Ngải Đông Đông ngồi im trên giường, rất ngoan ngoãn vùi mặt vào háng Chu Cương, hơi thở nó phả ra nóng hổi. Đến lượt Chu Cương thấy xấu hổ, gã đành buông cổ Ngải Đông Đông ra.
Ngải Đông Đông ngồi dậy, đưa tay quẹt mũi, toét miệng cười.
“Ngồi cho ngay, xem phim đàng hoàng coi.”
“Dạ.” Ngải Đông Đông ngồi nghiêm chỉnh lại, lần này nó không dựa Chu Cương nữa mà ngoan ngoãn duỗi chân trên giường, tập trung xem phim.
Qua cảnh nóng bắt đầu chuyển sang đoạn xã hội đen thứ thiệt, bắn súng đua xe xùng xèng đủ món coi rất đã mắt. Đang xem thì có tiếng người đến, Ngải Đông Đông và Chu Cương cùng ngoái đầu ra nhìn thì thấy là một quản giáo, gặp Chu Cương ngồi đó gã rất ngạc nhiên nên đi vào hỏi chuyện, Chu Cương gật đầu chào: “Xem phim không?”
Quản giáo nọ có vẻ cũng muốn làm thân với Chu Cương nên hí hửng vào liền, Chu Cương vỗ vỗ cạnh giường, bảo: “Ngồi đi.”
“Thôi thôi, em đứng cũng được, phim gì thế ạ?”
Ngải Đông Đông giành lời đáp trước: “Hay lắm ạ, mới qua đoạn đua xe ngầu cực!”
Quản giáo nọ bật cười, gã xoa xoa tay đứng cạnh xem phim, Ngải Đông Đông cười tủm tỉm hỏi: “Cán bộ tên là gì thế ạ?”
“Họ Ngả.”
Ngải Đông Đông bật dậy liền: “Ngải là trong cây lá ngải ấy ạ?”
Không dè người nọ chưa kịp đáp Chu Cương đã phì cười, gã quay sang hỏi: “Sao định bỏ ngải ai đấy?”
Ngải Đông Đông cau có cãi, “Con hỏi là lá ngải cơ mà…”
Cán bộ Ngải nhún vai: “Sao anh Chu lại ở đây ạ?”
“Ổng là ba nuôi em đấy.” Ngải Đông Đông nhanh mồm đáp: “Ổng sợ em buồn nên sang xem phim với em.”
Cán bộ Ngải rất ngạc nhiên, gã đưa mắt nhìn sang Chu Cương vẻ dò hỏi nhưng Chu Cương không phản ứng, gã vẫn chăm chú xem máy tính như là cũng không để ý họ đang nói chuyện gì. Ngải Đông Đông lại nói tiếp: “Cán bộ Ngải ngồi đi, đừng ngại.”
Cán bộ Ngải cười cười, gã đứng thêm một lúc rồi bỏ đi, xem chừng cũng chỉ vào để bắt chuyện với Chu Cương. Cán bộ Ngải đi được một lúc Ngải Đông Đông lại bò về chỗ cũ, nó ngồi dán vào bên Chu Cương xem phim tiếp.
“Này tao phát hiện ra gặp ai chú mày cũng nịnh bợ thế nhỉ?”
Đột nhiên Chu Cương quay sang hỏi.
Ngải Đông Đông sửng sốt: “Làm gì có.”
૮ɦếƭ nó cũng không nhận.
Chu Cương cười cười, không nói gì nữa. Nhưng mà Ngải Đông Đông thì chột dạ, nó liến láu giải thích: “Con đâu có nịnh cán bộ Ngả, con chỉ làm quen tí thôi mà.” nói xong nó lại cười khì, bò ra sau lưng Chu Cương, nắn Ϧóþ vai cho gã: “Có nịnh thì con nịnh ba chứ lị, con đấm lưng cho ba nha.”
Miệng nói, tay nó cũng mau mắn xoa xoa Ϧóþ Ϧóþ lưng Chu Cương, nó cố tình diễn xun xoe thật lực làm Chu Cương hài lòng hết sức, gã bảo: “Ϧóþ cả cổ xem nào.”
Ngải Đông Đông lại nhiệt tình nắn Ϧóþ vùng cổ, đương làm thì chợt nghe Chu Cương nói: “Hay chú bảo Đắc Ý thả mày ra nhé, muốn ra chưa?”
Ngải Đông Đông ngớ người, hai tay quên cả xoa Ϧóþ, nó quỳ sau lưng ngơ ngác nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của Chu Cương.
Chu Cương quay hẳn lại nhìn nó: “Coi bộ lần này Trịnh Dung bị thương nghiêm trọng lắm, nó mà ra viện thì chú mày lĩnh đủ. Thôi biến sớm đi cho lành.”
“Ra được thật ạ?”
Chu Cương gật đầu: “Việc này nhỏ, chú bảo Triệu Đắc Ý được. Quan trọng là mày có muốn không?”
Đến lúc này Ngải Đông Đông mới chợt nhận ra hình như nó không thực sự muốn ra tù.
“Sao, vẫn thích ở tù à?”
“Ở tù… ở tù có cơm ăn có chỗ ngủ.” Ngải Đông Đông đáp: “Nói thật con ở tù sướng hơn ra ngoài.”
“Thế ý mày là không ra hả?”
“Nhưng không ra thì lúc nào Trịnh Dung về nó xử con mất… có khi nó Hi*p con thật cũng nên!”
Nghe thế Chu Cương phì cười: “Thế là còn nhẹ, có khi nó lại kiếm mấy thằng tù khác cho tụi nó xử chú mày.”
Ngải Đông Đông trợn mắt: “Ba bảo tụi nó bề hội đồng con á??!”
Lần này thì Ngải Đông Đông hoảng thật: “Thôi thế thì con phải trốn thật, con đi, con có đi!!”
Chu Cương cười phá lên, gã gõ đầu nó mấy cái rồi quay sang xem phim tiếp: “Trông mày cuống cà kê lên kìa.”
Cà cuống gì Ngải Đông Đông không quan tâm nữa, giờ nó chỉ lo sao mà chạy giữ được cái thân. Mặc kệ Chu Cương xem phim, nó bắt đầu gom góp dọn đồ, ý nó là muốn ôm hết đồ trại phát cho ra ngoài.
“Ba nuôi ơi, ba coi mấy thứ này con mang đi được không, người ta có cho không ba?”
Chu Cương liếc nhìn rồi đáp lấy lệ: “Tùy mày.”
Ngải Đông Đông quyết định cứ liều ăn nhiều, nó lôi hết những gì được phát từ hôm vào trại đến nay ra rồi vào khu vệ sinh kiếm một cái túi nilon tổ chảng. Nó trèo lên giường, đang cuộn cả chăn cả gối lại thì Chu Cương hỏi: “Chăn gối thì thôi chứ, định dọn cả trại theo à?”
Ngải Đông Đông ngượng ngùng dừng lại, nó nhồi cái túi đồ lề xuống gầm giường rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Chu Cương.
Chu Cương đã hoàn toàn bị cuốn vào bộ phim, không để ý gì đến nó nữa. Ngải Đông Đông ngồi thừ một hồi tự dưng lại thấy lo lo, nó không biết mới nãy Chu Cương nói là thật hay giỡn.
Chần chừ một lúc nó đành lên tiếng: “Ba nuôi ơi… thế… thế ba bảo sếp Triệu thả con thật à?”
Bấy giờ Chu Cương mới quay sang: “Dọn đồ xong chưa?”
“Dạ xong rồi.” Ngải Đông Đông hẩy hẩy bàn chân, nhìn lại Chu Cương: “Bao giờ thì đi ạ?”
“Đợi tí xem xong đã, vội gì.”
Ngải Đông Đông “à” lên một tiếng, tiếp tục ngồi một bên nhìn Chu Cương, tự dưng nó thấy tiếc nuối.
Nó nghĩ nếu không có Trịnh Dung thì chẳng đời nào nó muốn ra tù, ở đây có ăn có mặc, dù phải lao động nhưng lại có cả Chu Cương.
Giờ nó ra tù có lẽ sẽ chẳng bao giờ được gặp Chu Cương nữa, Chu Cương đối với nó dù không quá tốt nhưng chí ít gã đã cho nó cảm giác ấm áp khó tả thành lời. Với nó mà nói Chu Cương còn để lại ấn tượng sâu sắc hơn chính cha đẻ nó, nếu nó cứ ở đây, ở mãi ở mãi có khi Chu Cương sẽ nhận nó làm con nuôi thật, rồi cuộc đời nó sẽ thật sự sang trang cũng nên.
Càng nghĩ tâm trạng rối bời của nó càng thêm buồn nản, nó lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi giày của mình dưới sàn.
Đôi giày màu đỏ sậm nó đi lâu lắm rồi, màu vẫn sặc sỡ nhưng dây đã dơ hầy. Nó cúi xuống định phủi đi cho bớt bẩn nhưng không ăn thua. Nó ngẩng lên, hỏi: “Ba nuôi ơi ba có 乃út không?”
Chu Cương quay lại hỏi: “乃út làm gì?”
“Con muốn viết cái thư cho anh Khải Tử, bảo ảnh con đi đây. Giờ ảnh vẫn ở biệt giam con không gặp được.”
“Tự sang mà lấy.”
Ngải Đông Đông nhảy xuống giường, chạy sang buồng Chu Cương viết một tờ giấy rồi gấp lại, nhét dưới gối Khải Tử. Thực ra chẳng có gì đặc biệt, nó chỉ muốn cảm ơn Khải Tử đã chăm sóc nó mấy bữa nay với nhắc Khải Tử giữ gìn sức khỏe.
Một khi đã gây sự với Trịnh Dung thì tương lai Khải Tử chắc cũng chẳng sáng sủa gì. Nó cất thư xong thì Chu Cương đã xuống giường: “Xong hết chưa?”
“Rồi ạ.”
“Đi theo tao.”
Ngải Đông Đông vội moi cái túi trong gầm ra, đi theo Chu Cương. Nó cứ tưởng Chu Cương sẽ đi tìm Triệu Đắc Ý nhưng hóa ra Chu Cương lại dẫn nó tới chỗ một viên quản lý trại giam, nói chuyện mấy câu tay quản lý bảo: “Nhưng Ngải Đông Đông là sếp Triệu đưa vào, chúng tôi…”
“Anh ấy có hỏi thì anh bảo đây là ý tôi, việc này anh cứ yên tâm.”
Nghe vậy tay quản lý đồng ý liền, vừa không phải chịu trách nhiệm lại vừa được tiếng giúp đỡ Chu Cương, gã chẳng vui lòng quá. Ngải Đông Đông thì thào hỏi: “Thế có được không ba, không phiền gì cho ba chứ?”
Chu Cương cười đáp: “Mày tưởng Triệu Đắc Ý còn nhớ mày à, ảnh tống mày vào đây cho hả giận thôi. Giờ ai hơi đâu mà để ý đến mày nữa.”
Ngải Đông Đông cười khì, tay quản lý quay sang bảo nó: “Cậu này, đi theo đây.”
Chu Cương hất cằm bảo: “Đi đi kìa.”
Ngải Đông Đông định diễn màn bịn rịn lưu luyến một phen, nó ấp úng nói: “Thế… thế con đi ba nhé… không biết bao giờ mới được…”
“Đ.m hót ít thôi, lượn nhanh.” Chu Cương cười cười, miệng gã ngậm điếu thuốc, lời lẽ nói ra rất thô tục nhưng giọng lại hết sức ôn hòa. Ngải Đông Đông thấy nuối tiếc thực sự nhưng nó cũng không cố níu kéo nữa, nó lẽo đẽo đi theo quản lý trại, chốc chốc vẫn ngoái lại nhìn Chu Cương. Chu Cương thì không dềnh dàng như nó, gã ngậm thuốc, phất tay chào rồi quay lưng bỏ về thẳng.
Mặt trời lúc này đã treo cao, ngày sáng trưng làm chói con mắt. Bóng lưng Chu Cương sừng sững tắm ánh dương, dáng gã bước đi sao mà hiên ngang, bạc bẽo.