Nhà họ Chu giữ nề nếp truyền thống hơn phần lớn các gia đình hiện đại, bữa sáng và bữa tối về cơ bản đều là cả nhà ngồi cùng mâm, chỉ có cơm trưa là ai tiện đâu ăn đó. Ngải Đông Đông giờ đã rất quen với mọi người, Thụy Linh còn biết rõ mỗi bữa nó ăn được mấy bát với thích ăn món gì nên lúc sắp cơm cô cố tình để mấy món Ngải Đông Đông thích trước mặt nó. Ngải Đông Đông cũng rất khéo, nó luôn chủ động bày bát đũa, bưng bê dọn bàn, đúng chuẩn đứa cháu lớn trong nhà.
Nó hiểu chuyện như thế đương nhiên là khiến Chu Cương rất mát mặt, gã phấn khởi bảo: “Không ngờ mày chăm chỉ thế đấy, phải khen thưởng mới được.”
Chu Đình nghe thế vội bật dậy bảo: “Có lần con cũng bưng cơm cho thím hai.”
“Con cũng thế.” Hâm Hâm cũng vội vàng khoe: “Bác cả ơi con cũng giúp mẹ!”
“Đứa nào cũng ngoan, lúc nào rảnh bác cho mấy đứa đi chơi nhá.” Chu Cương tợp một hớp nước rồi cười ha hả, bà Chu đột nhiên hỏi: “Đêm qua lại uống rượu phải không? Mấy giờ anh về đấy?”
“Bạn bè gặp nhau uống mấy chén thôi mà bà, chập tối là con về rồi, biết trời lạnh bà đi ngủ sớm nên con không sang.”
Nói xong Chu Cương đánh mắt với Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông lập tức gật đầu phụ họa: “Hôm qua ba nuôi con về sớm lắm ạ, lúc đấy con đang xem TV thì nghe tiếng xe về, con còn bảo không hiểu sao tự nhiên ba về sớm vậy.”
Chu Cương cười bảo: “Cuối năm bắt đầu nhiều tiệc tùng lắm, từ sau con sẽ cố gắng khất không đi nữa.”
Bà Chu gật đầu rồi đưa mắt nhìn quanh: “Chu Phóng đâu rồi?”
“Chưa dậy đâu bà ạ, con bảo nhà con lên gọi mấy lần rồi mà còn ngủ đấy.” Thụy Linh vừa sắp bát vừa bảo: “Nó bảo trời lạnh không thấy đói, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Để anh đi gọi.” Chu Cương nói rồi chực đứng dậy, thấy thế Ngải Đông Đông vội bật dậy tranh việc: “Ba nuôi để đấy con đi cho.”
Rồi không đợi Chu Cương đồng ý nó liền chạy tót lên phòng Chu Phóng. Bấy giờ Chu Phóng vẫn đang ngủ, nó đứng ngoài gõ cửa, gọi: “Chú ba ơi, dậy đi.”
Bên trong có tiếng cười lười biếng lại có vẻ sung sướng của Chu Phóng, rồi gã nói vọng ra: “Biến đê, để yên cho chú ba mày ngủ.”
Ngải Đông Đông cười hì hì đẩy cửa thò đầu vào, thấy Chu Phóng đang nằm trùm kín chăn trên giường nó cũng ngạc nhiên.
“Ơ sao chú ba trùm chăn kín mít vậy?”
Chu Phóng hé mép chăn thò đầu ra trợn mắt với nó: “Thì làm sao?”
“Ngủ trùm chăn không tốt đâu, chú nghĩ mà xem trùm chăn cả đêm thế thì bẩn ૮ɦếƭ đi được, nhỡ đánh rắm thì tự mình hít hết à?”
“Rắm của tao thì vẫn thơm.” Chu Phóng ngáp dài, “Đã bảo chú mày không ăn sáng cơ mà, ai bảo mày lên gọi đấy?”
“Ba nuôi con.”
Chu Phóng vốn đang nhăn nhó vừa nghe đến Chu Cương gã lập tức nín bặt, chui đầu lại vào chăn: “Mày đi ra trước đi, bảo anh cả chú rửa mặt năm phút rồi xuống bây giờ đây.”
Ngải Đông Đông không đi mà còn vào phòng ngồi xuống cạnh giường, nó vén chăn của Chu Phóng lên xem thế là nó thấy Chu Phóng trần trùng trục nằm trong chăn: “Úi chu choa, ngủ cởi truồng nè.”
“Cút cút cút, cút nhanh, lạnh quá!” Chu Phóng vội vàng túm chăn lại, “Không mặc quần áo đi ngủ mới tốt, nhất là tuổi đang lớn càng phải cởi truồng, mày không biết à?”
Nói xong gã cười gian nhìn nhìn Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông thản nhiên đứng dậy, bảo: “Thế nhỡ mộng tinh thì chú bắn hết ra chăn đệm à, ở bẩn thế!”
Chu Phóng sửng sốt đỏ bừng cả mặt, Ngải Đông Đông nhả nhớt chạy vù xuống phòng khách. Thấy nó Chu Cương hỏi: “Nó dậy chưa?”
“Rồi ạ, chú bảo xin năm phút đánh răng rửa mặt.”
“Thế thì cả nhà ăn trước đi, không phải đợi nó nữa.”
Bữa cơm bàn ăn rất im ắng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng Hâm Hâm với đứa em gái nó chòng ghẹo nhau, tất nhiên người lớn cũng nói vài câu bình phẩm thức ăn với trao đổi công việc nhưng nhìn chung không khí vẫn đìu hiu hơn giờ ăn trong tù nhiều. Được cái Ngải Đông Đông cũng không hay nói chuyện trong bữa ăn vì nó được mẹ dạy lúc ăn mà nói dễ bị bắn thức ăn ra ngoài, như thế là rất bất lịch sự.
Cả nhà ăn sắp xong Chu Phóng mới lếch thếch mò xuống, vừa đi vừa ngáp. Thấy gã ra Thụy Linh vội đứng lên định xới cơm thì Chu Minh đã cản lại: “Em để tự nó làm.”
Thụy Linh cười cười, cô vẫn xới cơm và đưa cho Chu Phóng đôi đũa. Chu Phóng cười hì hì ngồi xuống bảo: “Chị dâu là thương em nhất đấy.”
“Mày bảo năm phút cơ mà, mấy giờ rồi?” Chu Cương nói: “Hôm qua ngủ muộn lắm à, đi đâu chơi đấy?”
“Đi với bạn về muộn tí thôi mà anh, nhưng em có về muộn hơn anh mấy đâu, lúc về em mới thấy xe anh vào sân mà, lái xiên xiên xẹo xẹo ấy, hôm qua anh cả lại xỉn à?”
Chu Cương đang định đáp thì Ngải Đông Đông đã ςướק lời: “Chú nhìn nhầm đấy, hôm qua ba nuôi con về từ chập tối rồi.”
Chu Phóng trố mắt nhìn Ngải Đông Đông rồi ngoác miệng cười: “Úi chà chà, đúng là con trai cưng của ba, nó bênh ba nuôi nó đấy, xe ba mày mà chú lại không nhận ra à?”
Chu Cương đằng hắng một tiếng rồi cười bảo: “Mày vẫn chưa tỉnh ngủ thì có.”
“Hôm qua con ăn cơm với ông Lý chủ nhiệm đài truyền hình, ông ấy bảo sẽ xin được việc cho chú ba. Công việc thì nhẹ nhàng thôi, trước mắt đang dịp cuối năm thì để nó theo người ta đi thu tiền thuê bao truyền hình cáp quanh vùng này cho quen việc đã.” Chu Minh quay sang nói với bà Chu, chủ yếu là để ngăn chặn cuộc đối thoại đang có vẻ không ổn lắm kia: “Chú ba lớn rồi, ở nhà mãi sao được. Nên kiếm việc làm thôi.”
“Thôi ạ, việc xương xẩu thế em không làm đâu, em thấy người ta bảo ở quê bây giờ nhiều nhà dùng truyền hình cáp nhưng đến kỳ thu tiền thì chối không chịu nộp lắm. Cuối năm gõ cửa đòi tiền nghe có chán không, em không làm đâu đấy, em cũng chẳng thích việc kiểu ấy đâu.”
“Thế chú bảo thích làm việc kiểu gì đây?”
“Chú ba thích đi chơi.” đột nhiên Chu Đình chen vào, con nhỏ nói làm Chu Phóng mắc cỡ muốn ૮ɦếƭ, gã gượng cười nạt nó: “Con nít con nôi biết gì mà nói.”
“Thôi thôi, nghe lời anh hai anh đi. Anh hai anh đã nói chuyện với người ta rồi thì anh cứ đi làm thử mấy hôm đã, việc gì cũng bảo không ưng, không làm thử thì làm sao biết được có ưng hay không.” bà Chu tuyên bố chắc nịch: “Với lại mẹ nói anh đây này, từ hôm sau quá chín giờ mà chưa về thì ngủ ở ngoài luôn đi, mẹ không để cửa cho vào đâu.”
Chu Phóng bĩu môi, nín thinh.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Phóng bị răn dạy trên bàn cơm, Ngải Đông Đông nhận ra trong ba anh em họ Chu thì Chu Phóng là người ất ơ nhất, cũng là người hay bị ăn mắng nhất, đến Chu Đình có khi cũng dám trả treo với gã. Trong khi đó ngoài bà Chu ra ai cũng có vẻ rất vị nể Chu Cương. Ngải Đông Đông lén nhìn sang Chu Phóng, đúng lúc gã cũng đang lia mắt sang nó, gã bĩu môi với nó làm nó phải bấm bụng nín cười.
Chu Phóng bỏ bát cơm xuống rồi chùi miệng bảo: “Con no rồi, Đông Đông bữa nay rảnh hả, đi với chú không?”
Chu Cương đáp thay: “Hôm nay nó không đi được, lát nó phải ra ngoài với anh.”
“Đi đâu thế?”
“Đến trường.”
Ngải Đông Đông sửng sốt.
Lúc ra khỏi phòng nó hỏi ngay Chu Cương: “Mình đến trường làm gì hả ba, đi tham quan ạ?”
“Ừ tham quan, đi xem trước rồi tính.”
“Chưa hiểu à, anh cả định cho mày đi học đấy.” Chu Phóng cười hề hề bảo Ngải Đông Đông: “Sướng nhá.”
Nghe thế lập tức Ngải Đông Đông tỏ rõ chính kiến: “Con không muốn đi học đâu, con học dốt lắm.”
“Mày thấy có đứa nào tầm như mày mà không đi học không, ít nhất cũng phải hết cấp hai chứ.” Chu Phóng bảo: “Mày chưa học cấp hai đúng không?”
“Chưa là thế nào, em vào năm nhất rồi chứ bộ.”
Chu Phóng bật cười, đi ra sân ngồi xổm xuống châm thuốc hút, gã quay sang nhìn Chu Cương, tay lắc lắc điếu thuốc, hỏi: “Anh cả?”
Chu Cương lắc đầu, quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Đi học hay không để sau tính, trước mắt cứ đến xem đã. Từ giờ đến hết kỳ nghỉ đông còn hơn một tháng để suy nghĩ cơ mà, lúc ấy hẵng hay. Ba định dẫn mày đến trường phổ thông ba học hồi trước đấy.”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn Chu Cương, câu cuối cùng của gã đã đánh động được nó, được đi xem trường cũ của Chu Cương thì đương nhiên là nó thích rồi. Nó gật đầu bảo: “Thế thì được, đi xem thử, nhưng mà học hay không thì ba phải cho con quyết nhé.”
“Đừng bày đặt mặc cả với bố.” nói rồi Chu Cương cặp cổ nó lôi đi. Ngải Đông Đông vừa loạng choạng theo gã vừa cố ngoái lại gọi: “Chú ba không đi cùng à?”
“Thấy trường lớp là chú nhức đầu lắm, không đi đâu!”
Ngải Đông Đông bị Chu Cương lôi về sân bên nhà rồi Chu Cương mới thả nó ra, bảo: “Mày đến trường là sẽ thích thôi, trường hơi nhỏ nhưng không kém các trường lớn đâu. Bé bi lúc trước cũng học ở đấy, giáo viên ba quen biết hết, đảm bảo mày sẽ thích.”