Nghĩ là nó bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nên Chu Cương đi lấy hẳn thuốc về cho nó, thế thì chỉ có hai khả năng, một là gã rất thương nó, thương đến mức không quan tâm chuyện nó có bị qua tay người khác hay không; còn hai là gã không hề thương nó, nên gã chẳng coi việc ấy là gì to tát.
Rõ ràng với Chu Cương nó là loại thứ hai, gã không thương nó, kể cả gã có cảm xúc với nó thì cũng chỉ là thứ rung động hời hợt vì nó dễ coi, hoặc vì tấm thân trẻ trung của nó.
Nó cúi gằm mặt ngồi trên giường, lẩm bẩm: “Vừa xong con hỏi ba còn chưa trả lời con, ba có thích con không?”
Chu Cương bưng trán: “Thích.”
“Ba đáp lấy lệ!” Ngải Đông Đông gắt lên.
“Thôi được rồi, đừng quấy.” Chu Cương nghiêm giọng: “Để chú xem mày bị thương thế nào.”
“Con không làm sao hết!”
Chu Cương nhướn mày rồi thảy đống thuốc xuống giường: “Mày thích bôi thì bôi, tao không rỗi hơi nữa.”
Nói rồi gã đứng dậy, Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt gào lên: “Rõ ràng ba không thích con, ba toàn cợt nhả với con thôi, đã không thích con thì ba sờ con làm gì, ba hôn con làm gì!”
Nó gào rất to, Chu Cương vội vàng lừ mắt với nó: “Mày nói bé đi được không?”
“Con…” Ngải Đông Đông ngắc ngứ rồi cuối cùng nó ai oán nói: “Đàn ông đúng là thứ không ra gì, chỉ thích giỡn hớt cho sướng thân, lúc cần thì rụt hết vòi lại.”
Nói rồi nó hùng hổ quỳ dậy: “Được, ba muốn xem vết thương à, đây con cho ba xem!”
Nói xong nó tụt luôn ҨЦầЛ ŁóŤ xuống rồi chổng ௱ôЛƓ lên, hai tay banh hai cánh ௱ôЛƓ trắng nõn cho Chu Cương chứng kiến: “Ba xem đi!”
Chu Cương đứng nhìn một lúc rồi nghiêng đầu sang nhìn mặt Ngải Đông Đông, lúc này nó đang cắm đầu trong chăn, chân quỳ xuống giường, nguyên cái ௱ôЛƓ nần nẫn thịt chổng lên trong một tư thế hết sức cám dỗ.
Yết hầu Chu Cương giật giật, cuối cùng gã ngồi trở lại mép giường.
Khe ௱ôЛƓ Ngải Đông Đông trông sạch sẽ non mềm khác hẳn phần lớn người trưởng thành, lại còn có mấy sợi lông tơ mềm mại quăn quăn, cái lỗ chính giữa màu hồng phớt, những nếp nhăn hơi run run nhúc nhích như bị kích thích làm người ta trông mà rạo rực. Chu Cương khẽ khàng đưa tay chạm vào phần da nơi khe ௱ôЛƓ nó làm Ngải Đông Đông thình lình run bắn lên, nó lẩm nhẩm như hồi hộp lại như dằn dỗi: “Ba không thích thì còn sờ con làm gì?”
“Đúng là không bị thương, chú hiểu lầm mày rồi.” đột nhiên Chu Cương bật cười, vỗ vỗ ௱ôЛƓ nó: “Được rồi, mặc quần vào đi.”
Nhưng Ngải Đông Đông vẫn nằm đấy không chịu dậy, nó ngóc đầu lên khỏi chăn, quay ra nhìn gã, mặt nó lúc này đỏ ửng khác thường: “Ba có muốn ** không, con cho ba đó…”
Chu Cương sửng sốt, tay gã như cứng lại trên ௱ôЛƓ Ngải Đông Đông. Ngải Đông Đông lại ngoảnh mặt đi, nói tiếp: “Con chỉ muốn cho ba biết con thích ba lắm, con thích ba mà muốn ba ** con ấy.”
Những lời ấy buột ra từ miệng một đứa thiếu niên thực sự làm Chu Cương sững sờ, ngón tay gã vô thức rà vào trong khe ௱ôЛƓ nó, nhẹ nhàng mân mê cái lỗ chặt khít ấy, Ngải Đông Đông đột nhiên ՐêՈ Րỉ, nó còn cố nói: “Có khi ba ** con rồi sẽ thích con cũng nên.”
Tay Chu Cương bắt đầu run, cũng may gã còn chưa mất hết lý trí. Có lẽ vì Ngải Đông Đông còn nhỏ quá nên làn da nó vừa non mịn vừa trơn láng, gã sờ mà thích không nỡ dứt ra, thật cũng vì nó nhỏ chứ không gã đã tụt quần xử nó luôn rồi.
Gã rụt tay lại, dứt mắt khỏi ௱ôЛƓ Ngải Đông Đông: “Mày dậy đi.”
Thấy Ngải Đông Đông vẫn nằm im như thóc, gã bật cười: “Trời lạnh mà cứ phơi ௱ôЛƓ ra, mày không rét à?”
“Ba sờ đi là ấm.”
Chu Cương nuốt nước miếng, lần đầu tiên gã nhận ra mình đã gặp phải đối thủ: “Dậy ngay!”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới chịu bò dậy, nó kéo chăn quấn quanh người mình.
“Thật ra chú biết thừa mày chưa làm gì với Trần Hổ đâu, nếu không mày đã chẳng tí tởn thế.” đột nhiên Chu Cương nói: “Nhưng mà chú thấy khó ở lắm, không chính mắt kiểm tra chú không yên tâm được. Chẳng biết bị làm sao, chắc tại chú đa nghi.”
Ngải Đông Đông cũng chẳng hiểu tại sao tự dưng Chu Cương lại nói thế, nhưng mà nó nghe xong lại cũng thấy khoan khoái hẳn.