Nói rồi nó lén ngước lên nhìn Chu Cương, mặt Chu Cương lúc này càu cạu rất khó ở, gã khoát tay, bảo: “Đưa hết đây cho ba.”
Ngải Đông Đông vội vàng gom cả đống thư lại đưa cho Chu Cương, Chu Cương ngồi trên giường bóc từng lá ra đọc. Ngải Đông Đông cúi đầu ngồi đợi nghe gã giáo huấn, ngồi ngồi một hồi ánh mắt nó lại lạc đến bàn chân Chu Cương.
Mắt cá chân Chu Cương coi sao cũng gợi cảm quá, đường nét xương mác cứng cỏi mạnh mẽ rất là đàn ông, nhìn lên trên một tí lại thấy lơ thơ mấy sợi lông chân quăn quăn…
“Ghê gớm thật, cả lớp sáu mươi đứa, một mình mày đã gom được năm sáu lá thư tình, chưa kể những đứa nhát gan không dám gửi thư cho mày nữa… mày là hoa hậu của lớp hả con?”
Giá kể không nhìn mặt Chu Cương mà chỉ nghe giọng gã thì lại tưởng gã là một ông bố đang đắc ý vì thằng con được chúng bạn mến yêu. Ngải Đông Đông cũng cười hí hí, chỉ đến khi ngẩng lên và nhận ra thái độ của Chu Cương nó mới héo luôn nụ cười.
“Không phải mỗi lớp con đâu… trong lớp làm gì nhiều đứa thích con thế, đấy là cả lớp khác nữa…” càng phân bua hình như lại càng giống đang khoe mẽ, Ngải Đông Đông lúng túng không biết nói sao cho phải.
“Mày đang sướng rơn đúng không? Sao hả, gặp hết mấy con nhỏ này chưa, mấy đứa viết thư này trông thế nào? Ưng được đứa nào không hả?”
Riêng vấn đề này thì Ngải Đông Đông cương quyết lắc đầu: “Không nhé, trong lớp con chỉ chơi với bọn con trai thôi. Đến trường để học chứ bộ, mấy đứa con gái cùng lớp có gặp ngoài đường con cũng chẳng nhận ra đâu.”
“Khai thật ra, mày thấy mấy cái này có quan trọng không, có cần thiết không hả?”
Đương nhiên là không quan trọng rồi, “Con thấy mấy nhỏ đó đúng là vớ vẩn…”
“Được, tốt.” Chu Cương đứng lên, cầm xấp thư bỏ ra ngoài. Ngải Đông Đông không biết gã định làm gì nên hấp tấp đi theo. Hai người xuống lầu, Ngải Đông Đông thấy Chu Cương đi thẳng ra sân, vứt toẹt xấp thư xuống đất rồi móc bật lửa ra, bấy giờ nó mới hiểu ý đồ của gã, nó vội can: “Ấy ba đừng đốt, để đấy con định giữ mà.”
Chu Cương đã ngồi xổm xuống bật lửa, nghe nó nói thế gã ngoảnh lại lừ mắt: “Giữ lại làm gì, đã bảo vớ vẩn thì làm sao phải giữ?”
“Thì giữ làm kỉ niệm thôi mà, dù sao cũng là lần đầu tiên con nhận được thư tình…”
Sợ Chu Cương chưa tin, Ngải Đông Đông còn cố nói thêm: “Thật đấy, con chỉ giữ làm kỉ niệm thôi, không có ý gì đâu mà… ba có thấy con đi tàu cũng giữ cuống vé không, đấy, đảm bảo chỉ để làm kỉ niệm thôi…” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Để làm kỉ niệm rồi về sau xòe ra khè ba mày là mày từng được cả đống gái theo, hả?!”
“Đâu có…”
Chu Cương nhất định không nghe nó phân bua nữa, gã sừng sừng châm lửa đốt, loáng cái giấy bén lửa bập bùng. Ngải Đông Đông đứng bên cạnh muốn lượm lại mà không dám, cứ thế nó tận mắt chứng kiến đống thư tình của mình cháy thành tro.
Đúng lúc ấy thì Chu Minh sang, gã hỏi: “Đốt gì thế?”
“Lạnh, nhóm lửa sưởi.” nói rồi Chu Cương đứng dậy, Ngải Đông Đông ấm ức mách: “Ba nuôi con đốt thư tình của con.”
“Úi cha, Đông Đông đã có thư tình rồi cơ đấy? Chà chà, cả xấp cơ à, con đào hoa ra phết nhỉ. Đúng là cha nào con nấy, không phải ba con ruột mà sát gái cũng di truyền được mới tài. Ha ha ha ha.”
Ngải Đông Đông sửng sốt, nó trợn mắt quay sang Chu Cương, Chu Cương thì vẫn dửng dưng đứng nhìn mấy lá thư bị đốt ra tro.
“Chú hai ơi hồi trước ba nuôi con cũng có thư tình ạ?”
“Có chứ, hồi đi học con gái theo anh cả hàng đàn ấy. Hồi đó còn chuộng viết thư tay hơn bây giờ, với lại mới giải phóng tư tưởng nên nữ sinh nhiều cô bạo dạn lắm. Thư tình gửi cho anh cả cứ phải hàng xấp dày chừng này…” Chu Minh vừa nói vừa huơ huơ tay thể hiện. Bấy giờ Chu Cương có vẻ đắc ý ra mặt, gã nhếch mép cười ruồi như thể đang dằn mặt Ngải Đông Đông rằng thư tình ai chẳng có, bố mày năm ấy hốt thư tình thừa đủ cho mày trải thay chiếu ngủ.
Ai biết đâu Ngải Đông Đông đột nhiên hỏi: “Thế thư tình của ba nuôi con cũng đem đốt hết à?”
Thế là Chu Cương héo luôn nụ cười.
“Đưa bà cất trên phòng đấy chứ đốt đâu?”
Lập tức Ngải Đông Đông đứng ưỡn иgự¢ mặt vênh hẳn lên.
Chu Cương húng hắng ho rồi xẵng giọng: “Của ba mày thích đốt thì lên lấy xuống mà đốt, thư từ đời tám hoánh nào ai mà nhớ được. Ba đã đọc lá nào đâu.”
“Hừm hừm.” Ngải Đông Đông đắc ý cười khẩy: “Ba nuôi nè, đây không phải chuyện đốt hay không mà là ông ăn chả lại cấm bà ăn nem…”. Truyện Lịch Sử
Cái mặt đẹp trai của Chu Cương thoắt cái ửng hồng, hình như gã xấu hổ, môi gã giật giật rồi thình lình gã tức khí quát tướng lên: “Làm sao, bố mày đấy, bố mày dạy dỗ mày thì làm sao, mày thích cãi không, thích bật không?!”