Chu Cương dửng dưng chiếu đèn từ đầu đến chân cái đứa bị **, gã đó xấu hổ quá giơ tay bưng mặt, Chu Cương liền bảo: “Người anh em đầu xuân năm mới ai lại phơi chim ra thế, đèn đóm không có thì vui thú đếch gì.”
Nói xong gã cười khẩy, cầm đèn pin đi tiếp, không ngờ đi được một đoạn lại bắt gặp một cặp nữa.
Lại vẫn là hai thằng đàn ông.
Chu Cương ở đây bao nhiêu năm hôm nay mới biết công viên này đã thành điểm đến của dân đồng tính, không hiểu sao trong lòng gã chợt phấp phỏng, tim gã cũng đập dồn dập hơn… Ngải Đông Đông mà sa chân vào chốn này rồi gặp phải thằng khốn nào thì hỏng bét, nó có một nắm một mớ như thế.
Thế là gã lớn tiếng gọi tên Ngải Đông Đông, bốn bề xung quanh bắt đầu xôn xao, không hiểu bao nhiêu đôi chim cu đã bị đánh động. Lúc rời khỏi công viên gã mới thấy hoang mang, không biết giờ phải tìm ở đâu.
Những cảnh tượng vừa xong ở công viên làm gã mơ hồ rung động, hình như bỗng dưng gã thấy mình gần gũi với Ngải Đông Đông hơn phần nào. Trong cái xúc cảm ấy còn pha lẫn hơi men nhục dục, một thứ khát khao hết sức diệu kỳ, khiến gã càng thêm nôn nóng muốn tìm thấy Ngải Đông Đông.
Thế là gã lại gọi cho Chu Phóng: “Mày về đây nhanh lên.”
Trong lúc đợi Chu Phóng gã lại xách đèn pin đi tìm khắp đường phố quanh nhà, nhưng vẫn không ăn thua. Chu Phóng chạy xe máy về, đậu lại cạnh gã, hỏi: “Vẫn chưa thấy hả anh?”
“Thằng này nó chấp nhặt lắm, chạy đi đâu rồi không biết. Mày đừng vào nhà chạy xe quanh quanh tìm cho anh.”
“Đêm hôm khuya khoắt tìm ở đâu được, ít nhất phải biết đại khái chỗ nào chứ.” Chu Phóng gỡ mũ bảo hiểm ra, bảo: “Chắc nó tức đây mà, lúc đến gọi anh không về là em thấy nó càu cạu rồi, ngồi xem TV nó cũng nhấp nha nhấp nhổm. Mà thật đấy, nó quấn anh thật, bé bi cũng có đòi anh về như nó đâu.”
Chu Cương nhíu mày, hỏi: “Nó có bảo gì không?”
“Không, em thấy thỉnh thoảng nó còn cười mà. Lúc em đi thì nó vẫn bình thường.” nói rồi Chu Phóng bật cười: “Chắc giận dỗi tí thôi anh ạ, tuổi dậy thì bướng một tí cũng phải thôi. Anh đừng chiều nó quá, em nghĩ chẳng phải tìm đâu mai tự nó về thôi. Chuyện vặt vãnh mà, chẳng lẽ có thế đã bỏ nhà đi bụi?”
Chu Cương trầm mặc một lúc rồi bảo: “Ừ thì về.”
Gã là người trưởng thành, gã xử lý vấn đề bằng lý trí. Không thể đi tìm được, thứ nhất là đúng như Chu Phóng nói, cả một thị trấn thế này nếu Ngải Đông Đông định trốn thì nó chui đại vào đâu chẳng được. Tối thiểu phải biết đại khái chỗ nào chứ không tìm hú họa là vô ích.
Thứ hai, Ngải Đông Đông bỏ nhà đi tức là nó đang giận dỗi, nhưng cũng là nó định thử lòng gã, xem gã coi trọng nó đến mức nào. Nếu gã cứ cắm đầu đi tìm nó khắp nơi chẳng hóa là khiến Ngải Đông Đông nghĩ gã có ý gì với nó ư?
Thế thì bấy lâu nay công sức của gã đổ sông đổ bể còn đâu.
Lúc này, nhất định gã phải đóng trọn vai một người cha nghiêm khắc.
Chu Cương trở về nhà, ngồi trong phòng khách chờ đợi. Thời gian tích tắc tích tắc trôi, càng chờ gã càng cáu tiết.
Đ.m thằng oắt con, đ.m thằng sinh sự! Nó mà mò về không lột da nó gã không làm người, đầu năm đầu tháng đã kiếm chuyện đau đầu!
Gã sẽ thiết quân luật với Ngải Đông Đông, sẽ đe nó lần sau còn dám giở trò bỏ nhà đi thì cút mẹ mày đi, cút càng xa càng tốt, đừng hòng bố mày hỏi đến.
Chu Cương vắt tay lên trán mà nghĩ, gã tự thấy gã đã quá tận tâm với Ngải Đông Đông, ở trong tù gã che chở nó, cứu vớt nó khỏi bàn tay ma quỷ của Trịnh Dung, lại còn nhận nó làm con nuôi, lôi nó về ở trong nhà gã.
Mà gã cảm thấy điều “vĩ đại” nhất gã làm được là dù có thể dễ dàng húp trọn Ngải Đông Đông nhưng gã đâu có làm thế. Gã là bậc chính nhân quân tử, gã đã cố gắng vun đắp tình cha con với nó. Với gã mà nói bao nhiêu điều ấy đâu có dễ, mà cũng chẳng phải trách nhiệm gã phải làm. Ngải Đông Đông còn nhỏ, nó đâu biết mình đang cắm đầu vào con đường không lối thoát, may sao có gã thiện tâm giúp đỡ nó, cho nó tất cả những gì gã cho được, như thế là nhân đạo lắm rồi còn đòi cái gì.
À, thằng oắt ấy đâu có thèm biết ơn gã, tại sao nó cứ phải thế, cứ phải một lòng một dạ đòi làm nhân tình gã cơ chứ???
Ngải Đông Đông, xét cho cùng, là một thằng vô ơn trắng mắt.
Chu Cương tức tối giật phanh cổ áo rồi đứng bật dậy, mẹ kiếp gã đe’o chờ nữa, gã muốn dạy cho Ngải Đông Đông một bài học ngay bây giờ, được, cùng lắm thì như ý nó, gã sẽ ** nó tan nát đời hoa!
Gã vớ chìa khóa xe, xăm xăm ra cửa, định bụng sẽ tìm hết cả thị trấn này.
Chẳng hiểu cơn giận ngùn ngụt ở đâu thôi thúc gã đi tìm cả đêm, lúc đầu gã chỉ định tìm trên đường cái thôi nhưng lái xe khắp thị trấn rồi vẫn không thấy bóng dáng Ngải Đông Đông. Thế là gã nghĩ biết đâu Ngải Đông Đông chui vào ngõ vào ngách, ngõ ngách thì xe con không vào được nên gã cứ lái xe rồi đậu lại trước từng ngõ rồi xuống đi bộ tìm.
Sốt hết cả ruột gan, trời bắt đầu hửng sáng, màu xám xám bạc mơ hồ rạng lên phía đằng Đông rồi dần dần trở thành vàng nhạt, sớm ban mai đầu tiên của năm mới đã ló rạng.
Cuối cùng trên cây cầu lớn phía Bắc ga tàu gã thấy được Ngải Đông Đông, bộ quần áo nó mặc chỉ nhác trông là gã nhận ra liền. Bấy giờ Chu Cương đã uể oải lắm rồi nhưng toàn thân gã như tỉnh táo hẳn, gã nghiến răng rồ ga phi xe đến đỗ xịch sát Ngải Đông Đông làm nó hoảng sợ nhảy dựng lên rồi khi*p hãi nhìn gã.
Chu Cương mở cửa nhảy xuống xe, điên tiết nhìn con dê non đổ đốn.
Con dê non gã tìm cả đêm chắc cũng đã chịu rét cả đêm nên lúc này tóc nó dán mướt trên trán, môi trắng bợt khô khốc, thấy gã nó có vẻ sợ hãi lắm nên định co cẳng chạy nhưng bị gã nhanh tay vồ lại.
Bao nhiêu lời răn dạy đã dượt sẵn trong đầu đột nhiên gã không thốt được thành lời, nhìn Ngải Đông Đông thế này Chu Cương chỉ thấy thương xót, tay gã siết chặt cổ tay nó.
Câu đầu tiên gã nói được là hạch hỏi Ngải Đông Đông: “Đ.m mày định chạy đi đâu… ba làm tổn thương mày hay sao?”