“Cố tiểu thư bây giờ thế nào rồi?”
La Bách Ích không để ý đến vẻ mặt u ám của Cố Trường Quân, trong lòng hắn ta vẫn luôn nhớ đến Chu Oanh. Sau khi Cố Trường Quân đưa Chu Oanh đi, trong đầu hắn ta chỉ có hai suy nghĩ, một là để cho họ Lục kia chịu không nổi, trút giận cho Chu Oanh; hai là đến canh giữ cho cô nương đó cho đến khi nàng khỏe hơn.
Nhưng hắn ta biết rằng có Cố Trường Quân ở đây thì hắn ta không thể nhìn thấy được Chu Oanh.
Nếu như lúc này Cố Trường Quân ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ phát hiện La Bách Ích, một công tử bột trước giờ đùa bỡn với đời, lúc này trên mặt không còn một chút đùa giỡn nào, thay vào đó là sự lo lắng bất an không thể nào che giấu được.
Hắn ta lo lắng không biết sau khi Chu Oanh tỉnh dậy sẽ như thế nào. Nàng có phải sẽ khó chịu, có phải sẽ trách hắn ta không? Có phải sẽ nghĩ không thông không?
Nàng ở trong lòng hắn ta cao quý và thuần khiết như vậy, nàng vốn dĩ không nên có chút liên hệ nào với loại chuyện đó.
Nàng sẽ suy nghĩ như thế nào, sẽ cảm thấy là hắn ta đã chỉ thị như vậy, là hắn ta cố ý muốn lợi dụng nàng không?
Cố Trường Quân Ϧóþ chặt tách trà, khẽ ngước mắt lên. “Không phiền tướng quân bận lòng.”
Trong lòng La Bách Ích thở dài.
Hắn ta và Cố Trường Quân có tính cách hoàn toàn khác nhau, hai người không thích nhau, những năm nay chưa từng chào nhau tử tế. Lần trước ở thu tiễn, hắn ta uống vài chén rượu. Mượn cớ say rượu muốn làm khó Cố Trường Quân, cố tình bắn một mũi tên về phía cái cây ở sau lưng Cố Trường Quân. Lại có một năm khác, trước khi xảy ra thảm họa tuyết, Cố Trường Quân vận chuyển lương thảo đến Sơn Tây. Hắn ta vì muốn ngáng chân Cố Trường Quân, đang yên đang lành trong lương thảo lại thêm rơm rạ, hại Cố Trường Quân không còn cách nào, dọc đường buộc phải dựa vào ૮ưỡɳɠ éρ thổ hào và quan sai gây quỹ để bổ sung vào đống lương thực này. Còn nữa, bốn năm trước, khi Cố Trường Quân vừa mới làm An Bình Hầu, có người tổ chức yến tiệc ở Ngọc Hương Lầu để chúc mừng Cố Trường Quân, hắn ta cố ý dẫn người đến gây rối, nói rất nhiều lời khó nghe, nói Cố Trường Quân đã hại ૮ɦếƭ huynh đệ ruột của mình chỉ để giành lấy vị trí này …
La Bách Ích không đành lòng nhớ lại nữa, nếu có cơ hội quay lại quá khứ, hắn ta chỉ muốn tát thật mạnh vào bản thân một cái.
La Bách Ích lau mồ hôi trên trán, đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Cố hầu gia, quyết định giải quyết chuyện hôm nay như thế nào?”
Cố Trường Quân còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy lời truyền báo của Bắc Minh bên ngoài: “Hầu gia, thân gia Trần lão gia và Lục Tịnh Minh đại nhân cầu kiến.”
Lục Tịnh Minh là cha của Lục Đạc, Trần Khải Trí là cha của nhị thái thái Trần thị và Trần Nguyên, theo bối phận, Cố Trường Quân phải gọi một tiếng Trần thúc.
Cố Trường Quân im lặng một lát, Lục Bách Ích không khỏi quát lớn: “Hai người này còn dám tới sao? Trần gia quản dưới không nghiêm, trong yến tiệc có nhiều người hầu hạ như vậy lại có thể để cho người ngoài ᴆụng tay ᴆụng chân vào trong rượu của khách. Họ Lục kia tâm tư bất chính, suýt nữa làm mất đi sự trong trắng của Cố tiểu thư, phạm phải đại tội như vậy còn có mặt mũi đến đây cầu kiến sao?”
Hắn ta tức giận giậm chân, vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy Cố Trường Quân đứng dậy.
“Ngươi đang làm cái gì vậy, Cố Trường Quân, ngươi không phải vẫn còn muốn nghe bọn họ xảo biện chứ?”
Cố Trường Quân quay đầu lại, cười lạnh: “Cố mỗ có chuyện phải làm, La tướng quân cứ tự nhiên…”
“Ta còn có chuyện!” La Bách Ích nói xong, rút con dao găm trên thắt lưng ném sang một bên, chỉnh lại ống tay áo rồi bước lại gần.
Cố Trường Quân nheo mắt nhìn hắn ta, mơ hồ đoán được ánh mắt nghiêm túc như vậy là muốn làm cái gì.
Lục Bách Ích mím môi dưới, chắp tay hơi cúi người: “Cố hầu gia, chuyện ngày hôm nay đều là do ta mà ra. Cố tiểu thư thiếu chút nữa … ta nguyện ý chịu trách nhiệm và cưới Cố tiểu thư làm vợ.”
Cố Trường Quân giễu cợt một tiếng: “Không mai mối không sính lễ, chỉ một mình đến cầu thân? Trong nhà ngươi có thể đồng ý sao?”
La Bách Ích nghẹn ngào, “Ta … tự biết lo liệu.”
Cố Trường Quân khinh thường nói: “Ngươi coi Cố gia ta là cái gì?”
La Bách Ích nói: “Cố hầu, ngươi hà tất phải độc đoán như vậy? Nếu như Cố tiểu thư cũng đồng ý gả, tại sao ngươi không thể buông bỏ thành kiến…”
“Được rồi,” Cố Trường Quân cắt ngang, “La tướng quân, nói nhiều tiếp nữa cũng chỉ cụt hứng bỏ về mà thôi. An Bình Hầu phủ không có ý định kết thông gia với La phủ. Cho dù tổ phụ của ngươi La Quốc Công có đích thân đến cầu thân, Cố mỗ cũng sẽ không đồng ý. ”
Nói xong hắn phất tay bỏ đi.
Sắc mặt của La Bách Ích tối sầm lại, tiến lên trước vài bước, muốn túm lấy cánh tay của Cố Trường Quân. “Từ hôm nay trở đi, tin tức La Bách Ích ta ái mộ Cố tiểu thư sẽ lan truyền khắp kinh thành, gia đình giống như Ninh gia, bọn họ dám tranh giành với ta sao? Dòng dõi cao hơn một chút, bọn họ sẽ không để ý đến chuyện ngày hôm nay sao? ”
Cố Trường Quân hất cánh tay, tránh sự lôi kéo của La Bách Ích, hắn từ từ quay mặt lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt, ánh sáng dịu nhẹ không thể làm tan đi đường nét lạnh lùng kia, “Chuyện hôm nay sẽ không có ai biết, không phiền tướng quân bận lòng.”
Đồng tử của La Bách Ích đột nhiên mở to.
“Ngươi … ngươi không phải…vì chút chuyện này mà muốn lấy mạng Lục Đạc chứ?”
Cố Trường Quân cười nhạt, không trả lời câu hỏi này.
La Bách Ích không thể giữ được Cố Trường Quân, hắn nhanh chóng biến mất bên ngoài căn phòng. Bắc Minh cẩn thận dè dặt bước tới, cung kính nói: “La tướng quân, Hầu gia còn phải gặp Lục đại nhân và Trần đại nhân. Lúc này, e rằng không quay lại được. Ngài xem…”
Lệnh đuổi khách được hạ xuống một cách khéo léo, La Bách Ích biết không thể gặp được Chu Oanh, hắn ta giậm chân, trong lòng thầm mắng Cố Trường Quân hồ đồ ngoan cố, cầm con dao găm đó treo lên thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi nói với Bắc Minh: “Hầu gia của các ngươi sẽ hối hận. Hắn sẽ phải hối hận, cứ chờ xem! ”
**
Sau khi giải quyết xong chuyện hôm nay, khi Cố Trường Quân trở về Bách Ảnh Đường đã là nửa giờ sau rồi.
Hắn đứng bên hành lang một lúc mới đẩy cửa ra, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, hắn không chắc Chu Oanh có còn ở đó không.
Dặn dò hạ nhân không được phép đến gần căn phòng, nếu như nàng tỉnh dậy, trên người mặc y phục ướt thì cũng không rời đi được đúng không?
Cố Trường Quân đẩy cửa ra, bóng đen phản chiếu trên sàn của căn phòng nhỏ, cái bóng dài nhích lại gần từng chút một.
Phía sau bình phong không có một tiếng động, hắn nín thở bước lại, trong nước có một người tái nhợt đến mức không có chút máu.
Nàng nghiêng đầu, dựa vào thành bồn bất động, đến hơi thở cũng yếu ớt.
Trong lòng Cố Trường Quân có chút trách móc Lục Bách Ích và hai người Lục Trần vì đã trì hoãn nhiều thời gian của hắn như vậy, nàng ngâm mình trong nước lạnh này, nói không chừng đã trúng phong hàn rồi.
Vừa rồi không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy mới khiến nàng bình tĩnh lại. Cũng thật sự không thể tìm một nam nhân để giải thuốc đó cho nàng được đúng không?
Trong lòng hắn tự bào chữa cho mình như vậy, bước tới trước và nắm lấy cánh tay của cô nương, nâng nàng lên.
Chu Oanh một chút giãy dụa cũng không có, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Cố Trường Quân thầm nói không hay rồi, bế người đặt lên sạp nhỏ, vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của nàng, gọi nàng: “Tỉnh lại đi!”
Chu Oanh nhắm mắt lại, nước trên người chảy xuống như mưa, áo choàng của Cố Trường Quân cũng ướt, không thay ra được nên hắn luống cuống tìm một cái chăn mỏng quấn nàng lại.
Nàng phải thay y phục mới được!
Trần thị, Lạc Vân và những người khác lúc này có lẽ đang ở trên đường trở về rồi, gọi nha đầu bên cạnh đến thay y phục sao? Đi đi về về, không mất nửa tiếng thì cũng phải hai khắc đồng hồ, nàng cứ để mình ướt như vậy cũng không phải là cách.
Cố Trường Quân mím chặt môi, im lặng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thử dáng vẻ của nàng lúc này, thuốc đó có lẽ là đã giải rồi. Hiện tại nàng vô cùng yên lặng, nếu không phải còn nghe thấy vài hơi thở yếu ớt, hắn suýt chút nữa đã cho rằng nàng đã ૮ɦếƭ rồi.
Cố Trường Quân lúc này mới nhớ ra Lâm thái y đã đợi rất lâu trong phòng trà, hắn vội vàng gọi người mời Lâm thái y tới.
**
Tấm màn lắc lư trước mặt chỉ lộ ra một phần cổ tay nhợt nhạt của thiếu nữ.
Các ngón tay của Lâm thái y ấn vào trên cổ tay, càng ấn, lông mày càng cau lại.
Cố Trường Quân ngồi trên chiếc ghế đối diện với ông ta, nghịch cốc trà trong tay nhưng một ngụm cũng không uống.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm thái y, vẻ mặt của Lâm thái y càng ngưng trọng bao nhiêu thì trong lòng hắn lại càng bất an bấy nhiêu.
“Làm càn, làm càn!”
Lâm thái y không kìm được mà mắng hai tiếng, râu dựng đứng lên vì tức giận.
Cố Trường Quân hạ giọng hỏi, “Thế nào?”
“Tuổi nhỏ, xương cốt còn chưa trưởng thành sao có thể uống loại thuốc hung bạo đó chứ? Kinh nguyệt trên người lại ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, đây không phải là muốn lấy mạng sao? Hầu gia, dám hỏi cô nương này vì nguyên nhân gì, tại sao lại làm hại bản thân như vậy? ”
Cố Trường Quân nghẹn họng, không trả lời.
Lâm thái y lại nói: “Nữ nhân này vốn dĩ đã yếu ớt, cung hàn thể nhược, không dễ mang thai, hôm nay lại bị như vậy, e rằng sau này sinh con nối dõi sẽ khó khăn, cản trở đến việc sinh dưỡng … ”
Cố Trường Quân không cầm nổi tách trà trong tay, vấy một ít nước trên sàn.
Lâm thái y lắc đầu: “Mạch này ngưng trệ mà yếu ớt, lo lắng lâu ngày, tích tụ với nhau. Chờ cô nương tỉnh lại, Hầu gia vẫn nên thuyết phục, buông bỏ ưu tư xưa nay. Đừng có tận tuỵ quá, sẽ không có lợi cho sức khoẻ. ”
Cổ họng của Cố Trường Quân dường như bị tắc nghẽn, dùng sức lực thật mạnh mới hỏi.
“Thái y có phương pháp tốt nào không?”
Lâm thái y lắc đầu: “Tiểu nhân kê một đơn thuốc, cũng chỉ có thể tạm thời giải hàn chứng. Cơ thể này đã bị thiếu hụt từ lâu rồi, không có cách nào bù đắp được. Bồi dưỡng năm rộng tháng dài có lẽ vẫn còn có cơ hội.”
Lời này lại nói một cách vô cùng mơ hồ.
Cố Trường Quân tiễn Lâm thái y ra ngoài, hắn đứng trước rèm, hồi lâu cũng không dám đưa tay vén rèm nhìn nàng.
Hắn không ngờ, hắn thực sự không ngờ nàng đang có kinh nguyệt trên người, vốn là không thể chịu lạnh.
Cũng không ngờ, nàng buồn rầu lâu ngày, lo lắng sinh bệnh.
Nàng sống ở đây, không cảm thấy an lòng sao? Nàng đang sợ điều gì, đang suy nghĩ về những điều gì?
Cố Trường Quân ổn định tâm trí, sau đó vén một góc rèm lên.
Sau đó, hắn sững sờ.
Chu Oanh tỉnh lại rồi, nàng mở mắt ra, hàng mi dài đổ bóng hình nan quạt trên gương mặt. Khuôn mặt nhợt nhạt, được quấn chặt trong chăn bông, nhìn chằm chằm vào hư vô với đôi mắt đờ đẫn.
Vào lúc này, Cố Trường Quân đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng hắn lại không thể nói rõ, bản thân đang sợ hãi điều gì.
Chu Oanh con ngươi chậm rãi quay qua, ánh mắt chuyên chú, nàng mấp máy môi: “Tam…”
Cố Trường Quân thả rèm xuống, quay người rời khỏi phòng.