Năm mới đang đến gần, các nhà qua lại nhiều lần, ngày nào cũng có vô số người đến thỉnh an tặng quà, Chu Oanh cũng đã vài lần đến các nhà khác cùng với Trần thị, lại giúp lão phu nhân làm ma mà quản sự tất cả mọi chuyện trong nhà cho đến nhà kho. Đem tất cả các khoản thu chi trong năm qua đều tính toán rõ ràng một lượt. Ngày tháng như dòng nước chảy, lặng lẽ trôi đi trong dòng đời hối hả.
Chớp mắt đã là ngày 27 tháng 12 âm lịch, Cố Trường Lâm từ Thục Địa vội vàng trở về kinh thành, gia đình đoàn tụ, lão phu nhân nghĩ đến người chồng mất sớm và đứa con trai cả đoản mệnh, trong lòng thương cảm, lại thêm tuyết mới dừng hai ngày nay lại rơi xuống tiếp, có một đêm gió lùa chăn bông không che phủ được, dạo này càng có chút bất mãn.
Cố Trường Lâm đường đi vất vả, lão phu nhân thúc giục Trần thị cùng hắn nghỉ ngơi sớm một chút, hai vợ chồng đưa cậu con trai nhỏ trở về viện của mình, lão phu nhân gọi Cố Trường Quân và đuổi tất cả người hầu ra ngoài. Hai mẫu tử nói chuyện riêng trong phòng.
Quà năm mới nhận được hôm nay vẫn chưa được dọn dẹp xong, Chu Oanh nán lại một lúc, một lúc sau mới cùng với mấy đại nha hoàn Xuân Hi đem số lượng ghi chép lại, kiểm tra lại nhiều lần mới yên tâm rời đi.
Cố Trường Quân ra khỏi Cẩm Hoa Đường thì thời gian cũng không còn sớm, An Bình Hầu Phủ náo nhiệt suốt một ngày nay đã yên tĩnh trở lại, làn gió mát thổi xào xạc qua cành lá. Bắc Minh nói rằng hoa mai ở hậu viện vẫn còn đang nở rộ, Cố Trường Quân đột nhiên có nhã hứng. Quyết định đi dạo quanh viện.
Trong những năm trước, hắn vì có bất đồng chính kiến với đại ca Cố Trường Sâm, giữa huynh đệ có mối bất bình sâu sắc. Hắn đa số không về nhà. Mượn cớ công việc bận rộn hoặc là ở lại Nha Thự, hoặc là ở trong ngôi nhà mà hắn đã mua bên ngoài. Biết bao nhiêu năm đã không nhìn ngắm thật kỹ viện tử này, những ký ức trèo cây bắt chim, du thuyền trên sông của ba huynh đệ hắn khi còn nhỏ lại lâu dài giống như chuyện của kiếp trước.
Hắn đứng bên cạnh cây mai, nghĩ tới lời dặn dò của mẫu thân lúc nãy. Nói đại ca không có con, dưới gối chỉ có một cô con gái nuôi như vậy, nguyện vọng lúc còn sống của hắn không phải là tiếp tục ôm hận trọn đời, tóm lại không thể để cho mối bận lòng duy nhất trên đời này của hắn không thể gỡ bỏ được.
“Đứa trẻ này cũng mệnh khổ, con nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt ân cần chu đáo của nó, trong lòng nó cảm thấy mình có nợ với gia đình chúng ta. Nó muốn nhân đôi chữ hiếu mà nó đã không làm được trước mặt vợ chồng lão đại lên trên người chúng ta.”
Lão phu nhân chỉ vào chiếc áo gấm trên người rồi nói: “Từ khi nó biết cầm kim chỉ, đám nha đầu trong phòng ta đều nhàn hạ, y phục, khăn trùm đầu, tất, giày, đủ thứ, là tự tay nó làm. ”
“Trường Quân, ta biết con không hài lòng với Tiểu Cửu của Diệp gia kia, Diệp gia từng đối chọi với con, trong lòng con cũng không vui, đây cũng là bản tính bình thường của con người, nhưng trẻ con đâu có hiểu những chuyện này, nha đầu cũng đã mười sáu tuổi, cô nương nhà bên sớm đã định hôn sự rồi, nó đã trì hoãn đến thời điểm này, ngoài thủ hiếu ra, cũng là những người làm trưởng bối như chúng ta không suy nghĩ chu toàn cho nó. ”
“Ta suy nghĩ như vậy, hôn sự của nha đầu, tốt nhất nên nhanh chóng định đoạt. Xem ra thân thể này của ta ngày sau không được như ngày trước, nếu lỡ như … nó lại muốn thủ hiếu ba năm, đến lúc thành cô nương già hơn hai mươi tuổi, làm sao mà gả cho người ta đây? ”
……
Có tiếng bước chân sột soạt ở phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Trường Quân.
Chu Oanh không ngờ lại bắt gặp Cố Trường Quân vào lúc này, môi đào hé mở, rõ ràng có chút kinh ngạc. Giật mình ở dưới nhớ tới việc hành lễ.
Cố Trường Quân gọi một tiếng “Miễn”, cúi mắt nhìn thấy trong tay nàng cầm cuốc, xẻng đồng và những thứ khác, hơi nhướng mày hỏi, “Làm cái gì vậy?”
Chu Oanh nói: “Đã ủ hai vò rượu trái cây chôn dưới gốc cây mai. Lão thái thái thích uống thứ này, không say lại còn ấm người, muốn lấy ra đãi cả nhà trong bữa tiệc đêm giao thừa.”
Cố Trường Quân gật đầu, không nói nhiều, nháy mắt với Bắc Minh rồi phất tay rời đi.
Trong bữa tiệc giao thừa, quả thực nhìn thấy rượu đó, được đựng trong những chiếc bình bằng ngọc bích, màu đỏ son, nhấp một ngụm, có hương hoa ngọt ngào đọng lại trong nước trái cây chua nhẹ. Cố lão phu nhân quả nhiên rất thích, uống liên tiếp ba chén, Chu Oanh thì thầm khuyên vài câu, liền đặt xuống không uống nữa.
Hiếm khi cả gia đình ngồi ăn cơm chung, khuôn mặt của Cố Trường Quân bình thường luôn cứng rắn cố tình nhẹ nhàng đi một chút, dù vậy, lão phu nhân vẫn không hài lòng, chê hắn không thân thiện với trẻ con và không có lòng nhâи áι. Lúc thì muốn hắn kể chuyện cười cho Cố Lân, lúc thì muốn hắn chuyển trái cây cho Chu Oanh.
Lão phu nhân muốn điều chỉnh bầu không khí, hắn hiểu. Vì Cố Trường Lâm là con thi*p nên luôn tồn tại yếu ớt trong nhà, Cố Trường Quân tính tình lại lạnh lùng, hai huynh đệ thường thường không có gì để nói. Lão phu nhân suy nghĩ rất nhiều, Cố Trường Quân vẻ mặt bất lực làm theo.
Chu Oanh mím miệng cười, cúi đầu gắp mấy chiếc chân giò thạch anh luộc mềm cho lão phu nhân, chiếc vòng Kê Huyết Thạch to gấp hai lần trên cổ tay tuột khỏi tay áo, đập vào bát đĩa phát ra một âm thanh yếu ớt.
Lão phu nhân sức khỏe không tốt, đón giao thừa đương nhiên là không cách nào canh nổi cả đêm, một lúc sau thì lộ ra vẻ mệt mỏi, mọi người khó lắm mới thuyết phục được lão phu nhân chịu về nghỉ ngơi, Chu Oanh, Trần thị và Xuân Hi cùng nhau tiễn lão phu nhân vào Noãn Các. Sau khi hầu hạ lão phu nhân tắm rửa ngủ say xong, hai thẩm cháu từ bên trong bước ra, mọi người trong đại sảnh đã giải tán trở về viện của mình đón giao thừa.
Cố Trường Quân vẫn nghỉ ngơi ở Bách Ảnh Đường, sau khi tắm rửa bước ra, Bắc Minh cầm một chiếc áo choàng màu trắng hậu hạ hắn mặc vào, đồng thời lấy giày dép và tất mới đã chuẩn bị ra trên ghế đẩu cạnh giường. Cố Trường Quân liếc nhìn tủ đặt quần áo, cửa tủ mở hé, một vài món đồ hắn thường mặc được chất lên trên, dưới tủ có một cái rương, Cố Trường Quân biết rõ bên trong có cái gì. Đó là những bộ quần áo và đôi tất khác mà họ không biết đã đem đến từ lúc nào. Hôm nay hắn mới nhớ ra chúng từ đâu đến. Là bàn tay đã may quần áo, bưng thuốc cho lão phu nhân, đôi tay của chiếc vòng không phù hợp nằm trong ống tay áo rộng lớn. Từng đường kim mũi chỉ chứa đựng lòng cảm ơn ở bên trong, đã thêu ý lấy lòng ở trong đó.
Bắc Minh di chuyển chân đèn đến gần, nói: “Hầu gia có đọc sách không hay là trực nghỉ ngơi? Nếu như muốn đón giao thừa, tiểu nhân gọi đội ca kịch trong nhà đến để giúp ngài Gi*t thời gian?”
Lão phu nhân thích nghe kịch. Cố Trường Sâm ngày trước lo liệu việc nhà, đã nuôi một đoàn kỹ kịch ở trong phủ, thỉnh thoảng hát vài đoạn cho lão phu nhân nghe, cũng rất hữu ích khí mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Cố Trường Quân không thích nuôi dưỡng đào kép như vậy, sau khi Cố Trường Sâm ra đi, sợ rằng chuyện đau buồn của lão phu nhân sẽ không vơi được, mới nương tay giữ lại đám người này.
Cố Trường Quân trước giờ không thích chuyện này, xua tay bảo Bắc Minh đi. Bắc Minh vừa muốn cáo lui, nhưng lại gọi hắn ta quay lại.
“Ta nhớ món quà lúc nãy mà ta nhận được. Hình như có một số đồ trang sức của nữ nhân phải không? Ngày mai gửi qua cho lão thái thái.”
Bắc Minh nhớ lại: “Vâng, Lễ bộ binh đại nhân trước đó nghe nói rằng Lão Thái Thái đã mừng thọ. Quà tặng bổ sung, Hầu gia thuận tay ném trên bàn, sau đó tiểu nhân dọn dẹp, thấy kiểu dáng đều có chút hợp thời sặc sỡ, không phù hợp với lão thái thái lắm, nghĩ rằng Hầu gia vẫn có thể dùng được nên đã không gửi vào viện”
Cố Trường Quân khịt mũi, hắn có thể dùng làm gì chứ? Hắn lại không giống như một số quan chức ngày nay thường dùng thủ đoạn, mánh khóe.
Quay đi quay lại, một vài món trang sức đã đến tay Chu Oanh.
Đôi bông tai hình con bướm bằng ngọc trắng, Tử Yến với chiếc Ⱡồ₦g tua vàng, một đôi vòng tay bằng ngọc bích hoàn mỹ, đặt trong đồ nữ trang, nặng trình trịch.
Vài ngày sau, Chu Oanh đã đeo đôi bông tai hình bướm để cùng Trần thị đến chùa dâng hương. Khi đang nghỉ ngơi trong hiên nhà, một số phu nhân của quan gia, đặc biệt đến tìm Trần thị kể chuyện ngày xưa, nói đến chuyện hôn sự của con cái, Chu Oanh không tiện nghe liền tìm cớ thoái lui.
Viện nghỉ ngơi của nữ thân quyến, môi trường rất yên tĩnh, qua năm mới, thời tiết cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, cây cỏ đã xanh mướt một màu.
Khi Chu Oanh đang ngồi trên hành lang nói chuyện với Lạc Vân, bên ngoài có người đi ngang qua, thoáng thấy nửa bóng dáng của Chu Oanh đang ngồi trên lan can, lập tức dừng chân lại.
Sau khi về phủ, Trần thị liền than thở với lão thái thái: “Thật sự là Hoa mẫu đơn gây họa. Vốn dĩ là để cho phu nhân của Ninh gia nhìn thấy, nhưng lại để cho La Bách Ích nhìn trúng rồi. Tên man rợ này suýt chút nữa bắn ૮ɦếƭ Hầu Gia trên trường săn lần trước, làm sao có thể thành thân với hắn ta? Hơn nữa, hắn ta là tái giá. Oanh nha đầu là thiên kim của Hầu gia chúng ta. Hắn ta cũng không cân đo đong đếm, bản thân có tư cách đó không chứ? ”