Chu Cương và Chu Minh đã lên xe ngồi đợi, thấy nó mở cửa leo lên Chu Cương hỏi: “Chào hỏi xong hết chưa?”
Ngải Đông Đông gật đầu ngồi vào ghế, cuộc tạm biệt với Khải Tử và những lời nói ban nãy của Chu Cương làm nó cứ ủ rũ.
Chu Minh quay lại nhìn nó rồi bảo: “Sao thế, sao thế nhỉ, chú cứ tưởng Đông Đông phải vui lắm cơ.” rồi gã quay sang nói với Chu Cương: “Anh cả không biết đâu, ở nhà ngày nào Đông Đông cũng hỏi bao giờ anh về, hai hôm trước nó còn lén đi thăm anh đấy. Nhưng bảo vệ có cho vào đâu, nó xách đống đồ đứng ngoài cổng đợi đến tối mịt, hôm đấy lại còn tuyết nữa chứ, lúc em đến tìm thấy nó đông cứng thành người tuyết luôn. Từ hôm đấy về là ốm luôn đấy, bữa nay chưa khỏi hẳn đâu nhưng nghe nói anh về nó nằng nặc đòi đi đón bằng được đấy chứ.”
Chu Cương sửng sốt quay sang nhìn Ngải Đông Đông nhưng nó chỉ cúi gằm mặt không nói không rằng, như là đang ấm ức gì ghê gớm lắm.
Chu Cương nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng gã cười khẽ, bảo: “Nhỏ này tình nghĩa lắm, anh biết mà, bõ công anh thương nó.”
Chu Minh cười cười khởi động xe. Chu Cương ngồi xích lại gần Ngải Đông Đông nhưng nó ngoảnh mặt đi, mắt chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Gã thấp giọng hỏi: “Giận à?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Không.”
Chu Cương nhìn cái mặt nghiêng nghiêng của nó rồi bật cười, gã không nói gì nữa nhưng lại lần tay sang khẽ siết tay nó.
Ngải Đông Đông đang do dự không biết có nên nắm lại tay gã không thì Chu Cương đã rụt tay về. Bàn tay nó lại phơi ra lạnh lẽo. Ngải Đông Đông siết nắm đấm, đút tay vào túi áo lông.
Lần đầu tiên nó cảm thấy chán nản, toàn thân nó như không còn sức lực, đây là cái giá phải trả khi yêu một người đàn ông hơn nó quá nhiều tuổi hay sao?
Chu Cương về là cả nhà họ Chu náo nhiệt hẳn lên, khách khứa nườm nượp kéo đến, mấy ngày trời Chu Cương cứ đi sớm về khuya, có hôm gã uống say khướt, Ngải Đông Đông lên giường ngủ rồi mới nghe tiếng xe chạy vào sân, nó lại trở dậy chạy xuống đón. Từ hôm Chu Cương về chưa ngày nào hai người được ngồi với nhau tử tế một lúc, Ngải Đông Đông lại càng ủ dột hơn.
“Rượu chè hại người như thế mà sao nói mãi ba không nghe hả.” Ngải Đông Đông vừa đỡ Chu Cương lên lầu vừa lải nhải: “Ba uống liền mấy hôm rồi đấy, rồi mai có định uống nữa không?”
Chu Cương thì cứ cười cười không đáp, thật ra gã đâu đã say, gã vẫn khá tỉnh táo chỉ có đi đường hơi loạng choạng chút thôi, nếu không Ngải Đông Đông bé một mẩu làm sao đỡ được gã lên cầu thang. Không thấy gã đáp lời Ngải Đông Đông càng bực bội, nó bảo: “Lần sau còn thế thì ba ngủ ngoài đường luôn đi.”
Chu Cương nằm vật ra giường, thở dài một tiếng rất là khoan khoái, Ngải Đông Đông lại hì hục cởi giày, đắp chăn cho gã, vừa làm xong thì Chu Minh lên hỏi: “Hôm nay không uống nhiều quá chứ?”
“Vẫn thế ạ, thiếu điều say bất tỉnh thôi chú ạ.” Ngải Đông Đông hỏi Chu Minh: “Chú hai này, trước kia ba nuôi con cũng uống nhiều thế ạ?”
“Thì cũng hay đi tiệc tùng nhưng uống thì ít thôi, chắc đợt này mới ra tù gặp lại bạn bè nên quá chén ấy mà. Chỉ vài hôm thôi, không sao đâu con.” nói rồi Chu Minh thò cổ ngó vào phòng thấy Chu Cương ngủ rồi nên gã không vào nữa mà bảo Ngải Đông Đông: “Muộn rồi con cũng ngủ đi, chú về bên nhà đây, có gì thì gọi điện cho chú nhé.”
Ngải Đông Đông gật đầu tiễn Chu Minh xuống. Nó đóng cổng rồi đứng thẫn thờ trong sân hồi lâu, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo rải xuống nền xi măng. Ngải Đông Đông thở dài trở vào nhà, lên lầu nó thấy Chu Cương đã ngủ say lắm rồi.
Nó kéo một cái ghế ra ngồi xuống cạnh giường, lẳng lặng ngắm khuôn mặt say ngủ của Chu Cương. Trong nháy mắt nó chợt nhận ra hình như nó đã tô vẽ cho Chu Cương quá hoàn hảo, trong khi Chu Cương cũng chỉ là một gã đàn ông rất bình thường. Gã có đủ hết những khuyết điểm của bất cứ gã đàn ông nào trên đời, chẳng qua nó si mê mờ mắt nên mới không nhận ra mà thôi.
Thế nhưng ý tưởng ấy đến và đi cũng rất nhanh, chỉ một thoáng sau nó đã nằm bò bên mép giường, ngả đầu sát bên đầu Chu Cương.
Người hoàn hảo thật thì nó giữ làm sao được, ừ thì Chu Cương có một ít khuyết điểm, thế càng tốt, càng chân thực, càng sinh động.
Và chỉ ít lâu sau đó nó không thể tự lừa dối bản thân mình được nữa, vì nó phát hiện ra Chu Cương không chỉ có một-ít-khuyết-điểm đâu, gã có vô số kể, và một trong số đó là cái tật nó không thể chấp nhận được: lăng nhăng.
Ba ngày liên tiếp Chu Cương không về nhà ngủ, sáng hôm sau lúc mò mặt về gã cắp theo một cô gái, và ba ngày là ba cô khác nhau, từ non tơ mơn mởn đến mắt xanh mỏ đỏ, khẩu vị của Chu Cương đúng là trải từ Bắc chí Nam món gì cũng dám xơi.
Ngải Đông Đông thực sự khó chịu, nó mới nói mấy câu Chu Cương đã nạt: “Bố ¢нơι gáι mày làm con đừng có lải nhải.”
Ngải Đông Đông vừa giận vừa ghen, có lần tức quá nó khóc luôn. Thấy nó khóc Chu Cương ngẩn mặt ra, gã giật giật môi một hồi có lẽ cũng không đành lòng nên hậm hực bảo: “Thích khóc thì ra chỗ khác, tao không thích thằng nào mít ướt.”
Nghe thế Ngải Đông Đông ngoảnh đít đi luôn, nó đi cả ngày không về, đến bữa cơm bà Chu gọi mãi không thấy nó đâu liền sai Chu Phóng đi tìm, Chu Phóng đi một vòng không thấy nó lại về bảo Chu Cương, Chu Cương dửng dưng bảo: “Kệ nó, con trai lớn nó bướng thế đấy.”
Ngải Đông Đông thật sự định đi luôn cho rồi, nhưng nghĩ lại vẫn không nỡ, cuối cùng nó lại mò về. Lúc nó về Chu Cương đang đứng hút thuốc ngoài sân, thấy nó gã có vẻ bất bình: “Ba tưởng mày đi luôn không về chứ?”
Ngải Đông Đông đỏ mặt tức tối lên lầu, Chu Cương cười cười quăng tàn thuốc rồi đuổi theo nó: “Mày đi đâu về?”
Ngải Đông Đông không đáp, nó hậm hực dậm chân lên cầu thang, Chu Cương lại gọi lớn hơn: “Ba hỏi mày đấy, nghe thấy không?”
“Đi dạo, đi chán rồi về.” Ngải Đông Đông vào phòng mình, nó thay quần áo xong đang lúi húi đổi dép thì Chu Cương đã lên đến nơi, gã đứng dựa cửa nhìn nó.
“Con đi thì ba sướng quá còn gì, không có đứa nào lải nhải điếc tai ba.”
“Ba có bảo thế đâu.” Chu Cương đút tay trong túi quần, húng hắng ho: “Lần sau đi đâu thì phải nói một câu, giờ không phải như hồi mày đi bụi nữa, cả nhà đều lo cho mày đấy.”
“Thế ba có lo không?”
“Mày là con nuôi ba đương nhiên ba phải lo.”
Ngải Đông Đông đá đôi giày xuống gầm giường, bảo: “Ba yên tâm, con không phải đứa vô ơn, nếu định đi thật con sẽ bảo, con không lừ lừ chạy mất đâu.”