“Được thì đúng là được rồi, chú nghe thấy lạ lạ thôi, không sao, từ từ sẽ quen.” Chu Minh vẫn tủm tỉm cười, Ngải Đông Đông thấy gã cười thì cũng ngượng ngượng, may mà Chu Minh không hỏi gì nữa mà chỉ bảo: “Thôi được rồi, lên xe đi con.”
Lần này thì Ngải Đông Đông được vào trong trại rất dễ dàng. Mấy người bảo vệ ở cổng thấy nó thì có vẻ ngạc nhiên, Ngải Đông Đông đi sau Chu Minh, nó cố tình ưỡn иgự¢ thật thẳng, Chu Minh bảo nó: “Chú đi làm thủ tục một tí, con không phải đi theo đâu, cứ đứng đây đợi nhé.”
“Chú cứ kệ con, có việc gì chú đi đi.”
Chu Minh cắp một cặp giấy tờ ra đi, đi nửa tháng Ngải Đông Đông phát hiện ra trong trại đã thay đổi ít nhiều, phía ngoài đã trồng một lứa ngô đồng mới, sân tập có thêm một số thiết bị tập thể thao nữa. Khu giam giữ và khu xưởng thì vẫn thế, lúc này là giờ lao động nên sân vắng hoe, chỉ có mấy con chim sẻ đang mổ mổ tìm ăn. Ngải Đông Đông ngồi xuống một băng ghế, ngồi một lúc nó lại chồn chân đứng dậy, nó cứ đứng lên ngồi xuống mãi, cảm thấy lòng chộn rộn lạ lùng.
Nó nghĩ sắp được gặp lại Chu Cương rồi, nó phải thể hiện sao đây, có nên bộc bạch hết nỗi lòng nhung nhớ bấy nay với gã chăng. Hay là thôi kiềm chế một tí, giữ gìn một tí, cố giống hình tượng điềm đạm mà Chu Phóng bảo là Chu Cương thích nhỉ?
Nó đương miên man suy tưởng thì chợt cảm thấy có người đến gần sau lưng, lập tức nó cảnh giác liếc mắt nhìn lại, đúng là có một người đang đến.
Nó quay hẳn đầu lại thì nhận ra là kẻ nó không muốn gặp nhất trên đời.
Trịnh Dung.
Nửa tháng không gặp mặt Trịnh Dung vẫn trắng trẻo đẹp trai như hôm nào.
“Nửa tháng không gặp mày khác quá nhỉ.” Trịnh Dung mở lời trước, gã cười lạnh lùng: “Đu bám được nhà họ Chu đúng là sướng tỉnh cả người, hả?”
Ngải Đông Đông cười cười, giờ thì nó sợ gì nữa: “Nửa tháng không gặp ông anh cũng vẫn thế, nhỉ.”
Trịnh Dung ngồi xuống cạnh nó, vắt chéo chân, bảo: “Người nhà họ Chu có vẻ chiều chuộng mày quá nhỉ?”
“Chiều hơn ông anh.”
“Mày đắc ý phổng cả mũi rồi kìa.” Trịnh Dung ngả người dựa lưng vào ghế rồi nghiêng mặt nhìn nó: “Nhà họ Chu có biết mày bám được anh Chu kiểu gì không?”
“Bám kiểu gì là kiểu gì?”
“Kiểu gì thì tự mày biết.” Trịnh Dung bảo: “Thế nên tao bảo thật này, đừng có sướng quá hóa dại, lúc nào định giạng chân ra thì nhớ để ý xung quanh nhá, đừng để ai bắt gặp thì họ tống cổ mày ra đường đấy.”
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nó cười nhạt: “Mày tị nạnh với tao quá nhỉ?”
Thấy Trịnh Dung nhăn mày nó càng cười đắc ý: “Tao có khổ sở, có bị sút ra đường mày vẫn phải ghen tị với tao thôi, vì những cái mày thèm nhất rồi tao sẽ chiếm được hết. Mà mày không phải lo cho tao, mưa đến đâu mát mặt đến đấy, tao chẳng đòi ăn đời ở kiếp với ai đâu.”
Nói xong nó đứng dậy, thở dài bảo: “Ai chà, cuối cùng ba nuôi tao cũng về rồi, tao khỏi phải ngủ một mình nữa.”
Dứt lời nó liếc lại thấy mặt Trịnh Dung đã đỏ dừ, nắm đấm gã siết chặt, có vẻ cơn ghen tức đã lên đến đỉnh điểm. Ngải Đông Đông thì cực kỳ thỏa mãn, nó nhơn nhơn nói tiếp: “Nhưng mà tao vẫn thấy hơi tiếc vì không biết được lúc ba nuôi tao cho tao ra tù cái mặt mày thế nào. Tiếc thật đấy, lúc đó đi vội quá không chào mày được. May quá hôm nay gặp nhau để tao nói cho mày nghe nhé, tao đến nhà họ Chu họ thích tao lắm, cho ăn cho mặc sung sướng, à còn nữa, mày biết tao đang ở đâu không? Tao ở cùng nhà với ba nuôi tao đấy, hai phòng ngủ chung vách mày ạ… nhưng mà trời lạnh thế này tao dễ ngứa nghề lắm, ba nuôi tao mà về chắc chắn bọn tao phải ngủ chung thôi. Mày không biết chứ vừa nghĩ đến chuyện ngủ với ba nuôi tao thôi mà tao đã nóng hết cả người rồi đây này, người ba nuôi ấm lắm, rúc vào ổng như nằm cạnh cái lò lửa ấy, Ⱡồ₦g иgự¢ ổng rắn chắc, cánh tay cũng vâm thế, được ổng ôm thì thôi rồi… Ổng ᴆụng một cái mà tao cứ như bị điện giật… ui…” nó làm bộ rùng mình rồi lả lơi nói tiếp: “Nửa tháng không gặp không biết tối nay ba nuôi tao có…”
Nó chẹp miệng rồi nháy mắt với Trịnh Dung, Trịnh Dung thì trợn trừng nhìn nó muốn nứt hai con mắt rồi.
“Có cái gì?”
Đột nhiên sau lưng có tiếng nói vang lên, Ngải Đông Đông giật bắn mình ngoảnh lại, và…
Và Chu Cương đứng ngay sau lưng nó.