“Xìu rồi á?” Chu Cương ngậm điếu thuốc vào mép, đưa tay sờ thử, Ngải Đông Đông tránh không kịp nên bị gã bắt được, lần này nó nhảy cẫng lên, ngượng chín cả mặt: “Ông…”
Chu Cương lại bật cười, tiếng cười rất trầm pha lẫn sự khiêu khích: “Người nhỏ mà thằng em cũng ra gì phết nhỉ.”
Ngải Đông Đông nhảy phắt xuống giường, hai tay bưng cái chỗ lùm lùm bên dưới, bị bắt quả tang tại trận thì mặt dày bao nhiêu cũng không cương được nữa, nó ngượng nghịu bĩu môi đáp: “Chú đừng có mà đùa bậy, con không phải như cán bộ Trịnh đâu.”
Chu Cương ngả người xuống giường nó, hai tay chống sau lưng trông vừa bình thản vừa rất có uy: “Cán bộ Trịnh thì thế nào?”
Ngải Đông Đông nhướn mày nhìn Chu Cương, chực nói lại thôi, nó cụp mắt ngắm mấy ngón chân mình, đôi dép của nó vẫn còn ướt, nước phản chiếu ánh sáng trông lấp la lấp lánh.
“Chuyện lúc nãy chú mày thấy cũng phải coi như không biết gì, với mày cũng không hay hớm gì đâu, biết chưa?” Chu Cương nói rồi bật cười, gã 乃úng tàn thuốc, lại dịu giọng hơn: “Không phải dọa mày đâu, tao nhắc nhở cho mà biết thế thôi.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Con hứa không nói gì hết… mà con có biết gì đâu mà nói, con không thấy gì thật mà, chỉ tại quản giáo đuổi theo con nên con sợ quá vấp té trước cửa buồng chú thôi.” nói xong Ngải Đông Đông lại làm bộ ngây thơ vô tội, ngước lên hỏi: “Chú làm gì với cán bộ Trịnh ở trỏng thế, sao con thấy ổng ngồi dưới sàn vậy?”
Chu Cương không đáp mà nhìn nó chăm chú, nhìn lâu thật lâu làm Ngải Đông Đông sắp chịu hết nổi. Nó biết những trò vặt của nó đem lừa ai thì được chứ lừa sao được Chu Cương. Thế là nó cười hì hì, xích lại gần, đổi giọng nhanh như gió: “Con không ngờ cán bộ Trịnh bình thường làm bộ làm tịch thế mà cũng bạo ghê chú nhỉ.”
“Ranh con này, ít tuổi mà gớm thật.” bấy giờ Chu Cương mới thấy hứng thú, hỏi lại nó: “Thấy hết rồi hả?”
Ngải Đông Đông cũng không làm bộ nữa, nó nói: “Tại cán bộ Trịnh bảo chú xin cho con được thả sớm nên con định sang cảm ơn chú, ai dè gặp đúng lúc đấy, con có cố tình đi rình đâu.” Ngải Đông Đông nói tiếng phổ thông rõ ràng, giọng nó còn thanh thanh trong trẻo đúng tuổi thiếu niên làm người nghe rất thoải mái. Chu Cương thì nói giọng địa phương, nhưng giọng Cố Thành ngoài nhấn nặng một vài âm tiết thì chỉ hơi lơ lớ so với tiếng phổ thông, đặc biệt là từ miệng Chu Cương thì người nghe còn cảm thấy khí phách hiên ngang lạ lùng.
“Nghe giọng chú mày chắc không phải người ở đây, trên tỉnh xuống à?”
“Con ở trên tỉnh ạ.”
“Có đi học chưa?”
“Hết lớp năm là con bỏ, học chán bỏ xừ.” thực tình Ngải Đông Đông rất thích ngồi nói chuyện phiếm với Chu Cương như thế này bởi vì trò chuyện càng nhiều đôi bên càng gần gũi hơn. Có điều sau khi chứng kiến cảnh trong buồng giam ban nãy bây giờ mỗi lần nhìn Chu Cương nó lại thấy kỳ kỳ, không rõ kỳ chỗ nào chỉ biết là nó hơi ngượng, không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Cương. Nó tưởng như trong mắt Chu Cương có giấu một con quỷ chuyên mê hoặc trẻ con làm tim nó đập thình thình, mặt nó nóng bừng lên.
Sao lại thế được nhỉ, sao một người đàn ông đàng hoàng chính trực như thế, thân hình cường tráng vạm vỡ như thế mà con mắt lại khêu gợi đến vậy. Ai bị Chu Cương nhìn chăm chú chắc đều thấy như sắp bị hút vào mất. Để chữa ngượng Ngải Đông Đông đứng dậy nhún nhảy mấy cái coi như giãn gân cốt rồi nó nói tiếp: “Hồi đi học con cũng dốt lắm, học nữa làm gì cho phí tiền, đằng nào chẳng thi không đậu đại học.”
“Thế chú mày mấy tuổi rồi?”
Ngải Đông Đông nghệt mặt ra: “Chú quên ạ, con bảo chú con mười ba rồi mà.”
“Tao hỏi tuổi thật cơ.”
Ngải Đông Đông cứng họng, nó bẽn lẽn nhìn Chu Cương, biết không giấu được nữa nó đành nuốt nước miếng, gượng cười đáp: “Sao chú tinh mắt vậy, con…” thấy Chu Cương vẫn dửng dưng nhìn mình, nó chẹp miệng, cúi đầu thú thật: “Mười lăm ạ.”
Chu Cương có vẻ rất thích chí với sự tinh mắt của mình, gã nhếch mép cười rất khẽ: “Đang tuổi lớn thẩm nhiều không tốt đâu, coi chừng không lớn được nha mậy, phải biết kiềm chế nghe chưa…”
Nghe thế thoáng cái mặt Ngải Đông Đông nóng bừng, nó lắp bắp cãi: “Đây là lần đầu… lần đầu con… thẩm.”
Thế là Chu Cương lại nhìn nó lom lom bằng cái ánh mắt như lúc nó đáp nó mười ba tuổi, tim Ngải Đông Đông thọt lên tận cuống họng nhưng nó cũng trợn mắt gườm lại Chu Cương. Tự nhiên nó thấy tức ૮ɦếƭ đi được, nó cao giọng: “Lần này con nói thật mà, lần đầu tiên thật đấy!”
Chu Cương ngoác miệng cười, điếu thuốc vẫn mấp máy trên mép, xem ra gã rất đắc ý khi thấy nó cuống lên như thế.
Thấy gã cười Ngải Đông Đông ngớ ra rồi cũng cười theo. Chu Cương ném mẩu thuốc lá xuống sàn, di giày lên rồi bảo: “Đi theo tao.”
Ngải Đông Đông đi theo Chu Cương ra ngoài, thấy Chu Cương dẫn nó về phía buồng giam của gã. Ngải Đông Đông chột dạ, nó vừa đi vừa phấp phỏng hỏi: “Mình đi làm gì ạ?”
Chu Cương không đáp, đến trước cửa buồng, Ngải Đông Đông khựng lại, nói: “Có việc gì chú cứ bảo con luôn đi, con không vào đâu.”
Kết quả là Chu Cương quay lại, hỏi nó: “Không vào thì chú mày dọn phòng cho tao thế nào được?”
“Dạ?” Ngải Đông Đông sửng sốt: “Dọn phòng ạ?”
“Vào đi.”
“Dạ.” lúc này Ngải Đông Đông mới bước vào, đây là lần đầu tiên nó vào chỗ này, trong phòng rất bừa bộn, Chu Cương rõ ràng là không biết làm việc nhà. Cơ hội nịnh bợ đã đến, nó lập tức cúi xuống nhặt mấy lon bia dưới sàn rồi xếp lại báo chí trên bàn, nó đang cắm cúi làm thì Chu Cương chợt nói: “Nhặt cả giấy vệ sinh dưới đất nữa, bỏ thùng rác hết đi.”
Ngải Đông Đông quay lại thấy hai cục giấy vệ sinh trên sàn, tự dưng mặt nó nóng ran, mũi như ngửi được mùi tanh tanh từ hai cục giấy, trên đó rõ ràng còn dính тιин ∂ị¢н màu trắng, chắc hẳn là giấy Trịnh Dung dùng để chùi miệng. Nó ngượng lắm, cảm thấy thứ đó không sạch sẽ, nó không chịu dùng tay nhặt nên hất chân đá, kết quả là một đống dịch trong nùi giấy trào ra đất: ui cha sao mà nhiều…
Nó đá nùi giấy đến cạnh thùng rác, quay lại nhìn Chu Cương mới thấy Chu Cương vẫn đang nhìn nó, nó nghĩ nghĩ một tí rồi đành thò tay nhón hai cục giấy bỏ vào thùng rác. Chất dịch dính dấp bên trong dây vào ngón tay nó, nó hơi cau mày, lại ngoái lại vẫn thấy Chu Cương đang nhìn mình, nó bật cười chùi tay vào ống quần, ra điều bất chấp.
“Lại đây.”
Ngải Đông Đông đi đến cạnh giường, vừa xắn tay áo vừa hỏi: “Ra giường với vỏ gối có giặt không ạ, à con kiếm cây lau nhà lau sàn cho chú luôn nhé?”
Thế rồi nó được làm tất cả những gì nó ướm hỏi, làm xong Ngải Đông Đông ngồi thở hồng hộc, tưởng xong xuôi rồi dè đâu Chu Cương lại trỏ tay xuống gầm giường: “Còn đống quần áo nữa, giặt luôn chứ?”
Ngải Đông Đông vừa thở vừa ngồi xổm xuống dòm dưới gầm, nó moi ra được mấy đôi tất thối và hai cái ҨЦầЛ ŁóŤ mặc rồi.
Ngải Đông Đông thì không có bệnh sạch sẽ, việc dơ đến mấy nó cũng làm được cơ mà đồ lót thì nó cứ thấy mất vệ sinh thế nào ấy. Đồ lót không giống tất… nó không muốn động vào.
Thế là nó sinh sự: “Con làm cho chú bao nhiêu việc thế này chú đồng ý nhận con làm con nuôi nhé?”
Chu Cương nằm trên giường xem phim, gã mở tiếng rất to nên không nghe rõ nó nói gì, gã đặt máy tính xuống giường, bấm dừng rồi hỏi: “Xong việc chưa?”
Ngải Đông Đông mấp máy mồm, cuối cùng nó vẫn chưa đủ to gan, nó đành ngồi xổm xuống moi hết đồ lót với bít tất dưới gầm ra. Nhưng để trả thù cái lối vênh váo của Chu Cương nó cố tình giặt tất với ҨЦầЛ ŁóŤ chung một chậu nước. truyện tiên hiệp hay
Đây là lần đầu tiên Ngải Đông Đông giặt đồ lót cho người khác.
Nó ngoái lại thấy Chu Cương vẫn đang xem phim, không biết gã xem phim gì mà rất nhiều cảnh giường chiếu, cứ chốc chốc tiếng con gái ՐêՈ Րỉ lại đập vào tai làm Ngải Đông Đông lạnh hết cả người. Nó thấy cảnh này sao mà quái gở, nghĩ xem, một gã đàn ông nằm sau lưng nó xem phim con heo, còn nó thì đứng đây giặt ҨЦầЛ ŁóŤ cho gã.
Đang vò, nó chợt thấy mấy sợi lông quăn quăn dính trên tay mình.
Chắc chắn là lông chỗ ấy của Chu Cương, thế là máu trong người nó lại rần rật sôi lên, mặt nó nghe nóng hổi.