Họ lên đến phòng 606, chưa kịp gõ cửa thì nghe thấy tiếng cười râm ran bên trong vọng ra, Ngải Đông Đông túm tay Chu Phóng đẩy cửa xăm xăm đi vào luôn.
Cứ tưởng mọi ánh mắt trong phòng sẽ đổ dồn về phía bọn nó nhưng không, bàn tiệc đang hồi rôm rả nên chẳng ai buồn để ý đến người mới vào. Chỉ có hai người phục vụ đứng gần cửa chạy ra hỏi: “Hai anh tìm ai ạ?”
Ngải Đông Đông quét mắt khắp phòng một lượt nó phát hiện ra một lũ đàn ông mỗi ông ôm một cô gái đang uống rất hăng say.
“Chu Cương!”
Ngải Đông Đông gào lên làm Chu Phóng hết hồn nhưng tiếng rú của nó cũng đạt được hiệu quả ngay tức khắc, trong nháy mắt phòng tiệc lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa. Hai người phục vụ bối rối la lên: “Mấy anh làm gì vậy, thôi thôi có chuyện gì ta ra ngoài nói!”
“Họ tới tìm anh đấy, không sao.”
Chu Cương lên tiếng rồi đứng dậy, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra gã ngồi ở đâu. May sao không có đứa con gái nào ngồi trên đùi Chu Cương, chỉ có một cô đứng bên cạnh gã, thôi cũng tạm coi là đàng hoàng.
“Con đến đây làm gì?”
“Ba ra đây, con nói chuyện này.”
“Cương Tử, ai đấy?”
“Người nhà thôi ạ, mọi người cứ uống đi em ra ngoài một lát.” nói xong Chu Cương đi ra tiện tay xách cổ Ngải Đông Đông theo luôn, Chu Phóng thì lén lút lẻn vào đứng nép trong góc phòng, không dám ra.
Ra hành lang Ngải Đông Đông đứng dựa tường, bảo: “Con đợi ngoài cổng cả tiếng đồng hồ.”
Chu Cương thoáng sửng sốt, mặt gã lúc này đỏ rần, viền mắt hơi ươn ướt, trông gã cứ ngơ ngơ ngáo ngáo đúng kiểu người say xỉn.
“Đã bảo con đừng có đợi cứ ngủ đi cơ mà?”
“Con bảo trong một tiếng ba không về là con đi cơ mà, ba không thèm để ý đúng không?”
Chu Cương bật cười: “Tết nhất mày định đi đâu?”
“Đi khỏi chỗ này, đi bụi như hồi trước, đi đâu mà chẳng được.”
Chu Cương cười cười lầm bầm: “Thôi đừng có con nít thế, tí nữa ba về mà.”
Yết hầu Ngải Đông Đông giật giật, cuối cùng nó cắn răng nói: “Con ghen lắm, ba không về con sợ ba ngủ với đứa khác, ở nhà con ngủ làm sao được.”
Chu Cương cũng dở khóc dở cười: “Vớ vẩn, ba…”
Gã mới nói đến đó thì nghẹn họng vì gã thấy mắt Ngải Đông Đông đã đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Môi Chu Cương giật giật, bấy giờ Ngải Đông Đông bắt đầu hít hơi cố kìm tiếng nức nở, trông nó chật vật hết sức.
Gã đưa tay ra định rờ má nó nhưng Ngải Đông Đông hất mặt tránh đi ngay, nó tỏ ra bướng bỉnh thế này tức là giận thật rồi.
“Lại bắt đầu dỗi đấy?” Chu Cương hơi gắt.
Ngải Đông Đông vẫn đứng dựa tường nhưng cúi gằm mặt không chịu nhìn gã. Chu Cương thở dài, nói: “Mày đừng làm ba khó xử, trong đó toàn bạn bè của ba làm sao ba bỏ đi được.”
“Ba không đi bây giờ cũng được, con đứng ngoài này đợi ba, tan tiệc ba xuống sảnh ba con mình về.”
Chu Cương không nói gì mà chỉ thở hắt ra, thái độ này không phải gã chịu thua mà là gã cũng có vẻ bực mình rồi.
Quai hàm Ngải Đông Đông thoáng cứng lại, môi nó giật giật rồi đột nhiên nó bật cười. Tiếng cười của nó làm Chu Cương cũng giật mình, đúng lúc ấy Ngải Đông Đông ngẩng phắt lên nhìn gã, hai mắt nó lấp lóe làm gã tưởng như là ánh lệ: “Con thấy con bây giờ chẳng khác gì mẹ con, trước kia mẹ con cũng ép ba con thế này mà con còn chửi bả ngu xuẩn… ha ha…”
Chu Cương rúng động, Ngải Đông Đông quệt mắt nhưng miệng vẫn cười: “Chắc con bây giờ cũng đáng ghét lắm, thôi được rồi ba muốn sao cũng được, ba vào đi, con về.”
Nói rồi nó ngoảnh mặt bỏ đi, Chu Cương vội vàng túm tay nó lôi lại, giọng Ngải Đông Đông chợt nghẹn ngào thấy rõ, nó nói: “Con là đứa đa nghi lại còn hay ghen tị nữa, ba bảo đợi một năm chắc con không làm được đâu, con đợi không nổi.”
Nó lại bật cười, tiếp: “Chắc con vẫn còn non quá, phải từ từ luyện tiếp.” nói xong nó quay lại, la lớn: “Chú ba ơi, về đi!”
Chu Phóng mở cửa chạy ra liền, thấy Chu Cương gã ngượng nghịu cười bảo: “Anh cả à… ờ… Đông Đông nó lo cho anh nên cứ đòi em dẫn đến đấy.”
Đứa con gái mới nãy đứng cạnh Chu Cương cũng chạy ra theo Chu Phóng: “Anh Chu kìa, anh làm gì lâu thế, mọi người đang gọi anh vào đây này, nhanh nhanh lên anh.”
Chu Cương bảo: “Đợi anh một lát.” rồi gã quay sang dặn Chu Phóng: “Đưa nó đến thế nào thì đưa về như thế.”
Chu Phóng gật như bổ củi, Chu Cương quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Ngoan, về với chú ba đi.”
Ngải Đông Đông không thèm đáp, nó ngoảnh đít bỏ đi, Chu Cương định kéo nó lại nhưng bị Chu Phóng cản: “Cứ kệ nó anh ạ, có em đây rồi. Anh vào đi, đừng uống nhiều quá nhá!”
Chu Cương vỗ vỗ vai Chu Phóng, Chu Phóng chạy đuổi theo Ngải Đông Đông, lúc bắt kịp gã thở hổn hển bảo: “Mày đi khỉ gì mà nhanh thế.”
Ngải Đông Đông vào thang máy, hỏi: “Ba nuôi con bảo sao, có về không?”
Chu Phóng lắc đầu: “Ổng đừng uống lắm quá là tốt rồi, kệ ổng, trong đấy cũng đang đông người ổng bỏ về làm sao được.”
“Thế chú bảo đêm nay ổng có về không?”
“Chắc là về thôi… mày đến tận đây rồi mà, kiểu gì ổng cũng về. Thôi đi về, biết thế chú đã chẳng đưa mày đi.”
Ngải Đông Đông cúi gằm mặt có vẻ hết sức nản chí, đã chẳng được việc gì nên nó bắt đầu tự biện bạch: “Vừa xong con có quá đáng không chú?”
“Ừ mày ghê lắm, như đi đánh lộn làm chú mày sợ ૮ɦếƭ khi*p. Chú mày có dám thò cổ ra đâu.” Chu Phóng vừa nói vừa cười hề hề: “Cũng được, mày làm ầm lên thế chắc anh cả không uống nhiều nữa đâu, mày không biết chứ tất niên năm nào ổng cũng say ૮ɦếƭ giấc ở đâu đâu ấy, sáng hôm sau toàn người ta đưa về thôi, riết ở nhà chẳng ai thèm nói ổng nữa… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại đàn ông ai chẳng thế, tiệc tùng nhiều khi người ta rủ mình từ chối không được ấy.”
Ngải Đông Đông gật đầu, bảo: “Chắc giờ ổng ghét con lắm rồi.”
“Anh cả không thế đâu, thôi về, về đợi ổng.”
Họ về đến nhà thì chương trình giao thừa đang đến hồi cao trào, tiểu phẩm hài hay quá làm Ngải Đông Đông xem một lúc cũng cười phá lên, bà Chu thấy nó cứ thoắt buồn thoắt vui thì quay sang hỏi nhỏ Chu Phóng: “Mấy đứa vừa đi đâu đấy?”
“Mới ra chỗ anh cả nhậu mẹ ạ.”
“Tự dưng ra đấy làm gì?”
“Thì đấy Đông Đông nó…” Chu Phóng trỏ trỏ nó: “Nó lo anh cả uống nhiều quá không về được nên đòi ra xem thế nào.”
“Cứ kệ nó, cuối năm là nhậu miết, cậy uống được nên uống không biết trời đất ở đâu nữa. Cả nhà cứ ăn tất niên, mặc xác nó!”
Chương trình tất niên chiếu đến chín giờ thì bà Chu bắt đầu buồn ngủ, bà không thích xem hát mà chỉ ưng coi hí kịch nên những tiết mục văn nghệ giao thừa này không hấp dẫn bà cho lắm. Vợ chồng Chu Minh thấy bà muốn nghỉ thì lục tục đứng dậy chào ra về, hai người ở đây xem cũng chỉ để cho bà vui chứ nhà nào chẳng có TV, về bên nhà xem tiếp cũng được. Thế là trong nhà chỉ còn Chu Phóng với Ngải Đông Đông, Chu Phóng bảo nó: “Thanh niên ai thèm coi hết cái này, chú dẫn mày đi chơi nhá, ngoài đường giờ này vui lắm, đầy người không ngủ sớm đâu.”
Ngải Đông Đông lắc đầu, đáp: “Con thích xem văn nghệ tất niên, năm nào con cũng xem đến đúng giao thừa đấy.”
“Nào nào lại điêu đi, hai năm rồi mày đi bụi lấy đâu ra mà xem văn nghệ tất niên?”
Ngải Đông Đông chẹp miệng: “Thì con bảo mấy năm trước đấy.”
“Thôi thôi đừng có dọa chú mày, mày ở nhà đợi anh cả thì có… thế ngồi đây mà đợi nhá, chú không ở với mày đâu, bạn chú gọi mấy lần rồi chú đi chơi đây.”
“Ừ, chú đi đi, cứ kệ con.”
“Mà mày ở bên này làm gì, anh cả có về cũng về bên kia chứ, mày về đi, bên đấy có TV mà?”
Ngải Đông Đông về bên nhà Chu Cương, đây là lần đầu tiên nó vào ngồi trên giường Chu Cương. Nó bật TV, vừa ăn kẹo vừa xem, dần dần nó cũng bị những tiết mục văn nghệ cuốn hút, thoáng cái đã đến 12 giờ.
Bấy giờ nó mới sực nhận ra năm mới sắp đến.
Bên ngoài có tiếng pháo đùng đùng nhức cả óc, trên TV Chu Quân với Chu Đào đang chúc mừng năm mới, một năm đã đến trong lúc nó còn ngơ ngác chẳng kịp định thần. Ở quê không cấm đốt pháo nên lúc này tiếng pháo nhà nhà nổ ran rộn rã. Giữa khoảnh khắc vạn vật hân hoan đổi mới, nó ngoảnh đầu nhìn mảnh trời tối om ngoài cửa sổ lòng chợt đầy thương cảm.
Thứ thương cảm hoàn toàn khác nỗi tủi thân của nó khi đứng ngoài cửa sổ trông vào nhà người ta quây quần đón giao thừa năm ngoái. Lúc này lòng nó rối ren rung động, có thứ gì đó cuộn lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ nó, gào thét đòi thoát ra nhưng nó không thể định nghĩa nổi xúc cảm đó là gì.
Thời khắc giao thừa quan trọng xiết bao, nó đã ước ao được ở cạnh Chu Cương, được ôm ấp, được hôn hít… thế rồi nó chẳng được như ý. Có lẽ đêm nay Chu Cương sẽ không trở lại, có lẽ lúc này gã đang vui thú cùng một tấm thân ướƭ áƭ mỡ màng nào đó.
Nó tắt TV, đi xuống nhà, ra sân. Tiếng pháo vẫn rộn vang không dứt rung động cả một vùng trời, hình như nó còn thấy khói mờ cuộn lên bên kia bờ tường nữa. Nó đi ra đường, nhìn con đường Chu Cương sẽ về.
Chắc gã không về rồi.
Ngải Đông Đông cảm thấy mình cứ rầu rĩ thế này sao mà khó chịu, nó phải tìm cách phát tiết chứ không thì điên mất. Nó ngẩng lên nhìn con đường dài thắp đèn sáng trưng rồi cắm đầu chạy, nó chạy mải miết trong tiếng pháo rộn ràng mà không biết đích đến ở nơi đâu… cho đến khi ngoảnh lại, nó chẳng nhận ra lối về nữa.
Đ.m, đã thế thì đi luôn.
Ngải Đông Đông chẳng nghĩ nữa, nó cắm mặt đi tiếp.