Hắn cảm thấy tình yêu nam nữ vốn không có gì là không đúng, thực ra hắn cũng không thèm quan tâm đến mấy chuyện nhàn rỗi này này. Chỉ là gần đây hai nam nhân có liên quan đến nàng đều là những người mà hắn cần đề phòng trong triều đình, vì vậy hắn không được phép bất cẩn.
Mẫu thân tuổi tác đã cao rồi, có những chuyện nói với bà ấy cũng chỉ tăng thêm lo lắng, nhị tẩu bên kia lại là khác phòng, quan hệ trước giờ không thân thiết, nhờ thay mặt quản giáo cũng không hay.
Hắn bối phận ở đây, người làm thúc phụ không thể giáo huấn được vài câu sao?
Vì vậy, Cố Trường Quân đã sai người gọi Chu Oanh qua. Có những chuyện, hắn cũng muốn ở trước mặt làm rõ.
Cố Trường Quân không nói gì, hắn đứng ở đó, chắp tay phía sau, không cần nói chuyện, không cần phải làm mặt căng, uy thế kinh người đứng ở trên một lúc lâu cũng đã khiến Chu Oanh thấp thỏm đến thở không ra hơi. Kể từ khi bị hắn khiển trách ở Bách Ảnh Đường lần trước, nàng càng ngày càng sợ gặp mặt hắn. Đêm nay cách một cái bàn tròn rộng, nàng đã cố gắng hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, cho dù không ngẩng đầu lên, cũng biết hắn đang ngồi ở phía đối diện, tay cầm đũa của nàng cũng không nghe sai khiến, ánh mắt hắn vô tình rơi vào người nàng càng giống như có ngàn cân đè nặng.
Cố Trường Quân bất mãn, khi nàng đến trước hắn, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó mở miệng. Mang danh là thúc điệt, nhưng hai người chẳng qua là những người xa lạ, hắn hiểu nàng thậm chí còn không biết nhiều người bên ngoài.
Bóng đèn dưới cây hoa mờ ảo, nàng cúi đầu, hắn xoay người muốn mở miệng nói, có gió nhẹ thổi qua. Cơn gió mát thoang thoảng quyện trong hương Ngọc Lan nhàn nhạt, hắn thoáng thấy đôi đồng tử run rẩy của nàng ánh lên sóng nước.
Vẫn còn nhớ lần trước trong thư phòng, nàng đã quỳ xuống trước mặt hắn, đôi mắt này rưng rưng, nước mắt như ngọc rơi từng giọt trên sàn nhà.
Im lặng một lúc lâu, khi Chu Oanh căng thẳng đến mức sắp ngạt thở thì mới nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Không có gì cả, ngươi đi đi.”
Chu Oanh không giấu được vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt mình.
Khuôn mặt nhỏ bé được bao phủ bởi những đám mây âm u lập tức sáng lên trong chốc lát. Giống như bông sen đang héo úa đột nhiên có sự tưới nhuần của linh tuyền, dường như cửa sổ căn phòng đã lâu không thấy ánh sáng đột nhiên mở ra. Dáng vẻ vui mừng và nhẹ nhõm không tránh khỏi quá rõ ràng.
Cố Trường Quân không để ý đến khóe miệng mình nhẹ nhàng kéo lên.
Không để ý, không ai để ý. Có một số thứ từ đã dần dần thay đổi từng chút một trong thời gian yên tĩnh này.
Cố Trường Quân cuối cùng không nói cái gì cả. Không nói ra lời quở trách.
Hắn không phải là người lòng dạ mềm yếu, càng không thể bị vài giọt nước mắt đả động. Hắn hiểu rằng mình thực sự không thể kéo thể diện xuống mà đi chất vấn một đứa trẻ. Điều mà hắn nên đối phó là những người ngoài cuộc khác có dụng tâm kia. Đó mới là chiến trường của hắn. Chuyện trong nhà, từ khi nào đến lượt hắn, một người đường đường là Hầu gia đích thân hỏi chứ?
Cố Trường Quân đứng yên tại chỗ, nheo mắt nhìn cây ngọc lan trên đầu. Một cây tuyết trắng, trong thời tiết mát lạnh này, nó nở như một cây tuyết không bao giờ tan chảy.
Cố Trường Quân tự tự giễu bản thân, có lẽ bởi vì những ngày này quá nhàn nhã rồi, hắn dành quá nhiều thời gian ở nhà, dần dần lại bị nhiễm một số nộ khí khiến người ta khó chịu.
Cố Trường Quân chậm rãi xoay người, Bắc Minh ở phía xa đang định đuổi theo, Chu Oanh đột nhiên dừng chân lại, gọi hắn: “Tam thúc!”
Cố Trường Quân không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng ngưng tụ, Chu Oanh lấy hết can đảm, hai gò má ửng hồng, run rẩy nói: “Cháu gái vừa mới ở trong bếp, nấu nước lê với đường phèn cho tam thúc, nhờ người đem qua… cháu gái nghe nói Tam Thúc vừa mới bị ho hai lần khi uống rượu … ”
Không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể nói hết được mấy câu đầu, giống như sợ hắn đột nhiên quay đầu lại trách móc, vừa đi vừa vội vàng nói: “Tam thúc nhớ uống…”
Nàng thậm chí còn bắt đầu chạy chậm, giống như muốn trốn tránh một sự việc gì đó nguy hiểm và đáng sợ.
Cố Trường Quân không quay đầu lại, lông mi dày che nhẹ xuống đôi mắt, hắn vẫn không trả lời như bình thường.
Chu Oanh đã trốn rất xa rồi.
Trong Bách Ảnh Đường, Cố Trường Quân thay y phục sau bình phong, đã tắm qua, mái tóc đen xõa xuống che nửa khuôn mặt, càng làm tăng thêm mấy phần khí chất nhẹ nhàng của nam nhân mạnh mẽ.
Hắn đã tham gia tòng quân từ khi còn rất nhỏ, vì những tham vọng của bản thân, cũng là vì chạy trốn khỏi nhà, thoát khỏi sự kiểm soát của huynh trưởng mình. Sau đó, lại làm quan địa phương ở bên ngoài, đã sống một mình trong khoảng mười năm. Sau nhiều năm ở bên ngoài, hắn đã phải chịu đựng đủ mọi khó khăn, hắn không giống như những Huân môn thanh quý khác, hắn thích một môi trường yên tĩnh, không thích hô nô hoán tỳ, ủng hộ rầm rộ.
Tiện tay cầm cuốn sách đang đọc dở lên nhìn hai lần, nghe thấy trên bếp lò có thứ gì đó sôi ùng ục, hắn nhìn xung quanh, thấy một chiếc nồi đất đang sôi sùng sục trên đó. Đúng lúc Bắc Minh bước vào với ấm trà trên tay, thấy Cố Trường Quân đang nhìn chằm chằm vào chiếc nồi đất, Bắc Minh cười nói: “Món canh mà cô nương sai người mang đến đã sôi rồi, tiểu nhân múc cho hầu gia một bát.”
Chiếc bát nhỏ màu vàng được đưa đến trước mặt, nước canh trong veo, bỏ thêm vài chiếc lá bách hợp, màu sắc tươi sáng đẹp mắt, mùi thơm vô cùng ngào ngạt.
Lúc nãy Cố Trường Quân còn chưa ăn tiệc xong đã đến gặp La Bách Ích, lúc này thực sự có hơi đói, dùng thìa uống hai ngụm, mùi vị không tồi nên liền uống cạn hết một hơi.
Bắc Minh đưa khăn che tay và nước trà qua để hắn súc miệng, khoé miệng không che dấu được nụ cười.
Cố Trường Quân nhíu mày: “Cười cái gì?”
Bắc Minh nói: “Nếu cô nương biết được lần này Hầu gia đã dùng món canh. Trong lòng chắc chắn rất vui. Trước đây đã đưa qua biết bao nhiêu lần, hầu gia đều không uống, cô nương ưu sầu, không biết phải làm thế nào để lấy lòng hầu gia.”
Lông mày của Cố Trường Quân không hề giãn ra.
Nàng lấy lòng hắn?
Cũng đúng thôi, với thân phận như vậy, sợ mất đi sự bảo hộ của Hầu Phủ, không lấy lòng thì có thể làm sao nữa chứ?
Nếu không có An Bình Hầu Phủ này, nàng chỉ là một con cừu non bị mọi người tàn sát, nếu không có người che chở thì nơi đi đến có lẽ chỉ có giáo phường thanh lâu.
Hắn không khỏi nghĩ đến những lời mà La Bách Ích đã nói. “Cố tiểu thư và ta chính là duyên phận trời định. Sau này ta sẽ cưới nàng làm thê, Cố hầu sẽ trở thành thúc của ta, sau này một khi Cố hầu có chính lệnh, ta không thể không tuân theo…. chỉ một nữ tử nhỏ bé có thể đổi lại sự ủng hộ của La gia ta và phủ Kiến Quốc Công, … Trong tương lai, Cố hầu sẽ có vị trí hơn người, phong quang vô lượng… ”
Bắc Minh thấy sắc mặt của hắn không tốt, cho rằng mình đã lỡ lời khiến hắn không vui, vội vàng lặng lẽ bước ra ngoài.
**
Sau khi Cố Trường Lâm đi, tết năm nay cũng đã qua rồi.
Cố Trường Quân lại bận rộn, vào đầu tháng hai còn đến Sơn Tây một chuyến. Trong nửa tháng ngắn ngủi mà hắn rời đi, Ninh gia và An Bình Hầu Phủ thường xuyên qua lại với nhau, mặc dù họ chưa từng định hôn sự nhưng tin tức đã lan truyền ra ngoài, không bao lâu cũng truyền đến viện của La gia.
La Bách Ích không được phép vào An Bình Hầu Phủ vì Cố Trường Quân vắng mặt trong những ngày này. Trong lòng nhớ nhung, không thiết cơm nước. Hôm nay lại lười biếng không đi thượng trực, nằm trên giường đất gần cửa sổ trong phòng nương của hắn – La thái thái, phơi nắng một cách chán chường.
Trong phòng, nương hắn đang nói chuyện với bá mẫu của hắn, phu nhân của Kiến Quốc Công, Tô Thị, thỉnh thoảng giọng nói ở bên trong lại vang lên, La Bách Ích nghe thấy rõ ràng.
“Ninh thái thái vui mừng quá sớm, bắt được An Bình Hầu Phủ, có thể cưới một con dâu như vậy vào cửa, khổ có bà ta chịu. Danh nghĩa tiểu thư Hầu phủ, trong kinh ai mà không biết chứ? Nha đầu đó là được nhận nuôi, hoàn toàn không phải cháu gái ruột của Hầu gia, cô nương lấy chồng như bát nước đổ đi, huống hồ còn không có chút máu mủ, nếu Ninh gia thực sự có chuyện muốn cầu xin Cố gia, ta nghĩ An Bình Hầu Phủ chưa chắc nhận thông gia này. ”
Đại bá mẫu nói: “Không thể nào chứ? Ta nghe nói Cố tiểu thư đó và Cố đại gia không phải là không có quan hệ huyết thống, mấy năm nay Cố đại thái thái không gặp mọi người nhiều lắm, tinh thần cũng không được tốt như trước. Không phải là vì chịu đả kích trong chuyện này chứ? Nghe nói Cố đại gia đã từng giấu gia đình, nuôi người khác ở bên ngoài, sinh ra đứa trẻ này, cái gì mà bảo bối chứ, Cố đại thái thái tâm khí cao, không thể nuốt được cục tức này, lại không thèm làm khó một đứa trẻ nên khiến bản thân tức ૮ɦếƭ. ”
La thái thái giễu cợt: “Chẳng qua chỉ là con gái ngoài giá thú, có gì ghê gớm đâu. Ta nói chứ, Cố thái thái tự hại bản thân, vì một thứ không thể lên đến mặt bàn mà đến mức khiến mình tức ૮ɦếƭ sao? Đổi lại là ta, nếu như La Hoằng Chú dám làm mất mặt ta ở bên ngoài, ta sẽ đem con trai của hắn mang họ của người khác!”
Đại bá mẫu vội vàng bịt miệng bà ta lại: “Nhìn muội đi, đã tuổi nào rồi! Ở trước mặt nhiều nha hoàn như vậy cũng dám nói bậy! Càng ngày càng không có đạo lý.”
La thái thái chỉ biết cười trừ, lén nhìn vẻ mặt của La Bách Ích ở bên ngoài, trận châm biếm này của bà ta chính là để nói cho hắn nghe, đứa trẻ đó không đáng để hắn nhớ thương như vậy, lại đã định hôn sự rồi, bây giờ đã trở thành nàng dâu của nhà khác.
Với cái nhìn này, sắc mặt của La thái thái đột nhiên thay đổi.
——Bên ngoài đâu còn cái bóng của La Bách Ích nữa chứ?
La thái thái đứng dậy kêu to: “Lục gia đi đâu rồi? Không phải bảo các ngươi trông chừng sao?”
Tỳ nữ trước cửa run rẩy nói: “Lục gia vừa mới rời đi, chúng nô tỳ không dám ngăn cản.”
La thái thái đỡ trán: “Mau, mau bảo thị vệ đi theo, nói dù thế nào cũng không thể để nó đến Cố gia!”
Hiện tại La gia ở bên này người ngã ngựa đổ, trong khi Chu Oanh ở bên kia đang đi cùng Trần thị đến làng tơ lụa lựa chọn nguyên liệu.
Hôm nay, Trần thị đưa nàng đến cửa hàng của Ninh gia, nói là muốn may thêm mấy bộ trang phục mùa xuân cho Lân Ca Nhi, trẻ con lớn nhanh.
Chưởng quầy gọi một nữ quản sự đến tiếp đãi hai người, dẫn lên phòng riêng ở lầu hai của quán, đang lựa chọn nguyên liệu liền nghe thấy tiếng gọi “Nhị thiếu gia” ở trước cửa.
Từ lầu trên nhìn xuống, liền thấy một nam tử còn rất trẻ tuổi đang sải bước đi vào.
Trần thị mím môi, nháy mắt với Chu Oanh.
Chu Oanh trong chốc lát đã hiểu ý, khuôn mặt phù dung phút chốc đỏ bừng.
Đó là nhị công tử của Ninh gia, người sắp được định hôn sự cho nàng!
Ninh công tử vẫn còn vài tháng nữa mới làm lễ ‘cập quan’, từ nhỏ đã được cưng chiều, dung mạo tuấn tú, chỉ là hơi gầy, người cũng không cao hơn Chu Oanh bao nhiêu.
Từ góc nhìn của những trưởng bối, thiếu niên này ngoan ngoãn lễ phép, lại nhã nhặn, hiền lành không có tật xấu, gia thế thanh bạch, chăm chỉ, ham học, đương nhiên là người tài giỏi nhất. Nhưng Chu Oanh chỉ nhìn thoáng qua thôi, trong lòng đã hơi se lại.
Một cô nương như nàng ở độ tuổi này, không thể nào tưởng tượng được cuộc hôn nhân của mình. Trong giấc mơ, cũng hy vọng có thể gặp một người như vậy, cao lớn và mạnh mẽ, có thể che chở cho nàng; khuôn mặt như ngọc, văn võ song toàn; giọt nước không thấm, trầm ổn uy nghiêm …
Người đó, không phải là Ninh công tử.
Trong lòng kìm nén sự thất vọng nhỏ nhoi lẽ ra tuyệt đối không nên có đó, Chu Oanh tái mặt, giả vờ ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Vị đắng nơi đầu lưỡi thuận theo cổ họng chảy xuống, đến cả trà cũng mất đi vị ngon.
Ninh công tử kia cũng đang nhìn nàng, nghe nói Nhị thái thái của Cố gia đang ở đây, giả vờ đến chào hỏi các vị trưởng bối nhưng thật ra là đặc biệt đến để gặp nàng.
Chu Oanh có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn ta rơi xuống bất cứ nơi nào trên người nàng, nơi ấy đều cảm thấy lạnh đến cứng đờ.
Ninh thiếu gia cùng với Trần thị hàn huyên vài câu, liền ra lệnh cho chưởng quầy bên dưới đóng gói rất nhiều gấm vóc quý giá mang lên, Trần thị tươi cười nhận lấy, khi nhận được món quà này, Chu Oanh cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhận lễ này thì càng không quay đầu lại được.
Vốn dĩ cũng không có khả năng quay đầu.
Nàng nhờ đỡ Cố gia, là Cố gia cho nàng cái mạng này.
Cố gia đã xác định người này cho nàng thì nàng không có tư cách nói không muốn.
Hơn nữa, Ninh thiếu gia rất tốt, ôn nhu nhã nhặn, lại là một người tài giỏi, nàng dựa vào đâu mà không muốn?
Trần thị cười nói: “Ta phải đi hiệu thuốc phía trước xin hai vị thuốc trở về. Oanh nha đầu ở đây đợi chút nhé.”
Chu Oanh nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Trần thị kéo một cái, Trần thị làm như không biết, cười vỗ mu bàn tay nàng rồi gỡ ra, rời đi.
Trên lầu chỉ còn nàng ngồi và Ninh công tử đang đứng.
Nàng biết, là lão thái thái thương yêu, muốn nàng và Ninh công tử làm quen trước, sau này lấy nhau đỡ lúng túng. Trong phòng cũng còn có rất nhiều người khác, thị tỳ của nàng, bà tử Cố gia, chưỡng quỷ trong tiệm.
Ninh công tử chậm rãi ngồi xuống ghế trước mặt nàng.
Trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc mã não màu đỏ thật to, lúc ngày ngón tay cái của hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve phía trên nhẫn.
Chu Oanh quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy bầu không khí đè nén khiến người ta muốn nghẹt thở.
Ninh công tử quan sát nàng, chốt lát sau bật cười một tiếng.
“Ánh mắt mẹ ta không tệ.”
Câu này, giọng điệu này không còn nhẹ nhàng lịch sự như vừa rồi nữa mà muốn bao nhiêu ngả ngớn có bấy nhiêu ngả ngớn.
Chu Oanh tức giận nhìn hắn ta: “Ninh công tử, ngươi và ta nam nữ hữu biệt, vẫn cách xa một chút thì tốt hơn.”
Ninh công tử mỉm cười: “Sợ cái gì, Cố cô nương, chúng ta sẽ sớm trở thành vợ chồng.”
Chu Oanh ném ly trà xuống bàn rồi đứng bật dậy.
Ninh công tử cười nói: “Đừng nóng mà, nghe đã, gia có lời muốn nói.”
Chu Oanh cau mày, nghe hắn ta gằn từng chữ: “Hôn sự đều là gia đình an bài, đời này của gia đều không thích nổi ngươi.”