Lần đầu đến nhà Chu Cương, Ngải Đông Đông đã được mở mang tầm mắt.
Nhà Chu Cương nằm ở khu vực Tây Bắc thị trấn, là một dinh thự cổ từ thời Minh Thanh liền kề với một ngôi nhà ba tầng kiểu Tây.
Nhà kiểu Tây thì Ngải Đông Đông thấy nhiều rồi nhưng dinh thự cổ kính rêu phong thế này thì đúng là nó gặp lần đầu, tòa nhà xây ba tầng rất bề thế, nóc nhà lợp ngói đen đã loang lổ màu thời gian lởm chởm những nhánh cây dại vàng úa. Bước chân qua cổng mới thấy sân chung bên trong rộng thênh thang, trồng đủ thứ hoa cỏ và nuôi nào gà nào chó.
Ngải Đông Đông theo sau Chu Minh, vừa đi nó vừa thầm nắc nỏm, Chu Minh như biết ý nên quay lại cười với nó: “Nhà này xây lâu đời lắm rồi, của ông cha truyền lại đấy cháu. Ngày trước vùng này có nhiều nhà cũ kiểu này lắm nhưng mấy năm nay người ta xây lại hết rồi, chỉ còn mỗi nhà mình vẫn để vậy thôi. Chủ yếu là bà quyết tâm không sửa. Nhà kiểu Tây bên cạnh thì là của anh cả.”
Ngải Đông Đông hỏi: “Thế thì nhà mình là di tích văn hóa rồi còn gì ạ?”
Chu Minh cười cười chỉ tấm biển màu bạc treo trên cột nhà gần đó, thì ra là có biển ghi nhận di tích kiến trúc cổ của huyện Cố Thành thật. Có tiếng con nít nô đùa rộn rã từ trong sân, một đứa nhỏ chạy ù ra suýt nữa thì đâm sầm vào Chu Minh, Chu Minh cười nạt thằng bé: “Đừng chạy con, ngã bây giờ.”
Thằng bé chừng ba bốn tuổi, nó gọi Chu Minh là “papa” rồi đứng nép vào tường nhìn chằm chằm Ngải Đông Đông. Ngải Đông Đông cúi xuống ngượng nghịu hỏi chuyện nó: “Chào em.”
Con nít thì nó thích lắm nhưng nó không rành giao tiếp với chúng. Chu Minh đặt túi đồ của Ngải Đông Đông xuống đất rồi ngồi xổm xuống bảo đứa nhỏ: “Chào anh đi con.”
Đứa nhỏ chắc còn rụt rè nên vẫn chưa dám gọi, nó cứ nhìn Ngải Đông Đông bằng ánh mắt rất sợ sệt. Chu Minh đành đứng dậy, cười bảo Ngải Đông Đông: “Con nít nó lạ ấy mà.”
Ngải Đông Đông cười đáp: “Con mới về chẳng có quà gì cho em…”
“Quà cáp gì, thôi vào đi con.” nói rồi Chu Minh lại xách túi của nó lên và dắt nó vào trong nhà, đến cửa gã vén rèm lên gọi: “Mẹ ơi, con về đây.”
“Đưa cả thằng bé về chứ?”
“Đây, đưa về đây rồi.” Chu Minh quay lại đánh mắt với Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông liền tiến lên đi vào nhà. Mới bước chân vào hơi ấm đã phả vào mặt nó, nó lại được một phen sáng mắt với lối bài trí trong nhà. Bên ngoài trông cũ kĩ rêu phong mà vào trong mới biết thế nào là xa hoa tráng lệ.
Tráng lệ ở đây không phải là kiểu bày biện lộng lẫy như trong các biệt thự hiện đại mà là phong cách cổ kính trang nghiêm, sập tủ bàn ghế màu mộc mạc nhưng được lau chùi sáng loáng, trông đã biết đều là đồ quý giá. Giữa nhà treo một bức tranh sơn thủy, tủ thờ bày tượng Bồ Tát. Trong nhà lúc này khá đông người, già trẻ lớn bé đủ cả, trẻ con có đến hai ba đứa, bà Chu thì đang nằm trên giường, lưng lót ba cái nệm, bà hiền từ gọi: “Lại đây con.”
Ngải Đông Đông vội vàng cúi gập người chào: “Con chào bà ạ.” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nó nói tiếng phổ thông chuẩn chỉ làm mọi người đều ngạc nhiên, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi bảo: “Thằng bé trông gọn gàng sạch sẽ quá.”
Ngải Đông Đông thì cảm thấy nó lúc này cứ như Lâm Đại Ngọc buổi đầu vào Giả phủ bị người ta xét nét từ đầu đến chân, nó thấy vừa ngượng vừa mất tự nhiên nhưng đương nhiên vẫn phải giữ phép lịch sự cơ bản, Chu Minh giới thiệu đến ai nó đều ngoan ngoãn chào hỏi. Thôi thì cô dì chú thím đủ hết, nó thì đang bấn loạn nên cứ chào bừa chứ thực ra chưa nhớ hết ai với ai, nó chỉ ấn tượng nhất với vợ của Chu Minh. Cô này hiền lành trắng trẻo, trông không hợp với Chu Minh lắm, mới đầu chưa biết nó còn tưởng đấy là vợ Chu Cương.
Thật ra nó vẫn không biết chắc Chu Cương có vợ hay không, nó thì đương nhiên là mong Chu Cương không có, ngộ nhỡ có thật nó cũng chẳng biết phải làm thế nào.
“Chu Cương nó gọi điện nói chuyện của con cho nhà rõ cả rồi, con cứ yên tâm ở đây, coi đây là nhà con nhé.”
Rốt cuộc Chu Cương giới thiệu nó với gia đình thế nào Ngải Đông Đông cũng chẳng biết, nó chỉ thấy lạ là sao bà Chu lại gọi thẳng tên Chu Cương như vậy, như ở nhà nó thì như thế là hiếm lắm, cha mẹ thường gọi con cái bằng tên thân mật kia. Cũng có thể vì Chu Cương có vai vế quá nên người nhà cũng quen gọi tên thật nghe cho trang trọng.
Hôm nay bao nhiêu sự khôn lanh thường ngày của Ngải Đông Đông đã bay biến sạch, nó chỉ tâm tâm niệm niệm rằng đây là nhà Chu Cương, về sau có lẽ cũng là nhà của nó nên nhất định nó phải cư xử thật thận trọng. Cũng vì thế mà nó rất hồi hộp, nó hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng xử với bậc cha chú lớn tuổi, chẳng qua trực giác mách bảo nó rằng cái lối dẹo dẹo ngọt xớt hay xài với Chu Cương chắc chắn sẽ không vừa mắt bà Chu.
Nhà họ Chu không những bề thế mà điểm khiến nó ngạc nhiên hơn nữa là nhà họ dường như có truyền thống lâu đời hơn xa nó tưởng, nhà này gần giống như những đại gia tộc hoành tráng nó hay thấy trên TV, nếu không có chiếc xe van và xe lam đậu ngoài sân với TV, tủ lạnh, đèn điện trong nhà không khéo nó lại tưởng mình xuyên không về thời dân quốc.
“Con bao nhiêu tuổi rồi, thấy Chu Cương bảo con mười lăm à?”
Ngải Đông Đông chưa kịp trả lời thì vợ Chu Minh ngồi cạnh đó đã thốt lên: “Ui chao, thật ạ? Đứa cháu con bên ngoại, con lớn của anh con ấy ạ, năm nay mười bốn mà trông lớn hơn nhỏ này nhiều.”
“Thì có đứa lớn sớm có đứa lớn chậm, con trai nó cao mấy hồi.”
“Phải rồi, phải rồi.”
Mấy chị em ríu rít chuyện trò làm Chu Minh cũng hơi ngại, gã thả túi của Ngải Đông Đông xuống rồi bảo: “Thôi con còn việc, con đi trước nhé?”
“Anh đi đi, còn việc gì bảo Thụy Linh nó làm.”
Thụy Linh chính là cô trắng trẻo vợ Chu Minh, trông cũng khá trẻ.
Chu Minh đưa mắt sang Thụy Linh, cười một cái rồi bỏ ra ngoài. Thụy Linh liền đứng dậy phủi phủi lạc vụn rơi trên quần rồi bảo: “Thế bà ơi con đưa Đông Đông sang xem phòng nó nhé?”
Bà Chu gật đầu bảo: “Xem nhanh đi rồi về đây, nhỏ này bà thấy là quý rồi.”
Ngải Đông Đông cười ngượng nghịu, nó lại cúi chào bà Chu, chắc thấy nó làm long trọng quá hay sao mà các bà các cô trong phòng đều cười rộn rã.
Thụy Linh đột nhiên chỉ đứa bé gái nhỏ ngồi gần đó, bảo: “Đây là con gái của anh cả, gọi là bé bi.”
Cô bé này thì Ngải Đông Đông biết, con gái Chu Cương tên thật là Chu Đình, ở nhà gọi là bé bi. Nó thấy đúng là Chu Đình bé tí thật, nhìn sao cũng không giống mười mấy tuổi, mọi người cứ bảo con gái phát triển nhanh hơn con trai, Ngải Đông Đông từng gặp những đứa bé gái mười một tuổi cao bằng nó rồi thế mà Chu Đình này chỉ đứng đến tai nó là hết cỡ.
Ngải Đông Đông cười với con nhỏ: “Chào em.”
Chu Đình ngượng ngùng trốn tịt sau lưng một người phụ nữ, cả nhà lại cười, Ngải Đông Đông cũng cười theo, bà Chu bảo: “Ở nhà nó nghịch lắm, mới gặp anh nó lạ đấy, thôi kệ nó hai đứa đi đi.”
Thụy Linh dẫn Ngải Đông Đông ra ngoài, cô cười bảo Ngải Đông Đông: “Con đừng có ngại nhé, thím trông con hình như vẫn chưa quen phải không?”
“Dạ con hơi hồi hộp một tí thôi ạ, con không ngờ nhà mình to với đông người như trong phim thế.”
Thụy Linh bật cười: “Mọi khi không đông thế này đâu, chủ yếu là mùa đông rảnh rỗi với bà bị ngã nằm một chỗ nên ăn cơm xong mọi người sang nói chuyện chơi bài cho bà vui ấy mà. Bình thường ít khi tụ tập đông đủ lắm.” vừa đi cô vừa giới thiệu cho nó ai ở nhà nào: “Tòa nhà cũ thì chỉ có bà với chú ba ở, vợ chồng thím ở tầng trên nhà phía sau kia kìa, lúc đầu định cho con ở cùng với chú thím vì bên nhà anh cả không ai ở sợ con ở một mình bất tiện. Nhưng anh cả gọi về bảo để con ở bên nhà ảnh, nói là con mới về sợ ở cùng chú thím con ngại.”
Chu Cương suy nghĩ chu đáo thế làm Ngải Đông Đông thấy rất ấm lòng, đương nhiên là nó thích ở với Chu Cương hơn rồi.
“Bé bi thì vẫn ở với bà nên bên nhà anh cả có mình ảnh thôi, mấy bữa nay ảnh ở trong ấy nên con có một mình không phải nấu cơm đâu, đến bữa thím gọi sang mà ăn bên chú thím.”
Nói rồi Thụy Linh mở cánh cửa ngăn giữa sân nhà chính với phía bên nhà Chu Cương. Sân bên này không rộng rãi xa hoa như Ngải Đông Đông tưởng, chỉ tôn nền bê tông bình thường để cách một khoảnh đất phía Nam trồng một cây lựu và một cây hồng, sát cạnh bờ tường mé Tây Nam thì có một gốc đại thụ có vẻ rất lâu năm, không rõ là cây gì nhưng mùa đông đã rụng gần hết lá. Được cái sân vườn được quét tước rất sạch sẽ, Thụy Linh lấy chìa khóa ra mở cửa nhà rồi vừa xoa tay vừa bảo: “Tí nữa thím bật điều hòa là ấm thôi, con có biết dùng điều hòa không, biết chỉnh nhiệt độ không?”
“Dạ biết ạ.” Ngải Đông Đông vội đáp, Thụy Linh cười: “Thế thì tiện quá rồi.”
Nói rồi cô dẫn nó lên lầu, bấy giờ Ngải Đông Đông mới được chứng kiến toàn cảnh sự lắm-tiền của Chu Cương, tòa nhà nhìn bên ngoài thì cũng bình thường nhưng bên trong trang bị nội thất phải nói là hoành tráng, có lẽ không kém gì biệt thự nhà ba nó hồi trước. Sô pha, tranh tường, tủ rượu đủ hết, đồ đạc món nào trông cũng rất cao cấp, nếu không thấy tận mắt thì đúng là không dám tưởng tượng có thể gặp những thứ xa xỉ như thế ở cái xó nhà quê này.
“Nhà anh cả bên này thì đầy đủ hết, mỗi cái vắng hơi người.” vừa lên cầu thang Thụy Linh vừa bảo: “Phòng con ở trên này, nhà mình ở gần sông phong cảnh thì đẹp nhưng mùa đông dưới tầng lạnh lắm nên cả nhà đều ngủ ở tầng hai, phòng con ngay cạnh phòng anh cả nhé.”
Ngải Đông Đông đi lên theo Thụy Linh, tầng hai có cả thảy bốn phòng chia làm hai dãy đối diện nhau, phòng của nó quay về phía Tây, trong phòng chỉ có cái giường với một bộ bàn ghế.
“Hôm kia anh cả mới báo cho nhà việc của con nên cập rập quá, phòng này trước là để không, có ai ở đâu. Đồ đạc giường tủ mới đặt người ta chưa giao đủ, con chịu khó mấy hôm nhé. Chủ yếu là điều hòa thì lắp hôm qua rồi…” nói rồi Thụy Linh tìm điều khiển để bật điều hòa lên: “Đợi một tí là ấm ngay đấy.”
Nói liền một lèo Thụy Linh mới cười cười: “Thôi thế được rồi, con xếp sắp đồ đi rồi tí nữa xuống ăn cơm, thím về nhé.”
“Dạ con cảm ơn thím, làm phiền thím quá.”
Thụy Linh cười tủm tỉm ra về, Ngải Đông Đông bỏ túi đồ xuống rồi đi tới nhìn ra cửa sổ, đúng là đằng xa có một con sông rộng, bên bờ sông nhà cao tầng mọc san sát trông rất là khí thế.