn nhớ? Nữ tử lớn mười tám đã thay đổi, ta thấy bộ dạng của nàng cũng cực kỳ xinh đẹp đó! Nghe nói Cửu công tử Diệp gia kia vì nàng mà điên, người trở nên si ngốc. Chặc chặc, hôm nay có thể coi là tận mắt nhìn thấy, không trách, không trách! Một nhân vật như vậy cũng không biết tương lai sẽ rơi vào tay người nào, đó cũng là diễm phúc đã tu luyện mấy đời mới có được.”
“Tóm lại không phải là ngươi, ngươi họ Cố, nàng cũng họ Cố, nhận tổ tiên Cố gia thì chính là người Cố thị, ngươi có nghĩ thì cũng là không thể nào có chuyện đó. Tổ tông lễ pháp đều không cho phép ngươi.”
“Ai nói ta nghĩ? Chẳng qua chỉ là xúc động nói một câu mà thôi. Nói như như mới vừa rồi ngươi không nhìn chằm chằm người ta vậy, thấy mắt ngươi cũng đỏ lên, ngươi không phải nắm khăn mấy lần muốn lên trước hay sao? Là sợ chọc ánh mắt Tam thúc nên mới không dám? Khiến hắn biết ngươi có suy nghĩ không nên có, sẽ cắt đứt chân ngươi? Đó là một muội muội chứ không phải nữ nhân!”
“Ngươi...”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của thiếu niên này đột nhiên trợn thật lớn, mấy người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Cố Trường Quân chắp tay phía sau, bên người là một tộc thúc rất có uy tín, từ phía sau bụi cây chậm rãi đi tới.
Mấy người lập tức im bặt, nhanh chóng nhường ra một con đường, mời Cố Trường Quân đi trước.
Cố Trường Quân không nhìn bọn họ, cũng không nói gì, thần sắc dửng dưng bước qua bọn họ đi ra ngoài. Tộc thúc kia dừng bước chân lại, quay đầu lại lắc đầu với bọn họ một cái, cắn răng muốn khiển trách, nhưng lại ngại Cố Trường Quân còn chưa đi xa, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Mấy người trẻ tuổi xanh cả mặt, xong rồi, chắc hẳn Tam thúc đã nghe hết rồi, tương lai của bọn họ có phải sẽ...
Cố Trường Quân nói chuyện với mọi người tới tế lễ một hồi, đợi lát nữa An Bình Hầu phủ chuẩn bị tiệc, nữ quyến đi theo hôm nay tạm ở sau dịch quán còn phải đến nhà viếng thăm Cố lão phu nhân.
Cố Trường Quân cáo từ trước, Bắc Minh trông nom cạnh xe ngựa thấy Cố Trường Quân đến liền xốc màn xe, vừa muốn nhắc nhở Chu Oanh trong xe thì Cố Trường Quân đã khoát tay ngăn lại.
Bên trong xe, nữ hài không biết có phải đã khóc mệt hay không mà mang đôi mắt sưng đỏ tựa vào trên thành xe ngựa ngủ thi*p đi.
Cố Trường Quân rón rén lên xe. Bắc Minh ở bên ngoài lặng lẽ phân phó lên đường. Xe ngựa thoáng cái chuyển động, đầu thiếu nữ nhẹ nhàng ᴆụng vào trên cửa sổ xe.
Cố Trường Quân hơi mím môi, bóng dáng đối diện lắc lư theo xe khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến những lời nói vừa rồi của mấy người đó.
“Nàng họ Cố, ngươi cũng họ Cố...”
“Gương mặt xinh đẹp như vậy không biết tương lai sẽ tiện nghi cho ai...”
“Vậy phải là diễm phúc tu luyện mấy đời...”
“Có người vợ như này, nếu là ta, tất sẽ mỗi ngày bầu bạn, tuyệt đối không nhìn người ngoài một cái...”
Rất kỳ quái, Cố Trường Quân nhớ rất rõ ràng từng câu từng chữ.
Thậm chí,...
Hắn giương mắt, chiếc khăn tay lau nước mắt trong tay nữ hài kia nhẹ nhàng bay xuống.
Lụa mỏng màu tím nhạt, thêu đám tú cầu nhỏ, một góc thêu chữ “Oanh” mờ mờ.
Hắn dừng một chút, cúi người nhặt khăn lên.
Nước mắt in lờ mờ trên khăn lụa, còn chưa khô. Tỏa ra mùi hương ngọt ngào khiến người ta vui vẻ.
Xe ngựa chạy qua một đoạn đường đá rất gập ghềnh. Dáng người thon gầy của Chu Oanh lắc lư một cái, hô hấp của Cố Trường Quân hụt hơi một cái, quỷ thần xui khiến thế nào hắn đưa cánh tay ra, ôm lưng nữ hài.
Chu Oanh đã tỉnh rồi. Nàng không dám động.
Vòng ôm thoang thoảng mùi hương bạc hà và quả mộc, nàng quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Lông mi của nàng bởi vì khẩn trương mà run run, nhắm thật chặt hai mặt, sợ đối mặt với tình cảnh khó xử này.
Tay của Cố Trường Quân để lên eo nàng trượt lên trên, cố định nữ hài ở trên thành xe bên người mình.
Trên gò má trắng nõn chợt đỏ ửng khả nghi, nữ hài khẩn trương đến mức trên chóp mũi đều là mồ hôi.
Nàng đã tỉnh vì sao không đẩy mình ra?
Không cự tuyệt coi như là ngầm cho phép đi.
Cố Trường Quân giữ cằm nàng ép nàng ngưỡng mặt lên.
Chu Oanh ý thức được cái gì đó, hốt hoảng mở mắt.
Nàng muốn kêu một tiếng Tam thúc nhưng khàn giọng nói không ra lời.
Ánh mắt sắc bén của hắn thăm thẳm khó mà đoán được. Môi mỏng của hắn đã dán lên.
Chu Oanh nghe được nơi nào đó trong đầu “ầm” một tiếng nổ tung, rồi sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Môi của hắn cuối cùng cũng rơi xuống.
Mềm mại, không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn chút nào.
Nóng.
Một tấc một tấc, bao phủ bờ môi của nàng, có chút тһô Ьạᴏ, cạy răng nàng ra.