Lập tức bầu không khí trở nên hết sức quái dị, Chu Minh gượng cười đằng hắng mấy tiếng nhưng không dám nói gì. Ngải Đông Đông thì trố mắt nhìn cái mặt đỏ của Chu Cương rồi lắp bắp: “Vâng… vâng, dạy thì dạy… làm gì mà ba khùng lên vậy…”
Chu Cương sầm mặt, gã gằn giọng: “Ba nói cho mày biết nhé Ngải Đông Đông, tuổi mày biết điều thì lo mà học hành tử tế, những thứ vớ vẩn bậy bạ này từ giờ đứa nào dám đưa cho mày mày ném trả vào mặt nó cho ba… lũ con gái bây giờ đúng thật… tí tuổi đầu đã ngứa nghề, cha mẹ chúng nó mù hết à?!”
“Thôi thôi được rồi anh cả ạ, anh đừng nóng, trẻ con bây giờ chúng biết sớm lắm. Đứa nào chẳng thế, Đông Đông là con trai mà ai làm gì được nó.” Chu Minh cố cười to để xoa dịu không khí: “Này Đông Đông ra đây chú chỉ cho con chiêu này nhé, sau này ai đưa thư con cứ bảo con thích người khác rồi. Bạn gái con học trường khác, nói thế là các cô bạn kia sẽ bỏ cuộc thôi.”
Ngải Đông Đông gật đầu, đáp: “Dạ con biết rồi.”
Nói xong nó ngước nhìn sang Chu Cương, ý là cầu hòa, thật ra lúc này bụng nó đang sướng như mở cờ vì nó biết thừa Chu Cương thế này là đang ghen chứ gì nữa. Có điều Chu Cương đâu buồn để tâm đến cái sự xuống nước của nó, gã lại gặng hỏi: “Ba hỏi mày phải nói cho thật, mấy đứa con gái này mày có thích đứa nào không?”
“Không hề!”
Đáp xong nó lại mím môi cười, Chu Cương cau có nạt: “Lại còn cười nữa?”
Ngải Đông Đông cố nín cười, đáp: “Con vui chứ bộ.”
Buột miệng rồi nó mới sực nhận ra câu này nghe có vẻ mờ ám, nhất là nói trước mặt Chu Minh thì không ổn cho lắm thế là nó hít sâu một hơi rồi đế thêm: “Lần đầu tiên con thấy ba cáu vậy đấy, hay ghê.”
Chu Cương liếc sang Chu Minh rồi đằng hắng: “Ba không cáu vì mấy cái thư tình… đương nhiên cái đó vặt vãnh thôi. Ba cáu là vì cô chủ nhiệm của mày bảo chuyện này đã tiếp diễn một thời gian rồi mà ba mày không biết gì cả, bao lâu nay mày dám giấu giếm với ba à.”
Gã không muốn giữa gã và Ngải Đông Đông tồn tại khoảng cách, dù điều đó là gần như không tưởng.
“Thì con đã bảo là con không để ý rồi mà, con chỉ nghĩ là chuyện nhỏ kể với ba làm gì… thế thôi, từ giờ có gì con cũng kể cho ba hết, nhé?”
Chu Minh bật cười, bảo: “Ba con nhà anh hay thật đấy, việc chẳng đáng gì mà… thôi thôi sang nhà ăn cơm đi, đến bữa rồi.”
“Đi thôi, đi thôi, đi ăn nào.” Ngải Đông Đông chủ động làm thân, níu tay kéo Chu Cương đi sang nhà.
Sau lần này Chu Cương giám sát Ngải Đông Đông chặt hơn thấy rõ. Xa xôi đâu chưa nói nhưng riêng việc đưa đón Ngải Đông Đông đi học gã luôn đích thân đảm nhận, thỉnh thoảng gã còn chủ động gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của nó để hỏi han tình hình nó trên lớp. Thôi thì thượng vàng hạ cám, nắm được cái gì gã phải nắm cho bằng hết.
Cứ thế cứ thế và Chu Cương phát hiện ra Ngải Đông Đông đã từ một thằng nhóc tí din như cây kẹo ʍúŧ dở trở thành một miếng bánh bông lan thơm ngon xinh xẻo ai thấy cũng mê.
Mùa xuân này Ngải Đông Đông cao thêm nhiều, hiện giờ nó đã hơn một mét bảy hai, dáng dong dỏng thanh tao, quan trọng nhất là nó rất biết ăn mặc, đầu tóc áo quần nó lúc nào trông cũng sạch sẽ bóng bẩy hơn đứt bọn trẻ con trong thị trấn. Cũng vì Ngải Đông Đông đang trong giai đoạn trưởng thành nên Chu Cương rất kiềm chế nhu cầu sinh lý, hiếm khi gã làm đến Z mà hầu hết chỉ mượn tạm cái ௱ôЛƓ mẩy thịt hoặc cặp đùi nó để giải quyết khâu chót. Ấy thế nhưng chính Ngải Đông Đông lại còn dằn dỗi không vừa ý, lắm khi nó còn cố tình mơi mơi gã mới đáng ăn đòn.
Học kỳ thứ hai qua phân nửa thì thành tích của Ngải Đông Đông đã chễm chệ nằm trong top 10 của lớp tự bao giờ.
Ở lớp học ấy sự tồn tại của Ngải Đông Đông rất là đặc biệt, nó không phải loại học sinh gương mẫu điển hình vì tính tình nó nghịch ngợm hoạt bát, nó thích đánh bạn với lũ con trai ương bướng, chuyện gì nó cũng dám nói, cái gì nó cũng dám làm. Mới gặp thì ai cũng thấy nó có vẻ lưu manh du đãng nhưng lúc ngắm nó cười rổn rảng khoe hàm răng trắng bóc, lại thêm làn da trắng trẻo, mớ tóc đen dày óng ả thì thôi, đẹp có khác gì tài tử Hàn Quốc đâu. Bởi vậy lũ con gái cứ là đua nhau thầm thương trộm nhớ nó. Ngải Đông Đông mười sáu tuổi hóa ra lại thành mối tình đầu mộng mơ của khối cô thiếu nữ. Đương nhiên có bột mới gột nên hồ, hình tượng xi nê điện ảnh của nó cũng là dát tiền vào mới ra. Nó ăn xài cái gì cũng là hàng xịn, quần áo đắt tiền, đi cắt tóc ở tiệm sang chảnh, cơm ngày ba bữa ngon như nhà hàng, không thứ gì đắp vào người nó mà không đúng chuẩn nhà mặt phố bố làm to, tiêu tốn như thế không ngon nghẻ mới là lạ. Chỉ chưa đầy một năm mà thằng bé Ngải Đông Đông đầu đường xó chợ hồi nào đã lột xác trở thành cậu ấm nhà giàu lung linh thượng hạng.
Ấy, đều là công sức của Chu Cương.
Uống nước thì phải nhớ nguồn, Ngải Đông Đông hôm nay được sống trong nhung lụa nhưng không khi nào nó quên tấm lòng Chu Cương. Trước kia chỉ có nó quấn lấy Chu Cương, giờ thì không cần nó hỏi Chu Cương sẵn sàng dồn hết thời gian rảnh rỗi cho nó, đến Chu Đình cũng chẳng mấy khi được gần gã nữa. Bởi vậy, đàn ông dính bả yêu đương thật bạc bẽo biết bao!
Tầm tháng sáu thì ngoài Trần Hổ và Trịnh Dung, giữa Ngải Đông Đông và Chu Cương lại xuất hiện một đối tượng phá đám hội nghị nữa.
Người ấy là Khải Tử.
Ngải Đông Đông không hề biết Khải Tử đã ra tù, nó không có di động, nó cũng không đến trại thăm Khải Tử lần nào nữa phần vì Chu Cương không cho đi, phần cũng vì nó cứ canh cánh trong lòng nỗi hổ thẹn với Khải Tử, nó không dám gặp mặt gã.
Cho đến một ngày Khải Tử đến tận nhà tìm nó.
Không như Trịnh Dung vừa mò đến đã hỏi thẳng Chu Cương, Khải Tử đến nhà họ Chu là để tìm Ngải Đông Đông. Nói cách khác gã mượn cớ thăm Ngải Đông Đông để tiếp cận Chu Cương.
Mới đầu hẳn nhiên là Ngải Đông Đông rất vui, nó ở đây không có mấy bạn thân mà Khải Tử lại là một trong số ít ỏi đó. Khải Tử lui tới rất thường xuyên, tối thiểu một tuần hai bận nhưng chưa bao giờ nán lại ăn cơm, hôm nào cũng ngồi miết đến bữa thì chào đứng dậy. Thụy Linh bảo: “Cậu này cũng biết ý nhỉ, giữ lại ăn cơm lần nào cũng từ chối, cứ ngồi đến bữa là về. Đàn ông con trai khéo gớm.”